Tác giả: Lữ Thiên Dực
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
An Cát Lạc đã tham khảo qua một số tài liệu liên quan tới tập tính của người sói.
Cấu tạo sinh lý của bọn họ giống với loài sói hơn là loài người, “Hình người” tựa như một cái túi da ngụy trang khoác ở trên người.
Thí dụ như nói……
“Thành kết”.*
Thành kết : Đề cập đến một mắt xích khép lại trong quá trình quan hệ tình dục giữa động vật răng nanh chẳng hạn như lớp sinh lý của chó hoặc sói …
“Vòng địa bàn” dùng để kích thích khí vị.
Một loại xương đặc biệt không tồn tại trong cơ thể người ……
Hiển nhiên, người sói giống đực vốn dĩ sinh ra để dành cho những nhóm người sói giống cái có sức chịu đựng mười phần, sự hoang dã mạnh mẽ ( điểm này cực kỳ quan trọng ).
Thân là một người mảnh khảnh, gầy gò, sạch sẽ, nam tính, chịu văn hóa nhân loại hun đúc mà thành, An Cát Lạc đón nhận một tình yêu thuần khiết.
Suy cho cùng, nếu lấy đạo đức của con người để bình phán, thì có một số ít thiên tính dã thú có thể nói là tương đối “Biến thái”.
Huống chi khí vị mà An Cát Lạc sinh ra đối với bá tước có một loại hấp dẫn đặc thù càng khiến cho bá tước trở thành người xuất sắc nhất trong đám “Biến thái” ……
An Cát Lạc có thể nhận ra điều này từ những cuộc tiếp xúc thân mật không đếm xuể cùng với hoàng loạt những “Cảnh trong mơ” trước đó.
Điều đáng sợ chính là, cậu đã không thể trì hoãn thêm được nữa.
Khi cậu chuẩn bị đi ngủ vào đêm nay, bá tước sớm đã nhẫn nại nhiều ngày, không nhịn được mà gõ cửa bên ngoài phòng ngủ, cầu xin một cái hôn ngủ ngon thuần khiết, trong giọng nói quý phái trầm thấp xen lẫn sự phấn khích của tiếng sói tru.
Trực giác nói cho An Cát Lạc biết thứ người này muốn tuyệt đối không chỉ là một cái hôn ngủ ngon, bởi vậy cậu từ chối mở cửa.
Bá tước đành chọc nhẹ vào cánh cửa như một chiếc giấy cói có thể rơi ra bất kỳ lúc nào nếu hắn dùng lực kia, nhưng hắn không dám, hắn chỉ dám cào nhẹ vào cánh cửa tỏ vẻ kháng nghị, thanh âm “kẽo cà kẽo kẹt” bong tróc cùng tiếng khóc mảnh mai của hắn không ngừng quấy rầy An Cát Lạc.
“Ô ô, hừ hừ, ô ô……”
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Thái độ An Cát Lạc tràn đầy khác thường, tâm vững như đá, đối với thế công làm nũng của con chó sói to lớn kia vờ như không thấy, thậm chí còn đem miếng bông nhét vào lỗ tai để ngăn cách thanh âm.
Vì phòng ngừa bá tước đột nhập từ ám đạo vào ban đêm, cậu y theo lệ cũ dùng chân giường ngăn chặn tất cả ám môn trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa ngừng lại.
Cho rằng lại tránh được một kiếp, An Cát Lạc thở phào nhẹ nhõm, tính toán chợp mắt đi ngủ.
Nhưng mà đúng lúc này, tấm ván giường bên dưới của cậu lại quỷ dị mà phập phồng một chút……
Ngay sau đó, một trận kịch liệt xóc nảy đánh úp đến, chiếc giường gỗ gụ nặng nề giống như một chiếc thuyền đánh cá nhỏ hỏng bởi sóng dữ, bị một lực đạo rất lớn hất tung lên xuống, nó giống như một lời nhắc nhở, nhắc nhở An Cát Lạc nhanh chóng thoát đi.
“A Ngang Tá?! Anh điên rồi sao!” An Cát Lạc kêu to, nhảy xuống đất, bỏ chạy vài bước.
Nhận thấy được trọng lượng biến hóa, biết An Cát Lạc đã không còn ở trên, bá tước yên tâm, dùng sức đẩy ra.
Phanh một tiếng lớn, ám môn mở ra, chiếc giường gỗ gụ bị lật úp xuống đất.
