Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sáng sớm ngày hôm sau, Hành Tinh cung có thêm sáu thị vệ mới tới, dáng người cao gầy, mắt nghiêm mày rậm, hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất chính là cả sáu người đều có một bộ râu đen xồm xoàm, gần như đã che phủ kín hơn phân nửa khuôn mặt.
Hắc Tín giới thiệu cho Ô Nhược: “Thái Tử Phi, sáu gã thị vệ này là Đế Hoàng phái tới bảo hộ an nguy của Hành Tinh cung, ngươi xem muốn sắp xếp họ như thế nào?”
Ô Nhược nhìn sáu gã thị vệ, múc một chén cháo cho Đản Đản, nhàn nhạt nói: “Tới đúng lúc lắm, trong điện Đại Linh Sư có mấy trăm hòm thuốc cần vận chuyển đến đây, các ngươi liền đi đến điện hiến tế hỗ trợ khiêng hòm thuốc lại đây.
Thị vệ cầm đầu nói: “Thái Tử Phi, chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ an nguy của Hành Tinh Cung.”
Ô Nhược bỗng chốc trầm mặt xuống: “Nếu đã đến Hành Tinh Cung, thì phải nghe theo sắp xếp của ta, nếu đến cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe, kia ta giữ các ngươi lại có tác dụng gì?”
Sáu gã thị vệ nhìn chằm chằm Ô Nhược một lát, im lặng không hé răng xoay người rời khỏi đại điện.
Hắc Tín vội vàng hỏi: “Thái Tử Phi, ngươi có biết sáu gã thị vệ là ai không?”
“Là Cao Tổ đế bọn họ?”
Hắc Tín cười: “Thái Tử Phi đoán không sai.”
Ô Nhược cong cong môi: “Vốn dĩ ta còn chưa chắc chắn lắm, sau đó nghe thấy ngươi hỏi như vậy liền cảm thấy là ta suy đoán đúng.”
“Sao Thái Tử Phi lại có thể đoán được bọn họ là Cao Tổ đế?”
Ô Nhược buồn cười chỉ chỉ thị vệ bên ngoài: “Ngươi nhìn xem toàn bộ thị vệ ở Hành Tinh Cung, có người nào trên mặt có một đống râu không? Bây giờ lại có tận sáu tên thị vệ đều râu ria xồm xoàm, cứ như là sợ bị người khác nhận ra vậy, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, ta không muốn suy đoán như vậy cũng khó.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tín cười hỏi: “Nếu Thái Tử Phi đã đoán được thân phận của bọn họ, vì sao còn muốn để bọn họ đi làm cu li?”
“Nếu đưa tới cửa cho ta sai bảo, thì ta cần gì nói đạo lý?” Ô Nhược gắp đồ ăn cho Tiểu Tiểu: “Bọn họ tới đây khẳng định là muốn thăm bọn trẻ, chờ bọn họ dọn xong cái rương trở về, lại để cho bọn họ tuần tra quanh Hành Tinh Cung, còn những chuyện khác……”
Y nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc Tiểu Tiểu: “Để cho Tiểu Tiểu cùng Đản Đản quyết định đi.”
Tiểu Tiểu cùng Đản Đản nhìn nhau một cái, gật gật đầu.
Ô Nhược lại nói: “Hôm nay là mùng 1 tháng tám, ta muốn đi đến vương phủ của tứ thúc các ngươi một chuyến, cùng tổ phụ bọn họ các ngươi kết toán số bạc kiếm được của tháng bảy, cho nên, hôm nay không dẫn theo các ngươi qua đó.”
Đản Đản lập tức đáp: “Vâng.”
Trả lời sảng khoái quá mức, làm Ô Nhược cảm thấy hết sức kỳ quái.
Nếu như trước kia, Đản Đản tuyệt đối sẽ la hét đòi được cùng y đi ra ngoài, nhưng gần đây đứa nhỏ này lại vô cùng tích cực cùng Hắc Tuyển Húc học tập bí thuật, cho dù có đồ ăn ngon hay là có chuyện gì vui cũng không dụ dỗ được hắn đi ra ngoài.
Tiểu Tiểu nói: “Cha, đi thong thả, ta sẽ chăm sóc cho ca ca.”
