Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược coi như không nghe thấy lời nói của Thiên Diêu quận chúa, trên mặt vẫn dương dương ý cười.
Còn không đợi Đế Hậu tức giận, Đản Đản cầm trong tay món đồ chơi dùng sức đánh vào mặt Thiên Diêu quận chúa, tức khắc, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng một mảnh.
“Người xấu.” Oa một tiếng, hắn khóc lóc duỗi tay đòi Ô Nhược ôm: “Cha, cha, ta muốn cha.”
Thiên Diêu quận chúa ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới đứa trẻ này vậy mà lại đánh nàng.
Ô Nhược đau lòng ôm nhi tử: “Đừng khóc.”
Đế Hậu tức giận đập bàn, cực kỳ tức giận nói: “Thiên Diêu quận chúa, xem ra bản cung nuông chiều ngươi quá mức rồi.”
Sắc mặt Thiên Diêu quận chúa trắng bệch, nàng lớn như vậy, số lần có thể chọc dì tức giận còn chưa đầy một bàn tay. Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn là biết dì chỉ có khi thật sự tức giận mới có thể gọi nàng là Thiên Diêu quận chúa hoặc là tự xưng bổn cung trước mặt nàng, bây giờ hai cái đều có, chứng tỏ dì cực kỳ tức giận.
Nàng vội vàng mở miệng nói: “Dì, ta không phải cố ý muốn chọc Đản Đản khóc, ta chỉ là muốn……”
Đế Hậu trực tiếp ngắt lời nàng nói: “Thiên Diêu quận chúa, một tháng này, bổn cung không muốn gặp ngươi nữa, ngươi ở trong phủ của ngươi tự suy ngẫm đi.”
Lâu Khuynh Lạc không cho Thiên Diêu quận chúa cơ hội càng nói càng sai, vội vàng lôi Thiên Diêu quận chúa quỳ lạy rời đi.
Đế Hậu xin lỗi Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi đừng để bụng những lời Diệu Nghi nói, ngươi xem Đản Đản là thiệt tình thích ngươi.”
Ô Nhược lắc đầu, không nói lời nào.
Đế Hậu đau lòng đi tới, vươn tay với Đản Đản: “Đản Đản, đừng khóc, tổ mẫu ôm ngươi một cái, được không?”
Đản Đản khóc lóc chôn khuôn mặt nhỏ trong cổ Ô Nhược, không để ý tới nàng: “Ta chỉ cần cha.”
Ô Nhược xin lỗi nói: “Nương, ta bế hắn về Hành Tinh Cung đã.”
Đế Hậu thấy Đản Đản khóc lóc cũng đau lòng, gật gật đầu: “Đi thôi.”
Ô Nhược rời khỏi đại viện, đi đến chỗ không có người, y vỗ nhẹ cái mông nhỏ của nhi tử: “Không có người, còn khóc?”
Nhi tử là đá tam thất biến thành, đương nhiên biết chính mình là con của ai, sao có thể bị dăm ba câu của Thiên Diêu quận chúa lừa được cơ chứ.
Đản Đản nhanh chóng ngẩng đầu, cười hì hì: “Cha, ta giả vờ có giống không?”
Ô Nhược buồn cười nói: “Ta thiếu chút nữa cũng đã bị ngươi lừa.”
Đản Đản chu chu cái miệng nhỏ: “Ai mượn người xấu ức hiếp cha.”
Ô Nhược thấy nhi tử che chở y như vậy, nội tâm không khỏi mềm nhũn, thơm thơm khuôn mặt nhỏ của hắn, trong lòng nghĩ, chuyện Đản Đản là con của y có nên để cho Đế Hoàng Đế Hậu cùng cha mẹ bọn họ biết hay không?
Hơn nữa, y cũng không muốn để cho người khác vẫn luôn hiểu lầm Đản Đản là đứa con của Hắc Tuyển Dực cùng người khác sinh ra. Nhưng mà, y sẽ phải giải thích cho Hắc Tuyển Dực đứa trẻ này ở đâu ra như thế nào? Chẳng lẽ phải nói cho Hắc Tuyển Dực chuyện của đời trước?
