Tác giả: Từ Từ Đồ Chi
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Buổi sáng hôm sau, Trì Lập Đông từ nhà mình trở về nơi hắn cùng Hạ Nhạc từng ở chung.
Chậm rãi mở cửa trước, trong thâm tâm vẫn nhen nhóm một chút hi vọng, có lẽ tối qua Hạ Nhạc chỉ đùa hắn thôi, chỉ cần đi vào là có thể nhìn thấy vẻ giảo hoạt của cậu ấy sau mỗi lần trêu chọc mình như trước.
Nhưng mà, căn phòng trống rỗng trước mặt đánh tan ảo tưởng của hắn. Hạ Nhạc cùng Niên Niên đã đi rồi, đồ đạc trong nhà cũng được thu thập đến cực chỉnh tề, đệm giường với sô pha thực sạch sẽ, ngay cả một chút rác rưởi cũng không lưu lại. Ngay cả quần áo Hạ Nhạc cùng ảnh chụp, cũng đều không thấy.
Chỉ có bó hoa hồng khô héo lặng yên nằm trên bàn trà, Hạ Nhạc không mang nó đi.
Trì Lập Đông nhìn chăm chú bó hoa kia rất lâu, thầm nghĩ, có lẽ đời này của hắn sẽ không bao giờ thích hoa hồng nữa.
Bên cạnh có một tờ ghi chú mà Hạ Nhạc để lại: Đồ đạc tôi đã dọn đi, mấy cuốn sách kia không cần nữa, anh có thể tự xử lý, tạm biệt.
Trì Lập Đông cẩn thận gấp tờ giấy kia lại, nhét vào bên trong túi áo, cũng chính là cái túi mà hắn đã để nhẫn tối hôm qua.
Cùng ngày, hắn nhận được thông báo, thành viên cấp Kim cương vàng gia hạn không thành công, tài khoản QQ đã tự động hủy bỏ.
……….Đã đến lúc tỉnh mộng rồi.
Hắn suy nghĩ thật lâu, không rõ chính mình đã làm sai cái gì, mà mọi việc trở nên như vậy.
Chẳng lẽ không để bụng đến quá khứ của người mình yêu, cũng là sai sao?
Không phải người yêu trước thường thua ư? Sao lần này đến lượt hắn lại trái ngược như vậy?
Hai ngày sau, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch chính thức kết thúc.
Trì Lập Đông đem hai khung ảnh để trên bàn làm việc cất vào ngăn kéo, một lát sau lại lấy ra, lặng lẽ nhìn hai bức ảnh, phát ngốc một ngày trời.
Đến tận lúc sắp tan tầm, khi công nhân đều đã lục tục rời đi, hắn mới cầm chiếc áo khoác, cô độc rời đi. Thời điểm lái xe đầu óc đều trống rỗng, đến lúc đi được nửa đường mới giật mình phát hiện đây là đường trở về SOHO, hắn mới vội vàng xoay đầu xe ở ngã tư kế tiếp, trở về nhà của chính mình.
Trì Lập Đông chưa nói chuyện này với bà Trì, nhưng hẳn là bà ấy đã cảm giác được cái gì đó, từ ngày xem “Trí Lấy Uy Hổ Sơn”, lúc nói chuyện với hắn luôn là một bộ dáng rất cẩn thận, không nhắc tới Hạ Nhạc, cũng không đề cập tới Niên Niên.
Trong lòng Trì Lập Đông có chút áy náy, lại không biết nên giải thích như thế nào. Vào ngày hắn cùng Hạ Nhạc gặp cha mẹ hai bên, lại chia tay. Chuyện này thực sự quá nực cười. Bản thân hắn vẫn còn đang rất mơ hồ. Không hiểu tại sao lại như vậy…
Có một ngày, lúc bà Trì đang nói chuyện điện thoại qua WeChat, hắn vô tình nghe được giọng nói phía đầu dây bên kia, chính là dì của Hạ Nhạc.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT tại: quanvuthienha.com)
Hắn nhanh chóng hiểu rõ, Hạ Nhạc đã nói chuyện đó với gia đình.
Buổi chiều Tết Nguyên Tiêu.
Niên Niên gọi điện thoại cho hắn, là dùng di động của mẹ Hạ Nhạc.
Niên Niên: “Mommy.”
Trì Lập Đông: “…”
Niên Niên lên án: “Mẹ nói Tết Nguyên Tiêu sẽ mang con đi rước đèn, sao bây giờ còn chưa tới đón con?”
