Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Y sư cùng thái y ở Thái Y Viện đều là những thầy thuốc thông thường, chưa bao giờ nghe được sự tình như vậy, ai ai cũng sôi nổi vây quanh nghe chuyện của Thiên Thánh quốc.
“Đan dược sẽ phát ra bạch quang, thật đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ.”
“Những người luyện chế đan dược đều có thể tản mát ra linh khí, chuyện có thể phát ra bạch quang kia hẳn là sự thật.”
“Ta mong muốn nhìn thử một chút bộ dáng của đan dược cấp chín rốt cuộc ra sao,so với đan dược bình thường là viên giống nhau sao? Màu sắc đan dược không biết thế nào nhỉ ?”
“Thiên Thánh quốc y sư có thể luyện chế đan dược cao cấp như vậy, y thuật hẳn cũng rất lợi hại.”
“Thiên Thánh quốc y sư có thể chữa trị khỏi Khuyết Dương chứng không nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, Thái Y Viện nháy mắt an tĩnh lại, yên lặng nhìn y sư đang nói chuyện.
Y sư bị người ta nhìn chằm chằm cả người có chút không tự nhiên, nói lắp hỏi: “Ta, ta nói sai cái gì sao?”
Mọi người vừa thấy hắn liền biết hắn không hiểu gì về chuyện xảy ra giữa Tử Linh Quốc cùng Thiên Thánh quốc.
Đều Tuyền quốc y sư lắc đầu: “Những việc này không có kết quả chính xác.”
Dược thái y ra tiếng nói: “Thôi được rồi, mọi người đều đừng vây quanh nơi này nữa, mau đi làm việc đi.”
Sau khi Ô Nhược thu được rất nhiều cách phối chế đan dược cùng y thư, liền hướng về phía Dược thái y hỏi: “Dược thái y, chuyện các ngươi trị liệu thân thể cho lục đệ chuẩn bị như thế nào rồi?”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
“Chúng ta chuẩn bị chờ lần phát bệnh sau của Lục hoàng tử sẽ bắt đầu tiến hành quá trình trị liệu, cho nên, thừa dịp trước khi ngài ấy còn chưa phát bệnh, chúng ta đã tìm được năm hài tử sắp chết tới để trị liệu.” Dược thái y nói tới đây thập phần hưng phấn: “Giai đoạn đầu tiên sẽ dựa theo phương thuốc và phương pháp trị liệu ngài đưa, tiến hành điều trị cho bọn nhỏ đã thành công vô cùng, bọn chúng đều khôi phục tinh thần, cùng với hài tử bình thường thì không có gì khác biệt, chỉ là đến giai đoạn thứ hai……”
Hắn chau mày: “Không quá lạc quan, chúng ta sau khi cho bọn nhỏ điều trị lục phủ ngũ tạng, thân thể vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, trong cơ thể đã hoại tử của bọn họ lại bắt đầu hủy hoại nội tạng vừa mới điều trị xong, lặp đi lặp lại, khiến bọn nhỏ thống khổ bất kham, cho nên, chúng ta tính toán chuẩn bị thay máu.”
Ô Nhược nghĩ nghĩ: “Nếu thay máu, rất có thể trong thời gian ngắn sau máu sẽ bị phá hủy bởi các cơ quan nội tạng không khỏe, cuối cùng chẳng được bất kỳ tác dụng gì.”
Dược thái y lại cau mày chặt hơn: “Xác thật có khả năng như vậy.”
“Ta cho rằng là phương thuốc của chúng ta đã xảy ra vấn đề gì đó .”
Dược thái y sửng sốt: “Thứ chúng ta phối ra chính là phương thuốc điều trị lục phủ ngũ tạng và gân cốt tốt nhất, sao lại có thể xảy ra vấn đề được chứ?”
Ô Nhược híp híp mắt: “Dược mà chúng ta phối ra quá mức ôn hòa, chỉ có thể chậm rãi điều trị nội tạng, nhưng lại không thể điều trị được thân thể đã bị hoại tử máu. Nếu chúng ta tăng thêm dược tính thì phương thuốc sẽ trở nên có tác dụng hơn , nội tạng tốt lên hai phần, huyết hư chỉ có thể phá hủy nội tạng, vẫn có cơ hội để cho nội tạng khỏe lại.”
Dược thái y thở dài: “Chúng ta cũng đã nghĩ tới biện pháp này, chỉ có điều là thân thể của bọn nhỏ chịu không nổi sức mạnh ấy được.”
