Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Quản Đồng nói: “Trên eo ta không có bớt.”
Quỷ Bà lẳng lặng mà nhìn nàng không nói lời nào.
Quản Đồng cho rằng nàng không tin: “Quỷ Bà, trên eo ta thực sự không có bớt.”
Ô Hi cũng nói theo: “Khi ta còn nhỏ thường tắm gội cùng nương, trên eo nàng thực sự là không có bớt, chỉ có sườn bên eo có năm nốt ruồi nhỏ màu đỏ.”
Lông mi Quỷ Bà nhẹ nhàng run lên, nhanh chóng rũ mí mắt xuống, làm người ta không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Ô Nhược thở dài: “Quỷ Bà, ngươi nghe xong rồi? Bây giờ có thể hết hy vọng chưa?”
Quỷ Bà xoay người rời khỏi phòng Quản Đồng.
“Quỷ Bà thoạt nhìn rất khổ sở.” Ô Hi nói.
Ô Nhược nói: “Ta đưa Quỷ Bà trở về.”
Y ra khỏi phòng, yên lặng đi phía sau Quỷ Bà, nghe thấy nàng che miệng khóc thút thít, giống như đang khổ sở, lại giống như đang vui vẻ.
Vui vẻ? Ô Nhược chau mày. Quỷ Bà rõ ràng đang khóc, sao y lại cảm thấy nàng đang vui vẻ, thật là suy nghĩ nhiều.
Ô Nhược đi cùng Quỷ Bà trở lại phòng, an ủi vài câu mới quay lại phòng Ô Trúc.
Ô Trúc quan tâm hỏi: “Quỷ Bà thế nào rồi?”
Ô Nhược vừa cởi bỏ quần áo trên người, vừa nói: “Nàng hẳn là muốn nhân lúc đại tẩu cùng Cức Hi bọn họ không ở trong phủ, cha lại bị thương lại nhìn lén nương thay quần áo, không nghĩ ta lại suốt đêm trông chừng nương vừa vặn bắt được nàng, hiện tại người vẫn đang khóc.”
“Lần trước nàng có thể chạy toát trong tầm mắt U Diệp, chứng minh cấp linh lực của nàng không thấp.”
“Ừm, vừa rồi nàng thừa nhận với ta, linh lực nàng đạt tới cấp chín.”
Ô Trúc rất kinh ngạc, không yên tâm lắm nói: “Nàng thật sự chỉ là muốn nhìn xem trên eo nương có bớt hay không?”
Ô Nhược gật đầu: “Hẳn là vậy, bằng không, ta thật đúng là không nghĩ ra một lão phụ nhân vì sao phải nhìn lén một phụ nhân khác tắm rửa thay quần áo, nếu nàng thật sự muốn làm ra chuyện bất lợi với chúng ta, sẽ không phải chỉ nhìn lén đơn giản như vậy.”
Ô Trúc ngẫm lại cũng đúng.
Sáng sớm hôm sau, hai huynh đệ đến đại sảnh ăn cơm, liền thấy Quản Đồng mặt đầy một lời khó nói hết mà nhìn bọn họ.
Ô Nhược hỏi: “Nương, ngươi có phải có chuyện gì muốn nói với chúng ta hay không?”
Quản Đồng há miệng thở dốc, cuối cùng, lắc đầu.
Lúc này, Ô Hi cùng Quỷ Bà cũng đi vào đại sảnh.
Bởi vì Ô Tiền Thanh bị thương còn ở trong phòng nghỉ ngơi, Quỷ Bà trực tiếp liền ngồi ở vị trí của Ô Tiền Thanh gắp đồ ăn cho Quản Đồng, chính mình lại không ăn mấy miếng.
Ô Nhược cùng Ô Trúc, Ô Hi nhìn đến thất thần, vô cùng sửng sốt, vẻ mặt Quản Đồng bất đắc dĩ, khuyên Quỷ Bà không nghe, mặc nàng đi.
Ăn cơm sáng xong, Quản Đồng thừa dịp Quỷ Bà không ở đây, vội vàng hỏi: “Quỷ Bà nàng làm sao vậy? Sáng sớm liền bưng nước chờ ngoài phòng ta. Ta tỉnh dậy, liền hầu hạ ta mặc quần áo rửa mặt, còn chải đầu cho ta.”
