Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Giờ Dần, tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.
Các thuật sư vào được xếp hạng mười người đứng đầu đều lần lượt lên đài lãnh thưởng.
“Chúc mừng chủ tử đạt được giải nhất.” Thâm Tụng vừa chúc mừng, vừa cùng Tuyển Hành lên đài lãnh phần thưởng.
Tuyển Hành không có chút nào gọi là vui vẻ: “Nếu không có người không tham gia tỷ thí, giải nhất chưa chắc đã đến lượt ta.”
“Mặc kệ nó, có thể đạt được giải nhất là được rồi, không biết phần thưởng chợ đen phát cho chúng ta thế nào, thật là mong chờ.”
Hai người đi lên trên đài, chia nhau ra đứng vào 2 nhóm.
Tuyển Hành cùng U Diệp đứng chung một chỗ.
Sau một chén trà nhỏ, Lục tổng quản mang theo phần thưởng các cấp đi lên lôi đài.
Tức khắc, dưới lôi đài trở nên xôn xao, mọi người đều tò mò phần thưởng là cái gì.
Lục tổng quản đầu tiên là cầm phần thưởng đi đến trước mặt bọn nhỏ tham gia thi đấu, ngay khi xốc vải đỏ lên, một luồng linh lực theo đó toát ra, tuy rằng trên đó chứa không phải đan dược, thì là dược liệu, linh phù, pháp khí, .v.v. nhưng đều là những thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy, linh khí nồng đậm làm tất cả mọi người đều chảy nước dãi ba thước.
“Đây là đồ vật của quốc gia nào, ta chưa từng nhìn thấy.”
“Ta chu du các nước, cũng chưa từng thấy mấy thứ này.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, trên đài Lục tổng quản giới thiệu một lượt cho mọi người: “Nếu bàn về cấp bậc, kỳ thật mấy thứ này còn chưa được cấp ba, nhưng mà khi sử dụng lại có thể phát huy ra tác dụng gấp mười lần, có thể đạt được hiệu quả như cấp tám cấp chín.
Có người tò mò hỏi: “Lục tổng quản, ngươi có thể nói cho chúng ta biết lai lịch của mấy thứ này không?”
Lục tổng quản nhàn nhạt nói: “Không thể trả lời, nhưng có thể bảo đảm với mọi người, mấy thứ này đều có lai lịch chính đáng, tuyệt đối không phải chúng ta trộm về hoặc là đoạt lấy, các ngươi cứ việc yên tâm sử dụng.”
Lời này càng khiến mọi người thêm tò mò vì sao chợ đen có thể có được nhiều thứ tốt như vậy.
Có người tham gia thi đấu nói: “Có thể phát thưởng nhanh hơn chút không? Ta đã không thể chờ đợi xem phần thưởng tiếp theo được nữa rồi.”
Những người khác cũng thúc giục Lục tổng quản.
Lục tổng quản không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp chia phần thưởng cho những người tham gia thi đấu.
Cấp linh lực của thuật sư tham gia tỷ thí càng cao, phần thưởng liền càng trân quý, linh khí cũng càng nồng đậm, mọi người đã vô cùng mong chờ xem phần thưởng của thuật sư cấp chín.
Khi Lục tổng quản xốc tấm vải đỏ đậy phần thưởng dành cho thuật sư cấp chín lên, rất nhiều người đều nuốt nuốt nước miếng, ngay sau đó, bạch quang bắn ra, linh khí đại thịnh, mười phần thưởng xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người đều nhìn đến lóa cả mắt.
Lúc này lại có người yêu cầu Lục tổng quản giới thiệu về phần thưởng cho bọn hắn nghe: “Lục tổng quản, mau giới thiệu cho chúng ta nghe xem công dụng của phần thưởng.”
Lục tổng quản vốn định đi xuống đài nghe thấy vậy liền nhăn mày, lại phải chậm rãi nói từ phần thưởng thứ mười nói đi: “Phần thưởng của người xếp hạng thứ mười là sách linh phù……”
Người đạt được xếp hạng thứ mười nghe thấy vậy, không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, với hắn mà nói sách linh phù nơi nơi có thể thấy được.
