Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Học lễ nghi ở Hiến Tế Điện được ba ngày, Ô Nhược cuối cùng cũng đã có thể làm được tất cả những động tác mà Đại Linh Sư dạy một cách thuần thục, sau này chỉ cần mỗi ngày đều ở trong phòng luyện tập một lần là được.
Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đang dạy Lương Đông cùng Đản Đản viết chữ, ánh mắt sáng ngời, bước nhanh đi qua đó: “Sao hôm nay ngươi lại có thời gian mà trở lại sớm như vậy?”
Hắc Tuyển Dực rũ mắt nhìn Lương Đông: “Ta đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng bọn nhỏ, liền tranh thủ được chút thời gian trở về với bọn họ, ăn cơm tối xong, ta còn phải trở lại công văn điện.”
Ô Nhược biết bọn nhỏ vô cùng nhớ nhung phụ thân, cũng không độc chiếm Hắc Tuyển Dực nữa, bảo hắn tiếp tục ở bên chơi với bọn nhỏ.
“Phụ thân, mời ngươi xem qua.” Lương Đông cầm tờ giấy vừa viết đưa cho Hắc Tuyển Dực, vẻ mặt khẩn trương ngồi ở bên cạnh chờ đợi.
Hắc Tuyển Dực nhận lấy nghiêm túc nhìn nhìn: “Ở tuổi này của ngươi, đã viết được đẹp như thế này rồi, có thể thấy được ngươi đã có một phen khổ công.”
“Thật ư?” Vẻ mặt Lương Đông vui sướng.
“Ừm.” Hắc Tuyển Dực khen ngợi xong, lại chỉ dạy hắn: “Nếu viết đứng chữ hơn một chút nữa, sẽ càng đẹp hơn một chút.”
Ô Nhược nhìn thoáng qua, chữ của Lương Đông xác thật khá đẹp, y lại nhìn chữ của nhi tử mình viết, không khỏi vỗ trán, quả thực là thảm không đành lòng nhìn, các nét chữ gần như là rít vào với nhau, căn bản không nhìn rõ là cái chữ gì, nhưng mà, cũng không thể trách Đản Đản, tay hắn quả thật là hơi nhỏ, cầm bút cũng cầm không xong.
Hắc Tuyển Dực cũng nhìn về phía Đản Đản.
Đản Đản phát hiện phụ thân cùng cha đang nhìn hắn, cười khúc khích, làm cho Ô Nhược bọn họ nhìn thấy hàm răng của hắn, hàm răng lộ ra bên ngoài đen xì như mực, tựa như bị trúng độc.
Ô Nhược vội vàng hỏi hắn: “Hàm răng ngươi sao lại biến thành màu đen rồi?”
“Mực nước không thể ăn.” Đản Đản nhăn lại đôi lông mày nhỏ.
Ô Nhược: “……”
Nếu không phải nhi tử của mình, thật muốn đánh hắn một trận.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp xách hắn lên giao cho Hắc Tín, bảo Hắc Tín dẫn hắn đi rửa mặt.
Rửa mặt trở về, vừa lúc đến giờ ăn cơm.
Mọi người mới vừa ngồi xuống bàn, thị vệ ngoài cung điện tới báo: “Thái Tử, Ngự Hiền Vương gia tới.”
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực đứng dậy đi tới cửa, tự mình nghênh đón Ngự Hiền thân vương: “Nhị bá, sao ngươi lại tới đây?”
Ngự Hiền thân vương cười nói: “Vừa rồi đi công văn điện tìm ngươi, nhưng ngươi không ở đó, đành phải tới cung của ngươi.”
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Nhị bá, có chuyện gì?”
Ngự Hiền thân vương vừa đi vào đại điện vừa nói: “Chúng ta năm nay sẽ cử hành hiến tế đón năm mới ở nhà thờ tổ hoàng thất, chúng ta cùng Cựu tộc đồng tông, bọn họ nhất định sẽ không cho phép chúng ta tế bái tổ tông bọn họ, cho nên, phải chuẩn bị thật tốt công tác bảo vệ an toàn trật tự, phòng ngừa Cựu tộc tới quấy rối.”
