Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược nhân lúc Lịch Quận Vương cùng Đại Linh Sư nói chuyện, vừa gắp thức ăn cho bọn nhỏ vừa tự mình ăn cơm, vừa quan sát Lịch Quận Vương.
Lịch Quận Vương cùng Lâu Khuynh Lạc có vài phần tương tự, dung mạo tuấn tú, tươi cười ôn hòa, cùng Lâu Khuynh Lạc đứng chung một chỗ, tựa như một người đại ca hiền lành, khiến cho người ta một chút cũng không nhìn ra bộ dáng có dã tâm.
“Không biết Đại Linh Sư dự định tổ chức hiến tế đón năm mới ở đâu?” Lịch Quận Vương hỏi.
Đại Linh Sư nói: “Đêm qua tính một quẻ, dự định tổ chức hiến tế ở nhà thờ tổ hoàng thất trên mặt đất, hy vọng các lão tổ tông phù hộ chúng ta sớm ngày giải trừ nguyền rủa thành công.”
Lịch Quận Vương cười nói: “Được, bổn vương sẽ chuẩn bị hết thảy, sẽ làm cho các lão tổ nhìn thấy thành ý của chúng ta, phù hộ chúng ta sớm ngày giải trừ nguyền rủa thành công, nhưng mà nếu tổ chức hiến tế ở nhà thờ tổ hoàng thất, người Cựu tộc hẳn là không đồng ý, dù sao thì trong nhà thờ tổ hoàng thất có một nửa là tổ tiên bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ đến quấy rối.”
Ô Nhược nhìn thấy hắn nắm lấy đôi đũa chặt.
Đại Linh Sư nói: “Chuyện này liền phải để người Binh Bộ phụ trách bảo vệ.”
Ô Nhược bất động thanh sắc hỏi: “Đại Linh Sư biết chúng ta giải trừ nguyền rủa như thế nào không? Có phải ta cùng Tuyển Dực vào mùng 2 tháng 2 thành thân xong liền sẽ giải trừ nguyền rủa thành công hay không?”
Vừa mới dứt lời, y liền nhìn thấy Lịch Quận Vương lại nắm lấy đôi đũa chặt thêm vài phần, nhưng mà, cũng nhanh chóng buông lỏng ra.
Lịch Quận Vương vừa gắp đồ ăn, vừa kinh ngạc hỏi: “Thái Tử cùng Thái Tử Phi đại hôn vào mùng 2 tháng 2?”
Đại Linh Sư nhìn Ô Nhược cười cười: “Ừm, hôm qua mới định ngày, Thái Tử cùng Thái Tử Phi đều hy vọng có thể thành hôn càng sớm càng tốt.”
Lịch Quận Vương lại hỏi: “Khi hai người bọn họ thành thân là có thể giải trừ nguyền rủa?”
“Có lẽ vậy.” Đại Linh Sư ba phải cái nào cũng nói được: “Ta còn cần nghiên cứu thêm về việc giải trừ nguyền rủa, hy vọng có thể một lần liền thành công.”
Lịch Quận Vương cười nói: “Bây giờ cách mùng 2 tháng 2 chỉ còn hai tháng, hết sức cấp bách rồi, sau khi ta trở về liền lập tức chuẩn bị, phải bảo Thượng Y Cục chế tạo gấp hôn phục, còn phải tìm Đế Hoàng thương lượng về sính lễ.”
Ô Nhược tạ nói: “Phiền toái Lịch Quận Vương.”
“Đây đều là việc bổn vương nên làm.” Lịch Quận Vương nhìn về phía Đản Đản cùng Tiểu Tiểu: “Hai vị tiểu điện hạ thật ngoan ngoãn, ăn cơm cũng không quấy không nháo, không giống khuê nữ của bổn vương gia, khi còn nhỏ ăn uống vô cùng quấy, món nào không thích ăn, bất kể đút như thế nào đều không ăn, còn thường hay khóc nháo.”
Đại Linh Sư vui vẻ: “Hai vị tiểu điện hạ cũng không kén ăn, Lịch Quận Vương mau dùng bữa, nếu không đồ ăn sắp bị Đại điện hạ ăn sạch rồi.”