Trong lòng Ô Nhược hơi do dự, luôn cảm thấy hiện tại còn chưa phải thời điểm nói ra chuyện y trọng sinh.
Lúc y đang rối rắm vì chuyện này, Thiên Diêu quận chúa khóc lóc trở lại quận vương phủ.
Lịch Quận Vương nhìn thấy nữ nhi bảo bối khóc đỏ cả mắt trở về, vừa đau lòng vừa tức giận hỏi: “Ai chọc cho nữ nhi bảo bối của bổn vương khóc?”
Thiên Diêu quận chúa khóc đến thở hổn hển.
Lịch Quận Vương nhìn về phía Lâu Khuynh Lạc: “Khuynh Lạc, ngươi nói xem là ai chọc biểu muội ngươi khóc?”
Lâu Khuynh Lạc một năm một mười nói lại chuyện phát sinh vào sáng hôm nay.
Lịch Quận Vương chau mày, không đành lòng trách cứ nữ nhi của mình, chỉ có thể dùng lời nói thấm thía nói với nàng: “Diệu Nghi, ngươi phải nhận rõ được thân phận của ngươi, cho dù Đế Hậu là dì của ngươi, thậm chí còn thương yêu ngươi vô cùng, nhưng địa vị của ngươi trong lòng nàng so ra vẫn kém nhi tử cùng tôn tử của nàng, khi đứng trước ngươi và nhi tử nàng, nàng khẳng định sẽ đứng ở phía nhi tử nàng.”
Thiên Diêu quận chúa lớn tiếng khóc một trận, không cam lòng nói: “Nhưng mà, nam nhân kia là rõ ràng là người ngoài, dì lại đi giúp y, ta chính là cháu ngoại gái dì yêu thương hơn hai mươi năm, y có cái gì bản lĩnh mà so với ta?”
“Y là Thái Tử Phi, liền không phải người ngoài, bởi vì y là con dâu của dì ngươi, đại biểu cho toàn bộ hoàng thất, ngươi không thể chung sống với y, chính là không thể chung sống cùng dì ngươi, ngươi khiến y không xuống được đài, cũng chính là làm dì ngươi không xuống được đài.”
Thiên Diêu quận chúa tức giận nói: “Ta không thích y làm Thái Tử Phi chút nào, Khuynh Lạc biểu ca, không phải ngươi thích Thái Tử sao? Ngươi có thể thừa dịp trước khi bọn họ chưa tổ chức hôn lễ, theo đuổi Thái Tử.”
Sắc mặt Lâu Khuynh Lạc đại biến: “Diệu Nghi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Lịch Quận Vương kinh ngạc nhìn về phía Lâu Khuynh Lạc.
“Ta nói bậy? Ta nói bậy như thế nào?” Thiên Diêu quận chúa trừng mắt hắn: “Có lần ta đến phủ ngươi tìm ngươi, nhìn thấy ngươi uống say quắc cần câu, trong miệng lại luôn gọi tên Thái Tử biểu ca, còn nói thích hắn.”
Lâu Khuynh Lạc bị người vạch trần tâm sự trong lòng, tức khắc cảm thấy bất kham: “Cho dù như thế, ta cũng không thể theo đuổi Thái Tử, Thái Tử đã có người mình thích.”
“Khuynh Lạc biểu ca, trước kia ngươi không theo đuổi Thái Tử biểu ca, là bởi vì ngươi cho rằng hắn thích nữ tử, hiện tại biết hắn thích nam nhân, vì sao không hành động?”
Huyệt Thái Dương của Lâu Khuynh Lạc ẩn ẩn truyền đến từng cơn đau, hắn không khỏi nâng tay lên xoa xoa: “Diệu nghi, Thái Tử cùng Thái Tử Phi đã từng thành thân ở bên ngoài, là một đôi phu thê chân chính, ta mà chen chân vào, ngươi còn nhớ nguyền rủa của Tử Linh Quốc chúng ta không? Cho nên, Thái Tử sẽ không cưới thêm bất kỳ người nào nữa.”