Sau khi tiến vào đại điện, ánh mắt hắn chuyển hướng tới Ô Nhược cùng bọn nhỏ đang ngồi ở bàn, giây phút nhìn thấy Lương Đông ngồi ở bên cạnh Đản Đản, đáy mắt hiện lên một vẻ kích động.
Ô Nhược vừa thấy liền biết Ngự Hiền thân vương đã biết về chuyện của Lương Đông, hơn nữa, hẳn là xác nhận Lương Đông là tôn tử của hắn, tới tìm Hắc Tuyển Dực thương thảo sự vụ, chỉ sợ chỉ là một cái cớ.
Y đứng lên, nói với Ngự Hiền thân vương: “Nhị bá, chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm tối, ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng chúng ta đi.”
Hắc Tuyển Dực cũng mời Ngự Hiền thân vương: “Nhị bá, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói.”
“Được được được.” Ngự Hiền thân vương không áp chế được nội tâm bồi hồi, ngồi xuống đối diện Lương Đông, có thể tùy lúc nhìn nhất cử nhất động của đứa nhỏ.
Ô Nhược dạy bọn nhỏ xưng hô: “Các ngươi còn không mau gọi ông bác.”
“Ông bác.” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời kêu lên.
Khi ánh mắt của Pi Pi cùng Ngự Hiền thân vương gặp nhau, lễ phép gật gật đầu.
Ngự Hiền thân vương vừa vui mừng vừa mất mát, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lương Đông, giả vờ trấn định hỏi: “Đều là bé ngoan, Tuyển Dực, đứa trẻ này là……”
“Hắn tên là Lương Đông.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Tức khắc, Ngự Hiền thân vương đỏ bừng hốc mắt.
Hắc Tuyển Dực dời đi tầm mắt nói với Hắc Tín: “Bưng đồ ăn lên.”
“Tuân lệnh.”
Một lát sau, thái giám cung nữ bưng đồ ăn đi lên.
Ô Nhược mời Ngự Hiền thân vương ăn cơm.
Ngự Hiền thân vương vừa cùng Hắc Tuyển Dực trò chuyện về buổi hiến tế đón năm mới, ánh mắt vừa nhìn về phía Lương Đông, càng nhìn càng thích.
Hắn tổng cộng có bốn đứa con, lại không có một đứa con nào lớn lên giống hắn, nào ngờ đại tôn tử con dâu sinh ra lại kế thừa dung mạo của hắn.
Lương Đông hết sức ngoan ngoãn, biết tự mình gắp đồ ăn phía trước, nếu không gắp được, Hắc Tín sẽ qua hỗ trợ, nếu Hắc Tuyển Dực giúp hắn gắp đồ ăn, hắn liền rất vui vẻ, vừa cười vừa gắp đồ ăn vào trong miệng.
Ngự Hiền thân vương lại vô cùng đau lòng, nhân lúc gắp đồ ăn cho Đản Đản cùng Tiểu Tiểu, cũng gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Lương Đông: “Ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút.”
“Được.” Lương Đông ngoan ngoãn mà ăn đồ ăn hắn gắp.
Ngự Hiền thân vương hơi hơi mỉm cười.
Ăn bữa tối xong, Hắc Tuyển Dực cùng Ngự Hiền thân vương đi ra ngoài đại điện, liền nhìn thấy một người lén lút trốn ở phía sau bồn hoa nhìn lén bọn họ.
Ngự Hiền thân vương trầm mặt xuống, tức giận nói: “Ai ở nơi đó?”
Người trốn ở phía sau bồn hoa lập tức run lên, sợ hãi rụt rè mà đi ra: “Niệm Hạ bái kiến Ngự Hiền thân vương cùng Thái Tử điện hạ.”
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Vì sao ngươi lại trốn ở đó?”
Niệm Hạ vội vàng nói: “Ta là tới đón Lương Đông trở về nghỉ ngơi.”
Hắc Tuyển Dực cũng không hỏi nhiều, cùng Ngự Hiền thân vương xoay người rời đi.
