Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người lạnh lùng mà nhìn Lịch Quận Vương, không ngăn cản hắn cười to.
Chờ đến khi không cười được nữa rồi, Lịch Quận Vương mạnh mẽ đập tay vịn của ghế dựa, giận dữ liếc nhìn Đế Hoàng bọn họ, lạnh giọng nói: “Các ngươi chỉ dựa vào mấy câu nói phiến diện của bọn họ, liền nhận định bổn vương có tội, có phải là quá qua loa rồi hay không? Xin hỏi Thái Tử, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì sao có thể chứng minh những chuyện bọn họ nói có liên quan đến bổn vương? Mà vì sao bổn vương lại muốn giết tiểu điện hạ bọn họ?”
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng ném tập sổ sách trên bàn vào người Lịch Quận Vương: “Đây là sổ sách lục soát được từ trong phủ của ngươi.”
Thân thể Lịch Quận Vương run lên, mở một quyển trong đó ra, mỗi một dòng trong đó đều là ghi chép số bạc hắn đưa cho Hoài đại nhân cùng Hứa đại nhân, đây là vì muốn nắm lấy nhược điểm của hai vị đại nhân nên mới viết lại vào sổ sách, mấy quyển khác là ghi chép thu nhập của Võ Huyền Các.
“Bổn cung thật đúng là quá coi thường ngươi, Lịch Quận Vương.” Hắc Tuyển Dực lạnh giọng nói: “Để có được quyền lực lớn hơn nữa, vậy mà lại từ 5 năm trước liền thu mua thị vệ cung nữ trong cung của bổn cung để tính kế bổn cung, tính kế không thành công, liền thừa dịp đường tẩu ta sinh con liền thu mua bà đỡ đút cho đứa trẻ vừa mới ra đời uống thuốc giả chết, lén lút đem đứa trẻ ra ngoài nuôi dưỡng rồi mấy năm sau lại giả làm nhi tử của bổn cung, chờ sau khi đứa trẻ lớn lên là có thể kế thừa ngôi vị Thái Tử, sau đó còn có thể kế thừa ngôi vị Đế Hoàng, mà ngươi có thể ở đằng sau thao túng, nắm giữ tất cả quyền lực, nhưng mà, ngươi lại không dự đoán được bổn cung sẽ có con của mình nhanh như vậy, cho nên, ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết chết nhi tử của bổn cung, giúp cho Lương Đông ổn định địa vị, bổn cung đoán không sai đi?”
“Bịch” một tiếng, sổ sách trên tay Lịch Quận Vương rơi xuống mặt đất, cả người giống như mất đi toàn bộ sức lực nằm liệt xuống ghế, hai mắt trống rỗng vô thần mà nhìn phía trước: “Bổn vương tự thấy bản thân làm việc cẩn thận, tại sao các ngươi lại phát hiện ra được những việc bổn cung làm.”
“Từ đêm Ô Nhược thay máu cho Tiểu Hi, Diệu Nghi đem điểm tâm đến cho mẫu hậu và chỉ ra Tiểu Nhược quen biết với người Cựu tộc trở đi, bổn cung liền bắt đầu hoài nghi ngươi, lúc ấy Diệu Nghi nói với bổn cung nàng chỉ nói chuyện Tiểu Nhược quen biết người Cựu tộc cho ngươi cùng Lâu Khuynh Lạc, bổn cung liền phái người đi điều tra các ngươi. Còn có, từ đầu tới cuối bổn cung đều không tin Lương Đông là nhi tử của bổn cung, luôn âm thầm giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.”
“Vậy vì sao ngươi tra ra được Võ Huyền Các có liên quan đến bổn vương?”
