Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược lảo đảo một cái lùi lại hai bước, đụng vào người khác.
Đối phương bị đâm đau, quay đầu lại mắng một câu: “Con mẹ nó, ngươi muốn chết à?”
Ô Nhược xin lỗi hắn.
Người nọ vốn dĩ còn không muốn buông tha cho Ô Nhược, nhưng lại nhìn thấy Thâm Tụng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cũng không dám nói nữa.
Tuyển Hành vội vàng hỏi: “Phán Dương, ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Ô Nhược lắc đầu, nhìn về phía người đẩy y.
Tuyển Hành cũng quay đầu nhìn lại, thấy người đẩy Ô Nhược lại là Từ Toàn Huỳnh, bỗng chốc, mặt trầm xuống: “Từ Toàn Huỳnh, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Từ Toàn Huỳnh vừa sợ vừa tức giận nói: “Tuyển Hành ca, y chắc chắn sẽ nhân lúc ngươi không chú ý làm ngươi bị thương.”
Sắc mặt Tuyển Hành càng thêm khó coi: “Hắn là bằng hữu của ta sao có thể làm ta bị thương?”
Ô Nhược chau mày, thật sự không muốn đứng cạnh Từ Toàn Huỳnh thêm một giây phút nào: “Tuyển Hành, bằng hữu ta còn ở bên kia chờ ta trở về, ta không ở đây quấy rầy các ngươi nữa.”
Tuyển Hành nén lửa giận gật gật đầu, cũng không tiện giữ y lại.
Từ Toàn Huỳnh không cam lòng, tức giận nhìn bóng dáng Ô Nhược rời đi, thở phì phì hô: “Từ Phán Dương, ta thấy là ngươi chột dạ mới phải vội vã rời đi, ngươi cho rằng ta đây không biết sao? Ta……”
“Câm miệng.” Tuyển Hành trầm giọng quát nàng ngưng lại: “Người đâu, đưa Từ tiểu thư về cho ta, về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa, cũng không được để nàng xuất hiện ở trước mặt ta.”
Từ Toàn Huỳnh vừa tức vừa rối dậm dậm chân: “Tuyển Hành ca, ngươi có biết Từ Phán Dương quen biết người hoàng tộc hay không?”
Tuyển Hành cùng Thâm Tụng nao nao.
“Hôm đó ta nhìn thấy y ở cùng Linh Phượng công chúa.”
Thâm Tụng vội vàng hỏi: “Từ tiểu thư, ngươi không nhìn lầm chứ?”
“Lúc đó ta đứng đối diện y nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.” Từ Toàn Huỳnh sốt ruột nhìn hắn: “Tuyển Hành ca, hắn nhất định là đầu phục hoàng tộc, muốn nhân lúc ngươi không chú ý giết ngươi.”
Ánh mắt Tuyển Hành càng thêm lạnh lùng: “Đủ rồi.”
Hắn xoay người: “Đưa Từ tiểu thư trở về cho ta.”
“Tuân lệnh.” Hai gã thủ hạ của Tuyển Hành làm một cái thủ thế mời với Từ Toàn Huỳnh: “Từ tiểu thư, mời.”
Từ Toàn Huỳnh biết nếu mình còn không đi, thủ hạ của Tuyển Hành liền sẽ bắt nàng rời đi, đến lúc đó người mất mặt chính là nàng.
“Có lòng tốt mà lại trở thành lòng lang dạ thú.” Nàng xoay người rời đi trong cơn giận giữ.
“Chủ tử.” Thâm Tụng có chút lo lắng nhìn Tuyển Hành: “Từ tiểu thư nói không chừng là sự thật.”
Tuyển Hành nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Phán Dương quen biết Linh Phượng công chúa thì sao? Hay là nói ngươi cũng cảm thấy y sẽ thương tổn ta?”
Thâm Tụng: “……”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắn quả thực không nhìn ra Từ Phán Dương muốn thương tổn chủ tử, hơn nữa, ngay từ đầu đều là bọn họ quấn lấy Từ Phán Dương trước, sau đó, Từ Phán Dương mới dần dần chấp nhận bọn họ.
Tuyển Hành nhìn trên đài: “Sắp diễn ra tỷ thí rồi, ta lên đài.”
