Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Sáng sớm hôm sau, Ô Nhược ăn cơm sáng xong, đi lên mặt đất kiểm tra thân thể cho Hắc Tuyển Chiếu, sau khi xác định thân thể không có vấn đề gì, lại trở lại lòng đất mang theo Quỷ Bà cùng Đản Đản bọn họ xuất cung đi đến phủ Hắc Tuyển Đường thăm Quản Đồng bọn họ.
Trên xe, Quỷ Bà hết sức khẩn trương: “Tiểu Nhược, ngươi nói nếu nương ngươi biết ta là mẫu thân ruột của nàng, nàng sẽ có phản ứng gì?”
“Nàng nhất định sẽ rất vui mừng.” Ô Nhược vỗ nhẹ bả vai nàng bảo nàng an tâm: “Bà ngoại, năm đó ngươi là bởi vì các loại nguyên nhân mới có thể phân cách với nương ta, nương ta chắc chắn sẽ thông cảm cho ngươi, cho nên, ngươi đừng khẩn trương, ngươi cũng đừng lo lắng nương ta sẽ ghét bỏ dung mạo của ngươi, không phải có câu nói ‘tử không chê mẫu xấu’ sao, kể cả ngươi có xấu như thế nào, là con thì cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, huống chi ngươi hiện tại một chút cũng không xấu, chờ sau khi ngươi hoàn toàn khôi phục dung mạo, ngươi cùng nương ta đứng chung một chỗ, mọi người còn tưởng rằng các ngươi là hai tỷ muội cơ.”
Nhưng lời này đều là lời nói thật lòng, Quỷ Bà là thuật sư cấp chín, sau khi khôi phục dung mạo, vẫn sẽ trẻ tuổi giống như bốn mươi năm trước.
Quỷ Bà thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đến vương phủ lại bắt đầu khẩn trương: “Ta có nên đeo khăn che mặt lên hay không?”
Ô Nhược nghĩ nghĩ, cười nói: “Đeo lên cũng được, có thể khiến cho nương ta bọn họ bất ngờ.”
Quỷ Bà lập tức đeo khăn che mặt lên, cùng Ô Nhược bọn họ đi đến tiểu viện của Quản Đồng.
Ô Tiền Thanh bọn họ nhìn thấy Ô Nhược bọn họ tới, vội vàng đứng lên: “Tiểu Nhược, Đản Đản, Tiểu Tiểu, các ngươi tới.”
Quản Đồng liếc mắt một cái liền phát hiện Ô Nhược gầy đi, đau lòng nói: “Tiểu Nhược gầy đi nhiều quá, gần đây nhất định là không ngủ ngon, cũng không ăn được, đợi lát nữa ta bảo hạ nhân hầm canh bổ cho ngươi uống.”
“Được.” Ô Nhược thả bọn nhỏ xuống dưới, để cho bọn họ cùng tiểu Ô U bọn họ đi ra ngoài chơi: “Nương, ta giới thiệu cho ngươi một người.”
Y nghiêng mình, để cho mọi người đều nhìn thấy Quỷ Bà.
Trước khi xuất cung, Ô Nhược đã cố ý tìm người trang điểm cho nàng một phen, lúc này, Quỷ Bà mặc váy lụa màu lam nhạt, trên tóc cài các loại trang sức châu báu, khiến nàng thoạt nhìn giống như một nữ tử mới hai mươi xuân xanh, vô cùng trẻ tuổi.
Quản Đồng ngẩn người: “Vị này chính là……”
Nàng nhìn thấy đôi mắt Quỷ Bà, thử hỏi: “Là Quỷ Bà sao?”
Ô Nhược cười hì hì: “Nương thật lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra Quỷ Bà.”
Quản Đồng cười nói: “Ta cũng là từ đôi mắt mà nhận ra nàng là Quỷ Bà.”
“Đây là Quỷ Bà?” Ô Hi kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, bắt đầu đánh giá trên dưới trái phải Quỷ Bà: “Ngoài đôi mắt ra, thấy thế nào cũng không giống.”
