Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược bị nàng làm cho dở khóc dở cười, thấy phía trước có một đám phu nhân tiểu thư vây quanh một cái lồng sắt, liền nhân điều này, chuyển rời lực chú ý của Ô Hi: “Tiểu Hi, ngươi mau nhìn xem phía trước có một đám người vây quanh, hẳn là trong lồng sắt nhốt một con sủng vật xinh đẹp.”
Ô Hi vừa nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Ô Nhược vỗ nhẹ bả vai nàng: “Đi, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Ô Hi đi đến trước chiếc lồng sắt mà nhóm phụ nhân vây xem, lập tức đã bị tiểu yêu thú xinh đẹp trong lồng sắt hấp dẫn sự chú ý, nàng kinh ngạc cảm thán: “Thật xinh đẹp.”
Tiểu yêu thú trông giống một con mèo nhỏ màu hồng nhạt, tứ chi ngắn nhỏ, đôi mắt đen nhánh vô tội, đỉnh đầu lại có một nhúm lông nhỏ màu hồng nhạt, sau mông là ba cái đuôi mượt mà, đôi mắt nhỏ sợ sệt nhìn mọi người, khiến cho tim của mọi người đều tan chảy, hận không thể bế lên thơm mấy cái.
Người bán rong thấy có nhiều người vây lại đây, vội vàng giới thiệu: “Con tiểu yêu thú này là mèo ba đuôi, tuy rằng không có bao nhiêu yêu lực. Nhưng mà, ngoại hình của nó xinh đẹp mỹ lệ, vô cùng thích hợp làm sủng vật của phu nhân và tiểu thư, bởi vì chủng loại vô cùng hiếm, cho nên giá cả cũng phải một trăm vạn lượng.”
Rất nhiều phu nhân, tiểu thư sau khi nghe thấy một trăm vạn lượng, đều lưu luyến không thôi mà xoay người rời đi, các nàng rất muốn mua, nhưng mà bỏ ra một trăm vạn lượng mua một con sủng vật thì không đáng.
Ô Hi đang muốn mua cũng bị dọa, xoay người khoác lấy cánh tay Ô Nhược nói: “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Ngươi không thích sao?”
“Thích, nhưng mà quá đắt, còn đắt hơn con mà chúng ta thấy ở chợ đen, nhị ca, chúng ta lại đi dạo, nói không chừng sẽ tìm được con đẹp hơn.”
Ô Nhược nhìn xung quanh, chỉ có ở đây có khá nhiều người vây xem, cho thấy yêu thú mèo ba đuôi là sủng vật khá tốt trong chợ yêu thú.
Y nhìn về phía người bán rong: “Chúng ta mua con tiểu yêu thú này.”
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hâm mộ mà nhìn y.
Ô Hi sốt ruột nói nhỏ: “Nhị ca, một trăm vạn lượng, thật sự quá đắt.”
“Chỉ cần ngươi thích là được.”
Người bán rong hỏi: “Công tử, ngươi thật sự muốn mua con tiểu yêu thú này sao?”
“Ừm.”
Người bán rong vui vẻ cười, nhấc lồng sắt lên nói: “Công tử, tiểu thư, các ngươi đi cùng ta.”
Ô Nhược với Ô Hi đi cùng người bán rong đến chỗ lúc trước gặp được Thâm Tụng.
Người bán rong nói với người lúc nãy đòi Ô Nhược bồi thường tiền thuốc men: “Tứ chưởng quầy, có người muốn mua tiểu yêu thú.”
Tứ chưởng quầy vừa thấy là Ô Nhược bọn họ, tức khắc, mặt liền đen thui: “Không lẽ các ngươi lại muốn nói con tiểu yêu thú này là của các ngươi?”
Ô Hi trừng hắn một cái: “Ngươi không nghe thấy người bán rong này vừa nói sao? Chúng ta là muốn mua tiểu yêu thú.”
Tứ chưởng quầy nghe thấy bọn y muốn mua, sắc mặt mới tốt hơn chút: “Tiểu yêu thú này một trăm vạn lượng bạc.”