Lịch Quận Vương nhìn lại thì thấy, thật đúng là sắp bị Đản Đản ăn hết rồi, mấy món khác cũng bị Ô Nhược gắp gần hết, hắn vội vàng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Ô Nhược mang bọn nhỏ trở về nghỉ trưa, Lịch Quận Vương cùng Đại Linh Sư thương lượng một vài chuyện, tới buổi chiều mới một mình rời hỏi Hiến Tế Điện, ngồi lên xe thú xuất cung.
Trên đường trở lại quận vương phủ đi ngang qua phố xá náo nhiệt, xe thú không thể không đi chậm lại.
Lúc này, một chiếc xe thú khác cũng đuổi lại đây, chạy song song với xe thú của Lịch Quận Vương. Bỗng nhiên, Lịch Quận Vương đang nhắm mắt suy nghĩ chuyện gì đó nghe thấy có người đè nặng thanh âm nói: “Sắp xếp như thế nào?”
Lịch Quận Vương nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lập tức mở hai mắt, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo cùng giận dữ, trầm mặc một lát, đè nặng lửa giận thấp giọng nói: “Nhà thờ tổ.”
Dứt lời, xe thú bên cạnh vượt qua bọn họ, nhanh chóng rời khỏi phố xá sầm uất.
Ngay sau đó, một bóng dáng vô thanh vô tức đuổi theo đuôi chiếc xe thú kia.
Lịch Quận Vương trầm giọng nói với xa phu bên ngoài: “Đẩy nhanh tốc độ hồi phủ.”
“Tuân lệnh.”
Ngay khi xe thú chuẩn bị trở lại quận vương phủ, trên đường lớn có một đoàn bá tánh cùng người nha môn đứng đầy ra đường, mà các bá tánh đều đang khe khẽ thảo luận gì đó.
Lịch Quận Vương loáng thoáng nghe thấy các bá tánh đang thảo luận đề tài ‘kỹ viện’, nhưng mà trong lòng hắn có chuyện, cũng không chú ý lắng nghe, hắn trở lại quận vương phủ, bước vào trong thư phòng, nổi giận đùng đùng hỏi quản gia: “Hắn sao lại thế này? Bổn vương không phải đã từng dặn dò không thể trực tiếp gặp mặt sao? Vì sao đột nhiên phá vỡ quy củ này?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Quản gia biết hắn chỉ ai, hạ giọng nói: “Bởi vì thông đạo ngầm từ kỹ viện đi thông đến phủ hắn bị phá hủy, hiện tại có rất nhiều người nhìn chằm chằm thông đạo, kỹ viện cùng phủ đệ bên kia, đối phương mới bất đắc dĩ tìm tới ngươi dò hỏi tình hình.”
Lịch Quận Vương kinh hãi, nghĩ đến câu chuyện nghe thấy trên đường, chẳng lẽ chính là chỉ thông đạo bị hủy?
“Chuyện này xảy ra từ khi nào? Thông đạo ngầm đang êm đẹp sao tự nhiên lại bị người phá hỏng, hơn nữa phía dưới có trận pháp chống đỡ, hẳn là không dễ dàng bị hủy như vậy mới phải……Chuyện này khẳng định có điều kỳ quặc, ngươi mau chóng phái người bí mật điều tra sao lại thế này.”
“Ngay vào nửa canh giờ trước, sau đó ta phái người đi hỏi thăm, nghe nói là có hai gã thuật sư cấp chín vì tranh đoạt một cái nguyên liệu cao cấp nên đánh nhau, vô cùng kịch liệt, liền làm nổ luôn thông đạo ngầm, rất nhiều người đều chạy tới vây xem, cũng kinh động nha môn, nhưng mà, hai gã thuật sư cấp chín đó lại chạy mất tiêu. May mắn chính là cửa ra của thông đạo trong phủ chúng ta không cùng một nơi với thông đạo ở kĩ viện, nếu không, chắc chắn bị người nha môn phát hiện của thông đạo chúng ta.”
