Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sau khi tỷ thí thuật sư cấp tám chấm dứt, buổi tối ngày hôm sau chính là cuộc tỷ thí giữa các thuật sư cấp chín, là cuộc thi cao trào nhất trong tất cả các cuộc thi, rất nhiều người muốn kết bạn với thuật sư cấp chín hoặc là muốn bái thuật sư cấp chín làm sư phụ, hoặc là muốn được xem các thuật sư cấp chín cường đại tỉ thí với nhau, v.v. đều chờ mong trận thi đấu tối nay.
Giờ Thân, Ô Tiền Thanh bọn họ đi tới hoàng cung, nhìn thấy bọn nhỏ đang ở trong viện nỗ lực huấn luyện đều lộ ra vẻ tươi cười.
Ô Hi hưng phấn hỏi Ô Nhược đang chuẩn bị cho buổi tối hôm nay: “Nhị ca, ta nghe đại tẩu nói Đản Đản bọn họ ngụy trang thành người lớn tham gia tỷ thí cấp sáu, lại còn đạt được vị trí mười người đứng đầu, bọn họ cũng quá lợi hại, còn vượt qua tiểu cô cô là ta, về sau chẳng phải là phải để cho cháu nhỏ bảo hộ tiểu cô cô như ta hay sao?”
Cức Hi cười lạnh: “Dựa vào tình trạng của bọn họ hiện tại, không gây thêm phiền toái cho ngươi là tốt rồi, còn muốn bọn họ bảo hộ ngươi? Tối nay ngươi về nằm mơ, có lẽ có khả năng sẽ trở thành sự thật.”
Ô Nhược cạn lời: “Nào có người lại xem nhẹ nhi tử mình như vậy.”
Ô Hi hì hì cười: “Hi Hi, ta nghe nói ngươi cũng đạt được vị trí mười người đứng đầu.”
“May mắn mà thôi.” Cức Hi đúng là nói thật, nếu không phải gặp được bằng hữu Ma tộc cùng nhau liên thủ, khẳng định sẽ bị những người khác hợp lực đánh xuống đài.
Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh đang ở bên ngoài xem bọn nhỏ huấn luyện, hạ giọng hỏi: “Tiểu Hi, đêm trước các ngươi cùng Tiểu Bách nói chuyện thế nào rồi?”
Ô Hi thu lại tươi cười, đỏ bừng hốc mắt, nức nở nói: “Nhị ca, ta đến bây giờ mới biết được người Ô gia đã bị tân đế quân……”
Ô Nhược vỗ vỗ nàng bả vai: “Đừng buồn.”
Ô Hi xụt xịt: “Cũng không biết sư phụ có việc gì hay không.”
“Hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Ô gia, hẳn là sẽ không có việc gì.”
“Vậy thật sự là quá tốt, hy vọng tối nay có thể nhìn thấy sư phụ lão nhân gia.” Ô Hi gượng ép cười, đợi tâm tình tốt lên một ít mới nói: “Sau khi Tiểu Bách nghe nói chuyện này liền bị đả kích rất lớn, lập tức khóc, sau đó nói muốn tự mình bình tĩnh một chút liền rời đi.”
Ô Nhược hỏi: “Các ngươi có nói với hắn hiện tại các ngươi đang ở đâu không?”
“Cha có nói, bảo hắn nếu có việc liền đến vương phủ tìm chúng ta.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ừm, hắn nhất thời khó có thể chấp nhận được cũng là rất bình thường, để cho hắn bình tĩnh một khoảng thời gian.” Ô Nhược nhìn người bên ngoài, lại hỏi: “Sao Quỷ Bà không cùng các ngươi vào trong cung, chẳng lẽ lại đi nhận nhiệm vụ?”
Ô Hi nói: “Nàng nói nàng là người ngoài, không tiện góp lời với chúng ta, chờ tỷ thí bắt đầu lại đến sân thi đấu xem tỷ thí.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Xem tỷ thí? Nàng không tham gia thi đấu cấp chín sao?”