“Nhiều năm qua những đại án diệt tộc vẫn luôn chưa được phá, bổn cung vẫn luôn hoài nghi có liên quan đến Võ Huyền Các, cho nên từ nhiều năm trước liền phái người giám sát hành động của bọn họ. Sau đó vào trận tỷ thí giữa các thuật sư đầu tiên, tỷ thí giữa những đứa trẻ, bằng hữu của ta phát hiện trên đài có năm đứa trẻ khả nghi, cảm thấy bọn họ hình như đang muốn giết ai, nhưng mà lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều, cho đến khi xảy ra chuyện đám thuật sư cấp sáu muốn công kích nhi tử của ta, mới liên hệ hai việc này lại với nhau, sau đó bằng hữu của ta lại gặp lại năm đứa trẻ khả nghi đó ở trên đường, một đường điều tra, tra ra được Võ Huyền Các, nhưng mà chưa bao giờ thấy Võ Huyền Các có liên quan đến bất cứ kẻ nào, bổn cung liền suy đoán bọn họ có mật đạo để ra vào Võ Huyền Các, liền cho người cố ý đánh nhau ở Võ Huyền Các đánh lộ ra mật đạo. Quả không ngoài dự đoán, phía dưới phủ đệ Võ Huyền Các có huyền cơ. Tuy rằng người của ngươi đã sớm lấp kín mật đạo, nhưng vẫn bị người của bản cung tìm thấy dấu vết để lại. Bổn cung liên hệ tất cả mọi việc trên vào với nhau, liền đoán được mọi thứ.”
Lịch Quận Vương thấp giọng cười, trong tiếng cười lộ ra thất bại bi ai.
Hắn lo lắng Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực sẽ giải trừ được nguyền rủa bất cứ lúc nào nên mới có thể nóng lòng muốn giết chết Ô Nhược, nếu không, hắn cũng sẽ không lợi dụng nữ nhi của mình.
Nghĩ đến nữ nhi, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Bổn vương làm những chuyện như vậy đều không liên quan gì đến Diệu Nghi, nàng cũng không biết bổn cung ngấm ngầm làm chuyện gì, nể tình nàng là biểu muội của ngươi, ngươi đừng trách tội nàng.”
Đế Hậu tức giận nói: “Nếu ngươi không muốn làm liên lụy đến Diệu Nghi, vì sao ngươi còn muốn làm những việc này? Bổn cung tự hỏi ta đối xử với ngươi không tệ, đã phong ngươi làm quận vương, lại để cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, ngươi còn có cái gì không thỏa mãn?”
“Con người, cho dù đã đứng ở vị trí rất cao nhưng vẫn còn muốn bò lên cao thêm một chút.” Lịch Quận Vương đỏ bừng mắt nói: “Bổn vương chính là như thế, huống chi bổn vương cũng có được huyết mạch tiên nhân, đương nhiên cũng muốn làm hoàng đế, đây gọi là dã tâm, đám người các ngươi ngồi ở vị trí trên cao sao có thể hiểu được tâm tư của những người quỳ gối dưới chân các ngươi như chúng ta?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cười lạnh: “Không ngồi vào vị trí của người khác, sao ngươi có thể biết làm hoàng đế cũng có chỗ bất đắc dĩ? Ngươi cho rằng hoàng đế ngồi trên vị trí tối cao chỉ đơn giản là dùng miệng chỉ huy các đại thần làm việc, ngày ngày nhìn người khác quỳ lạy ngươi như vậy sao? Ngươi có nhìn thấy những lúc bọn họ làm việc vất vả không quản ngày đêm, ngươi có nhìn thấy bọn họ mỗi ngày đều vì đại sự của quốc gia mà sầu đến trắng tóc hay không? Kỳ thật ngươi chỉ cần nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, liền biết người ngồi ở trên vị trí càng cao, liền sẽ mất đi càng nhiều thứ, ví dụ như tự do và thời gian, đương nhiên, nếu ngươi muốn làm hôn quân thì lại phải nói cách khác.”
Lịch Quận Vương tức giận nói: “Ngươi thân là Thái Tử Phi, sau này còn sẽ là Đế Hậu dưới một người trên vạn người, đương nhiên đứng nói chuyện sẽ không thấy đầu gối đau.”
Ô Nhược trào phúng cong cong môi, không muốn tiếp tục nhiều lời với cái người chấp mê bất ngộ này nữa.
Hắc Tuyển Dực cũng không muốn nhiều lời, trước tiên là để hắn ký tên nhận tội sau đó bảo thị vệ áp giải những người này vào nhà lao, chờ qua năm mới lại xử lý.
“Vì sao lại xảy ra những chuyện như thế này?” Đế Hậu khổ sở nói: “Đêm nay là giao thừa, trước tiên đừng nói chuyện này cho Diệu Nghi.”
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu: “Ta biết.”