Ô Nhược nghĩ đến đến những người bị Khuyết Dương chứng đều là hài tử bốn, năm tuổi, nhíu mày: “Các ngươi thử qua rồi sao?”
“Chưa từng, mọi người đều không đành lòng lấy thân thể hài tử để thử nghiệm những phương thuốc chưa đảm bảo này.”
Ô Nhược quét mắt đến những y sư mặt ủ mày ê đang suy nghĩ biện pháp trị khỏi Khuyết Dương chứng: “Không thử, sẽ chỉ còn một con đường chết, chí ít cố gắng thử một lần mới có thể tìm được trong đó một đường sinh cơ.”
Y không phải người của Thái Y Viện, chỉ có thể nói ra chút ý tưởng cùng ý kiến bản thân, y cũng sẽ không khoa tay múa chân đi can thiệp quyết định của bọn họ. Tuy thế y hy vọng các thái y có thể quyết đoán xử lý sự tình, bởi vì y muốn mau chóng chữa khỏi bệnh cho Hắc Tuyển Hi.
Ô Nhược mua được phương pháp luyện đan cùng thảo dược, thư tịch của các quốc gia xong , liền trở về Hành Tinh Cung sai người đi luyện dược, dùng nguyên một ngày mới luyện ra được có một trăm viên đan dược, cũng không biết khi nào mới có thể khai trương cửa hàng, hơn nữa, y không chỉ muốn luyện dược, còn muốn vẽ bùa, luyện cổ, một người căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc một lúc được như thế
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến đám người Ô Tiền Thanh bọn họ.
“Gia, gia, ta đã trở về rồi đây.” Lão Hắc còn chưa vào cửa đã ở bên ngoài ồn ào cao hứng.
Ô Nhược thấy hắn thở hổn hển chạy vào nhà, liền rót cho hắn một chén nước: “Không cần gấp quá đâu, nghỉ ngơi chút rồi nói.”
Lão Hắc hổn hển thở dốc, đem trà uống xong, tiếp tục vui vẻ nói: “Gia, ngài mua mảnh đất mặt tiền đó quả thật là một nơi tuyệt đẹp , nhất định tiêu không ít bạc đúng không?”
Ô Nhược cười: “Là Tuyển Dực đêm qua mua cho ta, ta còn chưa kịp đi xem cửa hàng ở nơi nào, ngươi nói cho ta nghe một chút xem mảnh đất mặt tiền đó tốt như thế nào đi?”
“Hóa ra là chủ tử mua cho ngài, khó trách vị trí tốt như vậy.” Lão Hắc cười nói: “Cửa hàng đó ở đối diện với Nha môn, mọi người từ Truyền Tống Trận đi ra khỏi Nha môn là có thể nhìn thấy ngay, người tới từ các quốc gia khác đi về cửa thành cũng phải đi qua nơi đó, cho nên, mảnh đất của ngài là chỗ mà ai cũng phải đặt chân vào, nơi kia cũng không có người nào dám ở trước cửa nha môn nháo sự. Mặt tiền cửa hiệu rất lớn, cùng Thiên Hành quốc Hoàng Đô Thành nhất phẩm Tiên đại tửu lâu giống nhau, ước chừng cao năm tầng, nghe nói sau đó còn có một cái tiểu viện nhỏ.”
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Lớn như vậy sao? Đúng rồi, thời điểm ta đi vào đêm qua, nhớ rõ một loạt cửa hàng đối diện Nha môn đều mở ra.”
”Xác thật là mở ra, tuy thế, thời điểm ta đi sáng nay, có rất nhiều người đang ở mảnh đất nhìn xem, người vây xung quanh đều hỏi thăm nơi đó được bán cho ai, còn có người đang mắng nguyên chủ của cửa hàng là tên ngu ngốc, một vị trí đẹp như vậy mà lại bán cho người khác.”
Ô Nhược nói: “Hẳn là bọn họ không muốn dọn đi đúng chứ?”
“Xem thần sắc bọn họ quả thật là không muốn, nhưng người mua cửa hàng quyền cao chức trọng, bọn họ cũng không có cách nào, tuy nhiên, ta nghe nói lúc trước bọn họ dùng một trăm triệu hai mua được cửa hàng này, giá bán đi hiện nay là hai trăm triệu hai, hơn nữa, người mua còn bồi thường bọn họ một gian cửa hiệu mặt tiền rộng y như vậy, vị trí cũng không tệ lắm so với cửa hàng cũ.”
Ô Nhược khiếp sợ: “Tiêu tốn nhiều bạc như vậy ư.”
