Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực bọn họ đi đến vương phủ Hắc Tuyển Đường, liền nghe thấy thị vệ nói Quỷ Bà đã đưa Từ Dĩ Nhuận bọn họ về trong vương phủ.
Bọn họ đi vào tiểu viện của Ô Tiền Thanh, bên trong truyền ra tiếng khóc sướt mướt.
Ô Nhược đi vào đại sảnh nhìn thấy Quản Đồng cùng với một phụ nhân có dung mạo tương tự nàng đang ôm nhau khóc thút thít, Ô Hi cùng Quỷ Bà liền ở bên cạnh dùng khăn lụa lau nước mắt.
Ô Trúc cùng Ô Tiền Thanh an ủi Quản Đồng bọn họ, U Diệp cùng Cức Hi bọn họ đứng ở một bên xem người Từ gia tương nhận, mà Từ Dĩ Nhuận cùng Tô Bạch Song lại đặc biệt xấu hổ.
“Từ Phán Dương!!” Từ Yến Văn vừa nhìn thấy Ô Nhược bình an trở về, kích động đứng lên, trên mặt vừa vui mừng lại vừa mang theo một tia lửa giận: “Ngươi, ngươi tiểu tử này, rõ ràng là cháu ngoại trai của ta, lại chiếm tiện nghi của chúng ta, không phải gọi chúng ta là ca, thì là gọi thẳng tên của chúng ta, ngươi, ngươi quá đáng giận.”
Từ Dĩ Nhuận trừng hắn một cái: “Ngươi còn gọi y là Từ Phán Dương?”
“Đúng rồi, phải gọi y là Ô Nhược.”
Từ Dĩ Nhuận thở dài, ngay sau đó, đáy mắt hiện lên một tia đau thương nhanh đến khó có thể bắt giữ, hóa ra tiểu nhi tử của hắn sớm đã bị người hại chết, nhưng người làm cha như hắn lại không biết gì.
Tô Bạch Song nhìn thấy Ô Nhược, càng thêm xấu hổ, nàng đã từng buộc ‘Thái Tử Phi’ cùng người khác thành thân, nếu như bị Thái Tử biết chắc chắn sẽ băm nàng thành trăm mảnh.
Nàng cẩn thận mà nhìn Hắc Tuyển Dực ở bên cạnh Ô Nhược, thấy đối phương lạnh lùng liếc mắt nàng một cái, bả vai nàng co rụt lại, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn người.
Từ Yến Võ nhìn thấy đại điểu quái đi theo sau Ô Nhược, kinh hãi nhảy dựng lên: “Từ, Từ, à, không, tiểu, tiểu Nhược, sao ngươi lại đem con đại điểu quái này về đây, ngươi có biết nó vô cùng lợi hại hay không, nó có thể hóa thành hình người, không có bảy, tám thuật sư cấp chín căn bản không đối phó được nó.”
Ô Nhược nhìn Pi Pi phía sau, giải thích: “Nó vốn là yêu thú của chúng ta, khi cùng chúng ta tới Tử Linh Quốc bị thất lạc, nó mới có thể bị người Từ gia bắt lại.
Pi Pi tức giận nói: “Mấy năm nay nếu không phải ta hóa hình sớm dẫn tới thân thể suy yếu, chỉ bằng mấy tên thuật sư bọn họ căn bản không bắt được ta.”
Cức Hi bay đến trước mặt Pi Pi: “Cuối cùng cũng đã tìm được ngươi.”
“Các ngươi vẫn luôn tìm ta?” Pi Pi đặc biệt cảm động.
Ô Nhược nói: “Giác Giác cùng Đản Đản đều rất nhớ ngươi.”
“Đản Đản đâu?” Đản Đản được Pi Pi ấp ra, Pi Pi đặc biệt có cảm tình với hắn, tựa như nhi tử của chính mình.
“Hắn ở trong cung, đợi lát nữa đem ngươi trở về gặp hắn, Giác Giác ở hậu viện, ngươi có thể qua đó tìm hắn.”
“Ừm.” Pi Pi xoay người rời khỏi đại sảnh.