Đế Hậu khoác lấy cánh tay Đế Hoàng: “Đầu ta có chút choáng váng, đỡ ta hồi cung nghỉ ngơi.”
“Ừm.” Đế Hoàng thở dài một tiếng, đỡ Đế Hậu rời khỏi Hình Bộ.
Lâu Khuynh Lạc chờ ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ ra ngoài, vội vàng đi lên trước nói: “Đế Hoàng, Đế Hậu, cữu cữu của vi thần Lịch Quận Vương tuyệt đối là bị người vu oan.”
Đế Hậu không có sức lực xua xua tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Trong lòng Lâu Khuynh Lạc lộp bộp một tiếng, lập tức cảm thấy đại sự không ổn, chẳng lẽ cữu cữu hắn……
Hắn vội vàng lắc lắc đầu, không dám nghĩ nhiều, sau đó, hắn nhìn thấy Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược đi ra, do dự một lát rồi đi tới: “Thái Tử……”
Hắc Tuyển Dực ngắt lời hắn: “Ngươi giúp bổn cung truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, văn võ bá quan được nghỉ bảy ngày, còn có, trước đêm nay, an ủi thật tốt người nhà của những người đã chết.”
Lâu Khuynh Lạc đi theo bên người hắn nhiều năm, vừa nghe hắn nói như vậy, liền biết Hắc Tuyển Dực không muốn nói đến chuyện của Lịch Quận Vương, hắn đành phải đáp: “Tuân chỉ.”
Hắc Tuyển Dực dẫn theo Ô Nhược rời đi.
Trở lại hậu cung, Ô Nhược hỏi: “Lâu Khuynh Lạc không biết về chuyện của Lịch Quận Vương?”
“Lịch Quận Vương có lẽ là không tín nhiệm hắn hoặc là mọi người, cho nên cũng không kéo theo những người khác gia nhập vào, hơn nữa, mẫu thân Lâu Khuynh Lạc cùng Lịch Quận Vương không phải huynh muội ruột thịt, cho nên quan hệ của Lâu Khuynh Lạc cùng Lịch Quận Vương không tính là rất thân thiết, bọn họ qua lại gần gũi như vậy, là bởi vì Lâu Khuynh Lạc từ nhỏ liền thông minh, lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Diệu Nghi nên mới có thể làm cho Lịch Quận Vương nhìn với con mắt khác.
Ô Nhược có chút kinh ngạc: “Bọn họ không phải cậu cháu ruột thịt?”
“Không phải, mẫu thân Lâu Khuynh Lạc là từ chi thứ ôm lại đây nuôi nấng.”
“Ừm.” Ô Nhược nghĩ nghĩ lại hỏi: “Đêm nay là giao thừa, Lịch Quận Vương không trở về trong phủ, Thiên Diêu quận chúa khẳng định sẽ có hoài nghi, ngươi định giải thích với nàng như thế nào?”
“Chỉ có thể trước tiên ngăn nàng tiến cung, nếu không, chúng ta cũng đừng nghĩ tới đón năm mới vui vẻ.”
“Chỉ có thể như thế.”
Hai người trở lại Hành Tinh Cung, khi đi ngang qua tiểu viện cách vách, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua bên trong, đều ăn ý không đề cập tới Niệm Hạ, dù sao thì đêm nay là giao thừa, không nên làm những việc đen đủi.
Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược trở lại trong cung, còn chưa ngồi ấm ghế, Ngự Hiền thân vương mang theo Ngự Hiền Vương phi, đại nhi tử cùng con dâu cả đi đến Hành Tinh Cung.
Ngự Hiền thân vương vừa thấy Hắc Tuyển Dực liền vội vàng hỏi: “Ta nghe nói ngươi phái người bắt giữ Lịch Quận Vương?”
Hắc Tuyển Dực gật gật đầu.
“Hắn có khai không?”
“Đã khai.”
