Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Hắc Tuyển Dực gật đầu: “Trước khi đến đây, ta nhìn thấy mấy người bọn họ trốn ở phía sau đại thụ đi cà kheo, xếp la hán, cuối cùng mặc lên một chiếc áo choàng rộng để che đi thân thể.”
Hắc Tuyển Đường cạn lời: “Mấy tiểu tử kia thật đúng là có gan làm loạn, một lần không thành công, liền có lần thứ hai, cũng không sợ bị người ta một chưởng đánh chết.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Nếu nhìn thấy bọn họ, sao lại không ngăn cản bọn họ làm bậy?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Để cho bọn họ thử một lần xem năng lực của mình đạt tới trình độ gì rồi.”
“Sao lần trước ngươi lại không cho bọn họ thử một lần xem năng lực của mình như thế nào?”
“Lúc ấy Ô U cùng Dạ Cức mới vừa hóa thành hình người, hai người không có linh lực cũng không có huyền thuật, cũng không được huấn luyện qua, bây giờ thì khác, bọn họ nỗ lực hai tháng, có thể lên đài thử xem, hơn nữa, ta có phái người lên đài bảo hộ bọn họ, còn có chúng ta ở dưới nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
U Diệp cười khẽ: “Không hổ là người đã làm phụ thân hai năm, xử lí mọi việc chu đáo hơn chúng ta.”
“Ừm, không hổ là phu quân nhà ta.” Ô Nhược cười hì hì: “Đúng rồi, Tiểu Tiểu thì sao? Cũng đi lên đó ư?”
Hắc Tuyển Dực mím môi: Ừm, cũng đi theo lên rồi.”
“Ngươi cũng yên tâm để hắn đi lên?”
“Quần áo trên người hắn đều được làm từ da của yêu thú đỉnh cấp, thuật sư cấp sáu rất khó đả thương được hắn.”
“Vậy là tốt rồi.” Ô Nhược cũng không muốn lấy lí do thân thể Tiểu Tiểu quá nhỏ mà bảo hộ hắn quá mức.
U Diệp cong cong môi: “Dựa vào năng lực của bọn họ khẳng định không đối phó được thuật sư cấp sáu, lại còn muốn lên đài thử, bọn họ nắm chắc có thể thắng như vậy sao?”
Cức Hi hỏi: “Năng lực của Đản Đản, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó được thuật sư cấp ba.”
Dạ Ký nhàn nhạt nói: “Người cũng đã lên đài rồi, để cho bọn họ thử xem.”
Đản Đản bọn họ cũng không biết bản thân đã bị các cha cùng các phụ thân vạch trần thân phận, cứ thế nhảy tới nhảy lui ở trên lôi đài, không nghĩ tới ở trong mắt người khác, bọn họ trông giống như một bó củi gầy guộc, gió to thổi một cái liền sẽ ngã xuống mặt đất, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Hắc Tuyển Đường cười ha hả: “Người dưới cùng kia là ai? Hình như không nhìn thấy đường, luôn đụng vào người khác.”
Hắc Tuyển Dực không nhịn được ý cười nói: “Là Ô U, hắn còn tràn đầy tinh lực hơn cả Đản Đản, cũng sung sướng hơn cả Đản Đản.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
U Diệp bất mãn: “Vì sao con ta lại phải ở dưới cùng?”
“Năng lực của Đản Đản là mạnh nhất, khẳng định là phải ở trên cùng đối phó với các thuật sư khác, tính tình của Dạ Cức giống Cức Hi có chút cao ngạo, khẳng định không muốn đứng ở dưới cùng, Ô U tính tình thoải mái hơn, chỉ cần có thể chơi đùa, đứng ở đâu đều như nhau.”
U Diệp thở dài: “Nhi tử ngốc của ta.”
Kỳ thật trong bốn đứa trẻ, tính tình của Ô U là tốt nhất, vô ưu giống như tên của hắn Ô U, không có bất cứ phiền não gì.