Thiên Diêu quận chúa: “……”
Lâu Khuynh Lạc tiếp tục nói: “Còn có, ta nghe nói Thái Tử cùng Thái Tử Phi thành thân là vì muốn giải trừ nguyền rủa của Tử Linh Quốc chúng ta, chúng ta nếu là phá hủy bọn họ, chỉ có thể cả đời sống dưới mặt đất, Diệu Nghi, ngươi không phải vẫn luôn rất muốn nhìn thấy mặt trời sao? Muốn cảm thụ ánh mặt trời ấm áp sao? Muốn nhìn xem thế giới ban ngày là thế nào sao? Chỉ cần sau khi giải trừ được nguyền rủa, ngươi sẽ có thể thấy được.”
Thiên Diêu quận chúa: “……”
“Có thể sau khi giải trừ nguyền rủa, lại giết chết y.” Lịch Quận Vương đột nhiên nói.
Thiên Diêu quận chúa cũng khó có thể tin nhìn Lịch Quận Vương.
Lịch Quận Vương cười: “Vì sao các ngươi nhìn bổn vương như vậy, bổn vương nói giỡn.”
Lâu Khuynh Lạc lấy lại tinh thần, ôm quyền nói: “Cữu cữu, ta còn việc phải làm, không ở đây quấy rầy ngươi nữa.”
Lịch Quận Vương gật gật đầu: “Đi đi.”
Lâu Khuynh Lạc ra khỏi quận vương phủ, ngồi trên xe thú của hắn, nắm tay vẫn luôn giấu ở tay áo rốt cuộc cũng buông lỏng, nhắm mắt lại dựa lưng vào xe, như là nhắm mắt dưỡng thần, lại như đang ngẫm nghĩ chuyện gì.
Giờ Dậu trưa hôm đó, Hắc Tuyển Dực trở lại cung dẫn theo Ô Nhược cùng Đản Đản đi vào Ngự Tường Cung ăn bữa tối, trong điện ngoài có Đế Hoàng Đế Hậu, Hắc Tuyển Đường bọn họ cũng đều tới, ngay cả Hắc Tuyển Chiếu thân thể không tốt lắm cũng đến ăn bữa cơm.
Sau khi mọi người vừa cười vừa nói ăn xong bữa tối, Hắc Tuyển Dực đột nhiên nói: “Ta muốn tuyên bố một việc với mọi người.”
Mọi người ngừng cười, lần lượt nhìn về phía Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực kéo Đản Đản Ô Nhược đến bên người nói: “Đản Đản là con của ta cùng Tiểu Nhược.”
Mọi người ngẩn người.
Ô Nhược kinh ngạc mà nhìn Hắc Tuyển Dực, không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện này.
“Là ta cùng Ô Nhược sinh ra.” Hắc Tuyển Dực nhấn mạnh những lời này.
Hắc Tuyển Đường lắp bắp nói: “Sinh, sinh ra?”
Hắc Tuyển Dực hơi hơi gật đầu.
Hắc Tuyển Đường bỗng chốc nhảy dựng lên, kích động nói: “Ai sinh? Đại tẩu sao? Đại tẩu không phải nam nhân sao? Chẳng lẽ vẫn luôn nữ giả nam trang? Khó trách đại tẩu trông nữ tính như vậy, hóa ra là y sinh con. Nhưng mà, không đúng, tuổi của Đản Đản không khớp với thời gian đại ca cùng đại tẩu thành thân.”
Ô Nhược nghe thấy lời này, trợn trắng mắt: “Ta vô cùng khẳng định chính mình là nam, còn có, ai nói là ta sinh con?”
Hắc Tuyển Đường càng thêm chấn kinh: “Chẳng lẽ Đản Đản là đại ca sinh?”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Ô Nhược: “……”
Đế Hoàng Đế Hậu: “……”
Hắc Tuyển Húc cười nói: “Sao ta lại không biết đại ca là một nữ nhân?”
Hắc Tử Hà quơ quơ chiếc bát vàng có thể lóe mù mắt người trong tay, cao thâm khó đoán nói: “Ai nói nhất định phải là nữ nhân mới có thể sinh con? Ta cho rằng nam nhân thật ra cũng có thể sinh con. Kỳ quái, vì sao ta nghe thấy tin tức kinh người như thế, còn có thể trấn định tiếp thu như vậy, xem ra định lực của ta vẫn là rất cao.”