“Nàng nói không tham gia, không có hứng thú với thi đấu.” Ô Hi cảm thấy hết sức đáng tiếc: “Nếu Quỷ Bà cũng tham gia tỷ thí thì tốt rồi, liền có thể liên thủ với nhị ca các ngươi cùng nhau đối phó những người khác.”
Ô Nhược cười cười: “Nàng không muốn tham gia tỷ thí chắc chắn có lý do của nàng.”
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Hắc Tuyển Đường: “Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta đã trở lại.”
Ô Nhược nghe tiếng, không khỏi cười: “Tứ đệ mỗi lần tới đây đều là chưa thấy người đã thấy tiếng.”
Ô Hi cười hì hì.
Ô Nhược đứng dậy đi ra cửa nghênh đón Hắc Tuyển Dực: “Sao hôm nay các ngươi lại trở về sớm như vậy?”
Hắc Tuyển Đường nhìn Ô Hi đi theo phía sau, cười nói: “Tối nay đại tẩu tỷ thí, đại ca sao dám bỏ lỡ.”
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, cười đến đôi mắt đều híp thành một đường, vô cùng vui vẻ vì Hắc Tuyển Dực cố tình về sớm ăn cơm tối với y.
Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược, nói với đạo sư huấn luyện Đản Đản bọn họ: “Cư đại nhân, hôm nay huấn luyện đến đây thôi.”
“Tuân lệnh.” Cư đại nhân rời đi.
Hắc Tuyển Dực cho Hắc Tín truyền đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Hắc Tuyển Dực liền dẫn theo Ô Nhược về phòng: “Ta thay quần áo tối nay mặc cho ngươi.”
Ô Nhược sửng sốt, giang hai cánh tay cười nói: “Được.”
Hắc Tuyển Dực đi lên cởi bỏ cổ áo Ô Nhược, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, ánh mắt hắn từ trên mặt Ô Nhược chuyển qua trên cổ, ánh mắt bắt đầu tối lại.
Khóe miệng Ô Nhược nín cười mà trêu ghẹo nói: “Phu quân, tiếng hít thở của ngươi hình như nặng nề hơn trước.”
Sau đó, y liền cảm giác được đầu ngón tay mềm mại lướt qua cổ y, hầu kết không khỏi run run, vội vàng nói: “Đừng nhân cơ hội chơi xấu.”
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, ôm chầm lấy người vào trong ngực, dùng tiếng nói từ tính thấp giọng hỏi ở bên tai y: “Có muốn thư giãn một chút trước khi tỉ thí hay không?”
Lỗ tai Ô Nhược ngưa ngứa, thân dưới cũng nổi lên phản ứng theo, hô hấp càng thêm nóng cháy: “Thư giãn như thế nào?”
Hắc Tuyển Dực ghì chặt cánh tay, điên cuồng mút lấy đôi môi y, bàn tay to di chuyển đến bên hông cởi bỏ đai lưng trên người y, ngay khi đai lưng rơi xuống đất, quần áo cũng đã bị cởi bỏ từ bao giờ, bắt đầu giải phóng dục vọng cho y.
Hai chân Ô Nhược mềm nhũn, nằm liệt trong lòng ngực Hắc Tuyển Dực.
Qua khoảng nửa canh giờ, hai người thanh thần khí sảng từ phòng ra tới.
Người biết bọn họ ở trong phòng làm chuyện gì đều nhìn bọn họ chằm chằm cười cười.
Vẻ mặt Ô Hi kinh diễm nhìn Ô Nhược mặc bộ đồ màu lam nhạt: “Nhị ca, ngươi mặc bộ võ phục này vô cùng có khí khái nam tử, trông như giang hồ hào hiệp, khí chất ngời ngời.”
Khóe miệng Ô Nhược không nhịn được ý cười: “Lần đầu tiên mặc võ phục cảm giác cũng không tệ lắm, cực kỳ nhẹ nhàng, không giống quần áo bình thường vướng víu chân tay, ta nghĩ tối nay ta nhất định có thể thoải mái duỗi chân duỗi tay.”