“Mỗi một linh phù trong đây đều vô cùng lợi hại, nếu người vẽ linh phù có thể vẽ được chính xác linh chú trong đây, tùy tiện lấy bừa một tấm liền có thể làm ra một kích trí mạng đối với thuật sư cấp chín bình thường.”
Nghe đến đây, thuật sư đạt được xếp hạng thứ mười vội vàng xông ra ngoài như mũi tên bay khỏi dây cung, nôn nóng nhét thư tịch vào trong lòng ngực, cứ như sợ người khác sẽ đoạt mất, vội vàng cất giữ nó.
“……” Mọi người có thể hiểu được hành vi của hắn, nói không chừng vừa xuống lôi đài, sẽ có người nhăm nhe đến phần thưởng.
Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng thứ chín: “Đây là ba phiến lá lấy từ tiên thụ, chỉ cần ăn một phiến liền có thể gia tăng 50 đến 80 năm thọ mệnh.”
Thuật sư đạt xếp hạng thứ chín cũng vội vàng mà đi tới lấy phần thưởng cất vào trong người.
Những phần thưởng tiếp theo càng ngày càng lợi hại, tới phần thưởng của xếp hạng thứ ba, mọi người đều yên tĩnh dựng lỗ tai lên nghiêm túc nghe.
“Mọi người đều nhìn thấy phần thưởng cho thuật sư có xếp hạng thứ ba là ba viên thuốc trị thương, bạch quang chính là từ nó phát ra, đại biểu cấp bậc của nó cực kỳ cao, có thể nói trên đời này không ai có thể luyện chế ra, công dụng của nó gần như đạt tới công hiệu cải tử hồi sinh, chỉ cần người bị thương còn sót lại một hơi, là có thể giúp cho hắn nháy mắt khôi phục lại trạng thái ban đầu.”
Tức khắc, mọi người ngo ngoe rục rịch, có người còn có một loại xúc động muốn lên đài đoạt đan.
Có người hỏi: “Lục tổng quản, ngươi nói trên đời này không ai có thể luyện chế ra ba viên đan dược này, vậy nó từ đâu mà ra?”
Lục tổng quản vẫn là câu nói kia: “Không thể trả lời.”
“Thiên Thánh quốc chúng ta là đại quốc luyện đan, cũng không thể luyện chế ra đan dược này sao?”
Lục tổng quản trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Không thể.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Mọi người thật muốn lên đài bóp chết hắn, khơi dậy lòng hiếu kì của bọn họ, lại không giải thích rõ cho bọn họ biết, thật sự đáng giận.
Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng cho xếp hạng thứ hai: “Đây là một chiếc nhẫn không gian, không gian bên trong to bằng khoảng một gian phòng khách của khách điếm, ngoài vật còn sống ra, có thể đựng bất cứ đồ vật gì.”
Mọi người ồ lên.
U Diệp sửng sốt, thoải mái cười to, vẻ mặt đắc ý, giải nhì cũng không tệ.
“Nhẫn không gian, vậy mà là nhẫn không gian trong truyền thuyết.” Mọi người mới chỉ nghe qua lời đồn, chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hâm mộ cùng đố kỵ mà trừng mắt nhìn U Diệp, có nhiều ánh mắt còn như muốn giết chết hắn, sau đó đoạt nhẫn về tay mình, ngay cả Tuyển Hành đạt được giải nhất cũng mang vẻ mặt hâm mộ, sớm biết rằng giải nhì là nhẫn không gian, hắn liền không tranh giải nhất.
Dưới lôi đài Ô Nhược cũng hết sức hâm mộ, kỳ thật trong lòng y cũng muốn nam nhân nhà y cũng có một chiếc nhẫn không gian.
Cức Hi cùng Dạ Ký đều lộ ra ánh mắt ghen tị.
U Diệp đeo nhẫn không gian vào ngón giữa, sau đó nâng tay lên để cho mọi người thưởng thức một lần nữa, cười đắc ý: “Của ta.”