Ô Hi nói: “Khó trách kiểu tóc nương không giống với lúc trước, còn khá xinh đẹp.”
“Phải không?” Quản Đồng cười khẽ vuốt tóc mai, nàng cũng thực thích kiểu tóc Quỷ Bà chải cho nàng, vô cùng trẻ trung.
Ô Nhược với Ô Trúc nhìn nhau một cái: “Ta nghĩ sau khi Quỷ Bà xác nhận ngươi không phải là cháu gái của nàng, quá mức đau lòng, liền tạm thời coi ngươi thành cháu gái nàng.”
“Như vậy ư……” Quản Đồng cảm thấy Quỷ Bà rất đáng thương: “Vậy thì cứ để cho nàng nghĩ thế, chờ nàng nhận rõ sự thật, nàng sẽ không như vậy nữa.”
Không lâu sau, Hắc Tuyển Dực phái người đưa thuốc trị thương tới, Hắc Tuyển Đường cũng phái người đưa tới một đống lớn đồ bổ.
Ô Nhược xác định thương thế của cha y không nặng, liền chuẩn bị hồi cung, khi đi ra sân, lại bị Quỷ Bà ngăn lại.
“A a a……” Quỷ Bà chỉ chỉ yết hầu của mình, lại lấy ra một tờ giấy đưa cho Ô Nhược xem, mặt trên viết: Tiểu Nhược, ngươi có thể trị được yết hầu của ta không?”
Ô Nhược ngẩn người, kỳ quái nàng sao đột nhiên lại muốn trị yết hầu: “Chỉ trị yết hầu không trị mặt?”
Quỷ Bà ngẩn ra, chỉ chỉ mặt mình, lại xua xua tay tỏ vẻ không trị.
Ô Nhược dẫn nàng đi vào trong đình, kiểm tra yết hầu nàng: “Yết hầu của ngươi cũng không có vấn đề.”
Quỷ Bà dùng ngón trỏ ở trên bàn viết từng nét: “Nhưng mà, yết hầu của ta từng bị thương.”
Ô Nhược hỏi: “Ngươi bị thương từ lúc nào?”
“Hơn bốn mươi năm trước.”
Ô Nhược nhướng mày: “Đã lâu như vậy rồi, thương của người đã sớm khỏi, huống chi năng lực hồi phục của thuật sư mạnh hơn so với người bình thường.”
“Vậy vì sao ta không thể nói chuyện.”
Ô Nhược nghĩ nghĩ, nói: “Khi ngươi bị thương, có phải không tìm người tới trị liệu hay không? Cho nên, ngươi cho rằng ngươi bị câm?”
Quỷ Bà gật gật đầu.
“Sau đó ngươi lại không mở miệng nói chuyện với người khác, lâu dần, liền đánh mất năng lực ngôn ngữ, nhưng không sao, sau này ngươi tập nói chuyện nhiều hơn chút là được, lại uống thuốc ta kê cho ngươi, chắc chắc là không lâu sau liền có thể mở miệng nói chuyện.”
“Cảm ơn Tiểu Nhược.”
Ô Nhược bảo hạ nhân lấy giấy bút tới, viết phương thuốc, lại lấy bạc ra bảo hạ nhân đi mua thuốc.
Sau đó, hắn rời khỏi vương phủ đi đến Vọng Nguyệt Cư một chuyến, cất tất cả đống thuốc trước đó đã mua vào trong không gian, sau đó, đi trả phòng.
Chưởng quầy vừa tính tiền vừa hỏi: “Xin hỏi ngài là Từ công tử sao?”
Ô Nhược nhìn hắn: “Có việc gì?”
Chưởng quầy cung kính cười nói: “Có một công tử tên Thâm Tụng nhắn lại cho ngài, nói là mùng hai tháng sáu, mời ngài đến Lan San Các ăn trưa.”
“Ừm, đến lúc đó ta sẽ đi.”
Ô Nhược thanh toán xong liền hồi cung, đi qua đại viện trong cung, nghe thấy tiếng cười hì hì của nữ tử, một trong số đó là của tiếng cười Đế Hậu.
