Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thâm Tụng nhìn nam tử áo lục đã đi xa, lại lặng lẽ nhìn Ô Nhược, nói thầm: “Sao bây giờ nam nhân đều đẹp như vậy, khéo còn đẹp hơn nữ nhân gấp mười tám lần.”
Dung mạo của hai người này đều không hơn thua gì nhau, người kia thì giống như hoa sen xanh, tiên phong đạo cốt, trần dật phiêu phiêu, người này thì chỉ cần mặc đồ khác nhau liền trở nên nhiều vẻ, khi thì giống một đóa hoa thủy tiên băng thanh ngọc khiết, khi thì giống một đóa mẫu đơn kiều diễm động lòng người, khi thì lại giống bông cúc non màu trắng xán lạn ưu nhã, nói chung là đều làm người cảm thấy kinh diễm.
Tuyển Hành liếc Thâm Tụng một cái: “Ngươi đang nói thầm cái gì?”
Thâm Tụng lắc đầu: “Không có gì.”
Ô Nhược dùng chân đá nhẹ tên tiểu tặc trên mặt đất, cười lạnh: “Dám trộm túi tiền của Thâm Tụng đại nhân, muốn chết hay sao? Tuyển Hành đại nhân, ngươi nói cho tên này kết cục của tiểu tặc lần trước trộm túi tiền của chúng ta như thế nào?”
Lần trước? Thâm Tụng hoang mang, đã từng có người trộm túi tiền của bọn họ sao? Sao hắn lại không biết?
Ánh mắt Tuyển Hành linh động, cong cong môi: “Ta đã chặt bỏ tứ chi của hắn vứt cho sói ăn.”
Thâm Tụng: “……”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Bọn họ hung tàn như vậy sao?
Tiểu tặc vội vàng quỳ xuống xin tha: “Ba vị đại gia tha mạng, ở nhà tiểu nhân trên có nhỏ cần nuôi nấng, mới bất đắc dĩ phải ra đường ăn cắp như vậy, mong ba vị đại gia xem xét tiểu nhân là vi phạm lần đầu, tha cho tiểu nhân một lần.”
Ô Nhược nói: “Lần trước tiểu tặc trộm túi tiền của chúng ta cũng là nói với chúng ta như vậy, nhưng mà, chúng ta đến nhà hắn mới thấy, nơi hắn ở còn tốt hơn cả chúng ta, ăn mặc đồ dùng đều không hề kém hơn chúng ta.”
Tuyển Hành cười nhạo: “Người có thể trộm đi túi tiền ngay dưới mí mắt chúng ta mà có thể là vi phạm lần đầu sao?”
Tiểu tặc thấy lời nói dối bị vạch trần, thân thể run lên, cuống quít dập đầu: “Ba vị đại gia tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không dám nữa.”
Ô Nhược hừ lạnh: “Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin ngươi nói sao? Tuyển Hành đại nhân, ta thấy bây giờ chúng ta nên cắt cái chân thứ năm của tên này, ngươi thấy thế nào?”
“Chân thứ năm?” Thâm Tụng nhìn chằm chằm toàn thân tên tiểu tặc một lần: “Hắn ở đâu ra cái chân thứ năm?”
Ô Nhược dùng chân dẫm dẫm chỗ phía dưới bụng tên tiểu tặc: “Kia, thứ dưới chân hắn không phải là cái chân thứ năm sao?”
Thâm Tụng: “……”
Tuyển Hành: “……”
Tiểu tặc lúc này đã bị dọa đến tè cả ra quần, quần ướt sũng.
“Nhát gan như vậy còn dám đi trộm.” Ô Nhược nhấc chân ra: “Nếu lại có lần sau, lần sau trực tiếp thiến của ngươi.”
“Cảm ơn đại gia tha mạng.” Tiểu tặc té ngã lộn nhào vội vàng chạy thoát khỏi đây.
Tuyển Hành buồn cười lắc đầu.
Thâm Tụng kinh ngạc nói: “Từ Tam công tử, hóa ra là ngươi chỉ dọa hắn?”
“Ừm.” Ô Nhược cười bỡn cợt: “Chẳng nhẽ ngươi thực sự cho rằng ta sẽ thiến của hắn sao?”