Ô Nhược hỏi Hắc Tuyển Dực: “Pi Pi thật sự là yêu thú của ngươi sao? Yêu thú đã có thể hóa thành hình người ở Yêu tộc có thân phận vô cùng tôn quý, tại sao lại nghe theo ngươi lời nói?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Liền như nó nói, khi chuẩn bị hóa hình thân thể vô cùng suy yếu, ta chính là nhân lúc này bắt nó về ấp Đản Đản.”
Ô Nhược trừng lớn đôi mắt: “Ngươi là nhân lúc ấy bắt nó về?”
“Ừm, có vấn đề sao?”
“Ta còn tưởng rằng nó là yêu thú vẫn luôn đi theo bên cạnh ngươi, khó trách đời trước ta ……” Ô Nhược nói tới đây liền ngừng lại, vội vàng đem câu ‘chưa từng gặp qua nó’ nuốt trở lại trong bụng: “Thân phận địa vị của nó như vậy, hơn nữa lại là giống đực, vì sao lại có thể nguyện ý hạ mình thay chúng ta ấp Đản Đản?”
“Nó vốn dĩ cũng không nguyện ý, sau đó thấy linh khí Đản Đản tản ra có thể trợ giúp nó hóa hình sớm hơn, hơn nữa nó đang ở trong giai đoạn suy yếu cần có một chỗ trốn đi để hóa hình mới đồng ý việc này, ta còn bảo đảm với nó chỉ cần ấp ra được Đản Đản, sau đó nó có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Hóa ra là như vậy.” Cức Hi cười lạnh: “Ta cũng nói nó sao có thể ở lại bên cạnh các ngươi giúp các ngươi chăm sóc bọn nhỏ được chứ.”
Quản Đồng đã khóc đến đỏ cả mắt, lau đi nước mắt, gọi Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực lại đây, giới thiệu bọn họ với phụ nhân nàng vừa ôm cùng nam nhân đứng bên cạnh Ô Tiền Thanh: “Ông ngoại, bà ngoại, đây là con thứ hai Ô Nhược, bên cạnh y vị này chính là đương kim Thái Tử.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Từ Chiêu Bình cùng Tần Trân vừa nghe, vội vàng gọi nhi tử, con dâu cùng các tôn tử lại đây hành lễ. Tuy rằng sáng sớm, Quỷ Bà đã giải thích cho bọn họ tất cả mọi chuyện về Ô Nhược, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Hắc Tuyển Dực vẫn cứ cảm thấy phi thường khiếp sợ, không thể tin được Từ gia bọn họ sẽ có người trở thành Thái Tử Phi, cũng không dám nghĩ đến một ngày nào đó có thể cùng Thái Tử mặt đối mặt nói chuyện, đây là chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Ô Nhược vội vàng nói: “Các ngươi không cần đa lễ, ở đây không cần hành lễ.”
Quản Đồng gật đầu: “Tiểu Nhược nói đúng, Tuyển Dực không để ý mấy cái nghi thức xã giao này đâu.”
Quỷ Bà nói với Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ta chưa được ngươi đồng ý đã đem cha nương bọn họ tới đây, ngươi sẽ không để ý chứ?”
Khi Thủ Lao đem Từ Yến Văn cùng Từ Yến Võ về đến vương phủ, cũng nói cho nàng chuyện đã xảy ra, nàng liền cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng mang theo Từ Yến Văn hồi Từ gia khuyên bảo cha mẹ bọn họ rời đi, may mắn cha nương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, mới không khăng khăng muốn ở lại Từ phủ.
“Bà ngoại, ngươi nghĩ nhiều rồi, bọn họ đều là thân nhân của ta, sao ta có thể để ý, chỉ là……” Ô Nhược nhíu mày: “Chi thứ Từ gia chỉ còn lại có bằng đấy người như vậy thôi sao?”
