Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Lịch Quận Vương đi vào đại đường, liền nhìn thấy Thái Tử Hắc Tuyển Dực ngồi ở phía trên cao đường, Đế Hoàng cùng Đế Hậu ngồi ở phía dưới cao đường bên trái, Ô Nhược liền ngồi ở phía dưới cao đường bên phải, phía sau bọn họ có một loạt thị vệ mặt vô biểu tình đứng đấy, không khí vô cùng trang nghiêm giống tam đường hội thẩm.
Thân thể hắn không khắc chế được khẽ run lên.
Hắc Tuyển Dực nâng tay về phía vị trí bên cạnh Ô Nhược: “Lịch Quận Vương, mời ngồi xuống.”
Lịch Quận Vương sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh Ô Nhược, tuy nhiên, lòng bàn tay hắn đã toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Khai đường, dẫn phạm nhân Yến Hách lên đây cho bổn cung.”
Hai gã thị vệ áp giải Yến Hách đang đeo xiềng xích áp chế linh lực đi lên công đường: “Thái Tử, đã giải phạm nhân tới.”
Bọn họ đá một cái vào chân Yến Hách, lập tức, người liền quỳ rạp xuống công đường.
Hắc Tuyển Dực cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp thẩm vấn về vụ án: “Yến Hách, mười ba năm trước, thảm án diệt tộc Tể Sinh Đường chính là do ngươi dẫn người làm?”
Tể Sinh Đường vốn dĩ là gia tộc thần y hành y tế thế, ngoài chữa bệnh giúp người, còn mở hiệu thuốc bán thuốc, khi chưa bị diệt tộc, gần như là mỗi một tầng mỗi tòa đại thành đều có một hiệu thuốc của bọn họ, vào mười ba năm trước, không những trong một đêm bị người diệt tộc, tất cả mọi hiệu thuốc dược liệu đều bị người cướp đoạt không còn lại chút nào, tất cả đồ vật có giá trị trong nhà cũng bị người mang đi hết sạch, mà từ trên xuống dưới Tể Sinh Đường đều không một ai may mắn thoát khỏi, nam không phải bị phanh thây thì là bị lăng trì xử tử, nữ thì là tiền dâm hậu sát, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đến cả những đứa trẻ mới sinh cũng không buông tha.
Năm đó tra xét một năm, vẫn luôn không có kết quả, chuyện này đã bị gác qua một bên.
Yến Hách không thừa nhận: “Không phải.”
Bang một tiếng, Hắc Tuyển Dực tức giận đập kinh đường mộc: “Chết đến nơi, còn cứng miệng.”
Yến Hách nói: “Bắt tặc thì phải bắt sai, Thái Tử điện hạ, ngươi có chứng cứ gì chứng minh là ta dẫn người diệt Tể Sinh Đường?”
Hắc Tuyển Dực cho người đem một đống dược liệu quý báu lên: “Năm đó, tất cả mọi dược liệu quý báu bị mất của Tể Sinh Đường đều được tìm thấy ở trong phủ ngươi, ngươi còn lời gì muốn nói?”
Yến Hách còn muốn phủ nhận, bỗng nhiên, lại không khống chế được đại não với miệng của mình, một năm một mười mà khai hết những lần diệt tộc mà hắn từng thực hiện trong mười mấy năm qua, còn khai ra cả việc Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân giải quyết tốt hậu quả cho hắn, cuối cùng, còn không khống chế được đôi tay đang run rẩy của mình.
Lịch Quận Vương kinh hãi, Yến Hách đã từng thề cho dù chết cũng sẽ không ra nói chuyện này, tại sao bây giờ lại thừa nhận những việc này nhanh như vậy.
Ô Nhược ngồi ở bên cạnh hắn cong cong khóe môi, toàn bộ người Võ Huyền Các có lẽ đều đã bị tẩy não, không nhớ được mình đã làm những chuyện như vậy, nhưng mà Yến Hách thân là thủ lĩnh liền không thể tự tẩy não mình, chỉ cần dùng Thần Khống bí thuật là có thể làm cho hắn ngoan ngoãn khai ra hết tất cả mọi chuyện.