Ô Nhược lại vô cùng yên tâm với Tiểu Tiểu, ăn cơm sáng xong, liền rời khỏi hoàng cung đi đến vương phủ Hắc Tuyển Đường tìm Ô Tiền Thanh bọn họ.
Tiểu Ô U nhìn thấy Ô Nhược hết sức hưng phấn: “Nhị thúc, nhị thúc, Đản Đản ca ca cùng Tiểu Tiểu ca ca sao lại không đến đây với ngươi?”
Ô Nhược cười tủm tỉm mà một tay bế tiểu Ô U một tay bế tiểu Dạ Cức lên: “Hôm nay ta có chuyện, nên không mang theo bọn họ lại đây.”
Tiểu Ô U chu chu miệng: “Ta còn đang muốn tỷ thí với Đản Đản ca ca xem ai lợi hại hơn.”
“Hai người các ngươi so với Đản Đản còn kém xa.” Cức Hi bay tới lãnh khốc vô tình đánh tan của ảo tưởng bọn nhỏ.
Tiểu Ô U tức khắc trở nên ỉu xìu.
Ô Nhược an ủi nói: “Các ngươi đừng nghe Cức Hi nói bậy, Đản Đản chỉ là hóa thành hình người sớm hơn các ngươi mà thôi, chỉ cần các ngươi nỗ lực, khẳng định sẽ vượt qua Đản Đản.”
Ánh mắt Tiểu Ô U sáng ngời: “Chúng ta sẽ nỗ lực.”
Tiểu Dạ Cức nói: “Ta cũng vậy.”
Ô Nhược cười đặt bọn họ xuống mặt đất, hỏi Cức Hi: “Ngươi không tính tham gia luận võ sao?”
“Đương nhiên tham gia.”
Ô Nhược hài hước hỏi: “Vậy sao ngươi còn không chịu khôi phục nguyên dạng? Hay là nói ngươi định cùng với nhi tử ngươi đến sân thi của trẻ con để thi đấu, cùng nhi tử của mình bắt nạt con của người khác?”
Cức Hi tức giận trừng mắt liếc y một cái, xoay người bay trở về đại sảnh.
Ô Nhược mỉm cười dẫn con đi vào đại sảnh, nói với Ô Tiền Thanh bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm: “Cha, nương, ta mang bạc tới cho các ngươi đây.”
Ô Hi hoan hô: “Nhị ca, muốn kết toán bạc cho chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Ô Nhược cười tủm tỉm lấy ra bảy chiếc hộp đặt lên mặt bàn, bên trên mỗi chiếc hộp đều viết tên, y đưa cho Ô Hi chiếc hộp có viết tên Ô Hi: “Đây là ngân phiếu ngươi kiếm được.”
Ô Hi hưng phấn mà mở hộp ra lấy ngân phiếu ra.
Ô Tiền Thanh cùng Ô Trúc bọn họ cũng vây quanh lại đây, tò mò hỏi: “Kiếm được bao nhiêu?”
“Các ngươi tự mình mở ra kiểm kê xem.” Ô Nhược cầm lấy chiếc hộp viết tên Quỷ Bà đưa cho Quản Đồng: “Nương, linh phù của Quỷ Bà đã được bán hết, đây là ngân phiếu kiếm được từ bán linh phù của Quỷ Bà, ngươi đem nó giao cho nàng giúp ta đi.”
Quản Đồng nhận lấy hộp, lo lắng nói: “Cũng không biết Quỷ Bà gặp phải chuyện gì gì, đến nay còn chưa trở về.”
Ô Nhược híp híp mắt: “Có lẽ nàng gặp phải chuyện khó giải quyết, cứ chờ thêm một thời gian nữa nếu nàng còn không trở lại, ta liền cho người đi hỏi thăm tin tức của nàng.”
“Được.”
“Oa.” Ô Hi mừng như điên hoan hô: “Mười một vạn lượng ngân phiếu, sao lại nhiều như vậy? Ta chỉ vẽ được tổng cộng 3000 tấm linh phù, sau khi bán hết, nhiều nhất cũng chỉ được hơn ba vạn ngân lượng.”
Không cần đi ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, vẫn có thể kiếm được nhiều ngân lượng như vậy, thật sự là quá tốt.
