Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Cũng đúng.” Vô Câu lại nhìn chằm chằm mặt Ô Nhược một hồi lâu, vẫn là không nhớ nổi đã gặp qua người này ở nơi nào, hắn sờ sờ cằm: “Người nào lớn lên đẹp như ngươi, ta chỉ cần nhìn thấy một lần chắc chắn sẽ nhớ, cho nên, ta cực kỳ khẳng định mình chưa từng gặp qua ngươi. Ai, sao ta lại phải rối rắm chuyện này chứ, ta không nhớ ngươi liền chứng minh quan hệ của chúng ta không tốt, nếu không tốt, vì sao ta phải trả lời ngươi. Uy, ngươi có việc gì sao? Nếu ngươi không có việc gì, thì đừng làm phiền lão tử, hiện tại lão tử tâm tình không tốt.”
“……” Ô Nhược thấy hắn mang vẻ mặt không kiên nhẫn nói chuyện với mình, khóe miệng giật giật, ngay sau đó, tròng mắt vừa chuyển, cong cong môi nói: “Ngươi không nhớ mấy năm trước, ngươi mượn ta một ngàn vạn lượng?”
Vô Câu giận dữ trừng lớn đôi mắt: “Con mẹ nó, con mẹ ngươi có phải muốn chết hay không? Dám lừa cả lão tử đây, có phải ngươi cảm thấy lão tử dễ bắt nạt hay không? Ngươi……”
“Vô Câu……” Trên cầu thang truyền đến tiếng nói lười biếng đánh gãy lời Vô Câu nói.
Ô Nhược nghe tiếng nhìn lại, người đi từ trên cầu thang xuống chính là một công tử tao nhã mặt ngọc mày ngài, trên người mặc một bộ bạch y, trên áo vẽ một bức thủy họa hồng nhan son sắc, tôn lên phong thái cả người vừa cao nhã vừa phong lưu, bước chân ưu nhã từng bước một đi xuống cầu thang đi đến trước mặt Vô Câu.
Vô Câu thu hồi tức giận, cung kính với người vừa đi xuống: “Chủ tử.”
Ô Nhược nghe thấy xưng hô của hắn, phỏng đoán vị bạch y công tử này hẳn là Cơ Duẫn đệ đệ song sinh của Thánh Đế.
Cơ Duẫn nhướng mày: “Ngươi còn tức giận ca ngươi?”
Vô Câu hừ lạnh.
“Hà tất phải để ý đến lời ca ngươi nói, chúng ta muốn ở lại đây bao lâu liền ở bấy lâu, hắn không quản được, ngay cả ca ta cũng không quản được, không cần để ý tới bọn họ. Thôi được rồi, ngươi mau mau tính tiền, ta còn muốn nhân lúc trời còn sớm đến các tầng khác dạo một vòng.”
Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Khách quan, các ngươi tại đây tổng cộng tiêu phí 1130 lượng.”
Vô Câu từ túi bạc lấy ra một tờ ngân phiếu một ngàn lượng cùng 130 lượng bạc.
Chưởng quầy nhận lấy bạc: “Hoan nghênh khách quan lần sau lại đến.”
“Ừm, đồ ăn ở đây không tồi, còn sẽ đến.” Vô Câu xoay người nhìn Ô Nhược còn đứng tại chỗ: “Sao ngươi vẫn còn ở đây, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta sẽ trả lại ngươi một ngàn vạn lượng chứ?”
Cơ Duẫn nghi hoặc: “Vô Câu, y là……”
“Một kẻ lừa đảo, vậy mà lại nói ta nợ y một ngàn vạn lượng bạc, nếu không phải đây là Tử Linh Quốc, lão tử đã sớm đánh cho ngươi đầu nở đầy hoa.”
“Hửm? Kẻ lừa đảo?” Cơ Duẫn đánh giá Ô Nhược, híp híp mắt nói: “Hiện tại lừa đảo cũng mặc quần áo quý báu như vậy? Hoa văn thêu trên quần áo khéo tay không kém gì tú nương trong cung, ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy y giống một kẻ lừa đảo.”
