Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược cùng Ô Tiền Thanh bọn họ ăn cơm trưa xong, liền rời khỏi vương phủ đến Rã Rời Các nhắn cho Tuyển Hành bọn họ hẹn mùng mười tháng tám gặp nhau ở cửa Rã Rời Các.
Vào lúc đi ra khỏi Rã Rời Các, lại bị một đám người cản đường, dẫn đầu chính là hai gã dung mạo giống nhau trông khá là tuấn tú, trên người mặc quần áo chất liệu thượng đẳng, vẻ mặt hai người cười tủm tỉm nhìn Ô Nhược.
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên nghi hoặc, hai người này là ai?
Một nam tử mặc quần áo xanh thượng đẳng trong đó mang vẻ mặt lấy lòng nói: “Phán Dương, nếu không phải ngươi lớn lên trông vô cùng giống cha, ta thật đúng là không nhận ra ngươi chính là đệ đệ Từ Phán Dương của chúng ta.”
Ô Nhược nhướng mày, chẳng lẽ bọn họ chính là đại ca cùng nhị ca của Từ Phán Dương.
Y không khỏi đánh giá bọn họ, dung mạo cùng Tô Bạch Song có năm phần tương tự, nhưng vẻ mặt a dua nịnh hót, làm người ta vừa nhìn thấy liền biết đây chính là người thích vuốt mông ngựa.
Từ Yến Võ thấy Ô Nhược dùng ánh mắt nhìn người xa lạ để nhìn bọn họ, vẻ mặt đau lòng nói: “Phán Dương, ngươi không phải là không nhận ra chúng ta là ai chứ?”
Từ Yến Văn cũng bày ra bộ dáng khổ sở nói theo: “Phán Dương, ta là đại ca ngươi Từ Yến Văn, hắn là nhị ca Từ Yến Võ, chẳng lẽ sau khi ngươi được trị khỏi bệnh, liền quên hết chúng ta hay sao?”
Ô Nhược nghe bọn hắn nói ra thân phận, liền hỏi: “Ta chỉ là thấy kỳ quái tại sao các ngươi lại ở chỗ này.”
Ánh mắt Từ Yến Võ lóe lóe, cười nói: “Chúng ta nghe nói chợ đen sắp cử hành tỷ thí giữa các thuật sư, liền tới đây báo danh, lại không có nghĩ đến sẽ gặp được ngươi ở nơi này.”
Từ Yến Văn thân thiết ôm lên bả vai Ô Nhược, cười tủm tỉm nói: “Tam đệ, ngươi gần đây phát đại tài ư?”
Ô Nhược bất động thanh sắc tránh khỏi tay hắn.
Từ Yến Văn cũng không thèm để ý, vẫn cứ treo vẻ mặt cười hì hì cười nói: “Tam đệ, nếu ngươi phát đại tài, có phải là nên quan tâm đến đại ca cùng nhị ca một chút hay không?”
Ô Nhược nhướng mày: “Ngươi nghe ai nói ta phát đại tài?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Còn phải cần nghe ai nói sao?” Từ Yến Văn kéo kéo hoa bào quý báu trên người Ô Nhược: “Ngươi nhìn xem quần áo trên người của ngươi, chính là được chế tạo bằng lụa thượng đẳng cùng kim tuyến thượng đẳng, một bộ ít nhất cũng phải mất năm vạn lượng bạc, có thể đủ cho ta mua một cái pháp khí tốt rồi.”
Từ Yến Võ tham lam mà đảo mắt quanh quần áo trên người Ô Nhược, cười hì hì nói: “Tam đệ, cho chúng ta mượn một trăm vạn lượng bạc dùng tạm, chờ chúng ta có bạc liền trả lại cho ngươi.”
Trong lòng Ô Nhược cười lạnh, thật đúng là công phu sư tử ngoạm, vừa hỏi chính là một trăm vạn lượng bạc, thật sự cho rằng người khác sẽ coi tiền như rác sẽ cho bọn họ vay tiền.
Y kéo quần áo về, không để ý đến lời bọn họ nói, trực tiếp hỏi: “Các ngươi gần đây có gặp được Quỷ Bà không?”
