Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược hẹn Tuyển Hành bọn họ gặp mặt vào ngày hai mươi tháng mười, không ngờ, Tuyển Hành bọn họ có việc không tới được, đành phải nhắn lại đổi thành hai ngày sau gặp mặt.
Sau đó, từ Rã Rời Các đi ra, y đã bị Từ Yến Văn vừa gặp mấy ngày trước ngăn cản đường đi.
Ô Nhược nhíu mày: “Lại là ngươi……”
“Phán Dương, nhị ca ngươi bị người chúng ta nợ tiền bắt đi rồi.” Từ Yến Văn bắt lấy cổ tay của y, nôn nóng mà kéo y vào lề đường: “Ngươi coi như là nể mặt chúng ta là huynh đệ với nhau mà giúp đỡ chúng ta đi, nếu không, Yến Võ sẽ chết.”
Ô Nhược ổn định bước chân, nhàn nhạt nói: “Ngươi không cảm thấy là ngươi về nhà đòi Từ Dĩ Nhuận bọn họ bạc để trả nợ sẽ thực tế hơn sao?”
“Cha đã đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi, nói sẽ không bao giờ cho chúng ta thêm một cắc bạc nào nữa.”
Ô Nhược nhướng mày: “Phải không? Nương các ngươi thương các ngươi như vậy, vì muốn giúp cho các ngươi tăng tu vi mà bán ta cho người khác, sao nàng có thể đành lòng để cho các ngươi ở bên ngoài chịu ấm ức được chứ.”
“Nàng cũng muốn giúp chúng ta, nhưng mà bạc trong nhà đều do cha quản, nàng cũng không có nhiều bạc như vậy để cho chúng ta, hiện tại chỉ có ngươi giúp được chúng ta.”
“Muốn ta giúp ngươi thì cũng có thể, trước khi giúp các ngươi, ngươi phải trả lời ta một câu hỏi trước.”
Từ Yến Văn mừng rỡ như điên: “Chỉ cần ngươi giúp chúng ta, đừng nói một câu, cho dù có trả lời mười câu cũng không thành vấn đề.”
Ô Nhược bất động thanh sắc mà rút tay về: “Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi biết lối mà chạy tới đây tìm ta?”
Đáy mắt Từ Yến Văn hiện lên một tia chột dạ, lắp bắp nói: “Hai lần trước chúng ta đều là gặp được ngươi ở chỗ này, cho nên, ta liền thử ở đây đợi xem, không nghĩ tới thật sự là gặp được ngươi.”
Lời này khiến người ta không tìm ra chỗ nào không đúng.
Ô Nhược cong cong môi: “Phải không?”
“Đúng vậy.”
Ô Nhược nhìn vào mắt hắn, híp híp mắt: “Ngươi có thể lặp lại lần nữa, vì sao ngươi lại biết lối chạy tới đây tìm ta hay không?”
Biểu tình của Từ Yến Văn tức khắc trở nên dại ra: “Là có người nói cho chúng ta biết có thể tìm được ngươi ở đây.”
Ánh mắt Ô Nhược lạnh lùng: “Là ai?”
“Đại tiểu thư Từ gia Từ Toàn Huỳnh.”
“Vậy mà lại là nàng.” Ô Nhược nhíu mày: “Vì sao nàng phải phái ngươi tới tìm ta?”
“Ta cũng không biết nguyên nhân, khi nàng tìm đến chúng ta cái gì cũng không có nói, chỉ cần chúng ta đưa ngươi tới trước mặt nàng là được, nhưng mà lần đầu tiên gặp được ngươi, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi nàng biết chuyện vô cùng tức giận, nói lần sau phải trực tiếp giáo huấn ngươi một trận, nhưng vì không muốn để ngươi phát hiện là nàng tìm người tới đánh ngươi, liền bảo chúng ta làm bộ thiếu nợ cờ bạc, để cho người của nàng ngụy trang thành người đòi nợ, nhân lúc đòi nợ liền hung hăng đánh ngươi một trận, nhưng mà không nghĩ đến ngươi có pháp khí lợi hại như vậy. Hiện tại nàng lại bảo ta tới lừa ngươi đi gặp nàng, hình như nàng tìm được thuật sư cấp chín với yêu thú lợi hại để đối phó ngươi.”
