Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Không lâu sau, Đế Hoàng cùng Đế Hậu vội vàng đi tới Hành Tinh Cung, hai người tóc tai lộn xộn, xiêm y trên người cũng chưa mặc đàng hoàng, chỉ khoác áo choàng lên liền đi ra ngoài.
“Tuyển Dực, Tiểu Nhược, chúng ta nghe Hắc Tín nói các ngươi lại dùng đá tam thất tạo ra một đứa con nữa?” Đế Hậu lôi tay Đế Hoàng chạy vào, nhìn chung quanh: “Đưa bé ở đâu, tiểu tôn tử của chúng ta ở đâu?”
Ô Nhược yên lặng mà chỉ chỉ đứa bé trên đĩa trà.
Đế Hoàng cùng Đế Hậu sửng sốt, hai người chỉ nhìn thấy, một đứa trẻ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa đang nằm trên đĩa trà —— tắm rửa!? Đồng thời còn no nê thỏa mãn ợ một cái, nhìn thấy bọn họ đã đến, đứa bé còn nhếch miệng cười với bọn họ.
“Đây… Đây……” Đế Hoàng cùng Đế Hoàng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào bé như vậy: “Đây là tiểu tôn tử mới sinh ra của chúng ta?”
Ô Nhược gật gật đầu.
Vẻ mặt Đế Hậu lo lắng: “Sao hắn lại nhỏ như vậy? Thân thể hắn không có vấn đề gì chứ? Hắn có thể lớn lên hay không?”
Ô Nhược buồn rầu nói: “Ta cũng không biết hắn có thể lớn lên hay không.”
Đế Hoàng nghi hoặc: “Thế gian không phải chỉ có một khối đá tam thất sao? Sao lại còn có thêm đứa trẻ được đá tam thất hóa thành?”
“Đá tam thất có thể tách ra tạo thành mấy đứa trẻ.” Ô Nhược lại kể này chuyện đã xảy ra mấy ngày trước đây: “Cho nên, Tiểu Tiểu mới nhỏ như vậy.”
Y dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm vào chân nhỏ của đứa bé: “Không biết sau khi con lớn lên, liệu có trách ta nặn hắn nhỏ như vậy hay không.”
“Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ không trách cha.” Đản Đản ngồi trong lòng ngực Ô Nhược ôm lấy eo Ô Nhược: “Tiểu Tiểu giống ta cũng thích cha nhất.”
Ô Nhược cười xoa xoa đầu nhỏ của hắn.
Đế Hậu an ủi Ô Nhược: “Ngươi là cha hắn, chỉ cần ngươi yêu thương chăm sóc hắn cho tốt, sao hắn trách ngươi được chứ.”
Tiểu Tiểu như là nghe hiểu lời của Đế Hậu nói, huy động tứ chi, phát ra thanh âm ưm ưm.
Đế Hậu cười nói: “Ngươi thấy hắn cũng đồng ý với lời ta nói không.”
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực lộ ý cười, ôm Tiểu Tiểu ra khỏi khay nước, thật cẩn thận lau khô người cho hắn.
Đế Hậu vội vàng nói: “Để ta bế hắn một chút.”
Sau khi nói xong, nàng lại không thể nào xuống tay, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, bế như thế nào đây?
Hắc Tuyển Dực đặt đứa bé vào trong lòng bàn tay của Đế Hậu.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Tiểu Tiểu, tôn nhi ngoan của ta.” Đế Hậu cười tủm tỉm chơi đùa với đứa bé.
Tiểu Tiểu cũng tươi cười với nàng.
Đế Hoàng cười nói: “Tiểu Tiểu trông giống y như đúc Tiểu Nhược khi còn nhỏ.”
“Đúng vậy.” Đế Hậu ngẩng đầu nhìn về phía Đế Hoàng: “Ngươi không nói ta còn không chú ý, Tiểu Tiểu rất giống Tiểu Nhược khi còn nhỏ.”
Ô Nhược biết bọn họ đã từng nhìn thấy mình khi còn nhỏ, không khỏi hơi hơi mỉm cười.
“Sau khi Tiểu Tiểu lớn lên, nhất định sẽ giống cha hắn, là một đại mỹ nhân.”
Ô Nhược vội vàng sửa lại lời Đế Hậu nói: “Là đại mỹ nam.”