Ô Nhược lấy ra ngân phiếu Hắc Tuyển Dực cho y đưa cho Tứ chưởng quầy.
Đáy mắt Tứ chưởng quầy hiện lên ý giật mình, còn tưởng rằng hai người này sẽ trả giá. Hắn cầm lấy ngân phiếu đếm đếm, xác nhận là ngân phiếu một trăm vạn, liền gật gật đầu.
Lúc này, có người nói: “Con tiểu yêu thú này, bổn quận chúa muốn.”
Ô Nhược cùng Ô Hi quay đầu, liền nhìn thấy ba vị tiểu thư ăn mặc phú quý dẫn theo một đám tỳ nữ, hộ vệ đi về phía bọn họ.
Tiểu thư đi đầu khuôn mặt còn khá trẻ chỉ vào tiểu yêu thú trên bàn hỏi: “Con tiểu yêu thú này bao nhiêu, bổn quận chúa mua.”
Ô Nhược mặc kệ nàng, cầm theo lồng sắt chứa mèo ba đuôi rời đi.
Quận chúa tức giận đến dậm chân: “Ngươi không nghe thấy bổn quận chúa nói sao? Người đâu, chặn bọn họ lại cho bổn quận chúa.”
Hộ vệ của nàng lập tức ngăn Ô Nhược lại.
Tiểu thư mặc áo lam đứng bên trái quận chúa nói: “Vị công tử này, ta khuyên ngươi tốt nhất từ bỏ tiểu yêu thú này đi.”
Ô Hi tức giận nói: “Các ngươi chưa từng nghe thấy thứ tự trước sau sao? Huống chi, chúng ta dùng ngân phiếu để mua, dựa vào cái gì phải đưa cho các ngươi.”
Tiểu thư áo vàng đứng bên phải quận chúa nói: “Dựa vào nàng là Thiên Diêu quận chúa, cháu ngoại gái của Đế Hậu.”
Sắc mặt của Ô Hi hơi biến, do dự mà nhìn thoáng qua Ô Nhược, lo lắng chuyện này làm Ô Nhược khó xử, làm những ngày tháng sống trong cung của Ô Nhược sẽ không dễ dàng.
Ô Nhược trấn an nàng bằng ánh mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy xung quanh lồng sắt phát ra thanh âm leng keng leng keng.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, mặt trên của lồng sắt nháy mắt bẹp xuống dưới.
Thiên Diêu quận chúa cùng hai vị tiểu thư tức khắc sợ hết hồn, các hộ vệ vội vàng chạy đến bảo vệ các nàng.
Ô Nhược vội vàng lôi Ô Hi lui ra phía sau vài bước.
Ngay sau đó, có người nắm lấy tay Ô Nhược nói: “Đi theo ta.”
Ô Nhược ngơ ngác nhìn người tới: “Tuyển Hành đại nhân!?”
Đôi mắt nghiêm nghị của Tuyển Hành nảy lên ý cười nhàn nhạt: “Chúng ta thật là có duyên.”
Ô Nhược cười nói: “Là Thâm Tụng đại nhân nói cho ngươi ta ở chỗ này đi.”
“Đúng vậy.” Tuyển Hành dẫn theo bọn họ rời khỏi chợ yêu thú: “Ta tìm ngươi thật lâu.”
Hắn cảm thấy may mắn vì đã một cước đá chết vật cưỡi của Thâm Tụng, nếu không, không biết khi nào mới có thể gặp được người này.
Ô Nhược hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tuyển Hành đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Ô Hi bên người y, sắc mặt hơi biến, nhàn nhạt hỏi: “Nàng là phu nhân của ngươi?”
“Không phải.” Ô Nhược đưa tiểu yêu thú cho Ô Hi.