Vô Câu nói: “Chủ tử, y còn biết tên của ta với ca ta.”
Cơ Duẫn nhíu mày, lễ phép hỏi: “Không biết công tử họ gì?”
Ô Nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, nói thẳng ra họ thật của mình: “Họ Ô.”
“Ô? Dòng họ này vô cùng hiếm thấy.”
Vô Câu hừ lạnh: “Ta không quen biết người nào họ Ô hết.”
Cơ Duẫn lại âm thầm đánh giá Ô Nhược, khí chất của đối phương xuất chúng, ăn mặc quý khí, không giống một công tử nhà phú quý tầm thường.
Tròng mắt hắn hơi hơi động, cười hỏi: “Ô công tử, hộ vệ của ta thật sự nợ ngươi một ngàn vạn lượng bạc?”
Ô Nhược cong cong môi: “Ta thấy hắn không nhận ra ta là ai, liền nói đùa với hắn một câu cho vui, gia tăng ấn tượng của hắn đối với ta, sau này nếu còn gặp lại, có thể ở trong thời gian ngắn nhất nhận ra ta là ai.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Vô Câu chán nản: “Cho dù về sau ngươi có hóa thành tro ta đều nhận ra ngươi.”
Ô Nhược cười cười: “Phải không? Ánh mắt ngươi thật tốt, một đống tro cốt cũng có thể làm ngươi nhận ra đối phương là ai.”
“Ngươi……”
Cơ Duẫn nâng tay lên, ý bảo Vô Câu đừng nói thêm nữa: “Nếu Ô công tử không còn chuyện gì, chúng ta liền cáo từ.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Cơ Duẫn mang theo Vô Câu rời khỏi Rã Rời Các.
Vô Câu bực mình: “Người kia thật là không thể hiểu được.”
Cơ Duẫn thu thu ý cười: “Ngươi có biết người kia là ai không?”
“Ai? Công tử biết y?”
“Nếu ta đoán không sai, y hẳn là Ô Nhược, Thái Tử Phi Tử Linh Quốc.”
Vô Câu kinh ngạc: “Y vậy mà lại là Ô Nhược, chủ tử ngươi không đoán sai chứ?”
Cơ Duẫn cong cong môi: “Quần áo trên người hắn không phải là quần áo mà người bình thường có thể được mặc, hơn nữa, dung mạo tuyệt mỹ, lại là họ Ô, ta đoán là tám chín phần mười, bất kể thế nào, về sau cách xa y một chút, dù sao thì nơi này là Tử Linh Quốc.”
Vô Câu trầm mặt xuống: “Y sẽ không phái người tới bắt ta chứ?”
“Nếu y muốn bắt ngươi, vừa rồi liền động thủ, không đề cập tới y nữa, chúng ta lại đến nơi khác đi dạo.”
Sau khi bọn họ rời đi, Ô Nhược lại dặn dò chưởng quầy vài câu rồi mới đi khỏi Rã Rời Các, ngay sau đó, đột nhiên bị người đụng phải.
Y vội vàng ổn định bước chân, nhìn chằm chằm hai người té ngã trên mặt đất, bỗng chốc, mắt nhíu lại: “Từ Yến Văn? Từ Yến Võ?”
Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ nghe thấy có người gọi tên bọn hắn, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy là Ô Nhược, vừa kinh ngạc vừa kích động nói: “Phán Dương, là ngươi, thật sự là quá tốt.”
Bọn họ vội vàng bò dậy trốn ra phía sau Ô Nhược.
Ô Nhược kỳ quái quay đầu lại nhìn bọn họ: “Các ngươi làm gì vậy?”
“Cầu xin ngươi cứu chúng ta.” Từ Yến Văn vặn đầu y nhìn về phía trước, một đám đại hán chạy tới, nam nhân dẫn đầu cuốn ống tay áo lên tức giận nói: “Con mẹ nó, cũng dám chạy trốn, lão tử đánh què hai chân các ngươi, xem các ngươi còn dám chạy nữa hay không.”