Hắc Tuyển Đường cười nói: “Đại tẩu, ngươi đừng có khinh địch, các quốc gia đều sẽ có một, hai cao thủ tồn tại, muốn đánh bọn họ xuống đài được cũng cần hao chút công phu…”
“Đúng vậy, vạn sự phải cẩn thận.” Hắc Tuyển Dực lấy ra từ trong tay áo mặt nạ hoa lệ hạng nhất đeo lên trên mặt cho Ô Nhược.
Ô Nhược sờ sờ mặt nạ trên mặt: “Vì sao phải đeo mặt nạ?”
“Thân phận Thái Tử Phi bại lộ, chắc chắn có người ở trên lôi đài muốn mạng ngươi.”
Ô Nhược thở dài: “Làm Thái Tử Phi thật không dễ dàng.”
“Đại tẩu, ngươi hiện tại làm Thái Tử Phi là nhẹ nhàng nhất rồi, nếu là Thái Tử Phi của quốc gia khác còn phải học này học kia, cách nói năng lễ nghi cũng đều không thể thiếu, còn phải lung lạc thê thiếp hậu viện của các đại thần, v.v.”
Ô Nhược cười nói: “Ta đây có phải là nên cảm thấy may mắn ta là nam nhân hay không, nếu không, đại thần nào nhìn ta không vừa mắt khẳng định sẽ bức ta đi học thêu thùa, cắm hoa.”
Hắc Tuyển Dực cười khẽ: “Rất có khả năng này.”
Ô Hi cười hì hì nói: “Sau khị ca đeo mặt nạ lên, thoạt nhìn vừa thần bí vừa đẹp.”
Ô Tiền Thanh tò mò hỏi: “Nếu Tiểu Nhược vào được vị trí mười người đứng đầu, liệu có bị người khác chế tác một cái mặt nạ giống cái trên mặt Tiểu Nhược để thế vị trí của Tiểu Nhược hay không?”
Hắc Tuyển Đường nói: “Ông thông gia, ngươi đừng lo lắng, nếu đại tẩu vào được vị trí mười người đứng đầu, có thể ngầm cho người của chợ đen xem chân dung của y, như vậy liền không có người dám giả mạo đại tẩu.”
Ô Tiền Thanh cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi Biên thành thôi.” Hắc Tuyển Dực chỉnh lại mặt nạ cho Ô Nhược cẩn thận, kéo tay y rời khỏi cung điện.
“Ừm, qua đó sớm một chút, có thể tìm xem sư phụ bọn họ có đó không.”
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay y: “Nỗ Mộc không tới tham gia tỷ thí.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Hửm?” Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Sao ngươi lại biết?”
“Ta nhìn thấy người Vu tộc, liền phái người đến hỏi thăm bọn họ, nghe nói Vu tộc có rất nhiều việc phải làm, hắn thân là Đại vu sư cần phải làm gương tốt, cần bồi dưỡng càng nhiều thanh niên Vu sư cường đại cho Vu tộc.”
Ô Nhược có chút mất mát: “Chỉ có thể đợi sau này có thời gian đến Vu tộc thăm hắn.”
“Cảnh sắc Nam Cương rất đẹp, có thể ở đó một thời gian.”
“Được.”
Ban đêm ở Biên thành, lúc ban đầu thì vô cùng thông thoáng, thế nhưng khi thi đấu chuẩn bị bắt đầu, màn đêm buông xuống bắt đầu xuất hiện nhiều người hơn, tựa như người của tất cả các quốc gia đều tập trung ở Biên thành Tử Linh Quốc, đông đến mức chật như nêm cối, trên bầu trời cũng đều là người đang bay.
“Trời ơi, nhiều người như vậy, tìm sư phụ như thế nào?” Ô Hi líu lưỡi.