Ô Hi vừa chơi đùa với tiểu yêu thú trong lồng sắt, vừa không khống chế được mà ngắm Tuyển Hành. Nam nhân này đã đẹp, lại còn cho người ta một loại cảm giác hết sức nguy hiểm, giống như là một con yêu thú siêu cấp đứng ở trước mặt nàng, làm cho nàng có một loại cảm giác áp bách khiến người sợ hãi, hơn nữa, trên người hắn phát ra khí thế cường đại không khác gì Dực ca.
Tuyển Hành cũng không hỏi nhiều: “Ngươi còn nhớ tôn tử của Bàng thúc?”
“Có.”
“Thân thể của tôn tử hắn đã khôi phục như thường.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tuyển Hành thấy y không hứng thú lắm, đoán hắn hẳn là không muốn nhớ đến chuyện của Bàng thúc, liền nói: “Ta tìm ngươi, kỳ thật là muốn hỏi ngươi có thể cho ta phương thuốc trị liệu căn bệnh Khuyết Dương hay không, cũng muốn hỏi ngươi có thể hoàn toàn trị khỏi bệnh Khuyết Dương này không.”
Ô Nhược gật gật đầu: “Đương nhiên có thể cho ngươi phương thuốc, nhưng muốn hoàn toàn trị khỏi bệnh Khuyết Dương cũng không phải là một ngày hai ngày liền có thể nghiên cứu ra.
“Vậy……” Tuyển Hành còn muốn nói cái gì, Thâm Tụng liền thở hồng hộc chạy đến bên cạnh bọn họ: “Con mẹ nó, người hoàng thất luôn thích ỷ thế hiếp người.”
Ô Nhược hơi chau mày, nhận thấy được Thâm Tụng không thích người hoàng thất.
Thâm Tụng hỏi: “Sắp trưa rồi, chúng ta có thể ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện hay không?”
Ô Nhược nói xin lỗi: “Ta còn phải đến hiệu thuốc mua chút dược liệu.”
“Chẳng lẽ đến thời gian ăn bữa cơm cũng không có?”
Ô Nhược cười nói: “Quả thật không có, bởi vì ta muốn mua rất nhiều dược liệu.”
“Vậy……” Thâm Tụng nhìn về phía Tuyển Hành, Tuyển Hành nói: “Chúng ta đi hiệu thuốc cùng ngươi, khi nào đến hiệu thuốc thì thuận tiện viết cho ta phương thuốc.”
“Được.” Ô Nhược cùng bọn họ đi đến hiệu thuốc lớn nhất thủ đô, Ô Hi liền dẫn theo Giác Giác đến chỗ khác đi dạo.
Sau khi Tuyển Hành có được phương thuốc, cùng Thâm Tụng đứng ở một bên nhìn Ô Nhược chọn lựa dược liệu.
Thâm Tụng thấy mỗi một loại dược liệu Ô Nhược đều phải mua một trăm cân, không khỏi trừng lớn mắt: “Hắn mua nhiều dược liệu như vậy, là muốn uống thuốc thay cơm sao?”
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Hắn hẳn là muốn nghiên cứu trị liệu căn bệnh Khuyết Dương như thế nào.”
Thâm Tụng trừng mắt to hơn nữa: “Trị liệu thiếu……”
Tuyển Hành lạnh nhạt mà liếc hắn một cái.
Thâm Tụng vội vàng ngậm miệng lại.
Tuyển Hành cũng không tiện cứ đi theo Ô Nhược, nhìn chằm chằm y một hồi liền cáo từ rời đi.
Ô Nhược lấy dược liệu xong, bảo bọn họ đưa đến Vọng Nguyệt Cư, sau đó, lại đi tìm Ô Hi.
Ô Hi lập tức hỏi: “Nhị ca, nam nhân Tuyển Hành kia là ai?”
“Một người bạn quen ở dưới tầng mười tám.”
“Hắn hẳn không phải là một người bình thường, thoạt nhìn có khí thế rất lớn.”
Ô Nhược trêu ghẹo nàng: “Tiểu Hi, chẳng lẽ ngươi thích hắn sao?”
Nếu đúng thật là như vậy, vậy thì không ổn rồi.