Ô Nhược cười nói: “Ngươi đừng quên chúng ta in phù văn lên trên đan dược nên có thể càng kiếm được nhiều tiền, đan dược cấp một bán với giá đan dược cấp hai, lợi nhuận từ đó mà ra ngân lượng thu được vô cùng kếch xù, sau khi có con dấu pháp khí, chúng ta in càng nhanh, bán cũng càng nhanh, kể từ đó càng kiếm được nhiều tiền.”
Ô Hi ngây ngô cười: “Cuối tháng bảy chúng ta mới có con dấu pháp khí, ngắn ngủn 10 ngày đã có thể kiếm được nhiều như vậy, cả tháng tám chẳng phải là càng nhiều hơn ư?”
Ô Nhược buồn cười nhìn vẻ mặt cười hề hề ngốc nghếch của muội muội: “Ừm, hiện tại là giai đoạn trước tỷ thí, người đến mua đan dược linh phù pháp khí sẽ càng nhiều, cho nên, nếu mọi người muốn kiếm bạc phải khẩn trương vẽ nhiều linh phù cùng đan dược hơn chút, chờ cho đến tháng chín, việc làm ăn buôn bán sẽ quạnh quẽ đi rất nhiều, phải tới tháng mười mới có thể chậm rãi khôi phục lại.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Tháng này ta sẽ nỗ lực kiếm bạc.”
Ô Nhược hỏi: “Ngươi không chuẩn bị tham gia tỷ thí sao?”
“Năng lực của bản thân ta khẳng định là không lấy được giải gì, nhưng mà, vẫn là sẽ tham gia, thử một lần xem bản thân tiến bộ được bao nhiêu rồi, cho nên, ta chỉ lên đài tỷ thí một chút liền xuống dưới, không cần phải đặc biệt đi chuẩn bị làm gì.”
Ô Nhược tán đồng cách làm của nàng: “Như vậy cũng được.”
“Ta vậy mà lại kiếm được 43 vạn ngân lượng, sao lại nhiều hơn nhiều so với Tiểu Hi như vậy?” Ô Trúc không thể tin được nhìn Ô Nhược, chỗ bạc này gần như ngang ngửa với số bạc một tháng thu vào của Nam Đại Viện.
Ô Nhược nói: “Sau khi dùng con dấu pháp khí, linh phù cấp năm của ngươi có thể bán với giá linh phù cấp sáu, lại có thể in phù văn lên đan dược trung cấp, bạc kiếm được đương nhiên nhiều hơn Tiểu Hi.”
Ô Hi nói: “Ta cũng phải mau mau thăng lên cấp năm mới được.”
Ô Nhược cảnh cáo nàng: “Ngươi không thể bởi vì muốn kiếm bạc mà sốt ruột thăng cấp, cẩn thận có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Ô Tiền Thanh gật đầu: “Tiểu Nhược nói đúng, đó là trăm hại mà không một lợi.”
Ô Hi nghịch ngợm mà lè lưỡi: “Ta chỉ là nói cho vui mà thôi.”
Nàng nhìn về phía U Diệp: “Đại tẩu, ngươi kiếm được bao nhiêu bạc?”
“Ta còn chưa xem.” U Diệp mở hộp ra, bên trong đựng hai mươi tấm ngân phiếu, mỗi tấm là mười vạn lượng, hắn kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều như này?”
Trước kia hắn bán linh phù cũng chỉ là để kiếm bạc cho vui, nhưng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều như vậy.
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Đại tẩu, ngươi chính là Ma tộc cấp chín, linh phù của ngươi đương nhiên bán được nhiều tiền, huống chi người bán linh phù cấp chín vốn dĩ đã ít, linh phù của Ma tộc càng là chỉ có duy nhất chỗ chúng ta bán, giá cả của linh phù đương nhiên là rất cao, một tấm linh phù của ngươi có thể bán được mấy ngàn lượng đến hơn vạn lượng bạc, chỉ là, cũng bởi vì giá cả rất cao, còn rất nhiều linh phù của ngươi chưa bán đi được, nhưng tháng này tuyệt đối là bán không xuể, cho nên, tốt nhất là ngươi vẽ thêm nhiều một chút để kiếm chút bạc. Về sau, ta còn sẽ làm thêm một ít đan dược thích hợp mà Ma tộc có thể in phù văn lên, đến lúc đó sẽ giúp các ngươi kiếm được càng nhiều tiền.”