Quỷ Bà áy náy nói: “Trước kia chi thứ có rất nhiều người, nhưng từ sau khi chuyện của ta xảy ra, người Từ gia chúng ta bị thủ lĩnh Cựu tộc tru sát hơn phân nửa, có vài người không dám đắc tội với thủ lĩnh Cựu tộc liền dẫn theo người nhà đi trốn, dần dần, chỉ dư lại người một nhà chúng ta với vài vị trưởng lão cùng người nhà bọn họ.”
Ô Nhược hỏi: “Vậy ngươi có bảo mấy trưởng lão kia lánh đi hay không?”
Tần Trân nói: “Trước đó vài ngày, vài vị trưởng lão biết được Nhiên Nhi từng trở về Từ gia, ẩn ẩn cảm thấy có chuyện không hay sắp sửa xảy ra liền tìm người bói một quẻ, nhưng lại không tính ra quẻ tượng, bọn họ lo lắng sẽ lại xảy ra việc như vài thập niên trước, liền mang theo người nhà vội vàng rời đi.”
Cức Hi hừ lạnh: “Những người này còn rất khôn khéo.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Bọn họ rời đi cũng tốt.”
Bỗng nhiên, Tô Bạch Song quỳ xuống: “Mong Thái Tử điện hạ cứu người nhà mẹ đẻ ta một mạng.”
Quỷ Bà lúng túng nói: “Chúng ta đi vội quá, mới chỉ phái người đi báo cho người nhà mẹ đẻ đại tẩu, cũng không biết bọn họ có tin lời người ta phái đi nói hay không, có lẽ hiện tại bọn họ còn ở trong phủ chưa rời đi.”
Hắc Tuyển Dực bảo bọn họ an tâm: “Ta đã phái người bảo hộ bọn họ, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, liền sẽ lập tức dẫn bọn hắn rời đi.”
Tô Bạch Song cảm kích cúi đầu với hắn: “Cảm ơn Thái Tử.”
Quản Đồng vội vàng nâng Tô Bạch Song lên: “Mợ, đều là người trong nhà, ngươi không cần đa lễ như vậy.”
Tô Bạch Song càng cảm thấy xấu hổ đến không biết đối mặt với Quỷ Bà cùng Ô Nhược như thế nào, những việc trước đây nàng làm thật sự là khiến người ta khinh thường.
Quỷ Bà nắm lấy tay Tô Bạch Song: “Đại tẩu, mọi việc trước kia đều đã qua, ta hy vọng ngươi có thể buông bỏ những việc trước kia, cùng chúng ta một lần nữa ở chung hòa thuận.”
Trước kia Tô Bạch Song đối xử với nàng như chị em ruột, sau đó bởi vì chuyện của nàng cùng Quản Châm liên luỵ tới Từ gia cùng Tô gia, dẫn tới Từ gia lâm vào khốn cảnh, cuối cùng phải bán hết của cải gia sản để lấy tiền duy trì cuộc sống. Cuộc sống của Tô gia cũng không tốt hơn là mấy, mỗi lần Tô Bạch Song trở về Tô gia thăm người nhà, không phải là bị người Tô gia châm chọc mỉa mai, thì là không cho nàng vào cửa, dần dà, Tô Bạch Song liền sinh ra oán hận đối với nàng.
Tần Trân cùng Từ Chiêu Bình cũng là vì biết Tô Bạch Song không dễ dàng gì mới mắt nhắm mắt mở với những việc nàng làm.
Tô Bạch Song ngấn nước mắt ngơ ngẩn nhìn nàng, không thể tin được Quỷ Bà lại dễ dàng tha thứ cho nàng mấy năm nay đối xử với nàng chanh chua như vậy.
“Ngươi không muốn sao?”
“Ta đương nhiên nguyện ý……” Tô Bạch Song vội vàng trả lời.
Ô Tiền Thanh nói: “Sắp tới buổi trưa rồi, ta bảo quản gia sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, chờ đến khi ăn cơm trưa, lại kêu các ngươi lại đây dùng cơm.”
Hắc Tuyển Dực dặn dò Từ Chiêu Bình bọn họ: “Thời gian tới tốt nhất đừng ra khỏi phủ.”
“Ừm.”