Trọng Dung nhìn bóng dáng hắn cong cong khóe môi.
Ô Nhược ở trên đường trở về, luôn cảm thấy có người đang nhìn y, đột nhiên quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Thiên Diêu quận chúa cùng đám tiểu thư khuê các bằng hữu của nàng đứng ở trong đám người nhìn y, khi chạm phải ánh mắt của y liền nhanh chóng rời đi tầm mắt.
Ô Nhược cũng trực tiếp làm lơ nàng trở lại bên cạnh Quản Đồng bọn họ.
U Diệp nhìn thấy có người lên đài, liền nói: “Ta cũng phải lên đài thôi.”
Hắn giao tiểu Ô U vào trong tay Ô Trúc, cũng hôn một cái lên trên mặt Ô Trúc: “Chờ ta mang phần thưởng về tặng ngươi.”
“Ngươi phải cẩn thận một chút.”
U Diệp bay lên trời bay đến trên lôi đài.
Tuyển Hành liếc mắt một cái liền nhìn thấy U Diệp, ánh mắt gắt gao khóa trên người U Diệp.
U Diệp cảm thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tuyển Hành còn lộ ra một tia địch ý, không khỏi mà nhướng mày, đáp xuống trước mặt Tuyển Hành, khi cách mặt đất còn khoảng một thước lại dừng lại, đứng trên cao nhìn xuống đối diện với Tuyển Hành.
Tuyển Hành nâng đầu híp mắt, người này cao như vậy?
Ánh mắt hắn từ trên mặt U Diệp chuyển qua dưới chân, hóa ra là bay ở trên không trung.
“Ma tộc?”
“Đúng vậy.” U Diệp chắp tay sau lưng đánh giá Tuyển Hành: “Hình như ngươi có địch ý với ta.”
Mắt ưng của Tuyển Hành nao nao: “Địch ý?”
Hắn lộ ra địch ý đối với người này?
Khóe miệng xinh đẹp của U Diệp cong lên lộ ra tươi cười diễm lệ: “Xem ra chính ngươi cũng không biết.”
Tuyển Hành: “……”
Hắn đúng thật là không biết mình sinh ra địch ý đối với người này.
Sắc mặt Tuyển Hành âm trầm.
Vì sao lại như thế, trong lòng hắn cũng vô cùng rõ ràng. Hắn là đang đố kỵ nam nhân này, đố kỵ nam nhân này có thể được Từ Phán Dương thích, đố kỵ nam nhân này có thể mỗi giây mỗi phút đều được ở cạnh Từ Phán Dương, đố kỵ nam nhân này có thể chiếm được mọi sự chú ý của Từ Phán Dương.
Sở dĩ hắn đố kỵ như vậy là bởi vì hắn thích Từ Phán Dương.
Trước kia vẫn luôn không phát hiện ra, nhưng mà sau hơn một tháng không được gặp Từ Phán Dương tâm tình của hắn liền trở nên nhớ nhung cực độ, đến khi được gặp lại Từ Phán Dương liền vui mừng như điên, làm hắn ý thức được rõ ràng hắn thật sự đã thích Từ Phán Dương rồi, thích một nam nhân, đây là điều mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ tới chính mình vậy mà lại bởi vì đố kỵ mà bất tri bất giác lộ ra cảm xúc của mình, từ khi nào hắn đã trở nên không thể khắc chế bản thân như thế?
U Diệp nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ ta đã từng đắc tội với ngươi? Nhưng mà, ta vô cùng chắc chắn mình chưa từng gặp qua ngươi.”
Tuyển Hành lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người không để ý tới hắn.
Sau đó, tám tên thuật sư cấp chín khác cũng lục tục đi lên lôi đài.
Thời gian vừa đến, trọng tài cũng đi lên trên lôi đài tuyên bố, vì để tiết kiệm thời gian, không được sử dụng trận pháp, linh phù, pháp khí, đan dược cùng với không được sử dụng vật phẩm không thuộc về chủng tộc, môn phái của mình, ví dụ như Ma tộc không thể sử dụng cổ trùng của Vu tộc để đối phó địch, nhưng là Vu tộc thì có thể sử dụng cổ trùng, bởi vì đây là huyền thuật độc môn thuộc về Vu tộc.