Hắc Tử Nhã kinh ngạc nói: “Đản Đản là đứa bé từ trong bụng đại ca sinh ra? Trời ơi, ta không thể tưởng tượng được bộ dáng mang thai của đại ca, hình ảnh đó ngẫm lại đều cảm thấy thực khủng bố.”
Hắc Tuyển Chiếu nghe thấy lời này, không khỏi tưởng tưởng bộ dáng mang thai đĩnh bụng của Hắc Tuyển Dực, phụt một tiếng, nhịn không được bật cười: “Ừm, đại ca có thể sinh con, khá tốt.”
Ô Nhược: “……”
Thật là càng nói càng quá đáng.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp làm lơ đàn đệ muội ngu ngốc này: “Cha, nương, các ngươi còn nhớ chuyện về đá tam thất không?”
Đế Hoàng ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được ý tứ những lời này của đại nhi tử: “Ý của ngươi là Đản Đản là đá tam thất biến thành?”
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực gật gật đầu: “Là dùng máu của ta cùng thịt của Tiểu Nhược cùng đá tam thất hợp lại, lại dùng linh lực tinh luyện một khoảng thời gian sau mới có Đản Đản.”
Vẻ mặt Ô Nhược khó có thể tin mà nhìn hắn.
Sao hắn lại biết chuyện này?
Chẳng lẽ Hắc Tuyển Dực cũng trọng sinh?
Ô Nhược vô cùng kích động, nhưng liền mau chóng bình tĩnh lại. Y thấy bộ dáng của Hắc Tuyển Dực thế nào cũng không giống như là trọng sinh hoặc là biết được chuyện của đời trước, có lẽ chỉ là vừa khéo đem việc này biến thành chuyện xưa nói cho Đế Hoàng bọn họ.
Hắc Tử Hà bọn họ nghe thấy Đản Đản không phải từ trong bụng Hắc Tuyển Dực sinh ra, hơi có chút thất vọng.
Hắc Tuyển Đường lại vô tư nói: “Đại ca, sao ngươi không nói sớm, trước đây ta vẫn luôn cho rằng ngươi cùng nữ nhân nào đó sinh con, ta còn lo lắng đại tẩu sẽ đối xử với Đản Đản không tốt cơ.”
Ô Nhược tức giận trừng hắn một cái.
Hắc Tuyển Đường ngượng ngùng cười: “Đại tẩu, ngươi cũng không thể trách ta nghĩ như vậy.”
Đế Hậu vui vẻ cười: “Đản Đản là con của Tiểu Nhược, vậy thật sự là quá tốt.”
Ô Nhược nhìn Đế Hậu: “Nương không trách chúng ta không nói chuyện này cho các ngươi sao?”
“Đứa nhỏ ngốc, các ngươi không nói ra, nhất định có lý do của các ngươi, ta sao lại trách các ngươi.” Vẻ mặt Đế Hậu từ ái nhìn Ô Nhược: “Trước đây ta vẫn luôn lo lắng ngươi sẽ trách Tuyển Dực trước khi kết hôn với ngươi lại cùng cô nương khác sinh ra Đản Đản, hiện tại nghe thấy Đản Đản là con của ngươi cùng Tuyển Dực, ta vô cùng vui mừng, khó trách Đản Đản dính ngươi như vậy, gọi cha còn ngọt ngào hơn cả gọi phụ thân.”
Vẻ mặt nàng cười tủm tỉm, không có chút tức giận nào, làm Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Đế Hoàng cũng vô cùng vui vẻ thấy Đản Đản là con của Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược, như vậy, giữa hai người sẽ không có bất cứ ngăn cách nào.
Những người khác cũng hết sức vui vẻ.
Mọi người nói chuyện cho đến khuya mới rời khỏi hoàng cung.
Thiên Diêu quận chúa —— Tiện nhân, mi xứng đáng bị thiên đạo vạn quả. Cả phụ thân mi và biểu ca mi nữa =)) Lợi dụng xong giết?