Tác giả: Lữ Thiên Dực
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
An Cát Lạc đứng trước một cánh cửa lớn bằng đồng.
Cửa mở ra, mép trên cửa cao thẳng đến trần nhà, ván cửa dày và nặng, hoa văn chạm trổ tinh tế… Đó là một dạng nguyệt tướng đồ* được biến hóa lại.
Chú thích* Nguyệt tướng đồ: sơ đồ dạng trăng; hình dáng vầng trăng (chỉ hình dáng phần mặt trăng phát ra ánh sáng mà con người nhìn thấy).
Trăng tàn, trăng lưỡi liềm, trăng khuyết… Trăng tròn.
Ánh trăng được thể hiện một cách trừu tượng như một dải xúc tu bằng thịt mềm dẻo, có xu hướng tròn theo giai đoạn của mặt trăng, xúc tu cũng dần dần dày đặc hơn.
Xúc tu của trăng tàn rất thưa thớt, ký sinh trên chóp mỏng của trăng.
Những xúc tu trăng tròn nhảy múa cuồng nhiệt và cuốn lấy mặt đất trong ánh sáng bạc.
Có thể nhìn thấy, gia tộc Á Lợi Cơ Lợi không mấy thân thiện với mặt trăng lắm, những hoa văn trên cánh cổng đều là mặt trăng biến hóa.
An Cát Lạc âm thầm ghi nhớ điểm đáng ngờ này.
“… Chính là nơi này, phòng thí nghiệm bên trong gia tộc Á Lợi Cơ Lợi.” Bá tước A Ngang Tá nói, dùng chìa khóa mảnh màu bạc cắm vào ổ khóa, chậm rãi xoay chuyển nó.
Âm thanh của lò xo trong ổ khóa vang lên thật dễ chịu.
Bá tước hơi nâng quai hàm, ra hiệu cho Diego đẩy cửa.
Cánh cửa bằng đồng nặng, độ dày bằng một nửa cánh tay của An Cát Lạc.
Mùi khó chịu của dung dịch formaldehyde* hòa với mùi thuốc khử trùng bốc ra từ sau cánh cửa, đây là mùi mà người bình thường luôn gặp phải khiến An Cát Lạc có cảm giác thân mật và an toàn, cậu tò mò nhìn vào bên trong cánh cửa.
Chú thích * Formaldehyde: là anđehit đơn giản nhất và là một hợp chất hữu cơ không màu, dễ bay hơi có công thức hóa học là H2CO. Ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.Trong thực tiễn chất fomaldehyde được sử dụng trong nhiều lĩnh vực như làm thuốc bảo quản trong phòng thí nghiệm nhà xác, sử dụng trong các sản phẩm gia dụng, keo, vải chống nhăn, thuốc trừ sâu, thuốc sát trùng và diệt trùng và đặc biệt có trong các sản phẩm gỗ công nghiệp.
“Mời vào.” Diego hơi cúi người.
An Cát Lạc đẩy xe lăn của Bá tước tiến vào cửa.
…
Kể từ khi An Cát Lạc sử dụng chiếc giường gỗ nặng để chặn cánh cửa bí mật trong phòng ngủ, những giấc mộng thanh minh đó không quấy rầy giấc ngủ của cậu nữa, cảm giác mệt mỏi và kiệt sức của An Cát Lạc sau mỗi sáng thức dậy đã biến mất không chút dấu vết.
Mặc dù nó không thể bài trừ hết tất cả những sự quấy nhiễu tâm lý và sự trùng hợp hiển nhiên này…
Nhưng nó lại kéo căng dây thần kinh cảnh giác của An Cát Lạc lên cao hơn.
Vì đề phòng không để cho người hầu gái của khách thông báo cho Diego, khiến Diego biết được cậu đã tìm thấy cánh cửa bí mật đó, An Cát Lạc chỉ dám di chuyển chiếc giường ngủ mỗi đêm, vào buổi sáng khi người hầu gái đến quét dọn thì đẩy nó về chỗ cũ, cứ duy trì trạng thái này như vậy.