“May cái rắm!” Lịch Quận Vương hiếm khi nói lời thô tục: “Chuyện này khẳng định không đơn giản, ngươi mau chóng phái người đi lấp thông đạo thông đến kĩ viện ở phủ chúng ta lại.”
“Đã phái người đi lấp.”
Lịch Quận Vương thoáng thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt tán dương liếc mắt nhìn quản gia một cái: “May mắn ngươi nhanh nhẹn, nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện thông đạo giữa chúng ta và kỹ viện, hơn nữa, người thông minh một chút liền sẽ liên tưởng đến chúng ta thông qua thông đạo hẹn gặp mặt nhau ở kỹ viện. Bất kể thế nào, sau khi thông đạo bị hủy hắn liền lập tức tìm tới bổn vương cũng quá mạo hiểm, vạn nhất có người nhìn chằm chằm hắn, làm sao bây giờ?”
Quản gia nhíu mày: “Lão nô cho rằng hắn hiện tại tới tìm ngươi, ngược lại không dễ dàng khiến người khác chú ý đến như vậy, bởi vì hiện tại lực chú ý của mọi người đều nằm ở thông đạo, một chốc một lát sẽ không có người điều tra bọn họ, chờ đến lúc lực chú ý của mọi người đặt ở kỹ viện cùng bên kia, chỉ sợ hắn muốn thoát thân cũng khó khăn.”
Lịch Quận Vương ngẫm lại cũng phải: “Về sau làm việc phải càng thêm cẩn thận một chút, bảo hắn nếu không có chuyện gì cấp bách, liền không được tìm bổn vương.”
“Tuân lệnh.”
Tuy rằng vụ thông đạo không liên lụy đến hắn, nhưng mà Lịch Quận Vương vẫn cứ không yên tâm, cứ luôn cảm thấy việc thông đạo bị hủy là có người cố ý làm.
Hôm sau lâm triều, Đế Hoàng còn chưa giá lâm, các đại thần đều ở trong đại điện nhỏ giọng thảo luận chuyện hôm qua có người đánh nhau ở trên phố, làm lộ ra một cái thông đạo.
“Ta nghe nói cái thông đạo này vừa thông đến kỹ viện, bên kia vừa thông đến Võ Huyền Các.” Một trong số các đại thần xì một tiếng, nói giỡn: “Thật đúng là không nghĩ tới Võ Huyền Các từ trước đến nay thích làm việc thiện cũng đều là hạng người hạ lưu, không dám quang minh chính đại đi kỹ viện sợ hỏng mất thanh danh, liền ở phủ đệ nhà mình đào một cái thông đạo.”
Một vị đại thần khác ý vị thâm trường cười nói: “Kỹ viện cách Võ Huyền Các cực xa, đào cái thông đạo này nhất định phí không ít tâm lực, làm ra một việc tốn sức tốn bạc như vậy, chứng tỏ nhu cầu của Võ Huyền Các cực kỳ nhiều.”
Các đại thần đang ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm đều che miệng cười khẽ.
Phó Hiệu đại nhân hừ lạnh: “Nếu cái thông đạo này chỉ là để tiện làm việc hạ lưu còn tốt, nhưng nếu dùng để phục vụ mưu đồ gây rối, chuyện này còn phải tra cho rõ ràng, Kinh Triệu Doãn đại nhân, ngươi cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.”
“Các ngươi quả thật là nhiều chuyện.” Bỗng nhiên, một tiếng nói trầm thấp truyền vào.
Mọi người thấy là Thái Tử tới, vội vàng hành lễ: “Hạ quan bái kiến Thái Tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Hắc Tuyển Dực nhìn Kinh Triệu Doãn: “Kinh Triệu Doãn, luật lệ của chúng ta có quy định, vì không khiến cho thành phố ngầm bị sập, những người khác không được tự ý đào thông đạo ở phủ đệ của mình, nhưng mà lại có người làm lơ luật pháp của chúng ta, cho nên nhất định phải nghiêm trị việc này, tra rõ nguyên nhân bọn họ đào thông đạo, còn có, thừa dịp này phải điều tra cho kĩ xem còn có thông đạo ngầm khác hay không.”
“Tuân lệnh.” Thái Tử tự mình hạ lệnh, Kinh Triệu Doãn không dám không tuân theo.