“Bộ dáng hung ác của người vừa rồi làm ta không thể không nghĩ như vậy, chỉ là, vì sao không bắt hắn đưa cho quan phủ xử lí?”
Ô Nhược giải thích: “Loại tiểu tặc này đem lên quan phủ cũng vô dụng, chỉ cần có bạc đút lót liền sẽ thả ra, còn không bằng hù dọa hắn cho hắn biết sợ hãi, lần sau sẽ không dám đi ăn trộm nữa.”
Tuyển Hành gật đầu: “Cho dù có nổi khổ bất đắc dĩ, cũng nên để hắn nếm mùi giáo huấn.”
“Sắc trời không còn sớm, ta cũng phải trở về thôi.” Ô Nhược sửa sang lại quần áo cùng bọn họ từ biệt: “Tuyển Hành đại nhân……”
Tuyển Hành ngắt lời y: “Về sau cứ gọi ta Tuyển Hành là được.”
Thâm Tụng nghe thấy vậy, cũng nói theo: “Vậy gọi ta Thâm Tụng, mỗi lần ngươi đều gọi đại nhân đại nhân, khiến quan hệ giữa chúng ta nghe rất xa cách.”
“Được.” Ô Nhược cười cười: “Tuyển Hành, Thâm Tụng, ta về đây.”
“Ừm, có việc gì ra sẽ nhắn lại Rã Rời Các.”
“Được.”
Ô Nhược xoay người rời đi.
Tuyển Hành đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng y rời đi, không lâu sau, bóng dáng của Ô Nhược đã bị đám người che khuất.
Thâm Tụng nhìn ánh mắt luyến tiếc của hắn, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Chủ tử, đã không còn nhìn thấy người nữa, có phải chúng ta cũng nên trở về rồi hay không?”
Tuyển Hành lấy lại tinh thần, xoay người đi về phía nha môn, bước vào truyền tống trận đi đến Đồng Trấn.
“Tuyển Hành ca, ngươi đã trở lại.” Từ Tuyền Huỳnh nhìn thấy Tuyển Hành, vội vàng tươi cười xán lạn, chạy đến bên người Tuyển Hành.
Tuyển Hành lập tức nhíu chặt màu, ánh mắt sắc bén xẹt qua người nàng.
Từ Tuyền Huỳnh vốn dĩ đang định bám lấy cánh tay hắn, lại bị ánh mắt dọa sợ tới mức vội vàng thu tay lại: “Tuyển Hành ca, tổ phụ ta bảo ta giới thiệu cho ngươi một người.”
“Ai?” Tuyển Hành nhìn thấy nam tử áo xanh đứng ở cách đó không xa, nao nao, đây không phải là nam nhân lúc trước giúp bọn hắn bắt được tiểu tặc sao?
“Là ngươi.” Thâm Tụng vui sướng đi đến trước mặt nam tử áo xanh: “Vừa rồi còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.” Khoảnh khắc nam tử áo xanh tươi cười tựa như trăm hoa đua nở, khiến cho Thâm Tụng trở nên thất thần.
Từ Tuyền Huỳnh hỏi: “Các ngươi quen nhau sao?”
“Vị công tử này lúc trước đã giúp ta bắt lấy tiểu tặc trộm túi tiền của ta.”
Từ Tuyền Huỳnh vui vẻ ra mặt: “Phải không? Vậy thật sự là quá tốt, xem ra các ngươi rất có duyên phận, hắn chính là người tổ phụ bảo ta giới thiệu cho các ngươi.
Tuyển Hành hỏi: “Hắn là……”
“Hắn tên là Trọng Dung, bởi vì tổ phụ ta đã từng đã cứu hắn một mạng, cho nên mấy năm nay vẫn luôn ở lại bên người tổ phụ hỗ trợ.”
“Sao trước kia ta chưa từng gặp qua hắn.”
Nam tử đẹp như trích tiên hạ phàm như Trọng Dung, chỉ cần gặp qua một lần, tuyệt đối sẽ không quên.