Nước mắt Trì Lập Đông không kìm được mà trào ra, hắn tận lực nén cảm giác chua xót trong lòng, nói: “Con ở đâu?”
Niên Niên: “Con đang ở nhà bà dì, chờ mẹ nguyên một ngày, giờ cũng đã sắp tối, sao mẹ còn chưa đến?”
Trì Lập Đông khó khăn nói: “Bố…… Bố con đâu?”
Niên Niên: “Bố đi Hong Kong rồi.”
Trì Lập Đông: “Đi làm cái gì? Đi công tác sao?”
Niên Niên: “Con không biết, bố không nói cho con. Mẹ nhanh tới đón con đi.”
Trì Lập Đông: “Mẹ…… cũng không có ở Bắc Kinh, không thể mang con đi chơi được, thực xin lỗi.”
Niên Niên không nói gì, yên lặng cúp điện thoại.
Buổi sáng vài ngày sau, bà Trì chuẩn bị cơm sáng trên bàn, nói với con trai mình: “Cha mẹ Tiểu Hạ muốn mang Niên Niên về New Zealand, hôm nay cất cánh.”
Trì Lập Đông cắn một ngụm bánh bao, nói: “Mẹ muốn tạm biệt Niên Niên sao?”
Bà Trì: “…”
Trì Lập Đông nói: “Hôm nay con có việc, lát nữa con sẽ chuẩn bị xe đưa mẹ đến sân bay.”
Ánh mắt bà Trì lộ vẻ ưu sầu, cuối cùng cũng chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cuối ngày hôm đó, Trì Lập Đông đậu xe bên ngoài sân bay, địa điểm xuất phát trên đường băng, đã có vài chiếc máy bay được sắp xếp trật tự, chuẩn bị sẵn sàng cất cánh.
Trong đó có một chiếc, là hãng hàng không New Zealand, bay thẳng đến Oakland.
Khi chiếc máy bay kia rời khỏi mặt đất, xông thẳng lên bầu trời, Trì Lập Đông ngồi trong xe dõi theo, chậm rãi vẫy tay về phía nó.
Cuối tháng ba, công ty ở Hong Kong gây dựng sự nghiệp được đưa ra thị trường, Trì Lập Đông đi Hong Kong một chuyến.
Thương hiệu Y học Cổ truyền được đưa ra thị trường vào buổi tối, trên tin tức cũng có đưa tin về vấn đề này.
Buổi lễ niêm yết kết thúc, danh viện đã lâu không liên lạc được gửi tin nhắn chúc mừng cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông cũng lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”
Một lát sau, danh viện hỏi hắn: “Đại Trì ca, anh là chia tay rồi sao?”
Trì Lập Đông không đáp lại.
Danh viện: “Em không có ý gì khác, không muốn nói thì thôi vậy.”
Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời anh ta: “Cậu làm sao mà biết được?”
Danh viện: “Có người bạn cũng làm đầu tư mạo hiểm, quen biết Hạ Nhạc, nói cậu ta qua năm liền đột nhiên từ chức rời khỏi Bắc Kinh, em liền nghĩ đến việc hai người có phải hay không……”
Trì Lập Đông nhìn chăm chăm mấy lần vào dòng chữ kia “Đột nhiên từ chức rời khỏi Bắc Kinh”….. Hạ Nhạc rốt cuộc cũng đi rồi.
Danh viện: “Đại Trì ca, anh nghĩ thoáng một chút, đừng quá đau buồn, em cũng vừa mới thất tình không bao lâu.”
Trì Lập Đông: “Cậu sao lại như vậy?”
“Hắn ngoại tình.”
Trì Lập Đông không biết nên nói cái gì, gửi qua một chữ: “Haizz.”
Danh viện: “Anh thì sao?”
Trì Lập Đông không nói, hắn không muốn cùng người khác bàn tán chuyện Hạ Nhạc.
Danh viện không đợi Trì Lập Đông hồi đáp, đã nhanh tay phát qua một cái tin nhắn: “Quên đi, anh đều có công ty niêm yết rồi, tình yêu tính là cái rắm gì.”
Trì Lập Đông bi thương suy nghĩ, công ty mới là cái rắm kìa.
Sau hai mươi mấy ngày hắn cùng Hạ Nhạc tách ra, Trì Lập Đông cuối cùng cũng ý thức được, hắn thất tình thật rồi. Lần đầu tiên trong ba mươi mấy năm cuộc đời, hắn thất tình.
Trì Lập Đông truy vấn danh viện: “Cậu thất tình, có khổ sở không?”