Cậu cũng nghi ngờ về loại an thần hương do Diego đưa đến, nhưng dựa vào chuẩn tắc “Lượng biến đổi duy nhất” trong thí nghiệm y học, An Cát Lạc không lập tức ngừng lại việc thắp hương hằng đêm, sau khi chặn mật đạo, hằng đêm trước khi ngủ cậu liên tục ngửi thử hương, kiên trì mấy ngày. Vài ngày sau, cậu không hề bỏ đi việc thắp hương, chỉ là mỗi ngày âm thầm bỏ đi một ít hương liệu và giả vờ như đã thắp.
Từ khoảng thời gian đó cho đến nay, cậu đã ghi lại trạng thái cơ thể của mình khi anh ấy ngủ và thức dậy vào buổi sáng để làm tài liệu tham khảo.
Nó tương tự như một thí nghiệm y học với biến số duy nhất, mà chính An Cát Lạc là người thí nghiệm.
Và những “thí nghiệm” đó đã có kết quả.
Sau một số so sánh và kết luận, An Cát Lạc phát hiện ra rằng mật đạo sẽ khiến cậu mơ thấy thanh minh mộng.
Mà huân hương sẽ là cậu chìm vào giấc ngủ sâu hơn, nhanh hơn, ngoại trừ cái này, huân hương còn làm cho cậu mơ thấy một vài giấc mộng đặc biệt, giấc mơ cao sang kiều diễm, khi tỉnh dậy, nhiệt độ trong cơ thể cậu sẽ tăng cao, nhịp tim đập nhanh, mạch máu giãn ra…
Có thể khẳng định rằng, những điều kỳ quái trong lâu đài cổ không phải là ngẫu nhiên, có “Thứ gì” đang âm thầm nhằm vào cậu.
Tất cả những điều này đã thay đổi tình cảm của An Cát Lạc đối với Bá tước.
Cậu nhớ tới tiếng đập bàn ồn ào và tiếng cười đùa của A Đồ La trên bàn ăn ngày hôm đó, mỗi lần nhớ lại, đều khiến sự nghi ngờ của cậu ngày một nhiều thêm.
Điều này khiến cậu phải cưỡng lại ý muốn dùng tay đấm vào đầu gối Bá tước khi mỗi ngày cậu đến phục vụ hắn ta…
Liệu chân của Bá tước có nảy lên không?
Có ổn không?
Hắn ta thật sự bị liệt sao?
Những bong bóng màu hồng nhạt trong trí tưởng tượng cứ hiện lên mạnh mẽ, lấn át cả nhịp tim đập thình thịch.
Thân hình khôi ngô tuấn tú và cơ thể tinh xảo hormone nam tính của Bá tước đã tạm thời mất đi ý nghĩa, trong mắt An Cát Lạc bây giờ… Chỉ có đầu gối của Bá tước.
Đập.
Không đập.
Đập.
Không đập.
…
Vấn đề là đập xong rồi thì nên làm gì bây giờ?
Nếu danh tính thực sự của Bá tước bị tiết lộ, hắn ta có thể làm gì, liệu cậu có thể xử lý được không?
Đáp án là không.
Vì vậy An Cát Lạc chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiềm chế.
Nhưng cậu cảm thấy rằng ít nhất mình có thể nghiên cứu hương liệu do Diego gửi đến, có lẽ điều đó sẽ giúp cậu xác nhận động cơ của bọn họ.
Khi cậu nói một cách ám chỉ với Diego rằng cậu hy vọng có thể thực hiện một số nghiên cứu dược vật học để điều trị tốt hơn cho Bá tước (trong đó còn nhắc tới chuyện cậu cậu không ngại xuống núi nghiên cứu lúc còn học ở học viện y học Hoàng gia), Diego rất hồ hởi nói rằng An Cát Lạc có thể sử dụng phòng thí nghiệm trong lâu đài cổ, cũng bỏ qua những gợi ý của cậu về việc xuống núi.