Lịch Quận Vương lén lút thở ra một hơi, may mắn trước đó đã phái người lấp thông đạo lại, nhưng mà, về sau muốn liên hệ với người Võ Huyền Các, chắc hẳn phải đổi loại phương thức khác.
Lúc này, thái giám hô lên: “Đế Hoàng giá lâm.”
Hắc Tuyển Dực như có như không liếc mắt nhìn Lịch Quận Vương, xoay người đi đến vị trí ngày thường hay ngồi của hắn.
Trên triều đình, khi thì tranh luận kịch liệt, khi thì mệt mỏi nhàm chán nghe Đế Hoàng nói một vài chuyện.
Ô Nhược ở trong Hiến Tế Điện học tập lễ nghi cũng không khá hơn là mấy, ở trong đại điện, răm rắp làm theo động tác Đại Linh Sư dạy, mãi đến khi Đại Linh Sư cảm thấy y không làm sai nữa mới thả cho y rời khỏi Hiến Tế Điện.
Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, liền thấy ba đứa nhỏ đang trốn trong bụi cỏ chơi đùa, thái giám cung nữ vì để không quấy rầy bọn họ chơi vui vẻ, liền đứng ở nơi xa xa trông chừng bọn họ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Đản Đản đệ đệ, Tiểu Tiểu đệ đệ, ta có kẹo, các ngươi ăn không?” Lương Đông lấy kẹo từ trong lòng ngực ra đưa cho Đản Đản cùng Tiểu Tiểu.
“Ăn.” Đản Đản ham ăn lập tức cầm lấy viên kẹo, nhưng cũng không quên đệ đệ của mình, hắn bóc giấy gói kẹo ra, lấy một viên kẹo trong đó đưa cho Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu ăn.”
“Cảm ơn ca ca.” Tiểu Tiểu cầm lấy viên kẹo để ở dưới mũi ngửi ngửi, chau mày nói với Đản Đản: “Ca ca, cha nói không thể ăn quá nhiều kẹo, sẽ răng đau, hơn nữa, sắp đến giờ ăn cơm rồi, càng không thể ăn kẹo.”
Đản Đản nhìn Tiểu Tiểu, gói lại kẹo vào trong giấy: “Vậy đợi lát nữa rồi ăn.”
Lương Đông cười hì hì: “Nhớ phải ăn nha.”
“Ừm ừm.”
Ô Nhược nhìn đến đây, hô lên với bọn họ: “Đản Đản, Tiểu Tiểu, Lương Đông ăn cơm trưa.”
Đản Đản vui vẻ mà bế Tiểu Tiểu lên nhào về phía Ô Nhược: “Cha.”
Ô Nhược cười bế bọn họ lên.
“Thái Tử Phi.” Lương Đông thật cẩn thận mà kêu một tiếng.
Ô Nhược xoa xoa đầu nhỏ của hắn: “Đi ăn cơm đi.”
Lương Đông vui sướng cười, trải qua hơn hai tháng ở chung, hắn đã không còn sợ hãi nam nhân này như xưa nữa.
Ăn cơm trưa xong, Lương Đông liền trở về tiểu viện cách vách nghỉ trưa.
Tiểu Tiểu cùng Đản Đản ngoan ngoãn mà đặt kẹo lên trước mặt Ô Nhược.
Ánh mắt Ô Nhược lạnh lùng, cất kẹo đi, sau đó hỏi Tiểu Tiểu: “Gần đây học bắt mạch như thế nào rồi? Có thể bắt được chuẩn xác mạch của người hướng về phía nào chưa?”
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn trả lời: “Học được kha khá rồi, chỉ thiếu mỗi thực hành.”
“Buổi chiều bảo Pi Pi mang ngươi đi đến tiệm tạp hóa số một bắt mạch cho người, nếu trong mười người, đều có thể khám ra, liền giúp cha làm một việc, thế nào?”
Tiểu Tiểu đối với việc có thể tới dược đường bắt mạch cho người cảm thấy hết sức vui vẻ: “Được.”
Ô Nhược cười tủm tỉm mà xoa nhẹ đầu nhỏ của hắn.