Hắc Tuyển Đường cong miệng cười nói: “Ô U khẳng định là quên khoét một cái lỗ trên áo choàng, lát nữa bắt đầu đánh nhau chạy loạn thì làm sao bây giờ?”
Những người lớn khác cũng không khỏi cười theo, sau đó bọn họ nghe thấy bên cạnh có người nói: “Các ngươi mau nhìn xem cái tên thuật sư mặc áo choàng đen gầy như cây gậy, đến bước chân cũng đứng không vững, ta dám nói sẽ bị người khác đánh xuống đài ngay từ đầu.”
Đồng bạn của người nói lời này cũng nói: “Ừm, quả thật là quá gầy, một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.”
U Diệp bọn họ nghe vậy, toàn bộ đều trừng mắt nhìn người nói lời này, dám nói nhi tử của bọn họ không ổn?
“Khụ.” Ô Nhược khụ một tiếng với người vừa nói câu kia, tức khắc, một luồng linh lực như bão táp quét qua đó, hai người nói xấu nhi tử của bọn họ lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cức Hi bay ở trên không trung, ánh mắt khinh thường đầy ngạo khí nhìn hai thanh niên như con kiến: “Lá gan thật nhỏ, khụ một cái liền dọa cho ngươi quỳ sạp trên mặt đất.”
“Ngươi là ai?” Thanh niên nói một ngón tay là có thể bóp chết Đản Đản tức giận nói.
Cức Hi vừa phóng thích linh lực vừa cười lạnh: “Người mà một ngón tay là có thể bóp chết ngươi.”
Thanh niên nhận thấy được đối phương có linh lực cao hơn so với hắn, vội vàng hô lên với ông lão đứng cách đó không xa: “Bước trưởng lão ——”
Bước trưởng lão nghe thấy có đệ tử gấp giọng gọi hắn, mau chóng đi đến trước mặt đệ tử: “Chuyện gì?”
Thanh niên chỉ vào Cức Hi nói: “Người này vô duyên vô cớ công kích đệ tử.”
Bước trưởng lão nhìn về phía Cức Hi, nhíu mắt lại: “Ma tộc? Không biết vị công tử này vì sao phải công kích đệ tử của lão phu?”
Cức Hi nhìn ra được cấp linh lực của hắn cao hơn mình, nhưng vẫn mang vẻ mặt khinh thường nói: “Bổn tọa muốn đánh hắn liền đánh hắn, gì cần lý do.”
Bước trưởng lão bị hắn nói cho tức giận đến không chịu được: “Quá cuồng vọng, thật sự quá cuồng vọng, nếu lão phu không giáo huấn cho ngươi một bài học, chính là làm mất thể diện của Nhân tộc.”
Hắn mới vừa ngưng tụ lại linh lực, Ô Nhược bọn họ liền đi đến bên người Cức Hi, mang biểu tình nếu ngươi dám ra tay, chúng ta liền phế đi ngươi nhìn hắn.
Bước trưởng lão phát hiện trong đó có ba nam nhân linh lực đều mạnh hơn hắn, nao nao, cho dù là ai, hắn đều không thể trêu vào, huống chi hiện tại lại là một địch ba, hắn căn bản không có phần thắng.
Hắn vội vàng thu hồi huyền thuật, kìm nén lửa giận nói: “Coi như chúng ta xui xẻo, chúng ta đi.”
Hai thanh niên kia cũng biết đối phương không phải dễ chọc, cuống quít bò dậy cùng Bước trưởng lão rời đi.
Ô Nhược cùng U Diệp bọn họ nhìn nhau một cái, phì cười nói: “Lấy linh giai đè người thật thống khoái.”
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cũng mím cười xoa xoa mái tóc y.
Đúng lúc này, trên lôi đài phát ra một tiếng keng.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Tỷ thí sắp bắt đầu rồi.” U Diệp nhanh chóng xoay người nhìn về phía lôi đài, lại phát hiện không thấy Đản Đản bọn họ đâu nữa: “Ô U bọn họ đi đâu rồi?”
Hắc Tuyển Đường cười ha ha, chỉ vào người té lăn trên đất nói: “Ở kia, bọn họ mới vừa bị người dẫm phải quần áo nên ngã.”
U Diệp nhìn thấy phía dưới áo đen lộ ra tới nửa thanh cà kheo, không kìm được đỡ trán: “Tình trạng của bọn họ như vậy còn có thể thắng sao?”
Ô Nhược nhịn cười hỏi: “Không đè phải Tiểu Tiểu chứ?”
“Khi bọn họ ngã xuống, Đản Đản đã đỡ lấy Tiểu Tiểu, chính hắn lại ngã một vố đau.”
Ô Nhược còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Đản Đản bị ngã đau, tim lại nhói lên: “Ô U cùng Dạ Cức hẳn là cũng ngã không nhẹ.”
“Bọn họ sẽ bay, hẳn là không có trở ngại gì.”
Thuật sư đứng ở bên cạnh Đản Đản bọn họ nhìn thấy gậy gộc lộ ra ngoài áo choàng, dùng chân đá đá, nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?”
Tiểu Ô U vội vàng ôm lấy chân tiểu Dạ Cức bay lên, tiểu Dạ Cức cũng mau chóng ôm lấy Đản Đản.
Thuật sư nhìn thấy bọn họ bay lên, liền không để ý tới nữa.
“Tỷ thí chính thức bắt đầu.”
Đản Đản hưng phấn mà giơ tay kêu lên: “Lên, đánh tên thuật sư phía trước kia.”
Tiểu Ô U vui vẻ mà đi về phía trước, tuy nhiên, lại cách mục tiêu Đản Đản muốn đánh càng ngày càng xa.
Đản Đản tức khắc ngây người.
Dưới đài Hắc Tuyển Đường cười đến đau cả bụng: “Ha ha, vừa rồi bọn họ té ngã sau khi đứng lên nhất định là đã đứng ngược chiều nhau rồi, phía trước Đản Đản biến thành mặt sau Ô U.
Ô Nhược cũng dở khóc dở cười, bọn nhỏ quả thực là lên đài tấu hài.
Khóe mắt Dạ Ký cùng Cức Hi giật giật, cảm thấy thật đáng buồn thay cho con của bọn họ.
Trên đài tiểu Dạ Cức dùng chân đá đá tiểu Ô U: “Ngươi còn bay về phía trước nữa, chúng ta liền bị bay ra ngoài lôi đài.”
Tiểu Tiểu ý thức được vấn đề nói: “Ca ca cùng Ô U đứng ngược chiều nhau rồi.”
Dạ Cức nghĩ nghĩ, bay lên xoay người, quay Đản Đản về hướng chính diện, chính hắn liền biến thành nhìn mặt sau.
Tiểu Tiểu nói: “Như vậy không tồi, Dạ Cức có thể phòng thủ mặt sau.”
Dưới đài Hắc Tuyển Đường nhìn thấy đầu Đản Đản xoay nửa vòng ở bên ngoài áo choàng, cười đến không thể lớn hơn: “Người nào không biết, còn tưởng rằng gặp phải quái vật, có ai mà cổ có thể từ phía sau vặn ngược lên phía trước chứ.”
U Diệp cười: “May sao người tham gia tỷ thí có Quỷ tộc cũng có Yêu tộc cùng Ma tộc, nếu không nhất định sẽ coi bọn họ là quái vật mà bắt lại.”
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một nữ thuật sư công kích về phía Đản Đản bọn họ.
“Cháu trai, các ngươi cẩn thận.” Tâm tình của Hắc Tuyển Đường đều thể hiện ra giọng nói, có thể thấy hắn kinh sợ như thế nào.
Ô Nhược cũng không khỏi sốt ruột.
Ngay khi nữ thuật sư đánh vào trên đầu Đản Đản, đột nhiên, lam quang hiện lên, phịch một tiếng, hung hăng đánh bay nữ thuật sư bắn ngược về phía sau.
Trên đỉnh đầu Đản Đản xuất hiện một trận pháp nhỏ màu lam, sau khi xoay vài vòng, liền biến mất.
“Bắn ngược trận.” Ô Nhược sửng sốt: “Đây là trận pháp tế sư.”
Trừ Tiểu Tiểu ra, ba đứa trẻ kia đều chưa từng đọc qua sách trận pháp tế sư.
Ô Nhược vui sướng bắt lấy tay Hắc Tuyển Dực: “Là Tiểu Tiểu, nhất định là Tiểu Tiểu sử dụng bắn ngược trận pháp.”
U Diệp khen nói: “Tiểu Tiểu thật lợi hại.”
Trong bốn đứa trẻ, Tiểu Tiểu linh lực thấp nhất, lại có thể sử dụng trận pháp ngăn trở công kích của thuật sư cấp sáu.
“Nhi tử ta.” Trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Hắc Tuyển Dực cũng lộ ra kiêu ngạo nhàn nhạt.
Hắc Tuyển Đường cũng mang vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cháu trai ta.”
U Diệp nói: “Hắn cũng là cháu trai ta.”
Cức Hi hừ lạnh: “Các ngươi là đang bắt nạt chúng ta không có quan hệ gần gũi với Tiểu Tiểu sao?”
Dạ Ký nhàn nhạt nói: “Để nhi tử của chúng ta thành thân với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu liền có thể trở thành nhi tử của chúng ta rồi.”
Cức Hi cười đắc ý: “Có đạo lý.”
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc mắt bọn họ một cái, dám để ý tới nhi tử của hắn, muốn chết sao.
“Ơ——” Ô Nhược trợn trắng mắt: “Mấy người các ngươi bớt ấu trĩ được không?”
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, Đản Đản sắp ra tay.” Hắc Tuyển Đường kêu lên.
Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía trên lôi đài.
Đản Đản dùng pháp thuật ma rống của Ma tộc, đánh về phía nữ thuật sư vừa rồi công kích bọn họ.
Nữ thuật sư kinh sợ, vội vàng lấy ra linh phù chắn lấy.
Cùng lúc đó, Đản Đản liền phun lửa về phía nữ thuật sư.
Dưới đài đám người Ô Nhược đều ngây ngẩn cả người: “Trong miệng Đản Đản sao lại có thể phun ra lửa?”
Dạ Ký nói: “Chiêu vừa rồi hình như là năng lực của Yêu tộc.”
U Diệp gật đầu: “Đúng thật là năng lực của Yêu tộc.”
Cức Hi nhướng mày: “Ta đã biết, hắn học huyền thuật của Pi Pi.”
Ô Nhược giật mình: “Đản Đản học huyền thuật của Pi Pi từ khi nào, sao ta lại không biết?”
Cức Hi trừng y một cái: “Trước đây Đản Đản không phải là thường xuyên ở cùng Pi Pi sao? Dần dà liền học được.”
“Thì ra là thế, nhi tử ta thật lợi hại, cái gì cũng biết.” Ô Nhược cũng không nhịn được bắt đầu kiêu ngạo.
Hắc Tuyển Đường hoang mang: “Nói đến Pi Pi, hình như ta rất lâu rồi không gặp nó, đại ca, còn chưa tìm thấy Pi Pi sao?”
“Chưa…” Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Có lẽ đã bị người bắt đi.”
Hắc Tuyển Đường nói: “Người có thể bắt hắn đi khẳng định là thuật sư cấp chín.”
Ô Nhược nói: “Nếu thật sự bị người bắt đi, chúng ta bao giờ mới có thể tìm được nó?”
“Hiện tại chỉ có thể chờ người bắt Pi Pi mang Pi Pi ra, nếu không rất khó tìm được nó.”
Ôi 4 ông con này tấu hài cười mệt thiệt sự. Thuyền Dạ Cức Tiểu Tiểu có vẻ triển vong :)))