Danh viện: “ Vẫn còn tốt. Trong giới này, chia tay là chuyện bình thường, mà có thể ở bên nhau hơn nửa năm cũng không nhiều, hơn nữa em cũng quen rồi.”
“Ồ.”
Danh viện cảm giác được Trì Lập Đông không có ý tứ nói chuyện phiếm, rất thức thời mà kết thúc đề tài không mấy vui vẻ này: “Chờ anh trở về cùng em đi chơi. Giờ ngủ đi cho khỏe, vẫy vẫy.”
Trì Lập Đông đi đến trước cửa sổ khách sạn, nhìn ánh đèn rực rỡ của cảng Victoria, ngăn không được mà suy nghĩ miên man.
Đây là thành phố Niên Niên chào đời, cũng là nơi Hạ Nhạc đi công tác.
Cũng là địa điểm Hạ Nhạc quen biết mẹ ruột Niên Niên.
Hạ Nhạc từng yêu người con gái kia sao? Hẳn là ít nhiều cũng có tình cảm, ngay cả kết tinh của tình yêu cũng có rồi.
Cậu ấy có còn liên lạc với cô ta không? Có đi, hai người họ còn có đứa con trai như vậy, hiển nhiên không có bất kỳ một người mẹ nào lại không nhớ đến con của mình.
Bé con Niên Niên, mẹ của con là có thật. Mommy.
Trì Lập Đông đăm chiêu suy nghĩ, bản thân mình mới chính là hàng giả, là đồ giả.
Trước mặt Hạ Nhạc, hắn luôn nói không thèm để ý những chuyện cậu ấy đã từng trải qua, nhưng chỉ hắn mới biết rằng, hắn thật sự rất để ý, để ý chuyện Hạ Nhạc không phải vẫn luôn yêu hắn, để ý trong lòng Hạ Nhạc không phải chỉ có mình hắn, để ý từng lời nói dối của Hạ Nhạc lúc lừa hắn, để ý từ trước đến nay Hạ Nhạc chỉ là chơi đùa hắn. Hắn nói không thèm để ý, chỉ là giả, là giả!
Trước Tết Âm Lịch, hắn cứ ngỡ mình đã có mọi thứ, hạnh phúc, tình yêu, vợ con, nhưng mà tất cả chỉ là dối trá, chỉ là mộng tưởng của hắn mà thôi.
Bản chất cuộc sống chính là một màn bi kịch, chẳng qua là trong lúc ngẫu nhiên sẽ phát lên một khúc nhạc đệm hạnh phúc ngắn ngủi.
Khúc Chung Nhân tan, chỉ có hắn còn ở lại, cũng chỉ mình hắn để ý.
Ngày trở về từ Hong Kong, trên chiếc máy bay ấy, chỉ thấy gió thổi mù mịt, bụi đất bay tán loạn trong không khí.
Cuối cùng mùa xuân ở Bắc Kinh cũng tới, tiếc là lúc này, Trì Lập Đông không có nửa điểm chờ mong như trước nữa.
Tháng năm.
Đã hơn một tháng Trì Lập Đông không tham gia bất kỳ công tác xã giao nào bên ngoài, Lý Đường đến tìm hắn vài lần, cũng không ra ngoài. Lười đến gặp người khác, lười đến cùng người khác giao lưu, cũng không thèm đi tập thể hình. Sau khi tan tầm liền trực tiếp về nhà, bồi mẹ mình ăn cơm xong liền về phòng, đóng cửa lại, ngăn cách với thế giới nhộn nhịp bên ngoài, đến tận sáng hôm sau cánh cửa kia mới được mở ra lần nữa.
Bà Trì thấy con trai như vậy thật sự rất lo lắng, sợ rằng chính hắn buồn bực sẽ nghĩ quẩn.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT tại: quanvuthienha.com)
Sau đó bà phát hiện ra Trì Lập Đông chỉ là ngồi đọc sách trong phòng, nghiêm túc mà xem, còn làm rất nhiều bút ký đọc sách. Lúc này bà mới yên lòng đôi chút, bất luận như thế nào, đọc sách vẫn là một chuyện tốt, hơn nữa cũng có thể di dời lực chú ý.
Thời gian thấm thoắt đã đến cuối tuần, danh viện hẹn trì Lập Đông ăn cơm. Hắn vốn dĩ không có tâm trạng ra ngoài, sau khi nghe danh viện nói tâm trạng anh ta không tốt muốn tìm người tâm sự, hắn vẫn quyết định đi.
Trì Lập Đông tới sớm hơn giờ đã hẹn, chỉ gọi một ly nước ấm, an tĩnh mà chờ đối phương.
Đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi bận bộ âu phục màu đen đi ngang qua bên cạnh hắn, nhìn nhìn, hắn cũng nhìn đối phương, hai người rất lễ phép mà cùng gật đầu, người kia liền đi qua, nhưng một lát sau lại vòng vèo quay lại, hỏi: “Trì tiên sinh?”
Trì Lập Đông tưởng rằng là người quen của mình, liền hỏi: “Vâng, anh là?”
Đối phương mỉm cười, nói: “Tôi là bằng hữu của Tô Tiểu Tiên. Rất vui được gặp anh, tôi họ Nhậm.”
Cái hắn nói chính là tên trên mạng của danh viện, đương nhiên hắn cũng không biết tên thật của anh ta là gì.
Trì Lập Đông tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Vâng, chào anh.”
Vị tiên sinh họ Nhậm bày bước tới phía đối diện hắn ngồi xuống, có chút câu nệ nói: “Ngại quá, anh cùng ảnh chụp có điểm khác biệt, vừa rồi liền không nhận ra được.”
“???” Cả đầu Trì Lập Đông toàn là dấu hỏi to đùng.
Nhậm tiên sinh tiện tay lật thực đơn trên bàn, đây là cửa hàng theo phong cách nghệ thuật, trên bìa thực đơn còn in một số bài thơ lộn xộn, hẳn là thấy buồn cười, nói: “Nếu cuộc đời lừa dối bạn? Như vậy là phi chính thống.”
Trì Lập Đông vẫn chưa hiểu gì, theo bản năng đáp lại một câu: “Đây là thơ Pushkin, không phải phi chính thống.”
Nhậm tiên sinh nhướng mày, đặt tấm thực đơn xuống, nói: “Nhìn không ra anh còn là người như vậy………. A, tình huống của anh tôi cũng có hiểu biết một chút, Tiểu Tiên đã nói qua tình huống của tôi cho anh chưa?”
Trì Lập Đông: “???”
Nhậm tiên sinh mỉm cười, tự hào nói: “Tôi làm việc trong một ngân hàng đầu tư, đầu năm nay mới từ Quảng Châu trở về Bắc Kinh, cũng độc thân hơn nửa năm rồi, hiện đang ở chung với gia đình, hơn nữa ba mẹ tôi cũng rất cởi mở.”
Trì Lập Đông: “….” Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ đây là tình huống gì!
“Thực xin lỗi, có khả năng anh hiểu lầm rồi, tôi không có dự định……đi xem mắt.”
Vị Nhậm tiên sinh tỏ vẻ nghi hoặc, chớp chớp mắt.
Trì Lập Đông nói: “Xin lỗi, tạm biệt.”
Hắn nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nhậm tiên sinh ngăn lại: “Khoan đã! Anh không phải độc thân sao?”
“Tôi là, nhưng tôi không có ý định xem mắt.”
Nhậm tiên sinh có chút bất mãn, nhưng vẫn khống chế được biểu tình trên mặt, khách khí hỏi: “Xin hỏi, anh cảm thấy tôi không tốt chỗ nào sao? Chẳng hạn như, không quá hiểu biết Pushkin?”
Trì Lập Đông lắc đầu, qua loa nói: “Tôi không có ý đó……. Thực xin lỗi, tôi đi trước.”
Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, cũng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Danh Viện.
Danh Viện thế mà còn rất vui vẻ, hào hứng nói: “Thế nào? Thuận lợi không? Có thích không? Em đặc biệt chọn lựa kỹ càng cho anh đấy.”
Trì Lập Đông giận dữ: “Hình như tôi không nhờ cậu tìm đối tượng giúp đi?”
Danh Viện: “….”
Trì Lập Đông nghiêm túc nói: “Cậu làm như vậy đều khiến tôi với đối phương cực kỳ xấu hổ.”
Danh Viện cũng rất xấu hổ, ủy khuất nói: “Em nghĩ rằng anh sẽ thích hắn nên mới giới thiệu cho anh, còn tưởng rằng anh sẽ thực kinh hỉ. Anh không thấy hắn cùng người tiền nhiệm rất giống nhau sao?”
“…..”
Danh viện tiếp tục nói: “Hắn cũng làm bên ngạch đầu tư, cũng là từ xa trở về, còn cùng một kiểu ngoại hình với ai kia, không nói đẹp hơn, ít nhất là không kém quá nhiều. Em đã tìm hiểu qua, người này không có quan hệ lung tung rối loạn gì, là thực sự nghiêm túc muốn tìm một người bạn trai, anh không suy xét chút nào sao? Hắn nghe kể về anh liền rất có hứng thú. Em nói cho anh biết, người này thực sự là ngàn năm có một đấy, anh mà do dự là không còn chút cặn nào đâu.”