Dạ Ký cùng Cức Hi cũng mau chóng kiểm kê ngân phiếu của mình, tổng cộng cũng có 300-400 vạn ngân lượng.
Ô Nhược tò mò mà nhìn Ô Nhược: “Nhị ca, vài người chúng ta liền kiếm được 6-700 vạn ngân lượng, vậy toàn bộ cửa hàng của ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Cả cửa hàng kiếm được khoảng chừng hai ngàn vạn lượng.”
Mọi người đều khiếp sợ trừng lớn đôi mắt: “Nhiều như vậy? Chẳng phải là một năm là có thể kiếm lại được tiền dùng để mua cửa hàng rồi sao?”
Ô Nhược giải thích: “Chủ yếu là do cấp linh lực của ta cao, có thể vẽ được các loại linh phù, cũng có thể in các loại phù văn lên trên đan dược cấp bậc cao, còn có chính là chi phí luyện cổ trùng thấp, lại có thể bán được với giá cao, còn có pháp khí, dược liệu cũng bán được rất nhiều. Đương nhiên, ngoài những điều này ra còn là nhờ có Lão Hắc biết làm buôn bán. Một thời gian trước, hắn bỏ ra một trăm vạn lượng bạc thuê bốn vị trí tốt nhất ở dưới bốn cửa thành để đóng biển quảng cáo, chỉ cần mọi người vào thành đều có thể nhìn thấy bảng quảng cáo của tiệm tạp hóa số một.”
Ô Trúc kinh ngạc không thôi hỏi: “Bỏ một trăm vạn bạc chỉ để thuê vị trí cắm biển quảng cáo? Có thể thuê trong bao lâu?”
“Nửa năm.”
“Nửa năm mà mất hẳn một trăm vạn bạc?”
“Đúng vậy, hiệu quả rất tốt, người vào thành nhìn thấy biển quảng cáo liền sẽ đến tiệm tạp hóa số một nhìn xem, hơn nữa, Lão Hắc còn thuê rất nhiều người thông minh nhanh nhẹn đến cửa thành để lôi kéo khách hàng, nhìn thấy người nào đi theo đoàn liền tiến lên dò hỏi đối phương mua cái gì hoặc muốn bán cái gì, nếu thích hợp với tiệm tạp hóa số một, đều sẽ dẫn người tới tiệm tạp hóa số một để buôn bán.”
“Không nghĩ tới Lão Hắc lại là một nhân tài kinh doanh, lợi hại.”
Ô Tiền Thanh nói: “Tiểu Nhược, người biết làm ăn buôn bán giống như Lão Hắc, ngươi đừng bạc đãi hắn.”
“Đây là đương nhiên, mỗi tháng ta đều cho hắn mười vạn lượng tiền tiêu vặt, vật phẩm trong tiệm mặc hắn sử dụng.”
“Tiền tiêu vặt hẳn mười vạn lượng?” Ô Hi kích động mà ôm lấy cánh tay Ô Nhược: “Nhị ca, ngươi cũng thuê ta đi, ngươi chỉ cần cho ta năm vạn lượng bạc là được.”
Ô Nhược trực tiếp lấy ra một tờ năm vạn lượng ngân phiếu đưa cho nàng: “Ngươi ở nhà tu luyện đàng hoàng cho ta, chắc chắn sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt.”
Ô Hi cũng không khách khí với y: “Cảm ơn tiền thưởng của nhị ca.”
Ô Nhược cười lôi con dấu pháp khí Quách đại nhân mới luyện chế ra đưa cho Ô Tiền Thanh bọn họ: “Đây là con dấu pháp khí mới vừa luyện chế ra, sau này các ngươi có thể bớt vẽ linh phù một chút rồi, đại tẩu, cấp linh lực của ngươi cùng Dạ Ký bọn họ khá cao, đồ vật các ngươi làm ra không bán nhanh như đồ vật cấp thấp, cho nên, sẽ làm con dấu pháp khí cho các ngươi sau.”
U Diệp nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Đọc đến đây chỉ biết đấm ngực khao khát. Ta cũng muốn có ca ca nhiều tiền aaaaaa
Tiểu Nhược ca ca… Caca cũng cha ta tiền tiêu vặt với (人 •͈ᴗ•͈) ahihi