Sau khi tỷ thí bắt đầu, đầu tiên là từ mười người chia làm năm cặp đấu với nhau, năm người thắng và năm người thua lại tiếp tục phân ra thi đấu với nhau để xếp loại năm người đứng đầu và năm người đứng sau.
Đối thủ mà U Diệp gặp phải là một nam tế sư, đối thủ Tuyển Hành gặp phải là một nữ Quỷ tộc.
Năng lực của nam tế sư ở trong các thuật sư cấp chín mà nói thì cũng được gọi là một cao thủ, chỉ là người mà hắn phải đối đầu chính là Ma Đế Ma tộc, người bình thường sao có thể so sánh, chưa đầy trăm chiêu, mọi người liền có thể nhìn ra nam tế sư rơi vào hạ phong, cuối cùng bị trọng tài phán thua cuộc.
Tuyển Hành đối phó với nữ Quỷ tộc càng là dễ như trở bàn tay, vốn dĩ Tử Linh Quốc có thể khống chế được Quỷ tộc, năng lực cũng khắc chế Quỷ tộc, cho nên, chỉ có thể nói là nữ Quỷ tộc hết sức xui xẻo gặp phải người Tử Linh Quốc, sau khi đánh mấy chục chiêu, nữ Quỷ tộc tự biết đánh không lại Tuyển Hành liền nhận thua.
Sau khi U Diệp đánh thắng, liền đứng bên cạnh Tuyển Hành cũng là người thắng cuộc: “Lát nữa chúng ta liền phải đối đầu với nhau, ngươi có cảm tưởng gì?”
Tuyển Hành híp híp mắt không nói lời nào.
U Diệp liếc hắn một cái: “Sao lại không thích nói chuyện như vậy, thật không thú vị.”
Tuyển Hành nhíu mày: “Ta thực sự không thú vị sao?”
Từ Phán Dương có phải cũng cảm thấy hắn thực không thú vị hay không?
U Diệp hỏi lại hắn: “Ngươi cảm thấy một người không thích nói chuyện thú vị sao? Tiểu tử, ngươi còn trẻ, đừng có nặng nề giống một lão già như vậy.”
Tuyển Hành: “……”
“Ta cũng sẽ không bởi vì ngươi là một ‘lão già’ mà khách khí với ngươi.”
Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Lát nữa ngươi có thể dùng toàn lực đối phó ta, ta vừa hay có thể nhìn xem thực lực của ngươi lớn tới nhường nào.”
“Lời này cũng chính là lời ta muốn nói với ngươi.” U Diệp cong cong môi: “Nói trở về, ta đến Tử Linh Quốc lâu như vậy rồi, còn chưa có dịp so chiêu với người Tử Linh Quốc, hiện tại vừa hay có thể nhìn xem người Tử Linh Quốc các ngươi lợi hại như thế nào, nhưng mà, có lợi hại đến mức nào đi nữa cũng không lợi hại bằng huyền thuật hoàng tộc đi? Thật là đáng tiếc, cá nhân ta khá là muốn đánh một trận với người có được huyền thuật hoàng tộc.”
Tuyển Hành ý vị thâm trường nói: “Yên tâm, rất mau ngươi sẽ được mở mang tầm mắt.”
U Diệp nghe vậy, yên lặng quay đầu nhìn về phía hắn.
Một canh giờ sau, năm người đứng đầu và năm người đứng sau lại chia ra tiến hành tỷ thí xếp hạng, trước khi bắt đầu thi đấu lại rút thăm chia ra thứ tự thi đấu trước sau. Sau khi bắt đầu thi đấu, người bốc thăm vào thứ tự đầu tiên sẽ đấu với người thứ hai trong số năm người, nếu ai thắng liền phải đấu với người thứ ba, ai lại thắng liền thi đấu với người thứ tư, cứ vậy mà thi đấu tiếp. U Diệp bốc thăm được thứ tự thứ tư trong số năm người, chỉ cần đánh thắng một trận, là có thể tỷ thí với người bốc được thứ tự thứ năm là Tuyển Hành, đánh một trận chung kết cuối cùng.
Dưới lôi đài, Ô Trúc cùng Ô Hi đều vô cùng khẩn trương.
Ô Thần Lưu an ủi bọn họ: “Dựa vào năng lực của U Diệp, ba tên thuật sư tỷ thí trước hắn đều không phải đối thủ của hắn, có cơ hội đoạt được giải nhất hoặc giải nhì.”