Ô Nhược cười lạnh: “Hai huynh đệ các ngươi luôn miệng nói coi ta là huynh đệ, hiện tại lại giúp đỡ người ngoài tới đối phó ta, thật đúng là hảo huynh đệ.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Nếu không phải bọn họ bức chúng ta, chúng ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Nàng bức các ngươi như thế nào?”
“Nàng nói nếu chúng ta không làm theo lời của nàng, nàng sẽ khiến cho Từ gia chúng ta đẹp mặt, thậm chí sẽ cho toàn bộ chi thứ Từ gia chúng ta không được sống yên ổn. Từ gia chúng ta cũng không thể chịu nổi sóng gió được nữa, chúng ta không muốn cha nương bọn họ vì Từ gia mà lao tâm khổ tứ, càng không muốn tổ phụ cùng tổ mẫu bọn họ vì Từ gia mà cúi đầu với người khác.” Từ Yến Văn nói, nước mắt chảy ra: “Cho nên, chúng ta liền đồng ý làm theo lời nàng nói, dù sao thì ngươi chỉ cần cho nàng đánh một trận xả giận là được rồi.”
Ô Nhược nhìn nước mắt của hắn mà nao nao, xem ra Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ cũng không phải là xấu, nếu không phải thật sự muốn phản kháng mà lại bất lực thì cũng sẽ không có chuyện bị y khống chế mà vẫn có thể chảy nước mắt.
Kỳ thật nếu không phải lần trước phát hiện có gì đó không thích hợp, mấy hôm sau lại trùng hợp như vậy gặp nhau ở bên ngoài Rã Rời Các, y cũng không muốn dùng Ngôn linh chi thuật để buộc bọn họ nói ra sự thật.
Ô Nhược vẽ lên góc áo của Từ Yến Văn một bức truy tung phù, sau đó, lại cởi bỏ Ngôn linh chi thuật cho hắn.
Từ Yến Văn dần dần lấy lại tinh thần chớp chớp mắt, nhận thấy trên mặt mình có chút lạnh lẽo, nghi hoặc giơ tay lên lau, mu bàn tay lại dính nước: “Hả? Sao trên mặt ta lại dính nước?”
Ô Nhược nói: “Ngươi trở về nói với người đòi nợ, hôm nay ta không mang theo nhiều ngân lượng, ngày mai sẽ mang đến cho hắn.”
Từ Yến Văn ngẩn người: “Ngươi, ngươi muốn thay chúng ta trả nợ?”
“Nhị ca không phải bị bọn họ bắt đi rồi sao? Ta không lấy bạc chuộc lại hắn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn bị người đánh chết?”
Từ Yến Văn thấy y nguyện ý lấy ra 50 vạn lượng bạc, bỗng nhiên trong lòng vô cùng áy náy: “Được, được, ngày mai ta ở đây chờ ngươi tới.”
“Ừm.” Ô Nhược xoay người rời đi, chờ đi đến nơi Từ Yến Văn không còn nhìn thấy y nữa, triệu hồi Thủ Lao ra, sau đó giao truy tung phù cho hắn, bảo hắn đi theo sau Từ Yến Văn xem xem Từ Toàn Huỳnh hiện tại ở đâu.
Lúc sau, y trở lại trong cung chờ tin tức.
Bên trong Hành Tinh Cung, Hắc Tuyển Dực ngồi trong đại viện vừa dạy Đản Đản cùng Lương Đông học huyền thuật, vừa cùng Tiểu Tiểu đọc sách, thấy Ô Nhược trở về, nhướng mày, buông sách hỏi: “Ngươi hôm nay không phải đi gặp Hắc Tuyển Hành sao? Sao lại trở lại sớm như vậy? Hắn không chấp nhận thân phận là Thái Tử Phi của ngươi?”
“Bọn họ có việc, không tới như đã hẹn.” Ô Nhược ngồi xuống bên cạnh Hắc Tuyển Dực: “Khi ta trở về, gặp được Từ Yến Văn, chính là đại biểu ca của nương ta.”