Người quá mức cường thế như Tuyển Hành, không phải là nam nhân dễ dàng mở lòng với người khác, cho nên, căn bản không thích hợp với Ô Hi.
Ô Hi đỏ bừng mặt: “Nhị ca, ngươi nói cái gì vậy? Ta chỉ là cảm thấy hắn rất giống Dực ca.”
Ô Nhược kỳ quái nói: “Giống chỗ nào? Tuyển Dực nhà ta đẹp hơn hắn nhiều.”
Ô Hi bị chọc cười: “Vâng, vâng, vâng, Dực ca đẹp nhất, chỉ là, ta không nói đến diện mạo, là khí thế cùng những cái khác.”
“Phải không?” Ở trong mắt Ô Nhược, nam nhân nhà y là tốt nhất, nam nhân khác đều kém hơn.
Ô Hi vừa thấy liền biết y suy nghĩ cái gì, không khỏi trợn trắng mắt: “Chúng ta trở về đi.”
Hai người trở lại vương phủ, Ô Hi nhìn thấy U Diệp đang đi đến chỗ bọn họ, bỗng nhiên nghĩ đến những lời Ô Nhược nói ở chợ yêu thú, tức khắc, gương mặt nóng lên, vội vàng chào một câu đại tẩu liền chạy về trong phòng.
U Diệp mồ hôi đầy đầu: “Nàng làm sao vậy?”
Trước đây Ô Hi nhìn thấy hắn đều thân thiết gọi đại tẩu, sao bây giờ lại chạy trốn nhanh như vậy.
Ô Nhược nhịn cười: “Không sao, không sao.”
Ăn cơm trưa xong, mọi người đều từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi nương cùng muội muội tắm rửa, Ô Nhược trốn trong chỗ tối, cho đến khi nương cùng muội muội y tắm xong mới trở về phòng Ô Trúc, sau đó, gặp được Quỷ Bà đi tới đi lui trong sân.
Y nhướng mày, đi qua: “Quỷ Bà.”
Quỷ Bà đang nghĩ gì đó, nghe thấy có người gọi nàng, không khỏi mà bị khiếp sợ, cả người nhảy dựng lên.
“Xin lỗi, dọa đến ngươi ư?” Ô Nhược đi đến trước mặt nàng: “Ngươi ở đây làm gì?”
Quỷ Bà xua xua tay, tỏ vẻ không có gì.
“Ta đưa ngươi trở về phòng.”
Quỷ Bà do dự một chút, gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn quanh bốn phía.
Ô Nhược dẫn người về phòng, sau đó, quan sát nhất cử nhất động của Quỷ Bà, xác nhận nàng đã khôi phục bình thường, liền nhân cơ hội hỏi: “Quỷ Bà, ngươi tắm gội thay quần áo không?”
Quỷ Bà lắc đầu.
“Ta đợi ở đây đợi lát nữa kêu người múc nước mang vào đây, được không?”
Quỷ Bà gật gật đầu.
“Quỷ Bà, ngươi ở đây đã quen chưa?”
Quỷ Bà lại gật gật đầu.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sau này ngươi liền ở đây, được không?”
Quỷ Bà tiếp tục gật đầu.
Ô Nhược lại thử hỏi nàng: “Nhưng mà sau này ta không ở đây, ngươi có muốn ở lại đây không?”
Quỷ Bà sửng sốt: “A a a a?”
Dường như đang hỏi Ô Nhược ở đâu.
“Sau này ta sẽ ở một nơi khác, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Quỷ Bà nhíu mày, lắc đầu.
Ô Nhược có chút vui mừng, lại có chút kỳ quái: “Ngươi muốn ở lại đây?”
Quỷ Bà có vẻ rất thích nương của y.
Quỷ Bà gật đầu.
“Ngươi thật sự không đi theo ta?”
Quỷ Bà lại gật đầu.
“Vậy ngươi ở đây, không được nháo.”
Quỷ Bà “ừm” một tiếng.
Qua hay.
Cảm ơn add