“Cảm ơn, tôi không cần, hơn nữa…….” Trì Lâp Đông đứng ở cửa nhà ăn, nhìn hoa bên đường đều đã nở rộ, mệt mỏi đến tột đỉnh.
“Hơn nữa,” hắn nghiêm túc mà nói với danh viện, “Cậu ấy không giống bất kỳ kẻ nào, cũng không có ai giống cậu ấy.”
Đến giữa hè, Lý Đường lại khai trương thêm một phòng tập thể thao mới, gọi Trì Lập Đông nhanh chóng đến chào đón, cũng có rất nhiều người quen cũ của hai người đến chúc mừng.
Mấy người bạn đã không gặp mặt Trì Lập Đông trong một thời gian dài liền rất ngạc nhiên: “ Trì tử, như thế nào cậu lại có bụng rồi”
Nội tâm Trì Lập Đông thét gào kịch liệt, giả bộ làm mặt than, nói: “Gần đây bận quá, không có thời gian rèn luyện.”
Sau khi cắt băng xong, Lý Đường lôi kéo hắn không cho đi, hùng hồn tuyên bố: “Mẫu thân đại nhân nhà cậu bảo tôi khai thông cho cậu, cậu mau để tôi khai thông đi.”
Trì Lập Đông không còn lời gì để nói: “Tôi không có gì mà phải khai thông, tôi nghĩ rất thoáng.”
Lý Đường nói: “Nghĩ thoáng? Mẹ cậu nói chính cậu tự nhốt mình trong phòng, suốt ngày xem cái gì mà Freud, tôi tra trên Baidu, mới biết người này là bác sĩ tâm thần.”
“…”
Lý Đường tiếp tục bô bô cái miệng: “Có chuyện gì liền tâm sự với anh em, được chưa? Coi như tôi cầu xin cậu. Thật sự không có cái gì vấn đề tâm lý đi?”
Trì Lập Đông nói: “Không có, sách kia là của Hạ Nhạc.”
“…”
Trì Lập Đông: “Cậu ấy không mang đi, tôi không có việc gì làm liền tùy tiện đọc xem, kỳ thật cũng xem không hiểu lắm.”
Lý Đường buông cánh tay đang lôi kéo hắn ra, biểu tình phức tạp nói: “Cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được.”
Trì Lập Đông cười cười, trấn an vị huynh đệ nhà mình: “Tôi hôm nay không mang quần áo, ngày mai tới rèn luyện sau, yên tâm, nhiều nhất một tháng là có thể luyện ra tám múi cơ bụng như cũ.”
Lý Đường: “Không cần một tháng, cậu nếu mà nghiêm túc luyện……… Không phải, ai nói cơ bụng cậu đâu?”
\
Trì Lập Đông cười rộ lên, nói: “Đợi lát nữa tôi đi, được chưa? Uống hai ly đi?”
Lý Đường nói: “Hình như cậu không được uống rượu?”
Trì Lập Đông ôm bụng cười, nói: “Tôi không uống, cậu uống, tôi uống sữa chua wahaha.”
Chờ Lý Đường xử lý xong xuôi công chuyện bên phòng tập thể thao, hai người khoác vai nhau cùng đi.
Hiển nhiên Trì Lập Đông không uống thứ sữa chua kia, hắn tự gọi cho mình một ly trà Ô Long.
Lý Đường cảm thấy nhàm chán, liền tùy tiện gọi đồ uống.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện phiếm, trước tiên nói vài câu về công việc làm ăn trong năm, sau mới đem đề tài chuyển qua việc Trì Lập Đông thất tình.
Trì Lập Đông hỏi: “Mẹ tôi gọi cho cậu nhiều lắm à?”
Lý Đường: “Cũng khá nhiều, từ mùa xuân lúc ai kia nửa đường đứt gánh đến tận bây giờ, hiện tại đã tám tháng luôn rồi.”
Trì Lập Đông thở dài: “Là tôi không tốt, khiến bà ấy nhọc lòng.”
Lý Đường cũng thở dài, nói: “Trì tử, nếu cậu không buông xuống được, thì đi tìm cậu ta đi. Cậu biết cậu ta ở đâu không? Mà không biết cũng chẳng sao, dù gì đều có thể nghe ngóng được, tôi còn có thể giúp đỡ cậu.”
