Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sau khi Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược rời khỏi tiên thụ, liền ngồi lên yêu thú Quỷ tộc chuẩn bị thị sát đồng ruộng.
Một ngày này, Ô Nhược mới biết được Hắc Tuyển Dực thân là Thái Tử bận như thế nào, trách nhiệm trên người nặng đến thế nào. Cả buổi chiều ngoài đi thị sát đồng ruộng gieo trồng, còn phải tự mình đi một chuyến đại y quán, thăm nom tình hình của bọn nhỏ mắc bệnh Khuyết Dương. Cuối cùng, còn phải nghe quan viên các nơi hội báo, thương thảo giải quyết các chuyện khó giải quyết như thế nào.
Cho đến giờ Tuất, Hắc Tuyển Dực cuối cùng cũng có thể ngồi xuống thở một hơi, ăn đồ ăn Ô Nhược bưng tới, sau đó, lại phải bắt đầu giúp đỡ Đế Hoàng phê duyệt tấu chương, bận rộn mãi cho đến giờ Hợi mới tắm gội trở về phòng nghỉ ngơi, hôm sau chưa đến giờ Mão lại phải rời giường lâm triều, sau đó, lại phải bận bận rộn rộn với đủ các việc khác.
Ô Nhược ở trong cung nửa tháng, gần như mỗi ngày đều nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đi sớm về trễ, thậm chí có đôi khi một ngày còn chưa ngủ nổi ba canh giờ, Ô Nhược hết sức đau lòng. Nhưng mà cũng không giúp được hắn giải quyết sự tình, chỉ có thể mau chóng nghiên cứu chế tạo ra nước thuốc trị khỏi bệnh Khuyết Dương thay hắn giải quyết một phiền não lớn.
Khi y đang cùng Dược thái y bọn họ thương thảo xem điều dưỡng thân thể cho Hắc Tuyển Chiếu như thế nào, Hắc Tuyển Đường phái người truyền đến tin tức nói Ô Tiền Thanh bị thương, y sợ tới mức hoảng hốt buông dược liệu trong tay, vội vội vàng vàng ngồi xe thú đi đến vương phủ Hắc Tuyển Đường, nhìn thấy Ô Tiền Thanh chỉ là bị gãy một cánh tay mới thở phào nhẹ nhõm.
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Cha, sao ngươi lại bị thương?”
Ô Tiền Thanh nhìn thấy Ô Nhược liền ngẩn người, mặt trầm xuống: “Không phải ta đã dặn các ngươi không được nói chuyện này cho Tiểu Nhược sao?”
Ô Nhược chau mày, không rõ Ô Tiền Thanh vì sao phải giấu y chuyện hắn bị thương.
Ô Trúc cùng Ô Hi không nói lời nào.
“Bây giờ không nói, sớm hay muộn gì y cũng sẽ biết, được rồi, ngươi đã một đêm không ngủ, mau mau nghỉ ngơi đi.” Quản Đồng rất hiếm khi mới có thái độ cường ngạnh như này ấn Ô Tiền Thanh nằm yên trên giường.
Trước khi Ô Tiền Thanh nhắm mắt, lại phát ra một cái cảnh cáo cho Ô Trúc cùng Ô Hi, dường như muốn bảo bọn họ đừng nói lung tung.
Ô Nhược liếc nhìn Ô Trúc, ý bảo bọn họ cùng mình đi ra ngoài nói chuyện.
Ra khỏi phòng, y lập tức trầm giọng hỏi: “Sao cha lại bị thương? Là ai đả thương hắn?”
Ô Hi nhấp chặt môi, liều mạng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Ô Trúc vẻ mặt khó xử: “Tiểu Nhược, ngươi đừng hỏi nữa.”
“Các ngươi không nói, ta chỉ càng sốt ruột.”
“Việc này ……”
“Để ta nói đi.” Quản Đồng từ phía sau đi ra đi đến trước mặt Ô Nhược: “Ở đây sẽ làm phiền cha ngươi, chúng ta đi chỗ khác nói.”