“Đừng nói ngươi chưa từng gặp qua hắn, đến cả ta cũng chưa chắc một năm có thể nhìn thấy hắn một lần, ngày thường, hắn đều ở biệt viện của tổ phụ nghiên cứu vấn đề gieo trồng, rất ít ra ngoài gặp người.”
Tuyển Hành nghe thấy Từ Tuyền Huỳnh nhắc tới hai chữ gieo trồng, vội vàng hỏi: “Ngươi nói hắn nghiên cứu gieo trồng?”
“Đúng vậy, nghiên cứu được mấy năm rồi, năm nay rốt cuộc cũng đã có thành quả nghiên cứu, tổ phụ lập tức bảo ta dẫn hắn tới gặp ngươi.”
“Chẳng lẽ là có thể gieo trồng lương thực dưới mặt đất?”
Từ Tuyền Huỳnh có chút đắc ý cười nói: “Đúng vậy.”
Thâm Tụng mừng như điên nói: “Hắn thật sự có thể trồng lương thực ở dưới mặt đất không có ánh nắng ư?”
“Nếu là gieo trồng lương thực trên mặt đất, thì ta đã không phải dẫn hắn tới gặp các ngươi.” Từ Tuyền Huỳnh bảo Trọng Dung lại đây: “Trọng Dung, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Tuyển Hành đại nhân, về sau ngươi liền đi theo bên người hắn làm việc.”
Trọng Dung ôm quyền: “Bái kiến Tuyển Hành đại nhân.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Không cần đa lễ.” Tuyển Hành hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười đối với người lần đầu tiên gặp mặt: “Ngươi đi cùng ta.”
Trọng Dung đi theo phía sau hắn, cong cong khóe môi, đến khúc ngoặt sắp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, nhìn thoáng qua nam từ đi cùng hắn tới đây.
Sau khi Tuyển Hành bọn họ rời đi, nam tử quay đầu nói với Từ Tuyền Huỳnh: “Tiểu thư, chúng ta vừa rồi trên đường tới đây, gặp được nam tử thiếu chút nữa hại ngươi cùng Tuyển Hành đại nhân hủy bỏ hôn ước.”
Từ Tuyền Huỳnh kỳ quái nhìn hắn: “Ngươi chưa từng gặp qua y, sao ngươi lại biết là y?”
“Dựa theo miêu tả của tiểu thư, hẳn là y không sai, hơn nữa, có rất ít nam nhân lớn lên đẹp như vậy.” Nam tử nghĩ nghĩ: “Ta phát hiện y lớn lên trông rất giống Do Dĩ Nhuận chi thứ Từ gia.”
“Do Dĩ Nhuận?” Từ Tuyền Huỳnh nao nao, nghĩ nghĩ: “Nghe ngươi nói như vậy, hai người bọn họ thật đúng là lớn lên trông rất giống nhau, đúng rồi, ta nhớ là Thâm Tụng đã từng gọi y là Từ Tam công tử, ngươi đi tra xem thân phận của y như thế nào, hừ, nam nhân này thiếu chút nữa là hại ta cùng Tuyển Hành ca giải trừ hôn ước, còn có quan phủ nghiên cứu ra trận pháp sưởi ấm, khẳng định là y được Tuyển Hành ca đưa bản vẽ cho, sau đó đưa cho người của quan phủ. Tiện nhân này thật là không biết liêm sỉ, ta nhất định sẽ không buông tha cho y.”
“Tiểu thư, khi chúng ta đi ngang qua bọn họ, nghe thấy y nói lần sau muốn mời Tuyển Hành công tử bọn họ ăn cơm……”
“Mời ăn cơm?” Từ Tuyền Huỳnh nheo nheo mắt, trong lòng đã bắt đầu có kế hoạch gì đó.
Ô Nhược đón con hồi cung lại không biết ở đâu đó có người đang “nhớ thương” y, sau khi hồi cung, lập tức liền tìm luyện khí sư đến luyện chế pháp khí cho khi. Sau khoảng một canh giờ, luyện khí sư đem con dấu pháp khí đưa đến trước mặt Ô Nhược: “Thái Tử Phi, con dấu đã luyện thành, chỉ là từ xưa đến nay đều chưa từng có người làm con dấu pháp khí, mà hạ quan cũng là lần đầu tiên thử, cho nên, cũng không biết có thể đạt tới yêu cầu của ngươi hay không.”