Trì Lập Đông lại nói: “Cậu ấy ở Hong Kong.”
“……….A?” Lý Đường sửng sốt vài giây.
“Tháng bảy mới đi, bảy tháng trước kia vẫn luôn ở New Zealand, tháng năm sang nước Anh.”
Lý Đường cân nhắc một chút, ngờ vực hỏi: “Cậu ta liên hệ với cậu?”
Trì Lập Đông chậm rì rì uống tách trà của mình, bâng quơ nói: “Không, tôi tra tin tức chuyến bay thì biết vậy thôi.”
Lý Đường nói: “Tra như thế nào?”
“Tôi có số chứng minh nhân dân cùng số hộ chiếu của cậu ấy, gọi dịch vụ chăm sóc khách hàng của mấy hãng hàng không để hỏi.”
Lý Đường cảm giác không thể tin nổi, nói: “Vớ vẩn, cho dù biết mã số, cậu làm sao biết cậu ta đặt vé ở hãng nào?”
“Từng nhà từng nhà hỏi.”
Lý Đường: “…” Hắn hoàn toàn khiếp sợ luôn rồi.
Trì Lập Đông cười cười, giải thích: “Cũng không phiền toái như cậu tưởng, chuyến bay trong nước tới New Zealand chỉ có mười mấy công ty, rất dễ điều tra, chỉ có từ New Zealand bay đến nước Anh mới hơi phức tạp một chút. Bất quá cậu ấy không bay thẳng, mà trước tiên bay từ Oakland tới Sydney, sau đó mới đổi chuyến tới Anh. Thật ra lúc đó tôi không biết cậu ấy đi chỗ nào, liền đoán đại là tới Anh. Kể ra cũng thấy may mắn, một đoán trúng luôn, chỉ mất mấy giờ là tra được.”
Lý Đường lớn tiếng mắng: “Còn may mắn?! Tôi thấy cậu chính là điên rồi!”
“…”
Lý Đường thực sự cạn ngôn, vô lực nói: “Cậu nếu thật sự nhớ Hạ Nhạc, thì đi tìm cậu ta đi, được không? Cậu yêu cậu ta như vậy, vì cái gì để cậu ta bỏ đi?”
Trì Lập Đông mặt không cảm xúc, nói: “Cậu ấy phải đi.”
Lý Đường tức giận: “Cậu ta phải đi thì cậu liền để người ta đi như thế sao? Tôi nếu mà có người yêu như vậy, cho dù phải bắt cóc cũng tuyệt đối không cho có cơ hội rời đi.”
“A, vậy sao?”.
“Đúng vậy!”
“Tiếc là cậu không có.”
“….”
Trì Lập Đông thấy chặn họng được Lý Đường liền cảm thấy rất thoải mái, ôm bụng cười ha ha.
Cười thật lâu, đến mức nằm rạp lên trên bàn.
Cuối cùng, hắn khóc nức nở.
Trong lòng Lý Đường cảm thấy hụt hẫng, liền đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau lại quay vào, nói: “Uống đi.”
Trì Lập Đông giương mắt lên, liền thấy Lý Đường đem về một loạt sữa chua wahaha.
Trì Lập Đông: “…”
Lý Đường mở một lọ, cắm ống hút vào, đưa cho Trì Lập Đông. Xong xuôi cũng cầm một lọ khác lên uống.
Hai người ngồi ở hai bên bàn, từng người chậm rãi uống.
“Niên Niên thích uống cái này,” Trì Lập Đông cầm chiếc lọ rỗng, mỉm cười nói, “Hạ Nhạc bảo chất phụ gia cùng chất bảo quản quá nhiều, không cho thằng bé uống. Lúc đấy tôi đã trộm mua một thùng giấu ở trong xe, nhân lúc Hạ Nhạc không chú ý, liền mang Niên Niên đi lấy một lọ.”
Lý Đường không còn lời gì để nói, đành bình phẩm: “Uống cũng khá tốt.”
“Thật muốn nó.”
Lý Đường cũng không biết cái Trì Lập Đông muốn là Niên Niên hay là Hạ Nhạc, lại mở thêm hai lọ, chia cho hắn một nửa.
Hai người cụng ly, cùng uống wahaha.
Đến tận đêm khuya cũng không khai thông ra được cái gì, liền ra về.
Ở cửa khách sạn, hai người đứng song song trên bậc thang.
Trì Lập Đông ngẩng đầu nhìn sao trời đêm hè, bỗng nhiên nói: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lý Đường hỏi.