Bốn người đi vào một phòng khác, Quản Đồng ngồi xuống than nhẹ một tiếng, nói với Ô Nhược: “Ngươi biết khi chúng ta rời khỏi Hoàng Đô Thành khá vội vàng, bạc mang theo trên người không nhiều lắm, cho dù trên người mang theo một đống lớn ngân phiếu cũng không có tác dụng ở Tử Linh Quốc, thực ra vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, chúng ta ở đây có chỗ ăn chỗ ở, ngày thường căn bản cũng không tiêu gì đến. Nhưng mà, sau khi cùng Đế Hoàng bọn họ thương thảo hôn sự, sự tình liền không giống như bình thường nữa. Cha ngươi cho rằng ngươi về sau là Thái Tử Phi, khi gả chồng tất nhiên là không thể keo kiệt, đến một chút sính lễ ra hồn cũng không có. Cho nên, vì có thể để cho ngươi được đường hoàng gả đi, không để cho người khác xem thường ngươi, khiến cuộc sống của ngươi trở nên gian nan, liền đi ra ngoài nhận nhiệm vụ kiếm bạc.”
Ô Nhược vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, càng là chua xót: “Cha chính là bị thương khi nhận nhiệm vụ?”
Quản Đồng gật gật đầu.
Ô Nhược hỏi: “Nương, ngươi không cùng cha nói ta đã mang tất cả gia sản của các ngươi đến Tử Linh Quốc sao? Hơn nữa, trước kia các ngươi cũng đã cho ta của hồi môn, các ngươi căn bản không cần lại phải chuẩn bị mấy thứ này.”
“Ta đã nói với hắn chuyện này, nhưng so với sính lễ Đế Hoàng đưa cho còn xa mới đủ, tuy nói chúng ta không phải muốn đua với hoàng thất xem ai cho nhiều nhất, nhưng ít ra cũng phải …..” Quản Đồng nhìn Ô Trúc: “Tiểu Trúc cũng đã đến lúc phải thành gia lập thất, sính lễ tuyệt đối không thể ít hơn Tiểu Nhược.”
Đều là con của nàng, đương nhiên phải đối xử bình đẳng.
Ô Nhược: “……”
Ô Trúc cạn lời: “Nương, ta không vội.”
“Ngươi không vội, có người vội.” Quản Đồng đau lòng nói: “U nhi là một cô nương, vẫn luôn đi theo chúng ta từ Thiên Hành Quốc đến Tử Linh Quốc, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với nàng?”
Ô Trúc: “……”
Ô Hi cắn chặt môi dưới, thiếu chút nữa liền bật cười ra tiếng.
Quản Đồng hơi chau mày: “Đều do ta vô dụng, nếu là……”
Nói đến đến nơi đây, nàng dừng lại thở dài.
Ô Nhược nhân cơ hội hỏi: “Nương, bây giờ ta đã là thuật sư cấp chín, có thể giải trừ phong ấn cho ngươi chưa?”
Quản Đồng nhìn về phía y: “Ngươi mới vừa thăng lên cấp chín, năng lực không đủ, ngươi còn cần mở rộng linh điền chứa đựng càng nhiều linh lực.”
Ô Nhược: “……”
Nói như vậy là y không thể giải trừ phong ấn, hơn nữa, còn cần nhiều linh lực hơn nữa để mở rộng chính mình.
“Nương, sính lễ của bản thân ta để tự ta nghĩ cách, ta sẽ để cho mình gả đi một cách vẻ vang.”
Ô Trúc vội vàng nói: “Ta cũng vậy.”
Quản Đồng đứng lên: “Ta và các ngươi nói những việc này, chỉ là nói cho các ngươi nguyên nhân phụ thân bị thương, cũng không phải muốn các ngươi tự mình giải quyết chuyện sính lễ. Huống chi, mấy thứ này vốn dĩ phải để trưởng bối chuẩn bị, được rồi, các ngươi đi đi.”
Ô Trúc bọn họ thấy Quản Đồng không muốn nói thêm nữa, liền xoay người đi ra.
Ô Nhược nhíu mày nói: “Ta thật đúng là không nghĩ tới chuyện thành thân sẽ mang đến cho cha nương áp lực lớn như vậy.”
Ô Trúc vỗ vỗ bờ vai y, trêu ghẹo nói: “Không còn cách nào, ai bảo người ngươi gả là Thái Tử chứ.”