Ô Nhược tiếp nhận pháp khí, nói lời cảm tạ với hắn: “Quách đại nhân, ngươi vất vả rồi, nếu pháp khí này dùng được, ta còn phải làm phiền ngươi giúp làm thêm nhiều con dấu hơn.”
Hình dạng của con dấu là trên to dưới nhỏ, bên trên đựng nước thuốc, phía dưới chính là con dấu, chỉ cần điều khiển linh lực, là có thể khiến nước thuốc từ phía trên chảy xuống phía dưới, sau đó, nước thuốc liền từ phía dưới con dấu tràn ra, ấn một cái lên đan dược, liền có thể in phù văn lên đan dược.
Quách đại nhân nhìn thấy con dấu lại là dung để in lên đan dược, không khỏi trừng lớn đôi mắt, bỗng nhiên nhớ tới Biên thành trên mặt đất dạo này đang nổi tiếng về chuyện đan dược vẽ phù văn, liền buột miệng thốt ra: “Tiệm tạp hóa số một là của Thái Tử Phi mở?”
Ô Nhược cười một tiếng: “Ta không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện này.”
Quách đại nhân vội vàng gật gật đầu: “Hạ quan sẽ không nói cho người khác.”
Ô Nhược buông con dấu pháp khí, nhìn kỹ phù văn phía trên đan dược, trông không khác gì của y vẽ ra: “Cũng không biết hiệu quả như thế nào?”
Quách đại nhân có chút khẩn trương, cực kỳ hy vọng có thể thành công.
Ô Nhược bỏ đan dược vào trong miệng.
Quách đại nhân vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Tiểu Tiểu cùng Đản Đản đều nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược vui sướng cười: “Hiệu quả còn tốt hơn cả đan dược trung cấp, chứng minh dùng con dấu pháp khí để in còn tốt hơn chính tay ta vẽ.”
Pháp khí vừa có thể làm linh lực càng thêm thuần khiết, lại có thể nâng cao thành phần của nước thuốc, một công đôi việc.
Quách đại nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Tiểu cười khen ngợi: “Cha thật lợi hại.”
Ô Nhược nhẹ nhàng chạm chạm khuôn mặt nhỏ của hắn: “Tiểu Tiểu mới lợi hại, nếu không phải ngươi nhắc nhở ta, bây giờ ta còn đang vùi đầu vẽ bùa đấy.”
“Ta chỉ là nhắc nhở cha dùng con dấu để in, nhưng cha lại nghĩ đến dùng con dấu pháp khí để in.”
“Các ngươi đều lợi hại.” Đản Đản cầm con dấu pháp khí in vài cái lên một viên đan dược trong số đó.
Quách đại nhân nhìn phụ tử bọn họ hòa hợp như vậy, không khỏi cũng cười theo: “Nếu in thêm nhiều dấu lên cùng một đan dược như Đại điện hạ làm, liệu hiệu quả có thể càng tốt hơn hay không?”
“Có thể, nhưng chỉ có thể nâng cao thêm một chút hiệu quả, sẽ không bởi vì in thêm mấy con dấu liền có thể biến thành đan dược cao cấp.”
“Thì ra là thế, vậy kế tiếp không biết Thái Tử Phi còn cần ta luyện chế con dấu nào nữa không.”
Ô Nhược đưa cho Quách đại nhân mấy bức vẽ y đã vẽ xong: “Ngươi dựa theo các phù văn trên giấy làm hai cái, chờ sau khi ngươi luyện xong mấy thứ này ta còn muốn ngươi giúp ta luyện chế con dấu pháp khí để in linh phù, tóm lại, mấy tháng này ngươi sẽ trở nên rất bận.”
Quách đại nhân cười nói: “Có thể bận rộn chính là chuyện tốt.”
Vốn dĩ hắn là rất bài xích làm cái này, nhưng sau khi nhìn thấy con dấu có hiệu quả, liền cảm thấy hết sức hưng phấn, hận không thể mau mau làm ra tất cả các con dấu để thử hiệu quả một lần.