Hành động này của hắn quả thực chính là trần trụi thể hiện muốn kéo thù chuốc oán, trong mắt tất cả mọi người dưới đài đều lóe ra hung quang.
Ô Nhược đồng tình vỗ vỗ bả vai Ô Trúc: “Đại ca, khi ngươi đi ra ngoài, cũng đừng nói hắn là nam nhân của ngươi, ta sợ ngươi bị người khác đánh chết ở trên đường.”
Ô Trúc xấu hổ: “Cảm ơn lời khuyên.”
Ô Nhược nói với tiểu Ô U: “Ngươi cũng vậy, đừng nhận hắn là phụ thân ngươi.”
Vẻ mặt tiểu Ô U mờ mịt.
Ô Hi cười nói: “Hắn có khuôn mặt giống đại tẩu như vậy, bảo người ta không tin bọn họ không phải phụ tử mới khó.”
“Đứa cháu nhỏ đáng thương.” Ô Nhược xoa nhẹ cái đầu nhỏ của tiểu Ô U.
U Diệp trở lại đứng bên cạnh Tuyển Hành, vung vẩy tay trước mặt hắn: “Hâm mộ chứ? Có phải là đã hối hận vì đoạt giải nhất hay không?”
Tuyển Hành liếc hắn một cái: “Đúng vậy, hối hận không đánh chết ngươi.”
U Diệp lại vung vẩy bàn tay đeo nhẫn không gian trước mặt hắn vài cái: “Nghe được lời này của ngươi, ta liền càng thêm vui vẻ, đây, mau, ngươi mau nhìn thêm vài lần, sau này liền không được nhìn thấy nữa rồi.”
Hắn lôi hết tất cả mọi đồ vật cất trên người ra, sau đó, nhét vào bên trong nhẫn không gian: “Thật là tiện, sau này không cần phải để nhiều đồ vật trên người như vậy nữa.”
“……” Tuyển Hành nhìn hắn một hồi nhét đồ vật vào nhẫn không gian, một hồi lại từ nhẫn không gian lấy ra, khóe mắt không khỏi giật giật.
Lục tổng quản nói với U Diệp: “Ngươi trích một giọt máu lên trên nhẫn, nó liền nhận ngươi là chủ, sau này cho dù người khác có cướp đi nhẫn không gian của ngươi, bọn họ cũng không dùng được.”
U Diệp nhanh chóng trích lấy một giọt máu nhỏ lên trên nhẫn, tức thời, nhẫn hiện lên ánh sáng, tỏ vẻ nhận chủ thành công.
Đám thuật sư từng muốn cướp lấy nhẫn cũng đành từ bỏ ý định.
U Diệp vui vẻ nhìn chiếc nhẫn trên tay, hỏi Lục tổng quản: “Giải nhất chính là vòng tay màu đỏ?”
Lục tổng quản nói: “Đây là một cái Linh Khí”
“Linh Khí?” Mọi người khó hiểu.
Lục tổng quản giải thích: “Mọi người hẳn là nghe nói qua Tiên Khí chứ?”
Mọi người khiếp sợ: “Chẳng lẽ nó là Tiên Khí?”
“Đương nhiên không phải, nó thấp hơn một bậc so với Tiên Khí, rồi lại cao hơn một bậc so với pháp khí chúng ta sử dụng, cho nên, nó gọi là Linh Khí, nói cách khác nó lợi hại hơn tất cả những pháp khí lợi hại nhất trên đời này.
Cho dù không phải Tiên Khí cũng khiến mọi người vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ.
Ánh mắt Tuyển Hành sáng ngời, mau chóng đi lên nhận lấy vòng đặt lên trên tay, sử dụng linh lực điều khiển nó, lập tức, chiếc vòng bao lấy toàn bộ bàn tay hắn như một chiếc bao tay, trên mu bàn tay cũng có thêm một vòng xoáy màu đỏ, nhìn thì rất bình thường, nhưng lại có thể cảm nhận sự cường đại cùng linh lực dao động của nó, không có bất kì món pháp khí nào có thể so sánh.
Lục tổng quản lên tiếng ngăn cản hắn: “Trước khi ngươi quen thuộc nó, đừng tùy ý sử dụng, sẽ đả thương người khác.”
Tuyển Hành gật gật đầu, thu Linh Khí về, xoay người đi trở về vị trí ban đầu.
U Diệp nói: “Không tệ.”
Tuyển Hành cũng vô cùng vừa lòng với Linh Khí.
Phát phần thưởng xong, Lục tổng quản tuyên bố với mọi người: “Tỷ thí đến đây kết thúc, vào nửa tháng sau, chúng ta sẽ lần nữa mở ra thông đạo đưa mọi người về nước, nửa tháng ở đây, mọi người chơi đùa vui vẻ, đừng bỏ lỡ cơ hội các quốc gia gặp nhau khó có được.
“Keng ——” Chuông đồng lại lần nữa được gõ vang.
Trọng tài tuyên bố: “Tan cuộc.”
U Diệp lập tức bay trở về bên cạnh Ô Trúc bọn họ.
Ô Hi vội vàng hỏi: “Đại tẩu, có thể để ta xem nhẫn không gian của ngươi không?”
U Diệp tháo nhẫn xuống đưa cho nàng.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Hi nhận lấy nghiêm túc ngắm nhìn: “Trông không khác nhẫn trên tay Dực ca cho lắm, một thứ nhỏ như vậy thật sự có thể đựng được rất nhiều đồ vật sao?”
“Ngoài vật còn sống ra, có thể đựng được đồ vật của cả một nhà.” U Diệp lấy ngọc bội ở trên eo hắn xuống bỏ vào trong nhẫn không gian, sau đó, lại lấy ra: “Vô cùng tiện lợi.”
Ô Hi nhìn thấy ngay khi ngọc bội chạm vào chiếc nhẫn liền biến mất trong nháy mắt, không khỏi trừng lớn đôi mắt: “Thật sự quá thần kỳ.”
Trước khi đến đây, nàng nghe cũng chưa từng nghe đến có thứ gọi là nhẫn không gian.
Trong lòng Ô Thần Lưu cũng vô cùng hâm mộ vận may của U Diệp: “Chợ đen thật là một nơi thần bí, vừa có thông đạo có thể di chuyển đến bốn quốc gia, còn có thể lấy ra nhiều đồ vật mà mọi người chưa từng nhìn thấy như vậy, có thể thấy được thân phận của chủ nhân chợ đen thực không bình thường.”
Ô Nhược bọn họ yên lặng nhìn nhau một cái.
Ô Trúc nói “May mà nhẫn có thể nhận chủ, nếu không, nhất định sẽ có rất nhiều người tới đoạt.”
Quản Đồng khẽ cười nói: “Giải nhất Linh Khí cũng không tệ.”
“Đúng vậy.” Ô Thần Lưu gật gật đầu: “Trên đời này, trừ các Tiên Khí được các quốc gia bảo vệ cẩn thận ra, chiếc Linh Khí này là tốt nhất.”
Ô Nhược nói: “Những chiếc Tiên Khí đó là tiên nhân để lại, hiện giờ qua nhiều năm như vậy, tiên khí trên Tiên Khí cũng đã chẳng còn bao nhiêu, khi sử dụng chưa chắc đã mạnh bằng Linh Khí mà người đạt giải nhất đạt được.”
Y từng dùng qua Tiên Khí, bị quỷ sai đánh vài cái liền hỏng rồi.
“Đúng thật như thế.”
Ô Tiền Thanh nói: “Hiện tại chúng ta vẫn là mau mau hồi phủ thì tốt hơn.”
Ô Hi nghi hoặc: “Cha, làm sao vậy? Ngươi muốn đi ngoài sao?”
Ô Tiền Thanh tức giận nói: “Hiện tại vừa mới phát phần thưởng, khẳng định có rất nhiều người nhăm nhe đến phần thưởng, nơi này sẽ trở nên rất không an toàn.”
U Diệp gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Bọn họ vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có người kêu: “Có người đoạt phần thưởng.”