Hắc Tuyển Dực lại cho người dẫn năm đứa trẻ lên công đường: “Yến Hách, vào đêm ngày mùng một tháng chín, có phải ngươi sai năm đứa trẻ này lên lôi đài giết người hay không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi phái năm người bọn họ đi giết ai?”
Yến Hách trả lời: “Đi giết nhi tử của ngươi.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Đế Hoàng vừa nghe thấy lời này, tức giận đập mạnh lên tay vịn của ghế dựa.
Sắc mặt của Đế Hậu cũng hết sức khó coi.
Lịch Quận Vương gắt gao nắm lấy tay vịn của ghế dựa không dám ho he gì.
Ô Nhược liếc mắt nhìn Lịch Quận Vương, hừ lạnh một tiếng.
Hắc Tuyển Dực không hỏi hắn vì sao lại muốn giết nhi tử của hắn, lại hỏi một vấn đề khác: “Vào đêm mùng sáu tháng chín, cuộc tỉ thí giữa mười người đứng đầu của thuật sư cấp sáu, có phải các ngươi mê hoặc chín tên thuật sư cấp sáu khác, sai khiến bọn họ giết nhi tử của bổn cung hay không?”
Yến Hách không chút do dự trả lời: “Đúng vậy.”
Lịch Quận Vương nghe thấy lời này, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt, lại hỏi: “Mười lăm tháng mười, có phải ngươi phái người ám sát người nhà Dược thái y, sau đó còn phái người giết người nhà Thẩm thái y hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao lại làm như vậy?”
“Ta được biết mười lăm tháng mười, Thái Tử Phi sẽ thay máu cho Lục hoàng tử, liền muốn thông qua chuyện này hãm hại Thái Tử Phi, nhưng mà Dược thái y là người rất trung thành và tận tâm với hoàng thất, cho dù có bắt người nhà của hắn, hắn cũng sẽ không khuất phục, để cho chúng ta uy hiếp, chúng ta đành phải đầu tiên là ám sát người nhà Dược thái y, khiến cho Dược thái y phải trở về chăm sóc người nhà, sau đó lại bắt người nhà Thẩm thái y để uy hiếp Thẩm thái y.”
Đế Hậu tức giận không thôi: “Cái đồ súc sinh nhà ngươi.”
Nếu không phải bọn họ tin tưởng nhân phẩm và tấm lòng của Ô Nhược, nếu không phải tiểu nhi tử của nàng phúc lớn mạng lớn, nếu không, không chỉ có hại chết tiểu nhi tử của nàng, còn sẽ hại Ô Nhược bị oan ức.
Đế Hoàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy.
Đế Hậu hừ lạnh một tiếng, như có như không liếc liếc mắt Lịch Quận Vương một cái.
Hắc Tuyển Dực lại hỏi: “Đêm qua, chúng ta phát hiện một đám người ở bên dưới đài hiến tế, có phải ngươi sai bọn họ ẩn núp ở bên dưới hay không?”
“Đúng vậy, ta đã sớm an bài bọn họ ẩn nấp ở đó, chờ đến thời cơ thích hợp, liền giết chết hai nhi tử của ngươi.”
Hắc Tuyển Dực giận dữ mà ném kinh đường mộc, bảo thị vệ tạm thời áp giải người sang một bên: “Giải tên thị vệ cùng thái giám ở trong nhà lao lên đây.”
Nửa nén hương sau, bọn thị vệ áp giải tên thủ vệ canh giữ đại môn hoàng cung cùng thái giám lên đại đường.
Thái giám vừa nhìn thấy Đế Hoàng bọn họ, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Hắc Tuyển Dực nói: “Tiểu Dực Tử, nếu ngươi thành thật trả lời, bổn cung tạm tha ngươi tội chết.”
Tiểu thái giám vội vàng dập đầu nói: “Chỉ cần là điều nô tài biết, nô tài nhất định sẽ biết gì nói đấy, tuyệt đối sẽ không giấu giếm nửa lời.”
Ánh mắt Lịch Quận Vương trở nên tàn ác, muốn âm thầm giết chết tên tiểu thái giám, lại phát hiện thân thể không thể động đậy.