Trì Lập Đông ngừng một lát, nói: “Cậu ở hộp đêm thấy Hạ Nhạc chơi đá lưỡi đúng không?”
Lý Đường có chút hối hận, nói: “Sớm biết cậu không thể rời bỏ cậu ta như vậy, tôi đã không lắm miệng rồi, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, không có gì không tốt.”
Trì Lập Đông không tiếp câu nói của hắn, tiếp tục hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, Hạ Nhạc như thế nào chơi?”
Lý Đường nói: “Nói cái này để làm gì?”
Trì Lập Đông: “Tôi muốn xuyên tim lần nữa, mau nói.”
Lý Đường hết cách, đành phải trả lời: “Chính là trong thời hạn mười phút, người trong cửa hàng tùy tiện hôn, so xem ai được nhiều người hôn hơn, phải…… duỗi lưỡi ra.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu ấy thắng phải không? Người hôn nhiều hay ít?”
“Ba bốn mươi người đi, đã bao nhiêu năm, sớm quên rồi.”
Trì Lập Đông: “Ba bốn mươi người, bao gồm cả cậu?”
Lý Đường: “…”
Trì Lập Đông nhìn hắn chằm chằm: “Có đi?”
Lý Đường: “……….Có.”
Trì Lập Đông phẫn nộ tột cùng mà tẩn hắn ta một trận.
Hôm sau, Trì Lập Đông bắt đầu kế hoạch luyện tập thể hình, mỗi ngày hai giờ, một giờ rèn luyện, một giờ luyện quyền.
Hắn cũng không còn ru rú ở nhà như trước nữa, công việc xã giao bình thường trở lại, về đến nhà cũng không chui vào phòng đọc sách một mình, sẽ bồi mẹ mình tâm sự, còn xem tin tức trên TV, đôi lúc còn làm giúp việc nhà.
Một tháng sau, Trì Lập Đông đã lấy lại dáng người như trước đây, trạng thái tinh thần dần dần trở nên tốt hơn.
Mùa hè qua, mùa thu lại đến, cỏ khô lá rụng.
Chẳng bao lâu, cũng đến mùa đông.
Sau đó, lại đón năm mới.
Trước sau Tết Âm Lịch lúc nào cũng phải tụ họp liên tục, mỗi ngày không khác đi diễn là mấy. May thay là mọi người đều biết hắn mới phẫu thuật lá lách không uống được rượu, liền không ép quá mức. Mặc dù buổi hội tụ nào hắn cũng có mặt, nhưng không đến mức như một số người cùng trang lứa, trong xã giao cứ cứng rắn uống đến mức cả gan đều đầy cồn. Hắn đã ba mươi bảy tuổi, bình tĩnh tiếp nhận sự thật mình đã tới giai đoạn trung niên, không còn chìm đắm trong vui hận tình thù, cũng không còn cố chấp nhớ lại quá khứ đã qua.
Chỉ khi đêm tới, nỗi cô đơn lại ùa về chiếm lấy tâm trí hắn, điên cuồng mà nhớ đến người nào đó, tin tức chuyến bay cho thấy người này đã ở lại Hong Kong hơn nửa năm, cũng vừa mới vài ngày trước, đã đi đến New Zealand.
Trước đêm giao thừa một ngày, Trì Lập Đông cùng mấy nhân viên kỹ thuật trong công ty cùng nhau tổ chức một buổi liên hoan, sau khi thanh toán bữa ăn liền dừng chân ở đại sảnh, chậm chạp không rời đi.
Nhân viên chờ mãi không thấy hắn quay lại, liền đến gọi: “Trì tổng?”
Trì Lập Đông đứng dưới ánh đèn pha lê tràn ngập ánh sáng lung linh ở sảnh nhà hàng, nghiêng tai nghe những bản ballad nhẹ nhàng đang phát ra.
Nhân viên: “Trì tổng, ngài thích La Đại Hữu sao?”
Trì Lập Đông gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Bài hát:
Lời thề của quá khứ, tựa những dấu trang đầy màu sắc trong sách giáo khoa
Khắc họa bao nhiêu bài thơ đẹp, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là mây khói thoảng qua
……..Sau cùng, cũng chỉ là mây khói thoảng qua.
Hắn nhớ tới lúc trước, bạn của Hạ Nhạc cùng cậu ấy đã hát bài “Câu chuyện thời gian” và trình diễn một màn flashmob cực kỳ thú vị. Chính vì thế, trong ký ức thanh xuân mờ nhạt của hắn, bài hát này vẫn toát lên một thứ hương thơm trẻ trung và lãng mạn.