Bá tước dùng cánh tay rắn chắc chống xuống mặt đất, nhảy ra khỏi ám môn.
Sau khi kế hoạch xâm lấn được thực hiện thành công, việc đầu tiên hắn phải làm đó là ủ rũ đem giường thu dọn trở lại, hắn giống như một hầu gái trải lại đệm giường cho khách, nhặt chiếc chổi nhỏ lên quét bụi. Đối mặt với câu hỏi chất vấn của An Cát Lạc, hắn gục xuống hai cái lỗ tai sói lẩm bẩm nói “Nhưng cánh cửa này không hề khóa lại mà”.
Vì để dụ dỗ An Cát Lạc, hắn cố tình duy trì ngoại hình lang hóa bước đầu, An Cát Lạc không hề có sức chống cự đối với trạng thái hình người và đôi tai sói của hắn, hắn nhìn ra được điều đó, bởi vậy mới gãi đúng chỗ ngứa.
Giống đực trong giới tự nhiên đều là như thế, vắt hết óc hấp dẫn bạn lữ, bá tước cho rằng điều này hết sức bình thường.
Quả nhiên, An Cát Lạc vẫn luôn không nhịn được mà trộm liếc hắn.
An Cát Lạc đang phân bố ra vật chất theo đuổi phối ngẫu, cùng với mồ hôi dày đặc hơn.
Cậu đang hưng phấn, đang khẩn trương…… Bá tước nhạy bén mà cử động cái mũi.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
“Tôi muốn đi ngủ.” An Cát Lạc ngửa đầu, hôn một chút vào gò má nhợt nhạt của bá tước: “Ngủ ngon, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé.”
Sau khi chủ động trao nụ hôn chúc ngủ ngon, cậu giảo hoạt chui vào ổ chăn, nhanh chóng dùng chăn đem chính mình bọc thành cái bánh mì.
Bá tước đứng tại mép giường, nhìn chằm chằm vào cái bánh mì kia.
Sau một lúc lâu, hắn dùng ngữ khí của một kẻ đáng thương bị khi dễ nói: “…… Tôi chỉ là muốn ở cùng với cậu nhiều hơn một chút, nhưng cậu lại không thích tôi thân cận cậu, không sao, tôi ngủ ở tấm thảm trải sàn trên mặt đất là được.”
Hắn một tấm thảm trải sàn bằng lông dê dày cộm hình trứng lót xuống, duy trì hình người lúng túng ở đó―― hắn nằm nghiêng, hai chân co lên, hai tay ôm lấy đầu gối.
An Cát Lạc đoán hắn có lẽ đã được Diego chỉ điểm, chắc hẳn là vậy, điều này thực ra cũng khá khó nói, bởi vì vốn dĩ bá tước rất am hiểu ở trước mặt cậu bày ra vẻ mặt tranh thủ đồng tình……
Cái đầu nhỏ của An Cát Lạc nhô ra khỏi chiếc chăn lông ngỗng, cảnh giác mà lộ ra một đôi mắt.
Bá tước nằm trên mặt đất đưa lưng về phía cậu, không chăn, cũng không gối đầu, bả vai rộng lớn rắn chắc rung động một cách có tiết tấu, tựa hồ như đang khóc nức nở……
“Không cần để ý đến tôi, tôi không lạnh.” Bá tước nhẹ giọng nói.
Hắn ý đồ dùng bóng dáng nhỏ yếu kia, không, tuyệt đối không phải là nhỏ yếu, nhỏ …… lớn mà dữ tợn gợi lên ý muốn bảo hộ của An Cát Lạc.
Diễn viên! Hắn là một diễn viên! Đừng để bị hắn lừa! Linh hồn của An Cát Lạc phát ra tiếng rít gào.
Cậu khẽ cắn môi, lý trí mà lùi về chiếc chăn lông ngỗng, không thèm nhìn bá tước.
“…… Cậu có thể cho tôi một bộ quần áo không?” Bá tước nhu nhược hỏi.
“ Hãy tự mình làm đi.” An Cát Lạc khách khí nói.
Bá tước nắm lấy áo ngoài mà An Cát Lạc cởi ra, đáng thương vô cùng chất đống chúng trên tấm thảm lông dê, như những con vật đi lạc chỉ biết dùng giẻ lau để làm tổ trong cái lạnh buốt giá.