Nếu Đế Hậu ở đây, y cũng không thể làm như không biết, liền đi thỉnh an Đế Hậu, nhưng vừa mới đi đến, còn chưa chờ y cất tiếng, nữ tử ngồi bên cạnh Đế Hậu tức giận nói: “Là ngươi.”
Ô Nhược nhìn qua thì thấy, hóa ra là Thiên Diêu quận chúa ngày đó muốn đoạt tiểu yêu thú của bọn họ.
Đế Hậu ngừng tươi cười, vẻ mặt hoang mang nói: “Diệu Nghi, ngươi……”
Thiên Diêu quận chúa tức giận nói: “Dì, chính là y, chính là y đoạt tiểu yêu thú ta muốn mua, sau đó, còn dùng lồng sắt nhốt yêu thú đả thương ta, đến bây giờ tay ta vẫn còn đau.”
Nàng tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nắm tay mình hy vọng Đế Hậu có thể thương tiếc nàng, sau đó, lại tức giận rào rạt mà nói với Ô Nhược: “Cái đồ điêu dân nhà ngươi, quỳ xuống.”
Đế Hậu: “……”
Ô Nhược trực tiếp làm lơ nàng, hành lễ với Đế Hậu: “Tiểu Nhược bái kiến mẫu hậu.”
Chỉ khi có người ngoài, y mới gọi Đế Hậu là mẫu hậu.
Vẻ mặt Thiên Diêu quận chúa khiếp sợ mà trừng mắt Ô Nhược.
Nàng không có nghe lầm chứ?
Nam nhân này gọi dì nàng là mẫu hậu?
Y là ai?
Sao dì lại đột nhiên xuất hiện một nhi tử lớn như vậy?
Ngồi ở một bên, nam tử có khuôn mặt trẻ trung thanh tú đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Đế Hậu hơi hơi mỉm cười: “Ta nghe nói cha ngươi bị thương, không biết bị thương có nghiêm trọng hay không.”
“Tạ mẫu hậu quan tâm, cha ta chỉ là gãy xương cánh tay, cũng không lớn ngại, qua mấy ngày nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
“Vậy là tốt rồi, ta đây liền an tâm rồi.” Đế Hậu giới thiệu cho Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị cô nương ngồi bên cạnh ta là cháu ngoại nữ của ta kêu Diệu Nghi, công tử ngồi ở bên cạnh nàng là biểu ca nàng Lâu Khuynh Lạc, cũng là Hộ Bộ thị lang, trước mắt đang là thuộc hạ bên cạnh Tuyển Dực.”
Ô Nhược gật đầu chào hỏi Lâu Khuynh Lạc.
Thiên Diêu quận chúa lập tức hỏi: “Dì, y là ai? Vì sao y lại gọi ngươi là mẫu hậu?”
Đế Hậu cười tủm tỉm nói: “Y à, là Thái Tử Phi của Tuyển Dực, về sau ngươi nhìn thấy y cần phải gọi y một tiếng đại biểu tẩu.”
Lâu Khuynh Lạc: “……”
Thiên Diêu quận chúa tức khắc giống như ăn phải cứt chó, sắc mặt hết sức khó coi.
Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Diệu Nghi biểu muội, về sau mong ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
Thiên Diêu quận chúa tức giận nói: “Thật không biết xấu hổ, ai là biểu muội của ngươi.”
Đế Hậu trầm mặt xuống: “Diệu Nghi, ngươi nói chuyện như vậy ư?”
Thiên Diêu quận chúa giận dỗi không nói lời nào.
Đế Hậu ôn hòa nói với Ô Nhược: “Tiểu Nhược, Diệu Nghi còn nhỏ, ngươi đừng trách nàng.”
“Sẽ không, mẫu hậu..”
Đế Hậu tò mò hỏi: “Vừa rồi nói đoạt tiểu yêu thú là chuyện như thế nào?”