Y kể lại chuyện vừa rồi xảy ra: “Ngươi nói ta có nên giúp bọn hắn một phen hay không?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Bà ngoại hiện tại lo lắng nhất chính là chuyện của Từ gia, tất nhiên là nên giúp bọn hắn một phen, sau đó, ngươi bảo Từ Yến Văn bọn họ thuyết phục Từ gia bọn họ rời khỏi tầng mười tám tới tầng một, như vậy sẽ tiện cho chúng ta bảo hộ bọn họ chu toàn hơn.”
Ô Nhược gật gật đầu.
Hắc Tín hầu hạ ở bên cạnh nói: “Thái Tử, Lâu đại nhân tới.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực nhìn về phía cửa hậu viện.
Lâu Khuynh Lạc thong thả bước đến phía trước bọn họ.
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, sao lại ra đây?”
Lâu Khuynh Lạc suy yếu cười: “Ở trong cung của Thái Tử quấy rầy nhiều ngày, cũng đến lúc nên trở về rồi.”
“Chờ thương thế khỏi rồi hẵn trở về.”
“Nhưng mà……”
Hắc Tuyển Dực trực tiếp bảo thị vệ đỡ Lâu Khuynh Lạc trở về phòng.
Ô Nhược nhìn bóng dáng đi xa, uống một ngụm trà nói: “Thật đúng là một mỹ nam, bị thương nhưng vẫn phong thái thoát phàm.”
Y cứ cảm thấy Lâu Khuynh Lạc thừa dịp Hắc Tuyển Dực ở trong cung, liền ngụy trang cho mình một bộ dáng làm người thương tiếc ra đây cáo từ Hắc Tuyển Dực, thậm chí đã đoán được Hắc Tuyển Dực sẽ không để cho hắn rời đi mới dám nói như vậy.
Aiiiii!
Có phải tâm tư y quá phức tạp, cho nên nghĩ tâm tư của người cũng phức tạp như vậy hay không?
Hắc Tuyển Dực: “……”
Ô Nhược đổi đề tài hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi mà ở trong cung như vậy?”
“Hôm nay ta không có việc cần xuất cung, liền ở trong cung phê duyệt tấu chương.”
Ô Nhược còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên, Thủ Lao xuất hiện ở trước mặt bọn họ: “Chủ tử.”
“Theo dõi được không?” Ô Nhược hỏi.
“Ừm, Từ Yến Văn đến sòng bạc ở Bảo thành tầng mười lăm gặp Từ Toàn Huỳnh, bên người Từ Toàn Huỳnh có một tên thuật sư cấp chín cùng một con yêu thú cao cấp, năng lực của thuật sư cấp chín cùng yêu thú đều không kém, cho nên ta không dám tới gần. Sau đó bọn họ liền trở lại Từ gia ở tầng mười bốn, nơi đó thuật sư cấp chín càng nhiều, ta không dám tùy ý đột nhập vào đó.”
“Ngươi có thể nói khái quát trình độ của bọn họ đạt đến mức độ nào không?”
“Năng lực của thuật sư cấp chín ước chừng tương đương với Ô Thần Lưu, còn yêu thú cao cấp lợi hại hơn Yêu Chập.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Lợi hại hơn cả Yêu Chập?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Năng lực của Yêu Chập ở trong các yêu thú đã xem như là lợi hại, còn lợi hại hơn cả Yêu Chập, chẳng phải là yêu thú đỉnh cấp trong giới yêu thú sao.
“Ừm, con yêu thú này hình như đã đạt tới cảnh giới có thể hóa thành hình người.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Đạt đến cảnh giới có thể hóa thành hình người? Đại yêu thú lợi hại như thế theo lý thì sẽ không thần phục Nhân tộc mới phải, sao có thể nguyện ý nghe mệnh lệnh của người có cấp linh lực không cao như Từ Toàn Huỳnh chứ?”
“Hắn bị pháp khí khống chế, không thể không nghe mệnh lệnh của nàng.”
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Ngươi thấy thế nào?”