Ô Nhược quay đầu, hạ giọng nói: “Lịch Quận Vương bận rộn cả đêm cũng mệt mỏi rồi phải không? Vậy ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên mà xem là được.”
Thanh âm của y tựa như có ma lực, thân thể Lịch Quận Vương mới vừa có thể động đậy, lại ngoan ngoãn mà làm theo lời y, ngồi yên một chỗ nhìn tên tiểu thái giám thành thật trả lời câu hỏi của Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Tiểu Dực Tử, sau khi ngươi rời khỏi tiểu viện cách vách Hành Tinh Cung, đi tìm thị vệ canh giữ đại môn hoàng cung để làm gì?”
Tiểu Dực Tử ngẩn ra, ánh mắt lén lút liếc một cái về phía Lịch Quận Vương.
Hắc Tuyển Dực tức giận đập kinh đường mộc: “Bổn cung đang hỏi ngươi, vì sao ngươi lại nhìn Lịch Quận Vương.”
Trong lòng Lịch Quận Vương đang âm thầm mắng to tên thái giám là đồ ngu xuẩn.
Tiểu Dực Tử sợ hãi vội vàng dập đầu nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân……”
“Bổn cung đã nói, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, là có thể tha cho ngươi tội chết.”
Tiểu Dực Tử thấy Hắc Tuyển Dực sắp sửa tức giận, vội vàng khai hết mọi việc từ đầu chí cuối: “Nô tài nhận bạc của Lịch Quận Vương, chỉ cần phụ trách truyền lời giúp hắn là được.”
Hắc Tuyển Dực liếc mắt Lịch Quận Vương: “Truyền lời gì? Truyền lời cho ai?”
Trên trán Lịch Quận Vương bắt đầu rịn ra những giọt mồ hôi lo sợ.
Tiểu Dực Tử nói: “Chính là truyền lời cho Niệm Hạ cô nương ở tiểu viện cách vách Hành Tinh Cung.”
“Truyền những lời gì?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Nô tài, nô tài chỉ từng truyền lời hai lần, lần đầu tiên chỉ là đem lá cây giao cho thị vệ canh giữ đại môn hoàng cung, sau đó hắn phụ trách chuyển cáo cho Lịch Quận Vương, lần thứ hai là báo cáo chuyện Lương Đông điện hạ bị giữ ở lại Hành Tinh Cung cho thị vệ, sau đó hắn chuyển cáo cho Lịch Quận Vương.”
Hắc Tuyển Dực trầm giọng nói: “Chỉ là như vậy?”
Thân mình Tiểu Dực Tử run lên, lại vội vàng nói: “Lịch Quận Vương còn bảo nô tài đưa vài thứ cho Niệm Hạ cô nương.”
“Thứ gì?”
“Lần đầu tiên là đưa đan dược, lần thứ hai là một đống kẹo.”
“Ngươi có biết chúng có tác dụng gì không?”
Tiểu Dực Tử liếc mắt nhìn Lịch Quận Vương đã trắng bệch cả mặt, sợ hãi nói: “Hình, hình như là muốn dùng chúng để hạ độc hai vị tiểu điện hạ.”
Hắc Tuyển Dực giận dữ đập mạnh kinh đường mộc, lạnh lùng mà nhìn Lịch Quận Vương.
Đế Hậu tức giận đến đứng bật cả lên, giận dữ trừng mắt đối diện Lịch Quận Vương: “Lâu Ngộ Bạch, chúng ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn hạ độc tôn tử của bổn cung?”
Lịch Quận Vương vẫn bị khống chế nên không thể đáp lời, Ô Nhược nói: “Nương, chờ thẩm vấn xong bọn họ rồi hỏi lại Lịch Quận Vương cũng không muộn.”
Đế Hậu trừng mắt Lịch Quận Vương, thở sâu ngồi xuống.
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía thị vệ bên cạnh Tiểu Dực Tử: “Hắn đã khai ra hết rồi, ngươi còn có lời gì muốn nói không?”
Thị vệ thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ là phụ trách truyền đạt thư tín khi Lịch Quận Vương xuất cung, còn lại thì không biết.”