Ô Nhược hỏi: “Vị huynh đài này không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Nam nhân dẫn đầu thấy y ăn mặc một thân quý khí, liền khách khí trả lời y: “Hai người bọn họ nợ sòng bạc của chúng ta 50 vạn lượng bạc, hứa hẹn một tháng sau trả lại, hiện giờ đã qua hơn một tháng, đừng nói đến bạc, chính là một xu tiền đồng đều không thấy đâu.”
Từ Yến Võ trốn ở sau lưng Ô Nhược kêu lên: “Chúng ta không có bạc, các ngươi không thể thư thả thêm một tháng sao?”
Nam nhân dẫn đầu tức giận nói: “Không có bạc còn ở khách điếm tốt nhất, uống rượu ăn đồ ăn ngon nhất, con mẹ nó ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết các ngươi ở đây tiêu dao sung sướng hai tháng.”
Từ Yến Võ đuối lý, vội vàng lôi kéo quần áo Ô Nhược: “Phán Dương, ta biết ngươi có bạc, ngươi liền thay chúng ta trả bạc trước đi.”
Ô Nhược cười lạnh: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta có bạc? Bởi vì ta ăn mặc đẹp hơn so với các ngươi? Vậy các ngươi hẳn là còn có nhiều bạc hơn ta mới phải, ở khách điếm tốt nhất, uống rượu ăn đồ ăn ngon nhất, ta còn không được ăn tiêu thoải mái như các ngươi, nếu tiền là các ngươi nợ, thì tự mình đi mà trả.”
Y giật quần áo của mình ra rồi xoay người rời đi.
Từ Yến Võ vội vàng đuổi theo: “Phán Dương, ngươi không thể thấy chết mà không cứu, ngươi không có vậy bạc nhiều như, vậy ngươi có thể trả giúp chúng ta một chút tiền lãi hay không?”
Nam tử dẫn đầu gầm lên: “Các ngươi còn dám chạy, ta đánh gãy chân các ngươi, nếu không có bạc trả, liền dùng mạng để đền đi.”
Hắn cùng người của hắn lần lượt lấy ra các loại pháp khí, tấn công về phía Từ Yến Võ bọn họ.
Từ Yến Võ cùng Từ Yến Văn kinh hãi, cuống quít trốn ra phía sau Ô Nhược, để Ô Nhược chống đỡ thay cho bọn họ.
Khi pháp khí chuẩn bị đánh lên trên người Ô Nhược, Ô Nhược xoay người phất tay một cái, bóng đen từ trong tay y bắn ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là vật gì, chỉ nghe ‘bang bang’ vài tiếng, tất cả pháp khí đều bị đập nát.
Ngay sau đó, bóng đen trở lại trong tay Ô Nhược, mọi người định thần lại nhìn, hóa ra là một cái pháp khí xà tiễn.
Nam tử dẫn đầu sinh ra cố kỵ với Ô Nhược, dù sao thì thứ pháp khí có thể một chiêu đánh nát pháp khí của bọn họ nhất định là pháp khí đỉnh cấp, nhưng mà, hắn vẫn ra lệnh cho thuộc hạ ra tay công kích.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược phát hiện những người này không đánh Từ Yến Văn bọn họ ngược lại tới đối phó y, chiêu nào cũng tàn nhẫn trí mạng, đáy lòng y không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nam tử dẫn đầu nhìn thấy người của hắn không chỉ không thể đến gần Ô Nhược, ngay cả một cái pháp khí cũng không đối phó được, đành phải bảo thuộc hạ lui lại: “Đi.”
Từ Yến Võ kinh ngạc: “Ủa, sao bọn họ lại đi rồi?”
Từ Yến Văn tức giận vỗ đầu hắn: “Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, bọn họ chạy không phải càng tốt sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bị bọn họ đánh chết?”
Từ Yến Võ nhìn Ô Nhược, vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, bọn họ chạy càng tốt.”
Ô Nhược xoay người rời đi.
Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ nhìn nhau một cái, vội vàng đuổi theo: “Phán Dương, Phán Dương, ngươi đừng đi.”
Ô Nhược cầm pháp khí xà tiễn trong tay chỉ vào bọn họ: “Còn đi theo nữa, người mà mũi tên này bắn vào sẽ là các ngươi.”
Nếu không phải bà ngoại nói bởi vì chuyện của nàng, làm hại cuộc sống của Từ gia càng ngày càng kém đi, nếu không, y chẳng buồn trả lời hai tên biểu cữu này.
Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ bị ánh mắt lạnh lẽo của y dọa sợ, nuốt ngụm nước miếng, không dám đi theo sau nữa.
“Phán Dương mong manh sao bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy?” Từ Yến Võ buồn bực nói.
“Chỉ là pháp khí lợi hại mà thôi.”
Từ Yến Võ nhìn Ô Nhược càng đi càng xa, vội vàng hỏi: “Đại ca, làm sao bây giờ? Nếu không đuổi theo, y sẽ biến mất không còn tăm hơi.”
Từ Yến Văn nhìn Ô Nhược biến mất ở trong biển người, cắn chặt răng: “Không cần lo lắng, y hẳn là sẽ xuất hiện lại sớm thôi.”
Từ Yến Võ nhìn Rã Rời Các, thoải mái cười: “Đúng vậy, y hẳn là sẽ đến đây sớm thôi.”
Trở lại vương phủ, đi đến tiểu viện của Ô Tiền Thanh, Ô Nhược chưa tiến vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ô Tiền Thanh, y vừa kinh ngạc vừa tò mò, đã từ rất lâu rồi không nghe thấy cha y cười vui vẻ như vậy.
Y đi vào đại sảnh, nhìn thấy Ô Tiền Thanh cùng Ô Bách nhiều ngày không gặp đang ngồi trên ghế nói chuyện.
Ô Trúc thấy Ô Nhược trở về, cười nói: “Tiểu Nhược, ngươi đã trở lại.”
Ô Bách vội vàng đứng lên: “Lục ca.”
Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi.”
“Ừm, vốn dĩ ta định trở về Thiên Hành Quốc nhìn một cái, nhưng mà hiện tại ta trở về chắc chắn sẽ bị bắt lại, kết cục cuối cùng không phải chết thì là trở thành nô lệ, cho nên, định chờ thêm một hai năm, tân đế không còn nhìn chằm chằm Ô gia không tha nữa, ta mới trở về nhìn xem.” Ô Bách nói tới đây có chút thẹn thùng: “Nhưng bạc trong tay ta đã không còn nhiều lắm, liền muốn đến chỗ tam bá làm phiền một vài ngày.”
Ô Tiền Thanh nói: “Tiểu Bách, ngươi cứ an tâm ở lại đây, ngươi muốn ở lại đây bao lâu đều được, ta bảo Ô Tự chuẩn bị phòng cho ngươi, đúng rồi, ngươi liền ở cùng với Ô tiền bối đi, mọi người đều là người Ô gia thì dễ dàng chăm sóc nhau hơn.”
“Cảm ơn tam bá.”
Ô Tiền Thanh phân phó Ô Tự dẫn Ô Bách đi xuống nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm tối mới kêu hắn lại đây.
Sau khi Ô Bách rời đi, Ô Nhược hỏi: “Tiểu Bách đã nghĩ thông suốt về việc tiểu thúc bọn họ đã chết hay chưa?”
Ô Trúc nói: “Không thể nghĩ thông suốt thì cũng có thể làm sao bây giờ? Người cũng không thể sống lại, tâm nguyện duy nhất của hắn hiện tại chính là trở lại Thiên Hành quốc thắp nén hương cho người nhà.”
Ô Tiền Thanh thở dài: “Chờ mọi chuyện qua đi, ta cũng cùng hắn trở về nhìn xem, nhưng khi còn ở đây, các ngươi đừng nhắc lại những việc này.”
Ô Nhược cùng Ô Trúc nhìn nhau một cái, gật gật đầu.