“Quỷ Bà?” Từ Yến Võ sửng sốt: “Ngươi nói chính là tiểu cô cô sao? Chúng ta không gặp được nàng.”
Từ Yến Văn cũng lắc đầu.
Ô Nhược liền xoay người rời đi.
“Ấy? Tam đệ, Phán Dương, sao ngươi lại đi rồi?” Từ Yến Võ cùng Từ Yến Văn vội vàng đuổi theo: “Tam đệ, ngươi sẽ không vô tình vô nghĩa như vậy chứ? Bây giờ ngươi được sống những ngày giàu sang sung túc, chẳng lẽ có thể mặc kệ chúng ta hay sao?”
Ô Nhược nhướng mày: “Lúc các ngươi được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày lành tháng tốt, có từng quan tâm đến ta cùng Quỷ Bà không?”
Từ Yến Văn cười nhạo: “Là chúng ta không quan tâm đến các ngươi sao? Nhiều năm như vậy, cha nhiều lần muốn đón các ngươi về nhà để chăm sóc, là tiểu cô cô sống chết cũng không muốn cùng cha trở về Từ phủ, mà ngươi rõ ràng là nhi tử ruột của cha, nàng cũng muốn bá chiếm, nếu ngươi gọi nàng một tiếng nương, nếu không phải ngươi……”
Hắn ho nhẹ một tiếng, không nói tiếp câu kế tiếp.
Ô Nhược đại khái đoán được tiếp theo hắn muốn nói cái gì, lúc trước nếu không phải Từ Phán Dương là một tên ngốc, Tô Bạch Song chắc chắn sẽ đón hắn về từ phủ.
“Tại sao lại không nói tiếp?”
Từ Yến Võ nói: “Nếu không phải do tiểu cô cô mất đi nữ nhi liền trở nên điên điên rồ rồ, sau đó coi ngươi thành con của nàng, cũng sẽ không hại huynh đệ chúng ta chia lìa dẫn tới tình cảm giữa chúng ta lạnh nhạt như bây giờ.”
Ô Nhược cảm thấy suy đoán của mình là Quỷ Bà không phải mất đi cháu ngoại gái mà là nữ nhi là đúng, liền thừa cơ hỏi: “Tại sao Quỷ Bà lại mất đi nữ nhi?”
Từ Yến Võ thấy bên người đều là người qua đường đi tới đi lui, liền không tiếp tục nói nữa.
Ô Nhược nhìn Rã Rời Các nói: “Đại ca, nhị ca, các ngươi còn chưa ăn cơm chứ?”
“Chưa ăn.” Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ cười tủm tỉm mà nhìn Ô Nhược: “Tam đệ muốn mời chúng ta ăn cơm sao?”
“Ừm.” Ô Nhược làm ra thủ thế mời với bọn họ.
Sau khi đi vào Rã Rời Các, y liền gọi hai cái bàn ở lầu một để chiêu đãi thủ hạ của Từ Yến Văn bọn họ, sau đó cùng Từ Yến Văn bọn họ đi lên phòng trên lầu ăn cơm.
Từ Yến Võ ngồi xuống dưới, liền bảo tiểu nhị bưng lên một bàn đồ ăn toàn món đắt nhất.
Chờ tiểu nhị đi rồi, hắn cười hắc hắc nói: “Ta còn chưa từng bước vào tửu lầu sang trọng như thế này để ăn cơm đâu, Tam đệ, ngươi sẽ không ngại nhị ca gọi nhiều nhiều món ăn chút chứ?”
Ô Nhược rót trà cho bọn hắn: “Các ngươi chỉ cần nói cho ta nghe chuyện của Quỷ Bà, ta có thể bao các ngươi ăn uống thả cửa ở đây bảy ngày.”
Từ Yến Văn kỳ quái nói: “Những năm gần đây, Quỷ Bà không nói cho ngươi chuyện của nàng sao?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Các ngươi lại không phải không biết Quỷ Bà không chỉ có điên, còn câm nữa, sao nàng có thể nói cho ta biết chuyện trước kia của nàng chứ.”