Hắc Tuyển Dực cũng nhìn ra hắn quả thật là cái gì cũng không biết, liền bảo thị vệ lại giải Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân lên đây.
Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân đi vào đại đường nhìn thấy Yến Hách cùng Lịch Quận Vương liền biết sự việc đã bại lộ, không đợi Hắc Tuyển Dực hỏi chuyện, liền quỳ rạp xuống đất xin tha: “Đế Hoàng tha mạng, Thái Tử điện hạ tha mạng.”
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi nói thử xem vì sao lại muốn chúng ta tha cho các ngươi một mạng?”
“Chúng ta không nên tham tiền, không nên vì một chút ích lợi nhỏ trước mắt liền tổn hại vương pháp, giúp tội phạm che giấu hành vi phạm tội, để cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, hết lần này đến lần khác không kiêng nể gì mà tàn sát các bá tánh vô tội, tội của chúng ta không thể tha thứ, nhưng cầu xin Thái Tử điện hạ nể tình chúng ta đóng góp công sức cho triều đình nhiều năm, tha cho chúng ta một mạng.”
“Nếu biết tội của mình không thể tha thứ, vậy tại sao bổn cung lại phải tha cho các ngươi, nếu không phải các ngươi hết lần này đến lần khác giúp cho Võ Huyền Các giải quyết hậu quả, thì chẳng phải rất nhiều người sẽ không chết sao?”
“Cầu Thái Tử tha mạng, cầu Thái Tử tha mạng!” Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân dùng sức dập đầu.
Hắc Tuyển Dực hỏi: “Ngươi nhận bạc của ai?”
Hoài đại nhân không chút nghĩ ngợi liền nói: “Là Lịch Quận Vương, hắn cho chúng ta bạc, bảo chúng ta đừng nhúng tay vào điều tra vụ việc mấy đại gia tộc bị diệt tộc, chúng ta nhìn thấy bạc liền bị quỷ mê hoặc tâm trí, cho rằng người cũng đã bị giết chết rồi, có tiếp tục truy cứu cũng không làm nên chuyện gì, liền, liền……”
Đáy lòng Lịch Quận Vương lúc này đã trở nên nguội lạnh như đống tro tàn, nhắm lại hai mắt.
“Lại là Lịch Quận Vương……” Hắc Tuyển Dực liếc nhìn Lịch Quận Vương, lại chuyển hướng về phía Yến Hách hỏi: “Ngươi thì sao? Những việc vừa rồi ngươi thừa nhận là ai sai ngươi làm?”
Yến Hách khai thật: “Lịch Quận Vương.”
“Vậy năm đại án diệt tộc sau này cũng là hắn sai ngươi?”
“Đúng vậy, cũng không phải, Võ Huyền Các là do một tay Lịch Quận Vương sáng lập, bởi vì thời kỳ đầu không có nhiều bạc để nuôi sống quá nhiều người, liền quyết định xuống tay với những đại gia tộc có gia nghiệp lớn, nhưng năng lực không phải rất lợi hại, làm một vài phi vụ bạc càng ngày càng nhiều, sau đó bắt đầu làm một vài mối làm ăn, để môn đồ nhận vài nhiệm vụ kiếm bạc.”
“Nói như vậy người bảo các ngươi ám sát nhi tử của bổn cung cũng là Lịch Quận Vương?”
“Đúng vậy.”
“Người đâu.” Hắc Tuyển Dực lạnh lùng mà nhìn về phía Lịch Quận Vương: “Trói Lịch Quận Vương lại cho bổn cung.”
“Tuân lệnh.” Hai gã thị vệ lấy ra xích sắt khắc chế linh lực tròng lên hai tay hai chân Lịch Quận Vương.
Ô Nhược chờ sau khi bọn họ tra khảo xong, mới cởi bỏ Thần Khống bí thuật trên người Lịch Quận Vương.
Hắc Tuyển Dực nghiêm khắc hỏi: “Lịch Quận Vương, ngươi còn có lời nào muốn nói không?”
Lịch Quận Vương phát ra tiếng cười nhẹ, dần dần tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng điên cuồng.