Trước kia Quỷ Bà không chú trọng ăn mặc, vì để che giấu thân phận của mình và để phù hợp với khuôn mặt xấu xí của nàng, trước kia đều mặc quần áo của lão phụ nhân mặc, trang sức cũng là những thứ mà lão phụ nhân mới đeo.
Ô Tiền Thanh cũng bắt đầu tinh tế đánh giá Quỷ Bà: “Quỷ Bà có phải là đã trị khỏi khuôn mặt rồi hay không, vết sẹo trên trán cũng không thấy, da mới cũng đã mọc, hiện giờ chỉ còn sót lại một vài vết thương.”
U Diệp cùng Cức Hi, Dạ Ký bọn họ vây quanh lại đây.
Ô Hi cười nói: “Ta nói nhìn thế nào cũng không thấy giống Quỷ Bà cho lắm, hóa ra là đã trị khỏi mặt.”
Ô Trúc tò mò: “Sao Quỷ Bà vẫn cứ mang khăn che mặt, có phải mặt ngươi không thể trúng gió hay không?”
Ô Nhược quay đầu lại nhìn về phía Quỷ Bà: “Ngươi tháo khăn che mặt xuống đi.”
Quỷ Bà khẩn trương nhìn Quản Đồng.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Quản Đồng nói: “Nếu không thể trúng gió, không cần tháo cũng được.”
“Không, muốn tháo.” Quỷ Bà sốt ruột nói.
Quản Đồng ngẩn người.
Ô Nhược vỗ vỗ bả vai Quỷ Bà: “Đừng khẩn trương.”
Quỷ Bà chậm rãi gỡ khăn che mặt xuống, tức khắc, tất cả mọi người đều ngây dại.
Ô Hi khiếp sợ mà nhìn mặt Quỷ Bà lắp bắp nói: “Nương, nương, nương……”
Nàng nhìn Quản Đồng, lại nhìn Quỷ Bà, trừ đôi mắt cùng vết thương trên mặt, cùng với ăn mặc khác nhau ra, hai người cơ hồ lớn lên giống nhau như đúc.
Ô Nhược hít hà một hơi: “Trời ơi, lớn lên thật giống.”
Quản Đồng cũng hết sức giật mình: “Quỷ Bà, ngươi thật sự là Quỷ Bà?”
Quỷ Bà thở sâu nói: “Ta là Quỷ Bà, đồng thời cũng là mẫu thân ruột của ngươi.”
Ngoài Ô Nhược ra, người Ô gia đều khó có thể tin được mà nhìn Quỷ Bà.
Quản Đồng giật mình, một hồi sau mới lấy lại được tinh thần: “Mẫu thân ruột của ta?”
Quỷ Bà kích động gật gật đầu.
Ô Nhược thấy Quỷ Bà đỏ bừng mắt nói không lên lời, vội vàng nói thay nàng: “Đúng, nàng chính là bà ngoại của chúng ta, Lục tổng quản từng nói với ta rồi, bà ngoại chúng ta là tiểu thư Từ gia Từ Oánh Nhiên, hơn nữa cũng tự mình xác nhận Quỷ Bà chính là bà ngoại chúng ta.”
“Nhưng, nhưng mà……” Quản Đồng không thể tin được: “Nhưng mà cha ta nói nương ta đã……”
“Chuyện này một lời khó nói hết.” Ô Nhược lôi kéo Quản Đồng cùng Quỷ Bà ngồi xuống hai bên trái phải của y, sau đó, kể lại những chuyện đã xảy ra từ hơn bốn mươi năm trước cho mọi người.
Quản Đồng biết được Quỷ Bà năm đó bởi vì chạy lên mặt đất tìm mình mà bị mặt trời đốt cháy khuôn mặt cùng đôi mắt, vô cùng đau lòng, hốc mắt nàng đỏ bừng, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự là nương ta sao?”
Ô Nhược yên lặng mà đứng lên, để cho hai nàng ngồi một chỗ.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Quỷ Bà bắt đầu bật khóc, cuối cùng không nhịn được nữa ôm lấy Quản Đồng: “Đồng nhi, ta thật sự là mẫu thân của ngươi, thật sự là mẫu thân của ngươi.”