Ngự Hiền thân vương kích động nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Ngự Hiền Vương phi, Đại Thế Tử cùng Thế Tử Phi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn Ngự Hiền thân vương: “Lịch Quận Vương làm sao vậy?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ngự Hiền thân vương tức giận nói: “Năm đó, cái tên súc sinh này thu mua bà đỡ đỡ đẻ cho Tuyết Nhàn, sau đó, sau khi Tuyết Nhàn sinh ra đứa trẻ, bà đỡ liền đút thuốc giả chết cho hắn, khiến cho chúng ta tưởng rằng đứa trẻ vừa mới ra đời liền chết non, lại thừa dịp sau khi chúng ta hạ táng đứa trẻ liền đưa hắn ra ngoài, sau đó lấy con của Tuyết Nhàn bọn họ giả mạo nhi tử của Tuyển Dực để kế thừa ngôi vị thái tử cùng ngôi vị hoàng đế, nhờ đó có được quyền lực tối thượng.”
Tuyết Nhàn là khuê danh của Thế Tử Phi, Ngự Hiền Vương phi bọn họ nghe xong những lời này, khó có thể tin trừng lớn đôi mắt: “Cái, cái gì? Ngươi, ngươi là nói con của Địch Huy cùng Tuyết Nhàn chưa chết?”
“Đúng vậy.” Ngự Hiền thân vương tức giận đập cái bàn: “Hắn không chỉ chưa chết, còn đang sống rất tốt, hiện tại người đang ở Hành Tinh Cung.”
Thế Tử Phi vừa vui sướng vừa kích động, bỗng nhiên một trận bối rối, bước chân hơi hơi lảo đảo.
“Nhàn nhi, ngươi không sao chứ?” Thế Tử vội vàng đỡ lấy nàng.
“Ta, ta không sao.” Thế Tử Phi hồi thần, vội vàng hỏi: “Đứa trẻ đâu? Con ta ở đâu?”
Mọi người đều mang vẻ mặt sốt ruột mà nhìn Ô Nhược bọn họ.
Lúc này, bọn nhỏ chạy vào: “Cha, cha.”
Lương Đông cùng Đản Đản đang ôm Tiểu Tiểu bổ nhào vào trên đùi Ô Nhược.
Ngự Hiền thân vương kích động mà chỉ vào Lương Đông nói: “Chính là hắn, chính là hắn.”
Vẻ mặt Ngự Hiền Vương phi cùng Thế Tử Phi bọn họ kinh ngạc nhìn Lương Đông: “Vương gia, hắn lớn lên thật giống ngươi.”
Ngự Hiền thân vương đắc ý nói: “Tôn tử ta đương nhiên lớn lên giống ta.”
Ngự Hiền Vương phi cùng Thế Tử Phi vui sướng mà bước nhanh đi qua đó.
Lương Đông bị hoảng sợ, vội vàng trốn ra phía sau Ô Nhược: “Cha, bọn họ là ai?”
Ngự Hiền Vương phi bọn họ sửng sốt, nghi hoặc nhìn Ô Nhược: “Vì sao hắn lại gọi ngươi là cha?”
Ô Nhược giải thích: “Ta dùng huyền thuật thay đổi ký ức của hắn, làm hắn quên đi nữ nhân nuôi nấng hắn lớn lên.”
Ngự Hiền thân vương vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Làm tốt lắm, ta không muốn tôn tử ta nhớ mãi người này đâu.”
Ngự Hiền Vương phi hơi chau mày: “Đứa nhỏ có phải là sẽ luôn coi ngươi là cha hay không?”
Vậy nhi tử của nàng làm sao bây giờ? Nhi tử của nàng mới là cha của đứa trẻ.
Ô Nhược cũng hiểu nàng lo lắng cái gì: “Ta sẽ lại thay đổi ký ức của hắn, cho hắn biết ai là thân nhân của hắn.”
Ngự Hiền Vương phi bọn họ vui sướng trở lại.
Thế Tử Phi lo lắng nói: “Như vậy có tốt không? Liệu có ảnh hưởng gì đến thân thể của đứa nhỏ không?”
“Sẽ không.”
Thế Tử nói: “Ta tán đồng cách làm của Thái Tử Phi, ít nhất hắn sẽ không bài xích chúng ta, không muốn cùng chúng ta trở về, sau khi thay đổi ký ức, chúng ta chỉ cần đối xử với hắn thật tốt là được rồi.”
Ngự Hiền thân vương cùng Ngự Hiền Vương phi cũng tán đồng cách làm này, đứa nhỏ không nhớ những chuyện trước kia thì tốt hơn, chỉ cần bọn họ về sau chăm sóc tốt cho hắn là được.