Ô Nhược mỉm cười không giải thích, Đế Hậu không phải là bạn đời của y, tất nhiên là không nên bẩm báo đúng sự thật, nhưng nếu cứ để Thiên Diêu quận chúa đổ oan cho y như vậy, cũng không phải là tác phong của y, vì vậy, mỉm cười chính là biểu hiện tốt nhất. Vừa không khiến người khác cảm thấy y giống như một tiểu cô nương đi tìm người giải oan cáo trạng, cũng sẽ không làm người khác cho rằng y thật sự đoạt tiểu yêu thú của Thiên Diêu quận chúa, người thông minh chỉ cần nhìn liền biết sao lại thế này.
Đế Hậu thấy Ô Nhược không nói lời nào, liền biết là nàng chiều hư cháu ngoại gái làm những chuyện sai trái.
Thiên Diêu quận chúa lo lắng Ô Nhược nói ra sự thật, vội vàng nói “Dì, y……”
Đế Hậu liếc nàng một cái, ngắt lời nàng: “Diệu Nghi, hẳn là ngươi muốn cướp tiểu yêu thú của người khác?”
Thiên Diêu quận chúa sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ chột dạ, dậm chân một cái, làm bộ giận dỗi nói: “Dì, ta chính là cháu ngoại gái từ nhỏ đến lớn đều được ngươi chăm sóc, sao ngươi lại nghĩ về ta như vậy?”
Đế Hậu lắc đầu thở dài, đứng lên nói: “Chính ngươi trở về ngẫm nghĩ lại cho kĩ, có làm sai chuyện gì hay không.”
“Dì……”
Thiên Diêu quận chúa còn muốn nói gì, Lâu Khuynh Lạc liền đứng lên nói: “Đế Hậu, sau khi Thiên Diêu quận chúa trở về nhất định sẽ tự hối cải về việc mình đã làm sai, vi thần cũng sẽ giám sát nàng, bảo nàng viết thư ăn năn đưa Đế Hậu xem.”
Nói xong lời này, đồng thời hắn nhìn về phía Thiên Diêu quận chúa liếc mắt một cái, ý bảo nàng không cần nói thêm nữa.
Lúc này, một một bóng dáng nho nhỏ chạy vào đại viện: “Tổ mẫu, tổ mẫu.”
Đế Hậu nghe thấy là của thanh âm tiểu tôn tử, lập tức tươi cười xán lạn: “Đản Đản tới.”
Đản Đản nhìn thấy Ô Nhược cũng ở đây, mắt sáng lấp lánh, quay đầu bổ nhào vào trên đùi Ô Nhược: “Cha, ngươi đã trở lại.”
Ô Nhược cười bế nhi tử lên: “Có phải là lại chạy tới chỗ tổ mẫu đòi đồ ăn hay không?”
Đản Đản thành thật gật gật đầu.
Đế Hậu thấy tôn tử đáng yêu như vậy, cười đến không khép được miệng.
Thiên Diêu quận chúa nhìn Đản Đản, tròng mắt xoay chuyển, cười đi đến trước mặt Ô Nhược: “Hắn chính là nhi tử của Thái Tử biểu ca ư? Lớn lên trông thật giống Thái Tử biểu ca, quả thực chính là từ một khuôn khắc ra, dì, tên gọi của hắn là gì?”
Đế Hậu cười nói: “Đản Đản.”
Thiên Diêu quận chúa vươn tay: “Đản Đản, tiểu biểu cô ôm một cái được không.”
Đản Đản nhìn Ô Nhược, được y đồng ý mới vươn tay cho nàng ôm.
Thiên Diêu quận chúa đùa với hắn nói: “Đản Đản bao nhiêu tuổi?”
Đản Đản trả lời: “Hai tuổi.”
Đây là Ô Nhược trước kia dạy hắn.
Thiên Diêu quận chúa nhìn Ô Nhược đang ngồi một bên, hỏi: “Đản Đản, ngươi vừa rồi gọi y là gì?”
Đản Đản hưng phấn nói: “Cha.”
Ô Nhược không mỉm cười nhìn nhi tử.
“Nhưng mà, y căn bản là không phải là cha ruột của ngươi, cha ngươi hẳn là Thái Tử biểu ca mới đúng, cho nên, ngươi không thể gọi y là cha, biết không?”
Đế Hậu nghe tới đây, bỗng chốc, trầm sắc mặt.