Ô Nhược nhướng mày: “Đúng vậy, ai bảo ngươi sau này cưới công chúa Ma tộc chứ, không chuẩn bị sính lễ giống với ta, thì làm sao mà được.”
Ô Trúc nghẹn lời.
“Ha ha.” Ô Hi không khách khí bật cười.
“Ngươi còn cười được.” Ô Trúc tức giận liếc nàng một cái: “Mấy ngày tới ngươi phải khuyên cha nương giúp chúng ta, về việc của hồi môn không cần bọn họ nhọc lòng, ta sẽ giải quyết tốt.”
“Được, ta sẽ cố gắng, nhưng không nhất định cha mẹ bọn họ sẽ nghe ta.” Ô Hi cũng không muốn cha lại bị thương.
Ô Nhược nhìn thấy gian nhà U Diệp bọn họ ở đen thui một mảnh, hỏi: “Đại tẩu bọn họ đi đâu rồi?”
Ô Hi nói: “Khi bọn họ tới Tử Linh Quốc, bạc trên người cũng không nhiều lắm, cho nên, sáng sớm hôm nay liền đi kiếm bạc, khoảng hai ngày nữa mới trở về.”
Ô Nhược bỡn cợt cười: “Hóa ra đại tẩu cũng giống ta, tự chuẩn bị của hồi môn cho mình.”
Ô Trúc trợn trắng mắt, không đáp lời.
Ô Hi nói: “Nhị ca, sắc trời không còn sớm, tối nay ngươi liền ở lại đây ngủ một đêm đi.”
“Ừm.” Ô Nhược gật đầu: “Đại ca, ta lại ở phòng ngươi.”
“Được.”
Ba người tách ra trở về phòng, Ô Nhược hỏi: “Gần đây Quỷ Bà có nháo hay không?”
Ô Trúc vừa cởi bỏ quần áo vừa nói: “Nàng mỗi ngày đều rất an phận, ngoài lúc ngủ ra, gần như mỗi phút mỗi giây đều dính vào nương.
Ô Nhược kỳ quái: “Nàng thích nương như vậy?”
“Hẳn là vậy.”
“Vậy gần đây người rình coi nương tắm rửa có còn xuất hiện không?”
“Không có.”
Ô Trúc vừa mới nói xong, liền nghe thấy bên ngoài có người quát: “Bắt trộm.”
Lúc này, Ô Nhược phản ứng rất nhanh, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, sử dụng bí thuật, trốn dưới bóng ma, liền thấy một bóng đen bay xẹt qua.
Ô Nhược vội vàng đuổi theo, một đường theo phía sau đuôi người kia.
Hắn phát hiện người này vô cùng quen thuộc địa thế nơi này, biết nơi nào có thủ vệ tuần tra, nơi nào có nữ linh binh, hoặc là nơi nào lại là góc chết không bị người khác phát hiện. Sau khi vòng vo vài vòng, đối phương nhẹ nhàng tránh thoát khỏi đuổi bắt của thủ vệ, chui vào một gian phòng đóng cửa phòng lại.
Ô Nhược ngẩn ra, đây không phải là phòng Quỷ Bà sao?
Hắn lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho Quỷ Bà, nhanh chóng đẩy cửa mà vào, liền nhìn thấy Quỷ Bà hủy đi áo choàng màu đen trên người.
Quỷ Bà kinh hãi, hoảng loạn mà nhìn Ô Nhược đi vào.
Ô Nhược nhíu mày: “Quỷ Bà ngươi……”
Y gắt gao nhìn chằm chằm áo choàng màu đen trong tay nàng.
Quỷ Bà vội vàng nhét áo choàng xuống dưới giường.
Ô Nhược: “……”
Lúc này, nữ linh binh cùng thủ vệ chạy tới, nhìn thấy người trong phòng là Ô Nhược cùng Quỷ Bà, nhanh chóng hành lễ: “Bái kiến Thái Tử Phi.”
Ô Nhược ý bảo bọn họ đứng dậy, giả vờ hỏi: “Có việc gì không?”
Nữ linh binh giải thích nói: “Chúng ta vừa rồi nhìn thấy có người nhìn lén lão phu nhân thay quần áo.”
Ô Nhược liếc nhìn Quỷ Bà đang khẩn trương: “Có nhìn thấy là ai nhìn lén nương ta không?”