“Nương ——” Quản Đồng cũng ôm chặt lấy nàng.
Ô Tiền Thanh cảm thấy vui mừng thay cho hai nàng: “Hóa ra nhạc mẫu vẫn còn sống trên đời, thật sự là quá tốt.”
Ô Hi cũng đỏ hồng cả mắt: “Quỷ Bà thật đáng thương.”
Ô Trúc giơ tay gõ nhẹ cái trán của nàng: “Còn gọi Quỷ Bà.”
“Đúng rồi, phải gọi bà ngoại.” Ô Hi khóc lóc nói: “Người Cựu tộc thật là đáng giận, nếu không phải do bọn họ, bà ngoại cùng ông ngoại sẽ không bị tách ra, nương cũng sẽ có một người mẫu thân thương yêu nàng.”
Quỷ Bà xoa xoa nước mắt: “Về sau ta sẽ thương yêu Đồng nhi gấp bội.”
“Ta thì sao?” Ô Hi hỏi.
Quỷ Bà nín khóc mà cười: “Đương nhiên không thể thiếu tiểu nha đầu nhà ngươi.”
Ô Tiền Thanh nhân cơ hội nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, đây là chuyện vui, mọi người phải vui vẻ mới phải.”
Kỳ thật hắn đặc biệt lo lắng Quản Đồng khóc quá nhiều ảnh hưởng đến thân thể.
Quản Đồng dùng khăn lụa lau lau nước mắt, nắm lấy tay Quỷ Bà nói: “Nương, từ hôm nay trở đi, ngươi liền ở lại đây với chúng ta, đừng cùng Tiểu Nhược hồi cung nữa.”
Ô Nhược cười nói: “Ta mang bà ngoại đến đây, cũng không định lại mang nàng hồi cung.”
Quản Đồng cười cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, sau đó, tinh tế đánh giá Quỷ Bà, cười nói: “Cha nói ta lớn lên giống ngươi, quả nhiên như thế, chúng ta trông giống như tỷ muội song sinh vậy.”
Ô Hi cười nói: “Còn có nhị ca, chính là sinh ba.”
Quỷ Bà thấy mọi người đều dễ dàng đón nhận nàng như vậy, cục đá trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Quản Đồng đau lòng vỗ về vết thương trên mặt Quỷ Bà hỏi: “Mặt ngươi có thể khỏi hẳn không?”
Quỷ Bà hơi hơi mỉm cười: “Có thể, Tiểu Nhược nói, đợi hơn một tháng nữa, vết thương trên mặt ta sẽ có thể khỏi hẳn.”
“Đôi mắt thì sao?”
Sắc mặt Quỷ Bà hơi biến.
Ô Nhược nói: “Nương, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp trị khỏi đôi mắt của bà ngoại.”
“Vậy là tốt rồi.”
U Diệp nói: “Chúng ta có phải nên ăn mừng một bữa hay không?”
Ô Trúc hỏi: “Ăn mừng cái gì?”
“Ăn mừng nương cùng bà ngoại tương nhận chứ sao.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược gật đầu: “Cũng phải, bảo hạ nhân giữa trưa chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, chúng ta phải ăn mừng một bữa thật to.”
Ô Hi nói với người quản gia đang đứng ở một bên: “Tự bá, nghe thấy không? Giữa trưa chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.”
Ô Tự cười tủm tỉm gật đầu: “Ta lập tức đi phân phó đầu bếp nấu.”
Quản Đồng vội vàng đứng dậy gọi quản gia lại: “Ô Tự, Tiểu Nhược gầy quá rồi, ngươi bảo đầu bếp hầm nồi canh bổ, còn có Đản Đản ăn nhiều, bảo bọn họ chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, đúng rồi, nương, ngươi thích ăn món gì? Ta bảo đầu bếp chuẩn bị cho ngươi.”
Quỷ Bà thấy nàng vui vẻ, cũng phối hợp nói vài món mình thích ăn.
“Nếu cha ở đây thì tốt rồi.” Quản Đồng thở dài.