Sau khi bọn họ rời đi, Hắc Tuyển Đường đi vào tiểu viện của Ô Tiền Thanh nói: “Đại ca, vừa mới truyền đến tin tức nói người Cựu tộc đều đã biết chi thứ Từ gia có một Thái Tử Phi, thủ lĩnh Cựu tộc còn hạ lệnh, chỉ cần nhìn thấy người lớn lên tương tự Từ Dĩ Nhuận cùng Tần Trân liền giết, đại ca, ngươi nói liệu có phải là Hắc Tuyển Hành truyền tin tức này ra hay không? Đại tẩu mới vừa biểu lộ thân phận với hắn, sau đó, chuyện đại tẩu là Thái Tử Phi liền truyền khắp toàn bộ Cựu tộc.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Đây không phải là tác phong của Hắc Tuyển Hành.”
Ô Nhược gật đầu: “Ta cũng không tin là hắn truyền chuyện này ra.”
“Mặc kệ là ai truyền, về sau đại tẩu cũng không thể đơn độc ra khỏi cửa, đúng rồi, bà thông gia cùng đại tẩu lớn lên tương tự, cũng không thể đơn độc ra khỏi cửa?”
Quản Đồng nói: “Các ngươi yên tâm, thời gian này ta đều không ra khỏi cửa.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Bọn họ tra được Từ gia, sẽ rất nhanh liền biết người nhà Tiểu Nhược ở trong phủ, cho nên, không chỉ có nương, còn có cha cùng Tiểu Hi, đại ca đều không được đơn độc đi ra ngoài. Nếu muốn đi ra ngoài, liền mang theo nhiều người bảo hộ các ngươi, nhưng mà ở tầng một, người Cựu tộc còn chưa dám ở trên địa bàn của chúng ta làm xằng làm bậy.”
U Diệp bất mãn nói: “Ta nói đệ phu, tuy rằng ta còn chưa thành thân với Tiểu Trúc, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là nửa người Ô gia đi? Sao ngươi lại không quan tâm ta, bảo ta cũng đừng đơn độc ra cửa?”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ngươi đơn độc đi ra ngoài cũng không chết được.”
Hắc Tuyển Đường cười nói: “Đại tẩu, nếu là ngươi đơn độc ra cửa, ta lại khá là lo lắng cho mấy tên Cựu tộc không có mắt đó, bởi vì người chết sẽ là bọn họ mà không phải ngươi.”
U Diệp nhướng mày: “Ta coi như đây là các ngươi đang khen ta.”
“Đúng vậy, chính là đang khen ngươi.”
Những người khác không khỏi che miệng cười.
Ô Nhược nhìn U Diệp sờ sờ cằm: “Ta bỗng nhiên rất tò mò đại tẩu năm nay bao nhiêu tuổi.”
Y hỏi như vậy là bởi vì y cảm thấy U Diệp có đôi khi giống một đứa trẻ, nhưng mà, hắn đã có một nữ nhi, như vậy tính ra, tuổi hẳn là không nhỏ mới đúng.
Sắc mặt U Diệp cứng đờ.
Mọi người đều tò mò nhìn U Diệp.
Ô Trúc nói: “Nghe Tiểu Nhược nói như vậy, ta mới phát hiện mình cũng không biết U Diệp bao nhiêu tuổi.”
“Tuổi của người ta là một bí mật không được nói cho các ngươi.” U Diệp dùng thanh âm của một cô nương để nói, các nam nhân ở đây đều run run, toàn thân nổi hết cả da gà.
Hắc Tuyển Đường réo lên: “Đại tẩu, ngươi có thể đừng có mà mặc nam trang dùng thanh âm nữ nhân nói chuyện được hay không, quá làm người ghê tởm.”
Dạ Ký than nhẹ một tiếng: “Ta nhớ Ma Đế đời trước, cũng chính là huynh trưởng của Ma Đế hiện tại đã hơn một trăm tuổi, vậy U Diệp ít nhất cũng phải 7-80 tuổi đi.”
Vừa mới nói xong, đã bị U Diệp đá bay ra ngoài: “Con mẹ nó, ta không già như vậy.”