Lão Hắc cười hắc hắc: “Điều này chứng minh chủ tử đối với gia rất tốt, muốn cho gia những điều tuyệt nhất.”
Ô Nhược vừa cao hứng vừa có chút buồn rầu “Ta khi nào mới có thể kiếm về hai trăm triệu hai cùng cửa hàng này?”
Lão Hắc hưng phấn nói: “Ta tin rằng nhanh thôi gia có thể đem bạc kiếm trở về.”
Ô Nhược nhướng mày: “Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?”
“Bởi vì ta nghe được Biên thành không bán vật phẩm của Âm dương sư, Tế sư cùng Vu sư, sau này những thứ đó chính là món hàng độc nhất của chúng ta, đến lúc ấy khẳng định có thể hấp dẫn rất nhiều người tới mua đồ vật trong tiệm, ta đoán chủ tử bởi vì nghĩ như thế mới mua lớn cửa hàng đó.”
Ô Nhược vui vẻ cười: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, mọi thứ đều được ta điều tra vô cùng rõ ràng. Thiên Hành quốc cách Tử Linh Quốc một đại dương mênh mông, căn bản không có người tới nơi này buôn bán, cho dù có Âm dương sư, Tế sư, Vu sư đi vào bên này, nhưng ở tình huống không có người chống lưng, bọn họ cũng không dám ở chỗ này tùy ý mở cửa hàng, không may có chuyện gì bất trắc xảy ra, thì tuyệt nhiên không có người nào sẽ vì bọn họ mà chủ trì công đạo.”
Ô Nhược nghe hắn nói như vậy, càng ngày càng có tin tưởng vào bản thân, lấy ra một chồng ngân phiếu cùng mấy trang giấy viết tên của đơn dược đưa cho hắn: “Ngươi ngày mai giúp ta mua toàn bộ số dược liệu này về, đưa đến trong phủ Tuyển đường. Còn nữa, trong vòng nửa tháng hãy đưa hai mươi, à không, ba mươi tiểu nhị không phải của Tử Linh Quốc trở về.”
Lão Hắc liên tục gật đầu.
“Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Dạ vâng.”
Ô Nhược nghĩ đến việc chính mình trở thành chủ quán, hưng phấn không thôi, liền dùng một cây kim mảnh nhúng vào lọ thuốc màu đỏ chiết xuất từ dược liệu, rồi bắt đầu vẽ bùa trên đan dược màu đen. Đan dược không lớn, cần rất nhiều nỗ lực để ngưng tụ linh lực mới có thể vẽ ra ký hiệu trên đó, hơn nữa còn không thể làm sai, vẽ xong, thời gian uống một chén trà nhỏ đã qua đi.
Y thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Thân thể của ngươi không thoải mái sao?” Hắc Tuyển Dực từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy Ô Nhược đang thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán.
“Không phải.” Ô Nhược cao hứng mà lôi Hắc Tuyển Dực lại: “Ngươi mau nhìn thứ ta vẽ trên đan dược xem.”
Hắc Tuyển Dực nhìn được trên đan dược được họa thêm phù văn, nhướng mày: “Vì sao vẽ bùa văn ở trên Tụ Linh Đan?”
“Ta nghĩ làm như vậy có thể gia tăng hiệu quả.”
“Có thể ăn sao?”
Ô Nhược mặt lộ vẻ chần chờ: “Ta cũng không rõ ràng lắm có thể ăn được hay không, tuy nhiên, phù văn họa ở giấy vàng nếu có thể dán ở trên người, thì thứ kia ăn vào trong bụng hẳn là cũng là không có vấn đề gì.”
Hắc Tuyển Dực trực tiếp liền đem đan dược ném vào trong miệng.
“Hả, ngươi như thế nào ăn nó chứ?” Ô Nhược vừa sốt ruột vừa khẩn trương, tức giận nói: “Thân thể ngươi không có việc gì chứ?”
Hắc Tuyển Dực hỏi y: “ Thứ ngươi luyện chế chính là Tụ Linh Đan cấp thấp hay là Tụ Linh Đan trung cấp?”
“Tụ Linh Đan cấp thấp. “Ô Nhược muốn luyện chế thêm nhiều đan dược, cho nên liền bắt đầu từ cấp thấp.
Hắc Tuyển Dực khóe miệng thốt ra một câu: “Không tồi, ăn lên thế mà lại có hiệu quả của trung cấp.”
“Thật sự sao?” Ô Nhược vui sướng bắt lấy cánh tay của Hắc Tuyển Dực: “Vậy ngươi có cảm giác không thoải mái hay không?”