Hắc Tuyển Dực nghĩ nghĩ nói: “Cần phải có ít nhất tám thuật sư cấp chín bình thường mới có thể đối phó yêu thú có thể hóa hình, nhưng mà, yêu thú này không phải tự nguyện thần phục Từ Toàn Huỳnh, Từ Toàn Huỳnh cũng không phải lần nào cũng có thể khống chế nó, ngày mai, ta phái năm tên thuật sư cấp chín đi cùng ngươi.”
Ô Nhược hỏi: “Ngươi ngày mai không rảnh sao?”
“Ngày mai ta còn có việc, nhưng mà, ta vừa lúc cần đi Bảo thành ở tầng mười lăm, ngươi cứ đi đến đó trước, ta sẽ đi tìm ngươi sau.”
“Được.” Ô Nhược buồn bực: “Ngươi nói nữ tử này tại sao lại nhỏ mọn như vậy, ta chẳng qua là nói trận pháp của tổ phụ nàng có thể là bị lỗi ở phân đoạn nào đó, liền phải tìm người đánh ta một trận, đến mức này sao? Aiii, thật là cảm thấy đáng tiếc cho Tuyển Hành, vậy mà phải lấy một nữ nhân vì một việc cỏn con cũng ghi hận người khác như này làm thê, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ khó sống chung.”
Hắc Tuyển Dực cũng thay Hắc Tuyển Hành cảm thấy tiếc hận, một nam nhân có năng lực như vậy không nên bị một nữ tử mọi việc đều tính toán chi li làm liên lụy.
“Ta thấy Tuyển Hành cũng không thích Từ Toàn Huỳnh, hẳn là người trong nhà định thân.”
“Là phụ thân hắn cùng gia chủ Từ gia định ra.” Hắc Tuyển Dực cảm thấy thực may mắn người nhà của hắn không tùy tiện sắp xếp hôn sự cho bọn hắn như vậy.
“Mọi người đều bị nguyền rủa, không nên lại cường ngạnh đính hôn cho tiểu bối nữa, buộc bọn họ ở bên người mình không thích, đây chẳng phải là hại đám tiểu bối?” Ô Nhược nhìn Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi trên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc của hắn: “Về sau bất kể là con ta thích ai ta cũng sẽ tích cực ủng hộ bọn họ ở bên nhau.”
Tiểu Tiểu nâng đầu nhỏ nhìn hắn: “Cha, ta thích ca ca.”
Đản Đản chạy tới bế Tiểu Tiểu lên hôn một cái: “Ta cũng thích Tiểu Tiểu.”
Tiểu Tiểu cười thẹn thùng.
Ô Nhược cười nói: “Tình cảm của hai huynh đệ thật tốt.”
Hắc Tuyển Dực cầm lấy khăn lụa lau đi nước miếng trên mặt cho Tiểu Tiểu.
Ô Nhược nhìn về phía Lương Đông đứng ở cây cột bên cạnh mang vẻ mặt hâm mộ mà nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói với Hắc Tuyển Dực: “Lương Đông thoạt nhìn rất làm người đau lòng, ngươi ôm hắn một cái đi, nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là hậu duệ hoàng thất, hơn nữa, nói không chừng lại là nhi tử của đệ đệ hoặc là thúc bá của ngươi.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Cho hắn càng nhiều hi vọng, cuối cùng thất vọng lại càng lớn.”
Ô Nhược ngẫm lại cũng đúng.
Hiện tại Lương Đông đã coi Hắc Tuyển Dực trở thành phụ thân, nếu đối xử với hắn quá tốt, ngược lại khiến hắn sau khi biết Hắc Tuyển Dực không phải phụ thân hắn sẽ vô cùng đau lòng khổ sở.
Ô Nhược vỗ vỗ Đản Đản: “Đi chơi với Lương Đông đi.”
Chương trước | Mục lục | Chương sau
Gợi ý pass chương 318 – 320: Là ai nói cho Từ Yến Văn biết nơi có thể tìm được Ô Nhược? (11 chữ, không viết hoa không dấu không cách)
Rồi Đản Đản với Tiểu Tiểu thích nhau theo kiểu anh em 1 nhà hay thích theo kiểu kia vậy mn ._. Đoạn bé Tiểu cười thẹn thùng làm tui hoang mang quá
Thì cái kiểu 1 người hướng nội bộc lộ tình cảm với người thân nên ngại ngùng á