Ô Trúc hỏi: “Người tỷ thí cuối cùng thì sao? Có thể đánh thắng người cuối cùng không?”
Ô Thần Lưu lắc đầu: “Không biết, tên thuật sư cuối cùng từ đầu đến giờ đều không thực sự thể hiện ra năng lực của mình, không thể kết luận.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Hi nhìn về phía Ô Nhược: “Nhị ca, thuật sư cuối cùng không phải bằng hữu ngươi sao? Năng lực của hắn như thế nào?”
“Cái này……” Ô Nhược chau mày: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Khi tỷ thí để chọn ra mười người đứng đầu, tuy rằng sau khi y bị Thánh Tử đánh khỏi lôi đài vẫn luôn ở dưới quan sát mỗi một thuật sư trên sân thi đấu, nhưng lúc đó Tuyển Hành vẫn luôn được người của hắn bảo hộ, có thể nói là được người đưa vào thi đấu mười người đứng đầu, vừa rồi tỷ thí lại bởi vì vấn đề chủng tộc khắc chế, Tuyển Hành còn chưa sử dụng năng lực thực sự, nữ Quỷ tộc liền chủ động từ bỏ, cho nên, y cũng không biết thực lực của Tuyển Hành như thế nào.
Ô Thần Lưu hơi hơi nhíu mày: “Trận tỷ thí này có thể nói là vô cùng không công bằng, người có thể dùng năng lực thực sự của mình bước vào xếp hạng mười người đứng đầu đã ít còn càng thêm ít, cho nên, người đứng ở trên lôi đài chưa chắc đã là thuật sư lợi hại nhất trong tất cả các thuật sư.”
Ô Nhược đồng ý với lời này: “Ừm, có vài thuật sư lợi hại đều không tới tham gia tỷ thí.”
Ví dụ như Hắc Tuyển Dực cùng Đại Linh Sư đều không tới tham gia tỷ thí, nếu bọn họ tới, trên đài có ít nhất hai người sẽ không thể tiến vào vị trí mười người đứng đầu.
Ô Trúc nói: “Nhưng nếu tiến hành thi đấu một chọi một, chỉ sợ phải đợi hơn một năm mới có thể thi đấu xong.”
“Đúng vậy, thuật sư quá nhiều, vô cùng tốn thời gian.”
Sau một chén trà nhỏ, tỷ thí lại lần nữa bắt đầu, theo như lời Ô Thần Lưu, ba tên thuật sư bốc phải thứ tự thứ nhất, nhì, ba căn bản là không phải là đối thủ của U Diệp, bởi vậy sau khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng đã đến phiên U Diệp cùng Tuyển Hành đối chiến.
Ô Nhược cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ, bất kể ai đoạt được giải nhất, y đều vui vẻ.
“Keng ——” Tiếng chuông đồng vang lên, trận tỷ thí tranh đoạt giải nhất cuối cùng chính thức bắt đầu, mọi người vô cùng kích động.
U Diệp thích đánh đòn phủ đầu, ngay khi tiếng chuông vang lên, lập tức sử dụng Ma phệ công kích Tuyển Hành.
Ma phệ sử dụng linh lực từ trong cơ thể tản ra một làn sương đen bao phủ một vùng lớn, nếu linh lực của đối phương không đủ cao sẽ bị Ma phệ vây khốn tại chỗ, sẽ bị sương đen ăn mòn, sẽ bị U Diệp hút đi linh lực.
Khi sương đen xông tới, Tuyển Hành nhanh chóng cắn đầu ngón tay, dùng một giọt máu làm thành Huyết thuẫn bao phủ thân thể của mình ngăn ngừa sương đen cắn nuốt, đồng thời sử dụng bí thuật Hài cốt vũ điệu, tức khắc, trên lôi đài xuất hiện rất nhiều bộ hài cốt, có Nhân tộc, cũng có Quỷ tộc, còn có Yêu tộc, cùng Ma tộc, lũ lượt nhào về hướng U Diệp.
Hài cốt của Yêu tộc vô cùng lớn, gào một tiếng liền thổi tan làn sương đen.