Đế Hậu cười nói: “Đúng vậy, là đại mỹ nam.”
Tiểu Tiểu chơi với bọn họ một hồi, mệt đến ngáp liền mấy cái.
Đế Hoàng nói: “Tiểu Tiểu mới vừa hóa thành hình người, dễ bị mệt, chúng ta để cho hắn nghỉ ngơi đi.”
Đế Hậu lưu luyến không rời đặt đứa bé về trong tay Hắc Tuyển Dực: “Sắc trời không còn sớm, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta lại đến thăm hắn.”
Ô Nhược đứng dậy tiễn bọn họ ra khỏi cửa, khi trở về, Hắc Tuyển Dực đã đặt Tiểu Tiểu lên trên giường, đặt tấm ti lụa lên trên người đứa trẻ.
“Hy vọng ngày mai con có thể lớn lên.”
Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng nói: “Như vậy cũng không tồi.”
“Ngươi cho rằng như này cũng không tồi ư?”
Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược vào trong lòng ngực: “Sau này có thể đặt Tiểu Tiểu vào trong túi mang đi theo mọi lúc mọi nơi rồi.”
“Ngươi muốn sau này mỗi ngày đều đặt Tiểu Tiểu trên người mang đi khắp nơi?”
Hắc Tuyển Dực nâng cằm Ô Nhược: “Để có thể nhìn thấy hắn mà giống như được nhìn thấy ngươi.”
Ô Nhược nhướng mày: “Sao ta lại có cảm giác mình không còn được nuông chiều nữa rồi.”
Hắc Tuyển Dực cong môi: “Ai nói, người ta nuông chiều nhất vẫn là ngươi.”
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi Ô Nhược, bỗng nhiên, có người kéo kéo ống tay áo bọn họ.
Hai phu thê cúi đầu xuống thì thấy, đại nhi tử của bọn họ trưng vẻ mặt ủy khuất nhìn bọn họ: “Người không còn được nuông chiều nữa là ta mới đúng.”
Bọn họ đều không nhớ còn có một nhi tử nữa đang ở trong phòng nhìn bọn họ.
Ô Nhược bật cười ra tiếng, bế Đản Đản lên giường: “Đêm nay ngươi cũng ngủ ở đây đi.”
“Vâng.” Đản Đản vui vẻ đá văng giày trên chân, trèo lên trên giường, ngoan ngoãn mà nằm xuống bên cạnh Tiểu Tiểu ngủ.
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực thì lại vui vẻ, khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ, bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới mình còn có thể có thêm được một đứa con nữa, cứ như vậy, bọn họ cả một buổi tối đều nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu, chính mắt nhìn thấy đứa nhỏ biến hóa, gương mặt, tóc, thân thể của hắn đều biến đổi to lên rất nhiều, cũng càng thêm xinh đẹp tinh xảo hơn so với khi vừa mới vừa hóa thành hình người, điều làm chua xót lòng người chính là thân thể chỉ cao nửa tấc, nhưng mà, nhìn chung thì, bộ dáng cũng không khác biệt nhiều so với mấy đứa trẻ hai tuổi bình thường.
“Trông tình hình này, có lẽ con sẽ không lớn bằng những đứa trẻ bình thường được.” Ô Nhược đau lòng dùng ngón trỏ sờ sờ mặt Tiểu Tiểu.
“Cho dù con không lớn lên được, ta cũng vẫn thương hắn.” Hắc Tuyển Dực xoa xoa đầu Ô Nhược: “Đừng nghĩ quá nhiều, đợi lát nữa ta bảo người làm quần áo với mấy món đồ chơi cho Tiểu Tiểu.”
Ô Nhược khẽ ừ một tiếng.
Hắc Tuyển Dực hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Ô Nhược: “Ta phải vào triều sớm.”
“Được.” Sau khi Hắc Tuyển Dực rời đi, Ô Nhược liền phái người truyền tin cho Ô Tiền Thanh bọn họ, nói cho bọn họ tình hình của Tiểu Tiểu.
Không lâu sau, người Thượng Y Cục tới Hành Tinh Cung, nhìn thấy Ô Nhược, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ Ty Tàm bái kiến Thái Tử Phi.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Các ngươi là?”
“Nô tỳ là Ty Tàm người của Thượng Y Cục, là Thái Tử bảo nô tỳ lại đây lấy số đo để may quần áo cho Nhị điện hạ.”
Ô Nhược bảo các nàng đứng lên, hỏi: “Thái Tử có nói cho các ngươi tình hình của Nhị điện hạ không?”
Y hỏi như vậy, là vì lo sau khi các nàng nhìn thấy Tiểu Tiểu không khỏi kinh sợ mà dọa đến con của y.
“Đã nói qua.”
Ô Nhược liền bảo Ty Tàm tiến vào trong phòng.
Khi Ty Tàm nhìn thấy Tiểu Tiểu, vô cùng bình tĩnh, lấy thước ra đo chiều cao, vai, tay nhỏ, chân nhỏ của Tiểu Tiểu, sau đó, ra bên ngoài tiếp nhận vải dệt cung nữ mang đến: “Thái Tử Phi, đây là vật liệu may mặc mà Thái Tử chọn, mời xem qua.”
Vật liệu may mặc mà Hắc Tuyển Dực chọn chắc chắn là thứ tốt nhất, Ô Nhược gật đầu nói: “Các ngươi liền lấy vải này để may đi.”
“Vâng, mong Thái Tử Phi cho nô tỳ mượn thiên điện dùng một chút.”
Ô Nhược bảo cung nữ dẫn Ty Tàm các nàng đến căn phòng cách vách.
Sau nửa canh giờ, Ty Tàm lại tới trước mặt Ô Nhược lần nữa, trong tay nâng quần áo và phối sức dành cho Tiểu Tiểu mặc: “Thái Tử nói, thân hình Nhị điện hạ nhỏ xinh, dễ dàng ăn diện, chỉ cần mặc quần áo giống trẻ nhỏ ở Diễm Dung Quốc là được, bởi vì thời gian quá gấp, chúng ta chỉ có thể gấp gáp làm ra một bộ quần áo, hai ngày nữa, chúng ta lại đưa mấy bộ quần áo khác đến đây.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Các ngươi nhanh như vậy đã may xong?” Ô Nhược cầm lấy phục sức tinh mỹ nhìn ngắm: “Tay nghề của các ngươi thật tốt.”
Y lấy ra mấy thỏi bạc thưởng cho các nàng.
Sau khi người Thượng Y Cục rời khỏi, Đản Đản cũng đã tỉnh.
“Cha, ta cùng Tiểu Tiểu đã tỉnh.”
Ô Nhược nghe thấy tiếng, vui vẻ đi vào trong phòng, liền thấy Đản Đản đang bế Tiểu Tiểu thân mình trần trụi ở trong tay.
Tay Đản Đản quá nhỏ, đối Tiểu Tiểu mà nói, tựa như cái ghế dựa đang bị treo ở không trung, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hắn sợ hãi mà gắt gao mà ôm lấy ngón út của Đản Đản.
Ô Nhược thấy thế, vội vàng nói: “Đản Đản, ngươi cẩn thận một chút, đừng để đệ đệ ngã.”
Tiểu Tiểu nghe thấy thanh âm của Ô Nhược, nhanh chóng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh sáng ngời tò mò nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược cứ như lần đầu được làm cha vậy, trong lòng hết sức khẩn trương.
Y đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, ngươi biết ta là ai không?”
Tiểu Tiểu có chút thẹn thùng gật gật đầu: “Cha.”
Thanh âm non nớt của đứa bé làm trái tim của Ô Nhược mềm nhũn ra, kích động hận không thể ôm con lên hôn một cái, nhưng lý trí nói cho y con không chịu nổi động tác “thô lỗ” như vậy.
Ô Nhược hỏi: “Ta mặc quần áo cho ngươi được không?”
Đản Đản vừa nghe thấy, vội vàng nói: “Ta cũng muốn cha mặc quần áo cho ta.”
“Ngươi nằm xuống đi đã, đắp chăn đàng hoàng đừng để bị cảm lạnh, ta mặc quần áo cho đệ đệ ngươi xong, lại mặc cho ngươi.” Ô Nhược bế lấy Tiểu Tiểu, giúp Đản Đản đắp chăn đàng hoàng, lại cầm lấy bộ quần áo mới làm xong mặc vào cho Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu mặc quần áo xong, liền giống như một con búp bê sứ, không giống với người thật, nếu hắn ngồi bất động, liền càng giống một con búp bê.
Ô Nhược không nhịn được khen: “Tiểu Tiểu thật xinh đẹp.”
“Cha cũng xinh đẹp.” Tiểu Tiểu cười hì hì ôm lấy ngón trỏ Ô Nhược hôn hôn.
Ô Nhược cười đặt hắn ngồi xuống đầu giường xong: “Tiểu Tiểu, ngươi ngồi ở đây, ta mặc quần áo cho ca ca ngươi.”
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Ô Nhược mặc quần áo cho Đản Đản, sau đó phân phó Hắc Tín bưng cơm sáng vào.
Tiểu Tiểu mới ăn non nửa muỗng cháo liền no rồi.
Ô Nhược cũng chỉ ăn một chén cháo, còn lại một bàn cơm sáng đều bị Đản Đản ăn hết vào trong bụng, quả thực chính là một đại dạ dày vương, ăn nhiều như thế nào cũng không no.
Ăn cơm sáng xong, Ô Tiền Thanh, Ô Trúc, Quản Đồng, Ô Hi, Cức Hi đi vào trong cung thăm con của Ô Nhược, tuy rằng đã sớm nhắc nhở bọn họ đứa bé rất nhỏ, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy đứa bé, vẫn là không nhịn được liên tục cảm than, kinh ngạc.
“Đứa trẻ này thật là nhỏ quá đi.” Ô Hi nâng Tiểu Tiểu lên vui vẻ nói: “Nhị ca, hắn trông giống ngươi như đúc.”
Ô Nhược vui vẻ nói: “Nhi tử ta đương nhiên trông giống ta.”
Quản Đồng hỏi: “Đã đặt tên cho hắn chưa?”
“Nhũ danh là Tiểu Tiểu.”
Ô Tiền Thanh cười gật gật đầu: “Cái tên Tiểu Tiểu này đúng thật là thích hợp với hắn.”
Ô Trúc nhẹ nhàng chạm chạm của khuôn mặt nhỏ Tiểu Tiểu, cười nói: “Cũng không biết con của ta cùng U Diệp khi nào mới có thể hóa thành hình người giống như Tiểu Tiểu.”
Khi hắn biết được U Diệp đã cắt thịt ở hai chân để nặn con, hắn vừa khiếp sợ vừa giận lại vừa đau lòng, vô cùng tức giận U Diệp thế nhưng lại giấu hắn làm chuyện này, nhưng khi nhìn thấy trên hai chân của U Diệp mất đi mấy mảng thịt, tâm trạng của hắn lại vô cùng đau lòng, thậm chí đau lòng đến nghẹt thở, ngay cả U Diệp đã từng lừa gạt hắn, hắn cũng đã hoàn toàn tha thứ cho U Diệp ở trong nháy mắt kia.
Ô Nhược nói: “Có lẽ còn phải đợi khoảng một tháng nữa.”
“Thật ư?” Ánh mắt Ô Trúc sáng ngời.
Ô Hi cũng hết sức vui mừng: “Nói như vậy, đợi một tháng nữa, ta lại được làm cô cô rồi?”
Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng cũng vô cùng vui vẻ: “Không biết đứa bé này trông giống Tiểu Trúc hay là U Diệp.”
Vốn dĩ U Diệp muốn đem đá tam thất tạo thành bộ dáng của Ô Trúc, lại bị bọn họ ngăn lại, bọn họ cho rằng đứa bé là do U Diệp dùng thịt của chính mình đổi lấy, không nên đối xử với U Diệp không công bằng như vậy, cho nên, bọn họ quyết định thuận theo tự nhiên, cho dù đứa bé trông như thế nào, bọn họ đều chấp nhận.
Cức Hi cùng Dạ Ký cũng không nặn đứa nhỏ, cho dù trong giống ai bọn họ cũng đều thích.
Ô Hi nói: “Ta hy vọng con của đại ca cũng đáng yêu ngoan ngoãn giống như Tiểu Tiểu.”
Cức Hi cười lạnh một tiếng: “Đứa nhỏ do đá tam thất hóa thành không thể ngoan ngoãn như vậy.”
Cho dù là ngoan ngoãn, cũng là giả vờ.
Tiểu Tiểu ngồi ở trên tay Ô Hi, yên lặng mà quay đầu, đôi mắt đen nhánh vẫn không nhúc nhích nhìn Cức Hi.