…… Nhưng An Cát Lạc căn bản không thèm nhìn hắn, hắn chỉ có thể biểu diễn một cách vô ích.
Sau một trận an tĩnh, bá tước chậm rì rì bò dậy khỏi tấm thảm lông dê, nhìn chằm chằm về phía An Cát Lạc.
Phu nhân lãnh khốc của hắn.
Khối bánh kem nhỏ này căn bản là được lấy ra từ hầm băng, đông lạnh đến cứng đơ đơ, hắn thế nào cũng phải đem nó liếm cho ngon lành mới được……
Bỗng nhiên, bên tai của An Cát Lạc vang lên một trận oo@@.
Tiếng ồn thật sự cách rất gần, không thể bỏ qua.
An Cát Lạc lại lần nữa dò ra đầu, suýt nữa sợ hãi đến mức kêu thành tiếng.
Bá tước chỉ chống cằm lên thành giường, khuôn mặt cách An Cát Lạc có mấy cm.
Thoạt nhìn, có vẻ giống như là đầu của hắn bị ai đó chặt bỏ ném ở bên gối An Cát Lạc ……
Còn có tròng mắt kim sắc kia, sáng không khác gì bóng đèn, chúng nó đang cùng nhau trừng mắt với An Cát Lạc.
“Tình yêu của tôi, cậu thật lãnh khốc……” Bá tước nặng nề nói, hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc, dùng đôi tay nắm lấy mép giường.
“Anh cũng có phòng ngủ của anh, giường của riêng anh.” An Cát Lạc lui tới mép giường bên kia, cùng bá tước kéo ra 1 mét khoảng cách.
“Cậu đang trốn tránh, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn gì cũng sẽ phát sinh …… Cậu đang trốn tránh cái gì?” Bá tước giống như con rắn lướt đến lại gần, nửa thân hình của hắn đều nằm ở trên giường, giống như một con chó lớn sắp thực hiện được kế hoạch ngủ cùng với chủ.
“Đừng, đừng qua đây……” An Cát Lạc hoảng sợ, cậu bật dậy, đè lại cái trán của bá tước để ngăn cản hắn tiếp tục tiến tới.
Mà bá tước lại nhanh chóng nắm lấy tay cậu, không chút nặng nề mà túm đến bên môi, hôn lên mu bàn tay của An Cát Lạc, thần sắc si mê.
“Cậu là người xấu.” Bá tước oán trách nói: “Tôi cực kỳ đói, nhưng cậu thậm chí đến một ngụm ăn cũng không chịu cho tôi ăn, cậu đang ngược đãi tôi ……”
An Cát Lạc ánh mắt lập lòe, những cảm xúc ngọt ngào chua xót ấy khiến cho những dòng cảm xúc cứ cuồn cuộn không ngừng mà bị thâm nhập vào trái tim, trái tim như một quả bóng cao su đang hết sức bành trướng, An Cát Lạc cảm thấy nó rất nhanh sẽ nứt ra ……
“Cho tôi ăn một chút đi.” Bá tước không ngừng hôn lấy tay cậu, đầu lưỡi dính một tia thủy quang, chạm vào giữa đôi môi mỏng và lòng bàn tay, chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ mềm mại, mật đường thấm ra từ lòng bàn tay của An Cát Lạc đã không thể thỏa mãn hắn: “Tôi muốn ăn thứ gì đó tốt hơn, cho tôi ăn một chút đi, cầu xin cậu, cầu xin cậu đó ……” Hắn lẩm bẩm, khẩn cầu, hắn giống như một người đói khát đang khất thực, hắn nhìn thấu chỗ yếu ớt của An Cát Lạc, “Cậu đang sợ tôi, đúng không? Cậu sợ tôi đánh mất lý trí ư?”
“Không……” An Cát Lạc lắc đầu, cậu biết hắn sẽ không như vậy, “Tôi chỉ là……”
Cậu nói đột một lát rồi đột ngột dừng lại.
Đúng vậy , cậu chính là đang sợ hãi.
Không cần nói đến tập tính của người sói, chỉ có việc cậu là một người đàn ông, trời sinh kết cấu thân thể không thích hợp làm người thừa nhận, mà biểu hiện của A Ngang Tá rõ ràng chính là hy vọng cậu làm người thừa nhận.
Nhưng……
An Cát Lạc rũ xuống mi mắt, A Ngang Tá nói đúng, cậu cần phải giải quyết nó, cậu đang trấn áp thiên tính của A Ngang Tá, cấm đoán những nhu cầu cần thiết của hắn.