“Không có gì là không thoải mái, nhưng ta cũng chưa từng gặp qua ai vẽ bùa văn ở đan dược, tuy vậy, chỉ là ngươi vẽ bùa ở trên Tụ Linh Đan cấp thấp, còn không bằng trực tiếp luyện chế Tụ Linh Đan trung cấp, hơn nữa, đan dược vừa ra, những tiệm thuốc khác khẳng định sẽ sôi nổi làm theo, hoặc là chính khách nhân trực tiếp làm mình cho mình cũng được, họ còn cần gì mua đồ của ngươi chứ.”
“Yên tâm, ta đã nghĩ tới chuyện này. Bọn họ muốn bắt chước khẳng định là không thể có khả năng, điểm mấu chốt là ở trên phù văn , ta sẽ vẽ một ít phù văn mà Tử Linh Quốc cùng các quốc gia xung quanh đây đều không thể vẽ ra nổi, bọn họ nhất định phải tới nơi này của ta để mua thuốc.”
Hắc Tuyển Dực gật đầu: “Ý tưởng không tồi.”
Ô Nhược đứng dậy ôm lấy cổ hắn: “Ngươi sao lại mua cho ta cửa hàng lớn như thế, ta cũng không biết bán những đồ gì mới có thể bày hết trong đó được.”
Hắc Tuyển Dực nắm lấy tay y: “Lầu một bán dược liệu của các quốc gia, lầu hai bán đan dược, lầu 3 bán linh phù, lầu 4 bán pháp khí……”
Ô Nhược nghi hoặc: “Pháp khí từ đâu ra?”
“Nhà kho có một đống pháp khí mà ta từ nhỏ luyện chế ra, ngươi có thể lấy ra bán.”
“Ngươi nỡ bán chúng đi ư ?”
“Đều là những pháp khí không dùng tới nữa,”
“Được thôi , thế lầu 5 lại bán vật phẩm gì đây?”
“Cổ trùng.”
“Vì sao lầu 5 lại bán cổ trùng mà không phải thứ khác.”
“Người ở đây đều chưa từng gặp qua cổ trùng, có thể hấp dẫn bọn họ lên lầu xem thử.”
“Ý kiến hay, ta hiện tại đi nhà kho xem một chút.” Ô Nhược vui vẻ mà chạy ra khỏi phòng , bảo Hắc Tín giúp y mở ra nhà kho chuyên môn đựng pháp khí.
Cửa vừa mở ra, Ô Nhược líu lưỡi, chỉ là một cái nhà kho mà lại lớn giống như một tòa cung điện vậy, bên trong bày mấy trăm cái giá cao tới trần nhà, trên mặt mỗi cái giá đều chứa đầy pháp khí, chỉ cần nhìn qua qua , nơi này ít nhất có hơn vạn kiện pháp khí: “Sao lại có nhiều pháp khí như vậy? Chúng đều là Tuyển Dực luyện chế nên ư?”
Hắc Tín mị mị cười nói: “Nơi này tổng cộng có ba vạn linh, 237 kiện pháp khí, đều là Thái Tử đích thân luyện chế, Thái Tử khi còn nhỏ vô cùng thích luyện khí, bình quân mỗi ngày đều sẽ luyện chế hai đến ba kiện, dần dà, liền chất đầy toàn bộ nhà kho “
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Ô Nhược đi vào nhà kho, thật cẩn thận mà vuốt ve mỗi một món đồ: “Tất cả pháp khí nơi này đều luyện chế thành công sao?”
“Đúng vậy.”
“Tín bá, ngươi có đem tài liệu của mỗi kiện pháp khí này viết ra không?”
“Thời điểm chúng ta nhập vào kho, đã ghi hết lại toàn bộ.”
Ô Nhược kinh hỉ: “Ngươi có thể đem số tài liệu đã ghi lại ấy đưa cho ta xem không ?”
Vừa mới dứt lời, đã bị Hắc Tuyển Dực tìm tới một phen ôm lên: “Nhiệm vụ chính của ngươi hiện tại chính là cùng ta tắm gội nghỉ ngơi, chuyện khác chờ khi rảnh lại làm tiếp, bằng không, ta liền đem cửa hàng thu hồi.”
Vẻ mặt Ô Nhược như đưa đám bị ôm khỏi nhà kho.
Hắc Tín cười càng lớn hơn nữa.
Thật tốt.
Cảm tình giữa Thái Tử và Thái Tử Phi càng ngày càng tốt.