Trong mùi hương này, hắn nhớ lại rất nhiều thứ, không phải gần nhất, cũng không phải năm ngoái, mà có lẽ phát sinh ở thật lâu trước kia.
Năm nhất năm hai đại học, mỗi ngày Trì Lập Đông đều đánh bao cát, uống một ít rượu, xong xuôi liền về kí túc xá chìm vào mộng đẹp. Ngày này qua ngày khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhàm chán chờ đợi ngày tốt nghiệp mà ra trường.
Cho đến khi hắn quen biết Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc, con người này mắc bệnh sạch sẽ. Chính vì thế mà hắn đã bỏ rượu, cũng như cắt mái tóc bù xù của mình, lại còn ăn ngủ nghỉ rất đúng giờ, cực kỳ có quy luật. Hạ Nhạc thích nhạc dân gian, hắn liền học thuộc tất cả mấy bài hát có giai điệu gần gũi nhất với sở thích của cậu ấy. Hạ Nhạc thích thơ ca, hắn liền đến thư viện mượn sách, đọc qua Pushkin, Cố Thành và Hải Tử; hắn đọc một chút về Vương Tiểu ba, tập chơi sudoku, nghe qua một chút Bach, cũng tập tành viết thư pháp. Mặc dù đều không có thành công, nhưng cũng biết đôi chút. Năm hắn quen biết Hạ Nhạc, nhanh chóng thay da đổi thịt, trở thành một con người mới hoàn toàn.
Hắn bất tri bất giác sa chân vào tình yêu, bất tri bất giác mà thay đổi.
Hắn bất tri bất giác như vậy, cho rằng người hắn mê luyến, chỉ là bóng hình của ai khác.
Tối ngày 2 tháng 1, Trì Lập Đông theo thường lệ gọi cho các hãng hàng không để tra thông tin đặt vé của ai đó dạo gần đây.
Đột nhiên lúc này, lại nhận được cuộc gọi từ một người bạn làm bên đài truyền hình, nói với hắn ta: “Quảng cáo đông trùng hạ thảo của cậu, không thể phát sóng, từ ngày mai sẽ bắt đầu hủy bỏ.”
Trì Lập Đông thực khó hiểu, hắn vừa thắng thầu vị trí quảng cáo thời gian vàng cách đây vài năm, bây giờ lại không thể lên? Liền nói: “Tết nhất, đừng đùa.”
Đối phương thế mà rất nghiêm túc nói: “Tôi nói chính là sự thật, vừa nhận được tin tức hồi nãy. Sau thứ bảy liền bắt đầu làm việc, nhà đài sẽ đưa ra tuyên bố chấm dứt hợp đồng quảng cáo. Phí quảng cáo hoàn trả được bao nhiêu, cũng phải tới thứ bảy mới xác định được. Chuyện này giống như ván đã đóng thuyền, thật sự không thể vãn hồi.”
Hẳn là có chuyện gì mờ ám, Trì Lập Đông mắng một câu thô tục trong lòng, tiếp tục nói: “Như vậy không tính là nhà đài vi phạm hợp đồng sao?”
Đối phương: “Đương nhiên là không tính, tôi hiện tại còn chưa xác định được tình huống cụ thể, hiện tại chỉ có thể thông báo chuyện này cho cậu. Ngày mai hẳn là biết nguyên nhân ra sao.”
Ngày hôm sau, Cục Quản lý Dược phẩm ban hành thông báo: thông qua lấy mẫu thử nghiệm, một số sản phẩm đông trùng hạ thảo có chứa hàm lượng arsenic cao gấp mười lần cho phép, tiêu thụ lâu dài sẽ khiến lượng arsenic tích tụ trong người quá mức, gây ra nguy hiểm cực kỳ cao.
Truyền thông cũng lập tức đưa tin: Các chuyên gia cảnh báo rằng, sản phẩm đông trùng hạ thảo chứa hàm lượng arsenic cao gấp mười lần, dùng nhiều có thể dẫn đến tình trạng ngộ độc arsenic, nghiêm trọng hơn có thể gây tử vong.
Các phương tiện truyền thông cũng thêm mắm thêm muốn, tạo tin tức giật gân, cái này liền chưa nói đến.
Mấu chốt là thương hiệu đông trùng hạ thảo bị lấy mẫu kiểm tra, không phải là nhãn hiệu của công ty Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông phi thường chán nản, hắn muốn trải qua một năm tốt đẹp, sao năm nào cũng không thuận lợi như vậy?