Bá tước buông tay cậu ra, nói giọng khàn khàn: “Có lẽ tôi còn có một biện pháp, chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ trở về.” Nói xong, hắn mà nhìn chằm chằm vào An Cát Lạc thật sâu một cái: “Không được khóa cửa.”
Bá tước tạm thời rời đi.
“Hô…… Trời ạ.” An Cát Lạc Thần sắc hoảng hốt, chết sững ở đó, cậu không đi khóa cửa, cậu chờ tại đây, chờ bá tước mang theo cái “Biện pháp” kia trở về. Cậu biết mình đang chờ đợi điều gì, điều này khiến cho mỗi giây đồng hồ chờ đợi đều dài lâu giống như một khoảng thời gian vĩnh hằng non nớt, trí tưởng tượng đột nhiên phong phú không cần thiết, cậu cảm thấy thẹn thùng đến mức suýt chút nữa bị nhiệt độ cơ thể của bản thân chiên chín.
Cậu rất muốn, rất muốn nhảy xuống giường và khóa cửa lại ……
Cậu ngo ngoe rục rịch, xê dịch về phía cửa, nhưng khóa cửa cũng vô dụng, ván cửa có thể ngăn trở người sói chỉ sợ còn chưa được nhân loại nghiên cứu ra.
“Trời ạ……” An Cát Lạc mặt đỏ tai hồng mà gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Trời ạ.”
Một bước cuối cùng!
Bá tước thực sự đã trở lại rất nhanh, nhưng trong nhận thức của An Cát Lạc, chính mình có lẽ đã cảm thấy thẹn thùng hóa thành xác ướp…… và khi An Cát Lạc nâng lên mí mắt, cậu khiếp sợ phát hiện ra nhiệt độ cơ thể cậu cư nhiên còn có thể tăng cao hơn.
Bá tước đeo một chiếc vòng quanh cổ, có chất liệu da, đen bóng linh hoạt, được khảm một vòng tròn bằng đinh tán bạc, một chiếc khóa kim loại góc cạnh bén nhọn được để ở phía dưới hầu kết.
Thoạt nhìn, đây giống như một món đồ trang trí vô hại ……
Nhưng bá tước còn cầm theo trên tay một sợi dây xích kim loại mỏng, hai cái tạm thời chưa kết hợp, nhưng có lẽ chúng là một bộ.
Bá tước lắc lắc tai sói, nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng nõn, hắn bổ nhào đến trước mặt An Cát Lạc, thể trọng của hắn khiến cái đệm kịch liệt run rẩy.
“Nếu cậu cảm thấy sợ hãi, cậu có thể buộc tôi lại……” Bá tước nắm lấy tay An Cát Lạc, chỉ dẫn cậu đụng vào chiếc vòng đeo cổ kia: “Cậu có thể ó thể ra lệnh cho tôi dừng lại bất cứ lúc nào, tôi sẽ nghe cậu lời nói, tôi thề rằng tôi nhất định sẽ nghe theo.”
“Anh , anh điên rồi……” An Cát Lạc đoạt lấy dây xích kim loại trên tay bá tước, ném ra xa xa, miệng đắng lưỡi khô, “Tôi sao có thể dùng loại đồ vật này đối phó với anh? Anh ……”
Bỗng nhiên, An Cát Lạc ngừng nói.
Cậu ý thức được điều kia có lẽ không phải là ý định của bá tước.
Hắn dùng dùng thứ này để đung đưa trước mắt An Cát Lạc không phải bởi vì hắn thật sự hy vọng bị An Cát Lạc trói lại…… Hắn chỉ biết rằng đồ trang trí nhỏ trên cổ này sẽ làm cho bộ dáng của hắn tràn ngập vẻ quyến rũ và hấp dẫn.
Hắn chỉ là đang dụ dỗ cậu.
Con sói đực giảo hoạt, mặt dày vô sỉ, vì theo đuổi phối ngẫu không từ thủ đoạn này……
Nhưng An Cát Lạc đã mê muội đầu óc mà lọt vào bẫy, làn da mềm mại dần dần tê dại……
Cậu ngẩng mặt, thừa nhận nụ hôn nồng nàn của bá tước.
Cậu thừa nhận hết thảy.
……
Chương trước | Mục lục | Chương sau