“Thú vị.” U Diệp cong môi cười, bay lên không trung, trong tay toát ra rất nhiều hắc khí ngưng tụ thành những chiếc đầu lâu có vẻ mặt dữ tợn, sau đó vung tay về phía đại quân hài cốt, đầu lâu hung tợn rít gào, giống như ma quỷ địa ngục tản ra từ bốn phương tám hướng nhằm về phía hài cốt, đầu lâu ngưng tụ từ hắc khí đánh tới làm cho toàn bộ đại quân hài cốt nổ tung, nháy mắt biến thành một đống bột phấn.
Người đứng dưới lôi đài xem đấu vội vàng bịt mũi lại, vội vàng dùng tay khua bụi đi.
Ô Nhược thông minh hơn, sử dụng pháp khí bao bọc xung quanh y và người nhà.
Ô Hi trừng lớn đôi mắt: “Đại tẩu thế mà lợi hại như vậy.”
Trước khi xem thi đấu, không cảm thấy U Diệp lợi hại cho lắm, xem ra lúc ấy là che giấu thực lực.
Dạ Ký nhàn nhạt nói: “Hắn chính là Ma Đế.”
Đáy mắt Ô Thần Lưu hiện lên vẻ kinh ngạc, U Diệp vậy mà là Ma Đế, khó trách hắn cảm thấy U Diệp không giống với những Ma tộc khác.
Trên lôi đài, Tuyển Hành thấy đầu lâu màu đen nhằm về phía mình, vội vàng đẩy Huyết thuẫn ra ngoài, hút toàn bộ đầu lâu vào trong máu sau đó hóa thành lực lượng của chính mình, biến đầu lâu hắc khí thành đầu lâu máu, sau đó thay đổi phương hướng đánh về phía U Diệp, đồng thời sử dụng Hài cốt vũ điệu, ngay sau đó, hàng ngàn hàng vạn bộ hài cốt từ dưới nền đất chui lên, bằng tốc độ tia chớp bắt lấy thân thể U Diệp, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
U Diệp híp híp mắt, hét lớn một tiếng, sử dụng Ma bạo, nổ tung tất cả bộ hài cốt đang ôm lấy hắn, những bộ hài cốt không bị nổ thì cũng bị bạo phong từ trong người hắn phóng ra thổi bay, bay về phía đầu lâu máu, tức khắc, phát ra những tiếng nổ mạnh phanh phanh phanh, mặt đất cũng rung động một cách kịch liệt.
“Con mẹ nó, thật lợi hại.” Đám thuật sư đang đứng xem dưới lôi đài vội vàng tránh ra xa, để tránh bị người trên đài đánh phải, đám thuật sư cấp chín cũng bị tiếng nổ mạnh làm cho trấn động.
Trên lôi đài, tro bụi cùng mùi máu tươi đầy trời.
Tuyển Hành nhân lúc tiếng nổ mạnh vang lên, nói hai chữ với U Diệp: “Ma đế.”
U Diệp cong cong khóe miệng: “Ngươi vậy mà cũng là người hoàng tộc, thật tốt quá, ta rất muốn biết đời sau tiên nhân rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”
Trước kia thường nghe lão tổ nói đời sau tiên nhân đáng sợ thế nào hoặc là nói bọn họ lợi hại đến nhường nào, nhưng hắn vẫn luôn chưa có cơ hội mở mang tầm mắt. Khi biết được Hắc Tuyển Dực chính là đời sau của tiên nhân, liền muốn cùng Hắc Tuyển Dực tỷ thí xem sao, không nghĩ tới Hắc Tuyển Dực lại bận tới mức không có chút thời gian rảnh nào để mà đánh với hắn một trận, vì vậy luôn không có cơ hội để xem xem đời sau của tiên nhân rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Tuyển Hành nghe thấy năm chữ cuối, ánh mắt trầm trầm, nếu đối phương là Ma Đế, vậy năng lực bình thường không thể đối phó với U Diệp, chỉ có thể sử dụng đại chiêu: “Nếu ngươi muốn biết như vậy, ta liền thành toàn ngươi.”
U Diệp nói: “Ta chờ.”
Tuyển Hành lạnh lùng mà cong khóe môi, bắt đầu niệm một chuỗi chú ngữ, tức khắc, trên lôi đài nổi lên cuồng phong mãnh liệt.