Hắc Tuyển Đường giúp nàng che chắn những người chen tới chen lui bên cạnh nói: “Sư phụ ngươi là thuật sư cấp chín, nếu hắn tới, hẳn là sẽ lên đài tỷ thí, đến lúc đó đại tẩu gặp được hắn, chắc chắn sẽ giúp ngươi giữ hắn lại, hơn nữa, thuật sư cấp chín không nhiều lắm, hơn 50 quốc gia cộng lại cũng chỉ có trên dưới một ngàn người, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn có trên đài hay không.”
Ô Hi vội vàng nói với Ô Nhược: “Nhị ca, nếu ngươi thấy sư phụ ta nhất định phải giữ hắn lại.”
“Được.”
Hắc Tuyển Dực lấy ra một tấm mặt nạ đưa cho Quản Đồng: “Nương, đây là pháp khí ta mới vừa chế ra, sau khi ngươi đeo cái này lên, có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trên đài.”
“Thật ư?” Quản Đồng vui sướng nhận lấy mặt nạ đeo lên trên mặt, lập tức có thể thấy rõ mọi cảnh vật ở xa.
Ô Tiền Thanh hỏi: “Thế nào?”
“Giống như trước khi mất đi linh lực, có thể nhìn thấy những nơi rất xa.” Quản Đồng cười tủm tỉm: “Nói thực ra, lúc trước không nhìn thấy người trên lôi đài cảm thấy rất thống khổ, hiện tại thì tốt rồi, có thể xem các ngươi tỷ thí.”
Ô Trúc bọn họ cũng vui mừng thay cho nương hắn.
Đi vào sân tỷ thí, bọn họ liền nhìn thấy Quỷ Bà đứng bên cạnh đại môn.
Ô Hi vội vàng thân mật hô lên: “Quỷ Bà, chúng ta ở đây.”
Quỷ Bà đi về phía bọn họ, cùng bọn họ tiến vào sân thi đấu, xa xa đã nhìn thấy trên lôi đài đã có rất nhiều thuật sư.
Ô Trúc tò mò: “Có phải tỷ thí sắp bắt đầu rồi hay không?”
U Diệp nói: “Còn non nửa canh giờ nữa mới bắt đầu.”
“Vậy sao trên đài lại nhiều người như vậy?”
“Dưới đài nhiều người, còn không bằng đứng ở trên đài cho rồi.”
“Đúng thật là quá nhiều người, sắp bị ép đến ngạt thở rồi.”
Ô Hi sốt ruột mà kéo kéo ống tay áo Ô Nhược: “Nhị ca, ngươi nhìn thấy sư phụ ta không?”
Ô Nhược quét một vòng trên đài: “Ách, ta thấy được Yến thiên sư Yến gia cùng người các gia tộc khác……”
Ngay sau đó, y nhìn thấy người bị Yến thiên sư bọn họ vây quanh, đúng là Ô Thần Lưu mà Ô Hi muốn tìm, ánh mắt y sáng ngời: “Ta tìm được rồi.”
“Ở đâu? Ở đâu?” Ô Hi vui sướng nhảy dựng lên tìm kiếm.
“Hắn bị người che mất rồi, ngươi phải đứng ở chỗ của ta mới có thể nhìn thấy.” Ô Nhược kéo nàng đến chỗ y rồi chỉ tay về hướng Ô Thần Lưu: “Thấy được không? Hắn đứng chung một chỗ với Yến thiên sư bọn họ.”
Ô Hi nhìn kỹ, mừng như điên: “Thấy được, thấy được, là sư phụ, là sư phụ.”
Ô Trúc tò mò hỏi: “Ta còn chưa từng gặp sư phụ của Tiểu Hi, ai là sư phụ Tiểu Hi.”
“Kia……” Ô Hi buồn bực: “Bị người che mất rồi, đợi lát nữa nhị ca lên đài, nói với hắn vài lời rồi ngươi sẽ biết.”
Ô Nhược nhìn trên đài híp híp mắt, dường như Yến gia cùng những người khác đối đãi với Ô Thần Lưu không hữu hảo cho lắm.
Y quay đầu nói với Hắc Tuyển Dực: “Ta lên đài trước.”
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu.