Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Đột nhiên, trên sân thi đấu xuất hiện một đám thuật sư cấp chín, bọn họ đeo mặt nạ đặc chế tới đoạt phần thưởng của những người đại giải. Người tới xem thi đấu đại đa số đều là thuật sư cấp thấp cùng một vài người thường, đối mặt với tình cảnh các thuật sư cấp cao đánh nhau, bọn họ chỉ có thể chạy trốn tránh né. Không lâu sau, thị vệ Tử Linh Quốc ập tới bắt lấy bọn cướp, tức khắc, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Các ngươi mau nhìn xem, Thái Tử tới, là Thái Tử tới.” Có người hô.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia chỉ, một nam nhân tuấn mỹ dẫn theo dàn thị vệ đang lại đây.
“Thái Tử gì?”
“Là Thái Tử Tử Linh Quốc, ta nghe nói huyền thuật của hắn phi phàm, bọn cướp kia chết chắc rồi.”
“Huyền thuật của hắn có cao siêu đến mức nào đi nữa thì cũng có tác dụng gì? Bây giờ cũng sắp đến hừng đông rồi, còn không trở về thành phố ngầm nhất định sẽ bị mặt trời đốt thành tro tàn.”
“Cũng đúng, bọn cướp kia khẳng định là vì nắm được điều này nên mới lựa lúc trời sắp sáng mới đến cướp bóc.”
Ô Hi nghe thấy bên cạnh thảo luận, nhỏ giọng hỏi Ô Nhược: “Đó là Dực ca sao?”
Ô Nhược liếc mắt một cái: “Không phải.”
“Nhị ca, ngươi thật lợi hại, vậy mà cũng có thể nhận ra?”
Ô Nhược: “……”
Nếu nàng biết y cùng Hắc Tuyển Dực đã kết nghĩa phu thê mười mấy năm, sẽ hiểu được vì sao y liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đối phương.
“Nhị ca, ngươi có cần đi hỗ trợ không?”
Ô Nhược lắc đầu: “Với ta mà nói hiện tại chuyện quan trọng nhất là đưa các ngươi về thành phố ngầm an toàn.”
Y giao bọn nhỏ cho Quản Đồng bọn họ ôm, sau đó cùng U Diệp bọn họ phụ trách bảo hộ mọi người, thật vất vả mới đi đến được gần nha môn, bởi vì trời sắp sáng lên, có quá nhiều người phải về thành phố ngầm, người trên đường cái bên ngoài cửa nha môn chật như nêm cối.
May sao đại môn nha môn đủ rộng, trận pháp cũng đủ lớn đủ nhiều mới có thể đưa tất cả người Tử Linh Quốc trở lại thành phố ngầm trước hừng đông.
Ô Nhược ở trong vương phủ ăn cơm sáng xong, lại mang bọn nhỏ hồi hoàng cung.
Phụ tử bọn họ trở lại Hành Tinh Cung liền thấy Niệm Hạ cùng Hắc Tín đang nói chuyện với nhau, Niệm Hạ nhìn thấy Ô Nhược trở về, sắc mặt hơi hơi biến đổi, vội vàng hành lễ rồi trở lại tiểu viện bên cạnh.
Hắc Tín cười tủm tỉm mà đi đến trước mặt Ô Nhược đón lấy Đản Đản cùng Tiểu Tiểu đã ngủ lăn quay từ bao giờ, thấp giọng hỏi: “Thái Tử Phi đã ăn sáng chưa?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Nàng tới đây có chuyện gì?”
Hắc Tín biết y chính là muốn hỏi Niệm Hạ liền nói: “Nàng nói con nàng ở trong cung không có bạn chơi cùng, tuổi cũng đã không còn nhỏ, liền muốn ta mời một tiên sinh đến dạy vỡ lòng cho con nàng.”
“Để cho con nàng lại đây học tập cùng Tiểu Tiểu bọn họ.” Tuy rằng Ô Nhược không thích Niệm Hạ tiến cung vì có mục đích, nhưng đứa trẻ là vô tội, hơn nữa, trong lòng y còn rất thích đứa trẻ dám đứng lên che chở mẫu thân này.
“Tuân lệnh.” Hắc Tín nhẹ nhàng vỗ vỗ Đản Đản đang ngủ say: “Thái Tử Phi, lão nô đem các tiểu điện hạ trở về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Đi đi.”
Ô Nhược đi kiểm tra miệng vết thương cho Quỷ Bà sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều mới vừa rời giường, thủ vệ đại môn hoàng cung liền tới thông báo nói là Lục tổng quản chợ đen cầu kiến.
Ô Nhược bảo thủ vệ đưa người tới Hành Tinh Cung.
Lục tổng quản đi vào trong hoàng cung lập tức nói rõ ý đồ đến đây của mình: “Ngày mai hoặc là ngày kia ta liền phải trở về Bí Ẩn tộc, trước khi rời đi, ta muốn gặp phu nhân.”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Chuyện này ta còn phải hỏi qua ý kiến của nàng.”
Lục tổng quản gật gật đầu.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ngươi đợi đó.” Ô Nhược rời khỏi đại điện, sau một chén trà nhỏ liền dẫn theo Quỷ Bà đi vào đại sảnh.
Lục tổng quản nhìn thấy bộ dáng băng bó kín khuôn mặt chỉ lộ môi cùng đôi con ngươi đen của Quỷ Bà, đáy mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, khó trách Quỷ Bà không muốn gặp chủ tử.
Quỷ Bà gật gật đầu với Lục tổng quản.
Ô Nhược giải thích cho Lục tổng quản: “Trên mặt bà ngoại có thương tích, nói chuyện sẽ khiến cho miệng vết thương không dễ dàng gì mới lành lại được lại bị nứt ra.”
Lục tổng quản từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy hộp thuốc đưa cho Ô Nhược, bên trên mỗi hộp thuốc đều đánh dấu công hiệu của thuốc: “Đây là thuốc trị thương ta lấy ra từ trong kho dược của chủ tử, hy vọng có chỗ hữu dụng với thương thế của phu nhân.
Ô Nhược nhận lấy hộp thuốc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhẫn trên tay Lục tổng quản: “Chợ đen các ngươi có rất nhiều nhẫn không gian sao?”
“Người Bí Ẩn tộc, ngoài kế thừa bí thuật ra thì mỗi tộc nhân đều có một cái nhẫn không gian, ta tuy rằng không phải người Bí Ẩn tộc, chủ tử cũng cho ta một cái nhẫn không gian.” Lục tổng quản nhìn về phía Quỷ Bà: “Phu nhân hẳn là cũng có một cái nhẫn không gian.”
Ô Nhược kinh ngạc nhìn Quỷ Bà, bà ngoại y thật là thâm tàng bất lộ.
Quỷ Bà gật gật đầu, móc ra một chiếc vòng cổ tinh tế ở trong cổ áo, bên trên treo một cái nhẫn màu hồng nhạt.
Lục tổng quản kích động nói: “Chính là cái nhẫn này.”
Quỷ Bà nghĩ nghĩ, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cây trâm mẫu đơn màu tím đưa cho Lục tổng quản.
Thần sắc Lục tổng quản càng thêm kích động: “Ngươi quả nhiên chính là phu nhân.”
Ô Nhược nhướng mày: “Lục tổng quản, hoá ra mục đích ngươi tới nơi này là vì xác nhận xem nàng có phải là bà ngoại ta thật hay không.”
Lục tổng quản khôi phục bình tĩnh: “Xin lỗi, ta tới nơi này quả thật là muốn phân biệt thật giả, bởi vì chủ tử hắn thực sự không thể chịu được thêm một lần thất vọng nào nữa.”
Ô Nhược: “……”
Lục tổng quản nhận lấy cây trâm mẫu đơn hỏi: “Phu nhân, ngài muốn ta mang về đưa cho chủ tử sao?”
Quỷ Bà gật gật đầu, sau đó lấy giấy bút ra viết: “Nói cho hắn, ta còn sống, chờ vết thương trên mặt ta khỏi rồi, ta sẽ tự tới gặp hắn.”
Lục tổng quản khẽ gật đầu, cất cây trâm mẫu đơn vào trong nhẫn không gian.
Ô Nhược nhìn nhẫn của hắn hỏi: “Các ngươi có còn dư cái nhẫn không gian nào không? Ta cũng muốn mua cho Tuyển Dực một cái.”
Lục tổng quản nói: “Lần sau ngươi gặp được chủ tử, có thể tự mình xin một cái, nói không chừng chủ tử sẽ nể mặt ngươi là cháu ngoại hắn sẽ cho ngươi một cái.”
Ô Nhược: “……”
“Nếu là phu nhân tự mình đi, đừng nói một cái, chính là mười cái, chủ tử cũng sẽ mang hết cho ngươi.”
Ô Nhược cười lạnh: “Thật là phân biệt đối xử.”
Nghĩ đến giữa y và bọn nhỏ, Hắc Tuyển Dực cũng sẽ lựa chọn y trước, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.
Quỷ Bà nhấp miệng muốn cười, nhưng sợ tác động đến miệng vết thương, vẫn là nhịn xuống.
Lục tổng quản lại lấy ra một cái lệnh bài đưa cho Ô Nhược: “Nếu ngươi thiếu dược liệu chữa thương cho phu nhân, liền cầm cái lệnh bài này đi đến chợ đen tìm đại chủ sự, hắn sẽ nghĩ cách tìm về cho ngươi, hoặc là sẽ để ngươi đến nhà kho tư nhân của chủ tử tìm dược liệu.”
“Nếu ta lấy dược liệu không phải để chữa thương cho bà ngoại thì sao?”
“Vậy ngươi liền chờ chủ tử được ra ngoài sẽ đánh ngươi một trận.”
“Hắn dám đánh ta, ta liền không cho bà ngoại nhận lại hắn.” Ô Nhược lôi kéo tay Quỷ Bà: “Bà ngoại, Thị Chủ hung dữ như vậy, chúng ta đừng để ý đến hắn.”
Lục tổng quản hừ lạnh: “Chủ tử đối xử với ngươi cũng coi như là không tồi, giúp ngươi học được một ít huyền thuật, còn tổ chức đại hội tỷ thí giữa các thuật sư, còn lấy ra rất nhiều vật phẩm tư hữu để thưởng cho người thắng.”
“Thị Chủ hẳn là cũng biết được rất nhiều huyền thuật, vì sao hắn không tự mình tới dạy ta, một hai phải tổ chức đại hội tỷ thí thuật sư hao phí tài lực như vậy?”
“Hắn từng thề với tộc trưởng, không thể dạy ngươi huyền thuật, nếu không cũng sẽ không mất công tổ chức thi đấu giữa các thuật sư.”
Ô Nhược nghĩ nghĩ lại hỏi: “Năm đó vì sao hắn phải phong ấn linh lực của ta.”
“Năm đó chủ tử nhận được thư của tiểu thư gửi, biết được tiểu thư lại có mang ngươi, vào lúc tiểu thư mang thai được bảy tháng liền lén lút tới thăm tiểu thư, khi đó hắn phát hiện đứa bé trong bụng tiểu thư kế thừa bí thuật của Bí Ẩn tộc liền lén phong ấn linh lực của ngươi lại, chờ sau khi ngươi 18 tuổi mới cởi bỏ phong ấn cho ngươi, làm như vậy cũng là vì không muốn để cho quá nhiều người biết đến sự tồn tại của ngươi, nếu như bị người khác phát hiện ngươi có được bí thuật người khác chưa từng gặp qua, không chừng sẽ làm ra những hành động đáng sợ với ngươi. Hơn nữa, chủ tử còn sợ tiểu thư vì để bảo hộ cùng dạy dỗ đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện là ngươi, nhất định sẽ làm trái với lời thề độc của nàng, điều này sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của tiểu thư.”
Ô Nhược nghe được lời này, không khỏi nghĩ đến kẻ ích kỷ Ô Bặc Phương, nếu như bị hắn biết được mình có được bí thuật của Bí Ẩn tộc, nhất định sẽ đưa y đến trước mặt Ô Thần Tử để cho Ô Thần Tử nghiên cứu mình: “Nói như vậy là Thị Chủ đã dụng tâm lương khổ rồi.”
“Ừm, dù sao thì ngươi cũng là cháu ngoại hắn, hắn chắc chắn sẽ không hại ngươi.” Lục tổng quản hỏi Quỷ Bà: “Phu nhân, ta sắp phải về Bí Ẩn tộc, không biết ngươi có lời nào muốn gửi cho chủ tử hay không?”
Quỷ Bà đưa cho Lục tổng quản bức thư đã viết sẵn.
Lục tổng quản cất đi thật cẩn thật: “Ta sẽ nghĩ cách trị khỏi đôi mắt của phu nhân, thời gian cũng không còn sớm, ta còn có mấy chuyện cần phải xử lý liền không nán lại đây nữa.”
Ô Nhược hỏi: “Việc có người cướp đoạt phần thưởng xử lý thế nào rồi?”
“Chuyện này không thuộc về ta xử lý, chờ phu quân của ngươi trở về, bảo hắn nói với ngươi, nếu không còn chuyện gì nữa, ta trở về đây.”
Ô Nhược bảo hộ vệ đưa Lục tổng quản xuất cung, sau đó mở hộp thuốc trị thương mà Lục tổng quản đưa cho ra, lập tức linh khí tràn trề.
Sáu tên thị vệ đang tuần tra nhận thấy trong đại điện có linh khí truyền ra, vội vàng đi đến bên ngoài cửa đại điện lén nhìn vào bên trong.
“Thuốc tốt.” Ô Nhược cười hì hì: “Bà ngoại, nói không chừng có thể nhanh chóng trị khỏi mặt của ngươi.”
Quỷ Bà vui mừng mà nhìn y.
“Hiện tại ta liền đắp thuốc cho ngươi.” Ô Nhược dỡ băng gạc trên mặt Quỷ Bà xuống, lại sai người múc nước vào rửa sạch toàn bộ thuốc mỡ trên mặt, sau đó, bôi thuốc trị thương mà Lục tổng quản đưa lên mặt Quỷ Bà, ngay sau đó liền thấy miệng vết thương nhanh chóng khép lại với nhau bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
“Ngứa, ngứa quá.” Quỷ Bà không nhịn được muốn đưa tay lên gãi.
Ô Nhược vội vàng nắm lấy tay nàng: “Đừng gãi, miệng vết thương của ngươi đang khép lại rất nhanh.”
“Thật ư?”
“Thật sự, tốt hơn mấy chục lần so với thuốc ta luyện chế, Thị Chủ rốt cuộc là lấy thuốc này ở đâu mà hiệu quả tốt như vậy.”
Quỷ Bà cười nói: “Hắn hẳn là từ nơi đó lấy được thuốc.”
Ô Nhược tò mò hỏi: “Nơi nào?”
Quỷ Bà lắc đầu: “Cái này không thể nói.”
Ô Nhược loáng thoáng đoán được một chút gì đó, liền không hỏi lại nữa.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ước chừng qua khoảng một nén hương thời gian, những vết nứt sẹo trên mặt Quỷ Bà liền biến thành một đống vệt đen.
Ô Nhược vui vẻ nói: “Bà ngoại, ngươi sờ mặt mình xem.”
Quỷ Bà nhẹ nhàng mà chạm chạm vào mặt mình, vậy mà không còn vết nứt hay sẹo nào nữa, hơn nữa cả khuôn mặt còn bằng phẳng giống như chưa từng bị thương: “Ta mặt khỏi rồi sao?”
“Còn chưa hoàn toàn khôi phục, tất cả vết thương trên mặt đều biến thành vệt đen, làn da còn chưa hồi phục như cũ, nhưng đã có thể nhìn thấy diện mạo trước đây của ngươi, dựa theo tình hình này, chỉ cần ba, bốn tháng nữa là có thể khôi phục nguyên trạng, hiện tại ngươi đã có thể nói chuyện như bình thường, không cần lo lắng miệng vết thương vỡ ra nữa, sớm biết rằng Lục tổng quản có thuốc tốt như vậy, liền đòi hắn mấy hộp về đây.”
“Ba, bốn tháng sao? Ba, bốn tháng sau ta là có thể đi tìm Quản Châm?” Quỷ Bà còn chưa kịp vui mừng, lại cười khổ một tiếng: “Cho dù có khỏi, cũng không thể rời khỏi Tử Linh Quốc.”
Ô Nhược vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đừng lo lắng, ta cùng Tuyển Dực sẽ nghĩ cách giải trừ nguyền rủa, ông ngoại về Bí Ẩn tộc cũng là vì muốn tìm cách giải trừ nguyền rủa của Tử Linh Quốc chúng ta, chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể giúp cho người Tử Linh Quốc lại được nhìn thấy ánh mặt trời.”
Quỷ Bà hơi hơi mỉm cười: “Tốt.”
Sáu gã thị vệ bên ngoài nhìn nhau một cái, yên lặng mà xoay người rời khỏi đại điện.
Ô Nhược vừa dỡ băng gạc trên tay xuống cho Quỷ Bà vừa bắt đầu đánh giá khuôn mặt Quỷ Bà, cười nói: “Bà ngoại, nương ta lớn lên thật giống ngươi.”
Quỷ Bà vui vẻ nói: “Nàng là nữ nhi của ta, đương nhiên lớn lên giống ta.”
“Ta cũng vậy.”
“Đúng vậy, trong ba huynh muội các ngươi, chỉ có ngươi lớn lên giống ta nhất, Tiểu Trúc cùng Tiểu Hi giống phụ thân ngươi.”
“Mặt ngươi cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, có phải là đã có thể nhận lại nương ta hay không?”
Quỷ Bà sờ sờ miệng với mũi mình: “Chờ thịt ở hai chỗ này mọc lại rồi mới đi gặp bọn họ.”
“Vậy thì cần phải đợi vài tháng nữa.” Ô Nhược nhìn mấy hộp thuốc Lục tổng quản đưa, cầm lấy một cái hộp trong số đó: “Hộp thuốc này viết là khôi phục da thịt, chúng ta thử xem.”
“Ừm.”
Ô Nhược bôi thuốc lên trên mũi cùng khóe miệng Quỷ Bà, nhưng thịt cũng không mọc trở lại nhanh như tốc độ khôi phục của da mặt: “Chẳng lẽ vô dụng sao?”
“Hữu dụng.” Quỷ Bà vui vẻ nói: “Ta cảm giác được mũi cùng miệng rất ngứa.”
Ô Nhược lại tinh tế quan sát một lát: “Hình như mọc lại rất chậm, mắt thường không nhìn ra được, nhưng mà, thuốc này nhất định tốt hơn so với thuốc của ta, sau này mỗi ngày đều bôi lên một lần cho ngươi.”
“Được.” Quỷ Bà cất mấy hộp thuốc vào trong nhẫn không gian của nàng.
Ô Nhược nhìn nhẫn không gian của nàng hỏi: “Vì sao phải đeo nhẫn không gian lên trên cổ?”
“Trước kia khi ta điên điên khùng khùng, vẫn nhớ là thứ này rất quan trọng, nhưng lại sợ bị người khác cướp đi liền giấu nó vào trong cổ, sau đó không muốn khiến quá nhiều người chú ý tới mình liền không lấy xuống, sau đó cứ đeo vậy thành thói quen.” Quỷ Bà cười nói: “Chờ khi nào gặp được ông ngoại ngươi ta lại đeo như cũ.”
Ô Nhược giúp nàng xử lý miệng vết thương xong xuôi liền đến giờ ăn tối, sau khi ăn cơm xong, Quỷ Bà trở về phòng mình, Ô Nhược liền ở đại điện chơi đùa với bọn nhỏ.
Đản Đản không ngồi yên được, liền ở một bên chơi đồ chơi, Tiểu Tiểu ngồi đọc bí thuật cùng với Ô Nhược.
Ô Nhược thấy Tiểu Tiểu đọc vô cùng nhanh, liền đem tất cả mọi quyển sách ghi bí thuật đến cho Tiểu Tiểu đọc, sau đó, hai phụ tử lại thảo luận sử dụng huyền thuật như thế nào.
Mãi đến khi y đưa bọn nhỏ về phòng ngủ, Hắc Tuyển Dực mới trở lại trong cung.
Ô Nhược lập tức phân phó thái giám chuẩn bị nước ấm.
Hắc Tuyển Dực liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Ô Nhược không đành lòng quấy rầy hắn, liền ngồi ở một bên với hắn, chờ nước ấm được rồi, lại cùng hắn đi đến phòng tắm: “Đợi lát nữa vào đó ngươi ngồi xuống ta chà lưng cho ngươi.”
Y vừa cởi thắt lưng quần áo cho Hắc Tuyển Dực vừa nói.
Hắc Tuyển Dực ngồi vào trong bồn tắm nghỉ ngơi, đến khi tắm gần xong rồi liền mở mắt ra nói với Ô Nhược vụ việc cướp phần thưởng hôm nay: “Ngoài phần thưởng của người xếp hạng thứ ba trong tỷ thí các thuật sư cấp chín ra, các phần thưởng khác đều tìm về được, còn bắt được một đám người gây sự.”
Ô Nhược hỏi: “Biết là ai dẫn dắt bọn họ gây sự không?”
“Bọn họ nói người dẫn bọn họ đến gây sự cũng là một người đeo mặt nạ, cũng không biết đối phương là ai.” Hắc Tuyển Dực xoa xoa huyệt thái dương: “Những người này hẳn là đã bị mê hoặc bởi dụ cảm của phần thưởng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Ô Nhược nhíu mày: “Ta nhớ phần thưởng của giải ba là ba viên thuốc trị thương.”
“Ừm.”
“Người lấy được dược liệu có phải đã rời khỏi Tử Linh quốc rồi không?”
“Trước khi phát phần thưởng, ta đã mở ra trận pháp, hiện tại không ai có thể rời khỏi Biên thành Tử Linh Quốc.”
“Cho dù như thế, cũng rất khó tìm đan dược về được.”
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Đám thuật sư bị chúng ta bắt được nói, người dẫn bọn hắn đi đoạt phần thưởng trực tiếp hướng về phía đan dược mà đoạt, người đoạt dược không phải là vì muốn cứu người, thì là một người yêu thích luyện đan, nếu không cũng sẽ không mạo muội đoạt dược.”
“Nghe lời này của ngươi là có đối tượng tình nghi rồi?”
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu: “Khiến ta nghĩ tới Thiên Thánh quốc, ta luôn cảm thấy Thánh Đế Thiên Thánh quốc tự mình đến Tử Linh Quốc không chỉ đơn giản là để giải trừ nguyền rủa.”
“Bất kể mục đích của hắn là cái gì, ngươi không có chứng cứ liền không thể đi điều tra hắn.”
Hắc Tuyển Dực nhấp môi không nói lời nào, tắm xong liền trực tiếp lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Hắc Tuyển Dực liền rời khỏi hoàng cung tiếp tục đi điều tra vụ việc đan dược bị cướp.
Ô Nhược cũng không buồn ngủ, liền dậy ăn cơm sáng với bọn nhỏ.
Sau khi ăn xong, Lương Đông được một thái giám đưa tới Hành Tinh cung.
Hắn vừa nhìn thấy Ô Nhược, lập tức dùng ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn Ô Nhược.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược liếc hắn một cái, bảo thái giám dẫn hắn đi học viết chữ cùng với Đản Đản và Tiểu Tiểu bọn họ, sau đó, một tiểu học đồ của Thái Y Viện vội vội vàng vàng chạy đến Hành Tinh Cung nói với Ô Nhược: “Chiếu, Chiếu công tử lại phát bệnh.”
Sắc mặt Ô Nhược sáng ngời, ngay lập tức đứng lên: “Lục đệ ở đâu?”
“Ở, ở Thái Y Viện.”
Tiểu học đồ vừa nói ra, Ô Nhược liền lao ra ngoài đại điện, bằng tốc độ nhanh nhất có thể đi đến Thái Y Viện, nhìn thấy Hắc Tuyển Chiếu bình yên vô sự ngồi trên ghế, y giơ tay lau một mặt mồ hôi, vội hỏi nói: “Lục, lục đệ ngươi không sao chứ?”
Hắc Tuyển Chiếu thấy vẻ mặt y nôn nóng, trong lòng ấm áp: “May mà có cổ trùng của đại tẩu, nếu không ta liền không thể ngồi ở đây nói chuyện với đại tẩu.”
“Đừng nói vớ vẩn.” Ô Nhược thuận tay bắt mạch cho hắn, nhíu mày nói: “Tới lần tiếp theo, ngươi liền không có may mắn như vậy.”
Y nói lời này chứng tỏ thân thể của Hắc Tuyển Chiếu không được lạc quan cho lắm.
Dược thái y bên cạnh nhăn chặt mày.
“Tiểu Chiếu, Tiểu Chiếu ngươi không sao chứ?” Đế Hậu cùng Đế Hoàng vội vã đi đến Thái Y Viện, nhìn thấy vẻ mặt Hắc Tuyển Chiếu hồng nhuận, tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Đế Hoàng hỏi Dược thái y: “Dược thái y, tình hình thân thể Tiểu Chiếu như thế nào?”
Dược thái y nói: “Cần phải mau chóng điều dưỡng lục phủ ngũ tạng cho Lục hoàng tử.”
“Vậy mau mau điều dưỡng, chẳng lẽ còn muốn trẫm hạ chỉ hay sao?”
“Cái này……” Dược thái y lộ vẻ mặt khó xử.
Đế Hoàng trầm mặt xuống: “Ngươi còn có vấn đề gì?”
“Tất cả thái y trong Thái Y Viện chúng ta đã nghiên cứu phương pháp của Thái Tử Phi nói mấy tháng nay, vẫn là không có biện pháp rút hết máu hư trong người sau đó truyền máu mới vào để điều dưỡng thân thể, chưa tới hai ngày, máu liền hoại tử lần nữa, xin Đế Hoàng thứ cho lão thần vô năng.” Dược thái y áy náy mà quỳ trên mặt đất.
Đế Hoàng nghe thấy nhi tử của mình không thể cứu trị, tức khắc nổi trận lôi đình: “Vô năng, thật là một đám phế vật vô năng, trẫm cho các ngươi thời gian lâu như vậy, các ngươi cái này trị không khỏi, cái kia cũng trị không xong, trẫm giữ các ngươi lại có tác dụng gì?”
Hắc Tuyển Chiếu vội vàng tiếng: “Cha, ngươi đừng tức giận, xin ngươi đừng vì nhi tử mà tức giận hại thân thể.”
Lửa giận của Đế Hoàng nháy mắt giảm xuống, đau lòng nắm lấy tay của tiểu nhi tử: “Tiểu Chiếu, ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Hai mắt Đế Hậu đỏ bừng, nghiêng mình, lén lút lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Ô Nhược muốn nói lại thôi.
Đế Hoàng tức giận nói với Dược thái y: “Trẫm không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho nhi tử ta, nếu không chữa khỏi, trẫm lấy đầu của các ngươi.”
Dược thái y lập tức lãnh chỉ: “Tuân lệnh.”
Các thái y khác đều bị lửa giận của Đế Hoàng dọa sợ không nhẹ, vội vàng cúi đầu, không dám trêu chọc Đế Hoàng.
“Cha……” Tuyển Chiếu lôi kéo ống tay áo Đế Hoàng.
Thần sắc của Đế Hoàng nhanh chóng hòa hoãn đi: “Làm sao vậy?”
Hắc Tuyển Chiếu nhìn Ô Nhược: “Cha, ta cho rằng biện pháp thay máu là đại tẩu nói ra, để cho đại tẩu thử một lần.”
Mọi người sửng sốt.
Ô Nhược muốn cự tuyệt: “Nhưng mà ta……”
Kỳ thật y cũng muốn trị khỏi cho Hắc Tuyển Chiếu, nhưng mà y chưa từng nghiên cứu về việc thay máu cũng như điều dưỡng thân thể, trong lòng căn bản là không nắm chắc cho lắm.
Hắc Tuyển Chiếu hơi hơi mỉm cười, ngắt lời y nói: “Đại tẩu, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể.”
Ô Nhược nhíu chặt mày.
“Cho dù có là kết quả xấu đi chăng nữa, ta đều chấp nhận.” Hắc Tuyển Chiếu nắm lấy tay Đế Hoàng cùng Đế Hậu: “Ta muốn giao thân thể của ta cho đại tẩu trị liệu, hy vọng cha nương thành toàn.”
Đế Hoàng cùng Đế Hậu nhìn một cái.
Đế Hậu đỏ mắt gật gật đầu.
Đế Hoàng nhìn về phía Ô Nhược: “Tiểu Nhược, Tiểu Chiếu liền giao cho ngươi.”
Ô Nhược nhìn thần sắc khẩn cầu của Đế Hậu cùng Đế Hoàng cùng biểu tình tín nhiệm của Hắc Tuyển Chiếu, do dự một lát, dùng sức gật gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức mình chữa trị cho tiểu Chiếu.”
“Thật tốt quá.” Đế Hậu kích động mà nắm lấy tay Ô Nhược.
Ô Nhược nói với Hắc Tuyển Chiếu: “Thủ pháp trị liệu của ta sẽ làm ngươi vô cùng thống khổ, ngươi có thể kiên trì không?”
Hắc Tuyển Chiếu bình tĩnh cười: “Ta đã kiên trì mười mấy năm rồi, sao lại không kiên trì được thêm mấy tháng.”
Ô Nhược gật gật đầu, bảo Dược thái y đem phương thuốc điều trị thân thể cho y xem.
Dược thái y vội vàng cầm lấy phương thuốc trên bàn đưa cho Ô Nhược.
Đế Hoàng nhân lúc Ô Nhược đang xem phương thuốc, liền hạ chỉ lệnh cho toàn bộ người trong Thái Y Viện đều phải phối hợp với Ô Nhược.
Ô Nhược nhanh chóng xem qua phương thuốc, sửa lại số lượng của mấy loại dược liệu, sau đó giao cho dược đồ bên cạnh bốc thuốc.
Một trong số các thái y nghe thấy điều chỉnh số lượng của dược liệu, vội vàng nói: “Tăng thêm số lượng của dược liệu, thân thể của Lục hoàng tử sẽ không chịu nổi, có khả năng còn chưa trị khỏi đã vì không chịu được thuốc mà không qua khỏi.”
Đế Hoàng cùng Đế Hậu lộ ra vẻ lo lắng.
Ô Nhược trầm mặt nói: “Nếu thân thể của lục đệ đã giao cho ta, liền làm theo biện pháp của ta.”
“Nhưng mà……”
Hắc Tuyển Chiếu nói: “Làm theo lời của đại tẩu đi, cho dù có thống khổ ta cũng sẽ chịu đựng được.”