Niệm Hạ nghe thấy bọn họ thảo luận về việc hiến tế đón năm mới, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi vào đại điện đón lấy Lương Đông, vội vàng mang người về trong tiểu viện cách vách, đóng cửa phòng lại hỏi: “Lương Đông, khi các ngươi ăn cơm, Ngự Hiền thân vương nói gì với các ngươi?”
Vẻ mặt Lương Đông mờ mịt: “Mẫu thân, Ngự Hiền thân vương là ai?”
“Chính là người cùng phụ thân ngươi rời đi.”
“Ngươi là nói ông bác sao?” Lương Đông vui vẻ nói: “Ông bác đối xử với chúng ta rất tốt, gắp đồ ăn cho ta và các đệ đệ.”
Niệm Hạ vui vẻ nói: “Ngươi gọi hắn ông bác?”
Lương Đông gật gật đầu: “Thái Tử Phi bảo chúng ta gọi hắn ông bác.”
Niệm Hạ xoa xoa đầu nhỏ của hắn: “Đúng vậy, gọi ông bác, về sau nhìn thấy hắn lại gọi ông bác.”
“Được.”
Khi Niệm Hạ nói về Ngự Hiền thân vương, Ngự Hiền thân vương cũng đang hỏi về Niệm Hạ: “Nữ tử vừa rồi thoạt nhìn có chút quen mắt.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: “Nàng là mẫu thân của Lương Đông.”
Sắc mặt Ngự Hiền thân vương đại biến: “Nàng……”
Ngay sau đó nghĩ đến đây không phải nơi để nói chuyện này, đè xuống lửa giận nói: “Hóa ra nàng chính là ‘mẫu thân’ của Lương Đông.”
Hai chữ mẫu thân, gần như là từ trong kẽ răng Ngự Hiền thân vương thốt ra.
“Ừm.”
Ngự Hiền thân vương rủa thầm một tiếng: “Đáng chết.”
Hắc Tuyển Dực trấn an hắn: “Nhị bá, đừng nóng lòng.”
Ngự Hiền thân vương thở dài: “Xin lỗi, ta quả thật là hơi nóng vội, nhưng ta thật sự không nhịn được.”
“Ta có thể hiểu được, nhịn một chút là tốt rồi.”
“Ta vừa nhìn thấy hắn, là có thể cảm nhận được mối liên kết giữa hắn với ta, cho nên, ta rất khẳng định hắn chính là người nhà của chúng ta, Tuyển Dực, ngươi nhất định phải giúp ta chăm sóc tốt cho hắn, không thể để hắn lại chịu thương tổn.”
“Nhất định.”
Hắc Tuyển Dực cùng Ngự Hiền thân vương lại hàn huyên một hồi về việc hiến tế đón năm mới, sau đó trở lại công văn điện tiếp tục xử lý công vụ.
Tới gần giờ Hợi, Ô Nhược đúng giờ mang theo canh hầm tới thăn phu quân nhà mình.
Giống như từ trước tới giờ, các đại thần ăn canh xong liền rời khỏi công văn điện.
Ô Nhược nhân lúc Hắc Tuyển Dực ăn canh, nhỏ giọng hỏi: “Ta nhìn biểu hiện của nhị bá hôm nay, hình như đã biết Lương Đông là tôn tử của hắn.”
Hắc Tuyển Dực uống ngụm canh nói: “Hắc Quý nói, bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho đường tẩu từ ba năm trước liền biến mất không rõ tung tích, vì để không kinh động tới những người khác ta đành phải lén nói cho nhị bá chuyện này, bảo hắn bí mật khai quan nghiệm thi. Sau khi kiểm nghiệm, đứa trẻ trong quan tài xác thật không phải tôn tử của nhị bá ta, cho nên, chúng ta càng thêm khẳng định Lương Đông là nhi tử của đường ca, tuy rằng chúng ta còn chưa tự mình nghiệm chứng, nhưng cũng cảm thấy tám chín phần mười.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Vậy tại sao lại không tìm người nghiệm chứng?”
“Tạm thời vẫn là không nên rút dây động rừng.”
Ô Nhược gật gật đầu, cười nói: “Còn chưa được nghiệm chứng, nhị bá liền không chờ được tới gặp Lương Đông như vậy.”
