Tác giả: Lữ Thiên Dực
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
An Cát Lạc còn không chưa kịp nói chuyện, bá tước lại bỗng nhiên cảnh giác dựng lên lỗ tai.
Cặp tai sói hình tam giác nhọn hoắt như thể được dùng chủy thủ điêu khắc ra.
Vừa mỏng nhẹ, vừa trắng tuyết khẽ run rẩy, khiến người tôi không kìm lòng nổi muốn vuốt ve.
“Chờ chút đã……”
Bá tước quay đầu, tầm mắt phóng thẳng về phía bờ biển, đôi mắt sói sáng rực lên trong ánh sáng mờ ảo, cánh môi mỏng nhưng đầy góc cạnh nhấc lên, để lộ ra chiếc răng nanh thô tráng dị thường, tựa hồ đang đe dọa thứ gì đó.
Sự chế trụ của hai cánh tay biến mất, An Cát Lạc tránh xa vài bước, theo ánh mắt của bá tước nhìn lại.
Mười mấy đống niêm mạc cùng huyết nhục hình thù kỳ lạ nhớp dính như keo bị sóng biển xanh lam xô đẩy, tới gần đến đáy vách đá đen nhánh.
Đây là quái vật mặt trăng trong giấc mộng của An Cát Lạc.
Vi khuẩn gây bệnh cho thế giới.
Đống quái vật đó vẫn còn có bộ dáng khá ưa nhìn, ít nhất là chúng vẫn có hình dáng như con người, nhưng đầu và tứ chi lại hơi giống phôi thai.
Trên túi màng huyết nhục nửa trong suốt bao bọc lấy chúng nó có từng đám vi khuẩn hoặc vài sợi gai đỏ tươi như rêu phong, rậm rạp kích động.
Tối nay không phải là trăng tròn, nhưng hiển nhiên vào ngày thường cũng sẽ có một ít con quái vật linh tinh rải rác lạc đến chỗ giao giới để thử vận khí.
“Tôi sẽ lập tức quay lại.” Bá tước đứng dậy như được giải cứu.
Hắn cởi bỏ áo ngủ, so với tác phẩm điêu khắc dưới ánh trăng xám bạc thì thân thể trần trụi ấy dụ hoặc và quyến rũ hơn rất nhiều.
Bỗng chốc, thân hình hắn phồng lớn.
Xương cốt được kéo ra như những khớp tre xanh, từng tiếng kẽo kẹt, răng rắc cứ vang lên giòn vang.
Cơ bắp cùng mạch máu mấp máy, bao trùm lấy màng xương tân sinh, âm sắc bập bùng giằng co.
Lông sói trắng toát không chút tiếng động mà che đậy lại thân thể……
An Cát Lạc dùng ánh mắt gần như tham lam nhìn chằm chằm vào quá tình lang hóa của bá tước, cậu không dám tưởng tượng trong quá trình này cất giấu bao nhiêu bí mật điên đảo được phơi bày.
Trước sự biến hóa của bá tước, gương mặt của cậu đã đỏ đến lợi hại, nhưng lúc này, trong lòng cậu chỉ có khoa học, nên ngay cả khuôn mặt ưa nhìn kia cũng chuyển thành cương nghị vài phần……
Bá tước bám lấy vách đá, yêu ma tự nhiên dao động, móng vuốt sắc nhọn của hắn so với đám dây leo còn hữu dụng hơn vài phần, nhẹ nhàng cắm vào đá nham thạch rồi rút ra.
An Cát Lạc dựa vào mép vách đá nhìn về phía dưới, cậu cuối cùng cũng biết bầy người sói này xuống núi sau trận tuyết dày đặc kia như thế nào ……
Khoảng hơn chục con quái vật có đầu óc thấp kém, khi thấy có vật sống tới gần, liền nhanh chóng xúm lại tìm cách gặm nhấm, chúng nó phun ra vô số chất nhờn tung toé mang mầm bệnh, hướng về phía con mồi ném mạnh bọc ký sinh nhau thai, nhưng động tác né tránh của bá tước lại nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt giữ.
Hắn tựa hồ khinh thường đám sinh vật trì độn nhỏ yếu này nên không thèm sử dụng kỹ xảo chiến đấu, móng vuốt khổng lồ của nửa người nửa sói mau lẹ chụp xuống đầu của một con quái vật, tùy ý nắm chặt, cái đầu dị dạng tựa như quả mọng bị nghiền nát “Phốc” một cái phụt ra một chùm thịt nát, thân thể mất đầu vì thế mềm oặt ngã ở trên đá vụn.
Mười mấy con còn lại cũng được bá tước giải quyết một cách nhẹ nhàng, khi giết đám quái vật còn sống, hắn vô cùng hung hăng hiểm ác, móng sói vặn chặt hàm dưới của bọn chúng, nắm lấy eo bụng, tàn nhẫn bẻ gãy, xé thành hai mảnh để người sói cấp thấp hơn xử lý, những cái da thịt xương cốt đó ở trong lòng bàn tay hắn giống như đất dẻo cao su mềm mại dễ nắn, có thể tùy ý hô biến thành bất kỳ hình dạng gì.
Không đến nửa phút, bá tước đã giải quyết toàn bộ đám quái vật đánh lén mặt trăng.
Đối với người sói hàng năm trông coi biển trăng và thủy triều mà nói, loại đánh lén quy mô nhỏ này cơ hồ mỗi ngày đều có, trước khi kế thừa tước vị hắn cũng thường thay phiên nhau túc trực tại các tháp canh, đã sớm tập thành thói quen.
Nhưng đối với An Cát Lạc đang dựa vào vào mép vách đá nhìn xuống dưới, thì lại xem đến đôi mắt rạng rỡ sáng ngời.
Mủ huyết vẩy ra, hoen ố lông tóc ngân bạch của bá tước.
Sống lưng của bá tước vận sức chờ phát động lực mà hơi cung, khẽ liếc tuần tra đám đá ngầm đen nhánh trùng điệp lẫn lộn để xác nhận không để sót con quái vật nào, một mắt sói sắc bén như dao.
Dáng vẻ này cùng với dáng vẻ trái tim pha lê ôm ấp An Cát Lạc chơi xấu làm nũng như hai người hoàn toàn khác nhau ……
Hắn ngẩng lên đầu sói, nhìn về phía An Cát Lạc đang ở bên vách núi.
Vào khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của An Cát Lạc, cặp mắt sói kim sắc kia bỗng chốc trở nên trung thành ôn nhu.
Tựa hồ còn lộ ra một tia …… Nhút nhát cùng ủy khuất nhàn nhạt.
“Anh đi lên đây đi ――” An Cát Lạc kéo dài thanh âm hô hoán.
“Cậu muốn đánh tôi sao ――” Có vẻ bá tước tương đối quan tâm đến vấn đề này.
Tiếng nói trong trẻo của An Cát Lạc vang lên :“Đánh ――”
Bá tước: “……”
Chuyện này không đúng chút nào! Sự tình sao lại có thể phát triển thành như thế này được!
Bá tước rên rỉ rầm rì, không chịu đi lên.
Ỷ vào việc An Cát Lạc không thể bò xuống dưới, hắn liền bờ biển xoay vài vòng, giống như một người trượng phu uất ức không dám về nhà vì làm sai vài chuyện.
Bọn quái vật mặt trăng quả thật rất dơ bẩn, bá tước thuận thế ngồi xổm bờ biển, dùng nước biển băng hàn đến xương tẩy rửa cơ thể.
Cái đuôi chó sói thô tráng đến mức có thể so sánh với gần nửa nhân loại kia buông xuống, uể oải không vui mà phe phẩy qua lại. Gió biển giống như một chiếc lược, vừa bén nhọn vừa lạnh tới thấu xương, lướt qua những sợi bạc bị nước biển làm ướt của hắn, đọng thành một lớp muối như sương trên tóc.
Hắn ngẩng đầu, rú lên về phía mặt trăng.
Tiếng sói tru lên một cách buồn bã, hết lần này đến lần khác, tràn ngập trầm bổng cùng thất bại.
Tựa như một bài ca phúng điếu Nguyệt thần.
Ánh trăng hư thối bao trùm đại địa, khiến bóng của người sói in lên vách đá.
Cái xác chế khổng lồ vờn quanh địa cầu, một vòng rồi lại một vòng, thiên thạch từ sâu trong vũ trụ va vào làn da sưng tấy của K.
Quỷ dị mà lại đau thương.
K nhìn chằm chằm vào người thủ hộ trên mặt đất, lặng im không nói gì.
An Cát Lạc nhìn một màn kỳ lạ và bí ẩn này, linh hồn bị một loại vẻ đẹp vừa mênh mông khổng lồ, vừa hắc ám trầm ức đánh sâu.
Trái tim như bị thắt lại, nát thành một đoàn, trái tim nảy trong lồng ngực kịch liệt như một quả bóng cao su, loại cảm xúc đẹp đẽ cùng tình yêu kịch liệt cộng sinh này, thúc giục một thứ gì đó lan tràn phát sinh, An Cát Lạc nhớ lại những giấc mộng đầy ám ảnh đó……
Lớp tuyết mỏng óng ánh lập lòe như bạc lụa, mái tóc đen nhánh của cậu cùng mái tóc bạch kim của bá tước lần lượt phủ kín những hạt tuyết trên mặt đất.
Các hạt tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, sợi tóc thấm ướt, mắc kẹt thành đám.
Rối rắm quấn quanh, trắng đen đan chéo.
Khóe mắt thấm ra nước mắt, nhiễm ướt gò má.
Trong ảo giác mỹ lệ, hoa hồng nở rộ, lại bị nghiền nát thành chất lỏng đỏ bừng.
Máu huyết quá nóng, lồng ngực của bá tước quá ấm, ngay cả hàn khí của sương tuyết cùng gió biển đều bị những nhiệt ý bồng bột đó ngăn cản ở bên ngoài.
“ Có phải anh chính là giấc mộng của tôi phải không, đại nhân……” An Cát Lạc ngẩn người hỏi: “Vì sao tôi lại thường xuyên mơ thấy anh?”
“Tôi là giấc mộng của cậu ……” Bá tước lẩm bẩm, cực kỳ nôn nóng mà hôn lên mỗi một ngón tay của An Cát Lạc, không nhịn được hỏi: “Cậu ở trong mộng có yêu tôi không? Cậu yêu tôi ư?”
An Cát Lạc nhớ rõ cậu đã gật đầu, còn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Rốt cuộc cậu không thể chống lại thế công như vậy nhiệt liệt, bá tước giống như một con chó lớn trắng trợn cầu xin tình yêu từ phía cậu, vô cùng thẳng thắn thậm chí là gần như hung tợn, An Cát Lạc không có biện pháp, cậu rất nhanh liền bị bá tước làm cho tan chảy, mà vốn dĩ……
……
Lúc này, bá tước cuối cùng cũng leo lên vách đá.
Rốt cuộc hắn cũng không có khả năng trốn tránh giải thích chuyện này mãi được ……
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Hắn biến trở về thành hình người, thuận theo đó mà mặc lại áo ngủ, cái đuôi cùng đôi tai đồng thời gục xuống tiến đến trước mặt An Cát Lạc.
“Cho nên…… Những điều đó đều là sự thật đúng không?” An Cát Lạc xác nhận nói.
“…… Đúng vậy.” Bá tước miễn cưỡng gật gật đầu: “Sau khi cậu ngủ, tôi đã kéo cậu vào thế giới bên trong, khi tiến vào thế giới này tâm trí nhân loại sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng, cậu vừa rồi có lẽ đã cảm giác được…… Nếu cậu bước vào nơi đây dưới trạng thái giấc ngủ, cậu sẽ hiểu lầm đó là một cảnh chân thật trong mơ.”
An Cát Lạc hồi tưởng lại một phen.
Khi được bá tước dẫn vào thế giới bên trong trong trạng thái thanh tỉnh, cậu quả thật đã nhận ra một ít dị thường về mặt tâm linh, mặc dù cậu không thể mô tả chính xác cảm giác đó là cái gì……
“Thảo nào tôi luôn cảm thấy bản thân rất khó ngủ.” An Cát Lạc buồn bã nói.
“Tôi thực xin lỗi……” Bá tước nhỏ giọng lẩm bẩm, ỷ vào hiện tại đang là bên ngoài nên không sợ rớt lông, đuôi chó sói phe phẩy mà lấy lòng.
Hắn lại giải thích một ít chi tiết khác, về việc trước đó An Cát Lạc vì sao lại không ở trong ‘ Mộng ’ nhìn thấy xác chết của Nguyệt thần ……
Đó là bởi vì ngay cả sau khi chết, Nguyệt thần cũng vẫn là sinh mệnh cấp cao hơn nhân loại, ngay cả ở tầng thế giới ngoài, nhân loại cũng vô pháp dùng mắt thường nhìn thấu diện mạo chân thật của Nguyệt thần, mà vừa rồi bá tước đã đem thị giác của người sói cho An Cát Lạc mượn dùng, kiểu vay mượn này chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn.
…… Mọi việc là như thế.
Chúng nó đã hoàn toàn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của An Cát Lạc.
Cuối cùng, cậu cũng không có câu hỏi nào khác để hỏi thêm nữa.
“…… Cậu muốn đánh tôi không?” Bá tước cố nén nước mắt.
“Thế thì đánh một chút đi, một chút thôi, lần này tôi đã chịu đựng rất lâu rồi……” An Cát Lạc trấn an, ngữ điệu có thể gọi là cực kỳ ôn nhu.
Tuy nhiên, bá tước hoàn toàn không cảm thấy được an ủi chút nào, biểu tình vẫn ai oán như cũ.
“ Xin anh hãy tiến đến rồi ngồi vào tảng đá đó.” An Cát Lạc chỉ chỉ vào một tảng đá lớn bên cạnh vách đá.
Bá tước ngồi xuống với đôi mắt đỏ hoe.
An Cát Lạc đùa nghịch chi dưới của hắn, dặn dò hắn thả lỏng cơ bắp.
Cho rằng An Cát Lạc đánh xong lần này sẽ tha thứ cho chính mình, bá tước quyết định chịu đựng, hắn sẽ yên lặng liếm liếm linh hồn bị thương cùng tâm linh rách nát của bản thân, hắn sẽ ở địa phương mà An Cát Lạc nhìn không thấy chậm rãi rơi lệ, không để cho An Cát Lạc chán ghét, hắn……
Ngay khi bá tước đang đắm chìm trong mộng tưởng đau khổ, An Cát Lạc đã nắm chặt quyền, ở phía bên phải đầu gối của bá tước không nhẹ không nặng mà gõ một chút.
Xuất phát từ phản xạ sinh lý nguyên thủy, đùi phải của bá tước liền nảy lên một chút, đá chân.
“Hử……”
An Cát Lạc thích ý, vô cùng thỏa mãn, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
“ Đây được gọi là phản xạ giật đầu gối.” Cậu giới thiệu.