“Không có.”
Ô Nhược gật đầu: “Các ngươi tiếp tục tìm đi.”
“Tuân lệnh.”
Bọn họ vừa rời đi, Ô Nhược đóng của phòng lại: “Quỷ Bà, là ngươi đúng không? Là ngươi nhìn lén nương ta thay quần áo đúng không?”
Lần trước kẻ rình coi có thể tránh được mắt U Diệp nhanh như vậy, hẳn là nàng ở cự li ngắn nhất trốn trở về phòng. Hơn nữa, mọi người như thế nào cũng không thể tưởng được một phụ nhân sẽ nhìn lén một phụ nhân khác tắm rửa.
Quỷ Bà cúi đầu, tay vò vò vạt áo.
Ô Nhược cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa hỏi: “Quỷ Bà, ta biết ngươi không có ác ý gì, nhưng mà, ngươi có thể nói cho ta biết lí do vì sao muốn nhìn lén nương ta tắm rửa thay quần áo không?”
Quỷ Bà vẫn không lên tiếng.
Ô Nhược thở sâu: “Nếu ngươi không nói, ta chỉ có thể đưa ngươi ra khỏi đây.”
Quỷ Bà vừa nghe thấy, đột nhiên ngẩng đầu, kích động kêu to: “A a a a……”
“Nếu ngươi không muốn rời khỏi đây, vậy ngươi liền nói ra sự thật.” Lần này, Ô Nhược không định trấn an nàng, chờ nàng yên lặng mới nói: “Ta biết ngươi không thể nói chuyện, nhưng ngươi có thể viết ra, ngươi thân là tiểu thư Khúc gia, không thể nào đến chữ cũng không biết viết. Còn có, ngươi đừng có tiếp tục giả ngây giả dại, ta biết đầu óc ngươi vô cùng thanh tỉnh.”
Quỷ Bà kinh ngạc nhìn y, chảy nước mắt, thoạt nhìn hết sức đau lòng.
Ô Nhược có chút mềm lòng, nhưng y cũng không thể để bất kỳ thứ gì nguy hiểm ở gần cha nương y.
Y sai người lấy giấy bút tới, đặt lên mặt bàn trước mặt Quỷ Bà: “Nếu ngươi muốn ở lại thì viết sự thật vào đây.”
Quỷ Bà khóc hồi lâu, mới run run rẩy rẩy nhấc bút lông lên, có lẽ là nhiều năm chưa từng cầm bút, tư thế cầm bút của nàng có chút không chính xác, sau đó, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ.
Ô Nhược nghi hoặc: “Đúng? Đúng cái gì? Lần trước người rình coi nương ta tắm rửa là ngươi?”
Quỷ Bà gật gật đầu, lại viết là ta.
“Vì sao? Vì sao ngươi muốn nhìn lén nương ta tắm rửa?”
Quỷ Bà chậm rãi viết trên giấy: “Nàng rất giống cháu gái bị thất lạc của ta.”
“Cháu gái?” Ô Nhược càng khó hiểu: “Không phải là nhi tử ngươi bị thất lạc sao? Đúng rồi, Từ Phán Dương hẳn là nhi tử của đại ca ngươi chứ? Vậy cũng nên là cháu trai, không phải cháu gái mới đúng.”
Quỷ Bà rũ mí mắt xuống, viết: “Là cháu gái……”
Ô Nhược mồ hôi đầy đầu, sao lại là cháu gái? Chẳng lẽ đến cả Từ Dĩ Nhuận và Tô Bạch Song cũng không biết con mình sinh ra là nam hay là nữ?
Thôi bỏ đi, mặc kệ là nam hay nữ đều không liên quan đến y.
“Nương ta giống cháu gái ngươi thì sao? Liên quan gì đến việc ngươi nhìn lén nàng tắm rửa?”
Quỷ Bà tiếp tục viết: “Ta muốn nhìn xem trên người nàng có bớt hay không.”
Thật là như vậy? Ô Nhược có chút hoài nghi.
Quỷ Bà thấy y không tin, vội vàng lại viết: “Ngươi có thể giúp ta hỏi nàng hay không?”
“Nương ta không thể nào là chất nữ của ngươi.”