Vì thế An Cát Lạc đã đến nơi này.
“… Hai gia chủ đời trước, cha và anh trai của tôi, bọn họ giúp đỡ rất nhiều những hạng mục dự án nghiên cứu ý học.” Giọng nói trầm ấm và êm dịu của Bá tước vang lên trong phòng thí nghiệm, “Gia tộc bọn tôi luôn tò mò về những kiến thức này…”
Cậu bị Diego đẩy, đi đến giữa giá sách.
Giá sách trên sàn gỗ cẩm lai đỏ sẫm như máu, từng hàng cao tới trần nhà, nhìn từ bên cạnh, giống như một khu rừng rợp bóng bằng gỗ đỏ.
“Đây là một hành động nhân ái khiến người khác phải ngưỡng mộ, tiến bộ của y học là hạnh phúc của cả nhân loại.” An Cát Lạc lịch sự đi đằng sau Bá tước, lúc đầu, cậu không mặn không nhạt nói vài lời khen, ánh mặt nhị không được lướt qua đầu gối của Bá tước, nhưng sau một lúc, cậu đã bị những kệ sách kia thu hút rồi.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi các quý tộc tài trợ cho các dự án của Học viện Y khoa Hoàng gia, điều này hoàn toàn bình thường, các quý tộc tận hưởng một cuộc sống sang trọng và thoải mái, bọn họ muốn được sống thọ, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, vì vậy họ đã tiêu tốn rất nhiều đồng vàng cho những liệu pháp mới. Nhưng những cuốn sách y học thu thập được ở nơi này vượt xa sức tưởng tượng của An Cát Lạc, trong đó thậm chí còn có một ít sách cổ, bản thảo và ghi chép y tế tư nhân của các bác sĩ nổi tiếng, có rất nhiều sách y khoa mà cái tên An Cát Lạc thậm chí chưa từng nghe đến.
Đôi mắt màu xanh nhạt của cậu như có một ngọn lửa bốc cháy lên, khi cậu liếc nhìn những lọ thủy tinh đựng mẫu nội tạng ở một khu vực khác, mắt cậu sáng rực đến mức có thể phun lửa, cậu bây giờ căn bản không thèm quan tâm đến cái gì mà Bá tước, cái gì mà lâu đài cổ lạnh lẽo quỷ dị, cậu quên luôn cả việc nghiên cứu những thành phần có trong huân hương, cậu không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào lá phổi biến dạng, háo hức đọc hướng dẫn dưới lọ thủy tinh này về một căn bệnh hiếm gặp mà cậu chưa từng tiếp xúc, trong phòng xét nghiệm của trường y không có mẫu vật nào của căn bệnh này cả… Trời ạ, gia tộc Á Lợi Cơ Lợi chính xác là đang làm gì?! An Cát Lạc giống như một con chim nhỏ chỉ biết lao đầu vào đống ngũ cốc, giống như đói khát chỉ biết mổ xẻ những kiến thức quý hiếm… Mặc cho bọn họ đối với cậu có ý đồ gì, những bất an và sợ hãi giằng co ngày qua ngày khiến cậu dần suy yếu, nhưng bản thân An Cát Lạc vẫn an toàn và không bị đe dọa, điều này khiến cậu có chút chùn bước trong trò chơi lý luận rộng lớn này, dù sao cậu cũng cảm thấy bọn họ dường như không muốn giết cậu.
“Ngài Bá tước cho phép cho phép cậu được sử dụng dụng cụ, tiêu bản, dung dịch hóa học và sách trong căn phòng này,” Diego nhấn mạnh, như thể đang cố gắng làm tăng độ hảo cảm của An Cát Lạc đối với Bá tước, “Ngài Bá tước rất kỳ vọng vào cậu.”
“Cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào.” Bá tước giơ tay, nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa màu xám bạc lạnh lẽo vào lòng bàn tay của An Cát Lạc.
“Cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn, phòng thí nghiệm này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều…” An Cát Lạc hưng phấn cúi đầu cảm ơn Bá tước.
Trong nháy mắt, những suy tư nặng trĩu trong đầu của cậu rơi xuống đất.
Cậu không bận tâm đến điều đó nữa, ít nhất trước mắt cứ như thế này đi.
“À, đúng rồi, tôi nghĩ rằng tôi nên cho cậu xem cái này.” Lúc này, Diego bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn đẩy Bá tước đến một chỗ khác trong phòng thí nghiệm, “Mẫu tiêu bản có thể dọa cậu, thật ra mà nói, nó có phần vượt tầm hiểu của chúng ta về thế giới, có điều, mọi thứ trên thế giới mày đều được chứng minh bằng khoa học, khi chúng ta cảm thấy có sự việc nào đó khó giải thích, những điều đó chỉ cho thấy chúng ta thiếu kiến thức mà thôi, cho nên không cần hoảng sợ hay hoảng loạn, chỉ cần chúng ta chịu tìm hiểu, học tập… Cậu có đồng ý với quan điểm này không?”
“Ngài nói đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.” An Cát Lạc ra sức gật đầu như chim mổ thóc.
Diego vừa lòng gật đầu, dẫn An Cát Lạc đến một chiếc tủ kính phủ vải nhung đỏ tươi.
“Tủ đựng mẫu tiêu bản này có chứa một bộ xương đặc biệt, theo như phỏng đoán của chúng tôi, nó có thể là sự lai tạo giữa một loại sinh vật nào đó với con người…” Diego chậm rãi nói, thấy An Cát Lạc đầu tò mò mà không sợ hãi, lúc này mới kéo tấm vải đỏ xuống, “Cậu có thể nghiên cứu mẫu tiêu bản này trong thời gian rảnh.”
Bên trong tủ, là một bộ xương người cao hơn hai mét.
Anh ta, hay là cô ta, không chỉ có chiều cao vượt xa mức trung bình, còn có rất nhiều chi tiết tinh tế khác biệt hoàn toàn với con người, giống như một người dị dạng mắc chứng khổng lồ ― mẫu tiêu bản có phần đầu biến dạng nghiêm trọng, xương hàm kỳ lạ, hàm răng sắc bén, hơi thô, trong miệng đầy những răng nanh hình tam giác… Không, chính xác mà nói, nó là “mõm” của động vật thuộc họ nhà chó.
An Cát Lạc từ từ trợn to hai mắt.
Đôi mắt vàng của Bá tước nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, khớp xương bàn tay to khỏe của hắn nắm chắc tay vịn xe lăn.
“… Hy vọng mẫu tiêu bản này không làm cậu sợ.” Diego dùng đôi mắt đoan trang thon dài và hơi cong nhìn An Cát Lạc, “Có lẽ đây chỉ là một con người bị dị dạng nghiêm trọng, trước mắt chúng tôi vẫn chưa đưa ra kết luận.”
“…” An Cát Lạc lấy lại bình tĩnh, cách vài giây mới nói, “Hắn không dọa đến tôi.”
Hắn nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt bí ẩn mà liếc về phía Bá tước, rồi lại liếc về phía bộ xương dị dạng kia.
Dao động cứ như thế lặp đi lặp lại.
Tựa như đang so sánh sự khác biệt.
Đương nhiên, Bá tước không có bất cứ điểm chung nào với mẫu tiêu bản này…
Thật ra, nghiêm túc mà nói, chỉ là “Giờ phút này không giống” mà thôi.
“…Cậu đang nhìn gì thế?” Bá tước dường như có chút nôn nóng.
Tiếng nghiến răng nhỏ vang lên trong phòng thí nghiệm.
“Không, không có gì.” An Cát Lạc tặc lưỡi, bỗng chốc thu hồi tầm mắt.
Bên trong phòng thí nghiệm, cửa được khép hờ, một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ trong này.