“Sẽ thôi, rồi sẽ có một ngày, chúng ta được ở bên nhau.”
Ô Nhược cùng mọi người vô cùng vui vẻ ăn cơm trưa xong, liền một mình rời khỏi vương phủ đi đến Rã Rời Các.
Khi chuẩn bị đi vào Rã Rời Các, Ô Nhược gặp được nam nhân có hai con ngươi, đối phương vừa không đeo mặt nạ, vừa không đội mũ có rèm, cứ như vậy thản nhiên đi đối diện y, khi đi ngang qua người nhau, nam nhân nhàn nhạt mà liếc nhìn y một cái, sau đó đi qua người y.
Đại hội tỷ thí đã kết thúc, tại sao nam nhân này còn ở lại Tử Linh Quốc?
Ô Nhược tò mò mà dừng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy nam nhân đã quẹo vào một con phố khác mới quay đầu đi vào Rã Rời Các.
Chưởng quầy nhìn thấy Ô Nhược, kích động nói: “Công tử, ngươi cuối cùng cũng tới.”
Ô Nhược hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là công tử vẫn hay để lại lời nhắn cho ngươi đợi mãi không thấy ngươi đến, lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dường như mỗi ngày đều tới đây hỏi thăm mấy lần.”
“Người đâu rồi?”
“Khoảng một chén trà nhỏ trước, vừa mới rời đi.”
“Vậy hắn có nhắn lại gì cho ta không?”
“Không có, nhưng mà mỗi ngày hắn đều tới đây, nói là nếu nhìn thấy ngươi, nhất định phải bảo ngươi để lại địa chỉ hoặc là hẹn một dịp gặp mặt.”
“Mượn giấy bút dùng một chút.” Ô Nhược viết một tờ giấy nhắn cho Tuyển Hành, viết xong, lại lấy ra một thỏi bạc giao cho chưởng quầy: “Phiền chưởng quầy giao thư này cho bằng hữu ta.”
Chưởng quầy cười mị mị, còn chưa nhận lấy thư cùng bạc, đột nhiên, bang một tiếng, có người nện một túi bạc ở trên mặt bàn, tức giận nói: “Tính tiền.”
Ô Nhược không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái, không khỏi ngẩn ra, đây không phải nam tử có hai con ngươi vừa rồi y nhìn thấy sao? Vừa rồi rõ ràng đã đi qua người y, sao có thể lại xuất hiện ở Rã Rời Các?
À, đúng rồi, bọn họ là huynh đệ song sinh, không biết người trước mắt này là Vô Thúc hay là Vô Câu.
“Được, được.” Chưởng quầy vội vàng nhận lấy đồ vật Ô Nhược đưa: “Không biết khách quan thuê phòng nào?”
Nam nhân có hai con người nói với giọng ồm ồm: “Sương phòng đỗ quyên các lầu hai.”
“Mong khách quan chờ một lát, tiểu nhân cần phải tính xem hết bao nhiêu bạc.”
“Ừm.” Nam nhân có hai con ngươi nhìn về phía Ô Nhược mãi còn chưa rời đi, thấy y nhìn chằm chằm vào mình, bỗng chốc trầm mặt xuống: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy nam nhân sao?”
Ánh mắt Ô Nhược vừa động, thử hỏi: “Vô Thúc?”
Nam tử có hai con ngươi híp híp mắt, không trả lời y.
Ô Nhược lại thử hỏi: “Vô Câu?”
Vô Câu thấy y gọi tên của mình, ngăn lại lửa giận: “Ngươi là ai?”
Ô Nhược khẽ nhíu mày: “Ngươi không nhớ ta?”
Vô Câu đánh giá y: “Ta đã từng gặp ngươi sao?”
“Ngươi nhìn kỹ lại xem, ngươi thật sự không nhớ ta?”
Vô Câu nhìn chằm chằm mặt y một lần nữa, nhưng vẫn là không có bất cứ ấn tượng gì: “Ta xác định mình chưa từng gặp qua ngươi, ngươi có phải nhận lầm người rồi hay không?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Nếu ta nhận nhầm người, sẽ gọi được chính xác tên của ngươi sao?”