“Đúng thật là vài thập niên này, nàng đều sống điên điên khùng khùng.” Từ Yến Văn thở dài nói: “Nhớ năm đó, trước khi nàng bị điên, chính là đại mỹ nhân hạng nhất, ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp hơn nàng.”
Ô Nhược tò mò hỏi: “Đẹp đến nhường nào?”
“Ngươi chưa thấy qua sao? À, đúng rồi, vào lúc ngươi sinh ra, nàng liền bị hủy dung.” Từ Yến Văn uống một ngụm trà: “Ngươi chỉ cần trở về soi gương, liền biết nàng năm đó đẹp đến nhường nào.”
“Ý của ngươi là ta lớn lên rất giống nàng?”
“Ừm, tiểu cô cô cùng cha là long phượng thai, nhưng mà, có người nói long phượng thai không may mắn, tổ phụ bọn họ vào năm cha mười tuổi, liền tuyên bố với bên ngoài là cha lớn tuổi hơn tiểu cô cô vài tuổi, lúc ấy, thân thể tiểu cô cô hết sức suy yếu, rõ ràng đã được mười tuổi, nhưng thoạt nhìn lại bé hơn so với cha vài tuổi, nên cũng không có người hoài nghi chuyện này.”
“Vậy tại sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Tổ phụ cùng tổ mẫu nói cho chúng ta, tổ mẫu nói nàng năm đó bởi vì sinh ra long phượng thai không chăm sóc tốt thân mình, cho nên cũng chỉ có một đôi nhi nữ là cha cùng tiểu cô cô, cho nên cũng cực kỳ yêu thương tiểu cô cô, nhưng lại không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện kia, làm hại tiểu cô cô trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ.”
Nói như vậy Quỷ Bà không có tỷ muội. Ô Nhược vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ nhìn nhau một cái, tiếp tục nói: “Năm đó, tuổi chúng ta còn chưa lớn lắm, hơn nữa, cha nương bọn họ cũng cố ý che giấu chúng ta, cho nên, chúng ta cũng không phải là nhớ được rõ ràng cả câu chuyện, chỉ nhớ là tiểu cô cô thích một nam nhân, tổ phụ bọn họ cũng đồng ý với hôn sự này, sau đó lại không biết đã xảy ra biến cố gì……”
Từ Yến Võ ngắt lời Từ Yến Văn nói: “Ta nghe nói là đại nhân vật nào đó không đồng ý tiểu cô cô cùng nam nhân kia kết thân.”
Từ Yến Văn kinh ngạc nhìn hắn: “Là như thế này sao?”
“Ta cũng là trong lúc vô ý nghe lén được cha nương nói chuyện nên mới biết được, nhưng mà là ai thì ta cũng không biết.”
Ô Nhược hỏi: “Sau lại vậy?”
Từ Yến Văn nói: “Tổ phụ bọn họ hình như rất sợ hãi đại nhân vật kia, liền không tiếp tục cho phép hôn sự này nữa, sau đó tiểu cô cô liền bỏ nhà đi cùng nam nhân kia, một thời gian dài sau chúng ta không gặp lại nàng, chờ đến khi gặp lại nàng, là bị người bắt trở về, ngay lúc đó nàng đã lớn bụng, hơn nữa sắp sinh. Sau đó, chưa đầy một tháng, tiểu cô cô liền sinh ra một nữ nhi.”
Từ Yến Võ nhớ lại nói: “Tiểu biểu muội lớn lên vô cùng xinh đẹp, trông giống tiểu cô cô vô cùng, đáng tiếc, nàng được ở bên người tiểu cô cô chưa đầy ba tháng đã bị người ôm đi.”
Từ Yến Văn nghi hoặc: “Là bị ôm đi sao? Sao ta lại nghe nói là đã chết?”