“Ừm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lương Đông một lần, cho nên, nhị bá giả vờ tới tìm ta thương lượng sự vụ, tiện thể mà nhìn đứa nhỏ một cái, khi rời đi, hắn nói với ta nhìn thấy đứa nhỏ này có một cỗ cảm giác thân cận, nhất định là tôn tử của hắn không sai.”
“Ta cũng cảm thấy bọn họ khẳng định là thân nhân, đúng rồi, nhị bá còn chưa nói chuyện này cho Ngự Hiền Vương phi các nàng chứ?” Ô Nhược rất lo lắng hôm nay Ngự Hiền thân vương tới thăm Lương Đông, ngày mai có khả năng sẽ là Ngự Hiền Vương phi đến, ngày kia liền sẽ biến thành là Thế Tử phi cùng Thế Tử đến.”
“Ta đã dặn dò nhị bá trước tiên không được nói chuyện này cho người trong nhà.”
“Vậy là tốt rồi.” Ô Nhược chờ Hắc Tuyển Dực uống canh xong, lôi kéo hắn cùng nhau đi vào sương phòng trong công văn điện nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, trên đường Ô Nhược trở lại Hành Tinh Cung, gặp được Lão Hắc vừa lúc từ Biên thành trở về.
“Gia.” Lão Hắc tươi cười chào Ô Nhược.
Ô Nhược hỏi: “Sao lại trở về vào lúc này?”
Lão Hắc nói: “Trên mặt đất quá lạnh, liền hồi cung nghỉ ngơi, ở đây có trận pháp sưởi ấm, khi ngủ sẽ không bị lạnh làm cho tỉnh giấc.”
Ô Nhược nhướng mày: “Ngươi đến là biết cách hưởng thụ.”
Lão Hắc cười tủm tỉm lấy ra một cái hộp từ trong tay áo: “Đây là Tuyển Hành đại nhân bảo ta giao cho ngươi.”
“Là cái gì?” Ô Nhược nghi hoặc nhận lấy, mở ra thì thấy, bên trong đựng hai cái vòng cổ tinh xảo bằng vàng một to một nhỏ, mặt trên có khắc kỳ lân ngụ ý cát tường cùng hai chữ ‘phúc’‘thọ’, chạm trổ cực kỳ tinh mỹ, ở bên dưới vòng cổ vàng còn treo ba cái lục lạc nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc liền phát ra tiếng kêu linh linh.
Y hơi hơi mỉm cười: “Hắn còn rất có tâm.”
“Tuyển Hành đại nhân bảo ta chuyển cáo ngươi, năm mới sắp tới quá bận rộn không có thời gian hẹn ngươi ra uống rượu, liền tặng cho hai vị tiểu điện hạ lễ vật mừng năm mới trước, hy vọng hai vị tiểu điện hạ thích.”
Ô Nhược cười nói: “Đản Đản cùng Tiểu Tiểu còn nhỏ như vậy, trang sức đối với bọn họ mà nói chỉ có vướng víu, nhưng mà ta rất thích là được.”
Trở lại Hành Tinh Cung, y lập tức tháo hết trang sức của bọn nhỏ xuống, đeo vòng cổ vàng lên, nháy mắt làm cho bọn nhỏ thoạt nhìn càng thêm quý khí bức người.
Trước kia Ô Nhược toàn cho bọn nhỏ đeo trang sức bạc, sau khi đổi thành trang sức vàng chính là không giống nhau, cho nên, Ô Nhược quyết định làm thêm cho bọn nhỏ mấy bộ trang sức bằng vàng, để đón năm mới càng thêm thịnh vượng.
Ăn sáng xong, người Thượng Y Cục cũng đi đến Hành Tinh Cung.
Lúc này, các nàng không chỉ phải làm quần áo cùng trang sức để năm mới mặc, còn phải giúp Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực chế tạo gấp cung bào mặc khi đại hôn, cho nên, hai tháng tới các nàng sẽ vô cùng bận rộn.
Bọn họ đo đạc cho Ô Nhược cùng bọn nhỏ xong, lại vội vàng rời đi.