Quỷ Bà lại viết: “Sao ngươi lại biết là không phải?”
“Nương ta có cha, sao có thể là chất nữ của ngươi?”
Quỷ Bà hỏi: “Cha nàng là ai?”
Lời này khiến cho Ô Nhược cảm thấy hồ đồ.
Vẻ mặt Quỷ Bà sốt ruột mà nhìn y.
Ô Nhược nhíu mày: “Nương ta chỉ nói nàng có cha, chưa nói cha nàng là ai, tóm lại, cha của nương ta không ở Tử Linh Quốc.”
“Ngươi không quen biết ông ngoại ngươi?”
“Đúng vậy.” Ô Nhược xua xua tay: “Nương ta tuyệt đối không phải cháu gái của ngươi, lúc cháu gái ngươi thất lạc, nương ta vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta.
“Chất nữ ta thất lạc vào 45 năm trước.”
Mày Ô Nhược nhíu lại vài phần, hình như năm nay nương y cũng 45 tuổi, nhưng mà, nương của y không có khả năng là cháu gái Quỷ Bà, nếu không sao y có thể kế thừa bí thuật Bí Ẩn tộc.
“Ngươi nói cháu gái ngươi không phải Từ Phán Dương?”
“Không phải.”
“Khúc gia các ngươi thật đúng là thất lạc nhiều người.”
“……” Quỷ Bà vội vàng viết trên giấy: “Ngươi chỉ cần giúp ta hỏi nương ngươi có vết bớt nào không là được, để ta có thể từ bỏ tâm tư này.”
Ánh mắt Ô Nhược tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui trên mặt Quỷ Bà, xác nhận xem lời nàng nói là thật hay là giả.
Quỷ Bà biết y đang lo lắng cái gì, lại viết: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến người nhà ngươi.”
Ô Nhược cũng tin tưởng lời này của nàng, nếu Quỷ Bà thật sự muốn lấy mạng người nhà y, người Ô gia bọn họ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Y hỏi: “Cấp linh lực của ngươi cao bao nhiêu?”
Quỷ Bà vội vàng viết: “Cấp chín.”
“Thuật sư cấp chín còn bị người bắt nạt?”
Quỷ Bà không giải thích.
Ô Nhược cũng hiểu tâm tình muốn tìm thân nhân của nàng, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi, ta đi hỏi hộ ngươi, cháu gái ngươi có bớt ở chỗ nào?”
“Trên eo.”
Ô Nhược nghĩ Quản Đồng hẳn là chưa ngủ, xoay người ra khỏi phòng.
Quỷ Bà vội vàng đuổi theo.
Hai người đi vào phòng Quản Đồng, nhìn thấy cửa phòng Quản Đồng còn rộng mở, Ô Trúc cùng Ô Hi đều ở bên trong, liền đi vào: “Nương.”
Ô Trúc vội vàng hỏi: “Tiểu Nhược, bắt được tên trộm kia không?”
Ô Nhược nhìn Quỷ Bà: “Ta tới đây chính là muốn nói chuyện này.”
“Có phải là đã bắt được người kia rồi hay không? Là ai? Là ai lại nhiều lần nhìn lén nương như vậy?” Ô Trúc tức giận nói.
Ô Hi nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi nhỏ giọng chút, cha đang ngủ ở bên trong.”
Ô Nhược nói thẳng: “Người nhìn lén nương tắm rửa thay quần áo là Quỷ Bà.”
Mọi người sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn về phía Quỷ Bà.
Ô Hi khó có thể tin trừng lớn đôi mắt nhìn lão bà bà đứng bên cạnh Ô Nhược: “Quỷ Bà?”
Quản Đồng kinh ngạc nói: “Vì sao Quỷ Bà lại phải nhìn lén ta tắm rửa?”
Ô Nhược nói: “Nàng cảm thấy nương có thể là cháu gái thất lạc nhiều năm của nàng.”
Quản Đồng sửng sốt, lắc đầu: “Quỷ Bà, ta không thể nào là cháu gái của ngươi.”
Quỷ Bà lập tức kích động kêu a a.
Ô Nhược nói: “Nương, bây giờ nàng chỉ muốn biết trên eo ngươi có cái bớt nào hay không, như vậy nàng liền có thể hết hy vọng.”