“Ta nghe cha nương nói cũng chưa chết, là tổ phụ bọn họ phái người tiễn đi, đưa đến đâu thì ta cũng không biết, tiểu cô cô sau khi biết chuyện này mới phát điên đi tìm tiểu biểu muội, không biết tại sao lại chạy lên trên mặt đất, mặt đã bị ánh nắng mặt trời thiêu cháy thành dáng vẻ hiện tại, nếu không có người có lòng tốt cứu nàng, chỉ sợ đã sớm biến thành một đống tro tàn, sau đó tổ phụ tìm người trị mặt cho nàng, nàng cũng không muốn, mỗi ngày đều điên điên khùng khùng, hại tổ mẫu lấy nước mắt rửa mặt.”
Ô Nhược hỏi: “Vậy thì, sao ta lại biến thành hài tử của nàng?”
“Lúc ấy, đại khái là một tháng sau, nương liền sinh ra ngươi, tiểu cô cô đã bị điên liền coi ngươi thành nữ nhi của nàng ôm ngươi đi mất, đã nhiều năm không có tin tức, cho tới khi tìm lại được tiểu cô cô và ngươi thì đã 5 năm qua đi, lúc đó ngươi đã sinh ra tình cảm ỷ lại với tiểu cô cô, nương nhìn thấy ngươi… Ách… Tóm lại các ngươi không muốn cùng cha bọn họ rời đi, cũng không muốn nhận lấy cứu tế của cha, vẫn luôn sinh sống ở Mạt Trấn dưới tầng mười tám.”
Ô Nhược yên lặng uống một ngụm trà, từ từ mà nói một câu: “Nếu Quỷ Bà nữ nhi vẫn còn sống, năm nay hẳn là 45 tuổi rồi?”
“Hả?” Từ Yến Văn sửng sốt: “Năm đó khi xảy ra những việc này ta mới bảy tuổi, bây giờ ta 52 tuổi, vậy tiểu biểu muội hẳn là 45 tuổi.”
“Các ngươi có biết nữ nhi của Quỷ Bà sinh vào ngày nào không?”
“Ta lúc ấy nhỏ như vậy, sao còn nhớ được chứ.” Từ Yến Văn hỏi Từ Yến Võ: “Yến võ, ngươi còn nhớ không?”
“Năm đó ta còn nhỏ hơn ngươi, ngươi còn không nhớ được, ta sao có thể nhớ được chứ.”
Ô Nhược lại hỏi: “Các ngươi ít nhất cũng phải nhớ được là sinh vào tháng nào chứ?”
Từ Yến Văn nghĩ nghĩ: “Ta nhớ lúc tiểu biểu muội sinh ra, vừa là lúc hoa mẫu đơn nở, những cái khác thật đúng là không nhớ ra.”
Lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó thanh âm của tiểu nhị vang lên: “Khách quan, đồ ăn đã đến.”
Ô Nhược nói: “Tiến vào đi.”
Tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, bưng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo mỹ vị đi vào.
Từ Yến Võ cùng Từ Yến Văn nhìn khay đồ ăn thiếu chút nữa không nhịn được mà chảy nước miếng.
Ô Nhược lấy ra một tấm ngân phiếu năm vạn lượng đưa cho tiểu nhị: “Tấm ngân phiếu này đủ cho bọn họ cùng người dưới lầu ăn uống thả cửa ở đâu bảy ngày chứ?”
Trên mặt tiểu nhị nở nụ cười tươi rói nói: “Đủ rồi, tuyệt đối đủ rồi.”
“Đại ca, nhị ca, các ngươi cứ ăn từ từ.” Ô Nhược đứng lên: “Ta còn có chuyện, không cùng các ngươi ăn cơm nữa.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Được, được.” Từ Yến Văn bọn họ đều bị thức ăn trên bàn hấp dẫn lực chú ý, nào còn quan tâm đến Ô Nhược, chờ đến khi ăn gần no rồi, Từ Yến Võ mới đặt chiếc đũa xuống: “Không xong, đại ca, chúng ta quên mất mục đích tới đây rồi.”
Sắc mặt Từ Yến Văn trắng bệch: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, chúng ta chỉ cần ở đây đợi, nhất định sẽ chờ được người.”
Vẻ mặt Từ Yến Võ đau khổ: “Hy vọng như thế.”