Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược đặt bọn nhỏ xuống mặt đất, vừa bắt mạch cho Cức Hi vừa nói: “Hẳn là bắt đầu bị người khống chế từ khi ăn thần linh đan cực phẩm.”
“……” Dạ Ký nhớ tới khi hắn mua được cực phẩm thần linh đan, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực liền hoài nghi đan dược có vấn đề, nhưng mà, lại không tra ra được đan dược có vấn đề ở đâu: “Tại sao ngươi biết hắn bị người khống chế?”
“Lúc ấy ta vừa lúc cũng cần thần linh đan cực phẩm để tăng tu vi, thần linh đan cực phẩm liền xuất hiện, cho nên, ta cùng Tuyển Dực hoài nghi có người muốn dùng cực phẩm thần linh đan dẫn dụ ta cắn câu nên ta liền không đi đến phòng đấu giá, mà đan dược ngươi mua về lại không kiểm tra ra được có vấn đề gì, chúng ta cũng không nghĩ nhiều nữa. Cho đến khi ngươi cho Cức Hi ăn thần linh đan cực phẩm xuất hiện tình trạng hôn mê, ta cùng Tuyển Dực không khỏi mà lại hoài nghi viên đan dược này, nhưng nhiều lần kiểm tra thân thể Cức Hi đều không tra ra nguyên nhân, chúng ta cũng không thể suy đoán được điều gì, nhưng mà, ta phát hiện Cức Hi tuy không còn xảy ra tình trạng ngất xỉu, nhưng cử chỉ có đôi khi rất quái dị, dường như là nhằm về phía ta, ví dụ như hắn vậy mà lại lấy cớ buồn chán mà đi ra ngoài mua đồ cùng ta, lại ví dụ như khi ta rời khỏi vương phủ của Tuyển Đường, một người từ xưa đến nay đều cao ngạo như hắn vậy mà lại có thể chạy tới tiễn ta ra khỏi cửa, nhưng khi tiễn được một nửa, người lại vô thanh vô tức mà chạy trở về. Lúc ấy ta liền phát hiện hắn thật sự có chỗ nào đó không đúng, suy đoán rất có thể là bị khống chế nên mới dẫn tới hành vi cử chỉ khác hẳn với bình thường, vốn muốn kiểm tra thân thể cho hắn lại lần nữa, lại lo lắng sẽ khiến cho người khống chế hắn hoặc là bản thân Cức Hi cảnh giác mà vẫn không kiểm tra ra vấn đề, ta liền đợi sau khi Tiểu Tiểu học được bắt mạch, lén lút kiểm tra thân thể cho hắn, vẫn là không tra ra vấn đề ở đâu, chỉ có thể để Thủ Lao âm thầm giám thị nhất cử nhất động của hắn.” Ô Nhược nhìn Cức Hi bị đánh bất tỉnh, thở dài: “Quả nhiên là có vấn đề.”
Hắc Tuyển Hành đứng ở phía sau đám người đột nhiên cất tiếng nói: “Vào buổi tối đêm hôm sau buổi tỉ thí thuật sư cấp chín, ta gặp được các ngươi, ta từng nhìn thấy hắn đứng ở phía sau ngươi nâng tay lên hướng về phía ngươi, dường như muốn ra tay giết ngươi.”
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
“Sau khi ta gọi ngươi một tiếng, hắn liền rụt tay về.”
Ô Nhược hỏi: “Tại sao lúc ấy ngươi lại không nói?”
“Hắn là bằng hữu của ngươi, hơn nữa, ta chỉ là cảm giác hắn muốn giết ngươi, không chắc chắn lắm, lo lắng nói ra sẽ phá hư tình bằng hữu của các ngươi liền không nói với ngươi.”
Ô Nhược đứng dậy nói: “Vẫn là không kiểm tra ra có vấn đề gì.”
U Diệp chau mày: “Trước tiên đỡ Cức Hi trở về phòng rồi tính tiếp.”
Dạ Ký nhanh chóng ôm người trở về phòng, những người khác không tiện đi vào theo, liền trở về phòng của mình, lúc này, trong phòng chỉ có Dạ Ký, Cức Hi, Ô Nhược, U Diệp cùng Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược nhìn cửa phòng đã đóng, hạ giọng nói: “Ta đoán thần linh đan cực phẩm là của Thánh Tử bán đấu giá.”
Dạ Ký đỏ bừng hai mắt cùng U Diệp nhìn về phía y: “Vì sao lại hoài nghi hắn?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Thời điểm thần linh đan cực phẩm xuất hiện cũng gần với thời điểm Thánh Tử xuất hiện, không phải hắn còn có thể là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, một lần liền lấy ra năm viên thần linh đan cực phẩm, hắn lúc ấy hẳn là muốn làm hại ta, chỉ là chúng ta không đi đến hội đấu giá, liền chuyển mục tiêu sang Dạ Ký. Thánh Tử hẳn là đã hạ một chú lợi hại nào đó vào trong đan dược, nếu không không có khả năng không tra ra.” Ô Nhược lấy ra châm bạc cắm vào các huyệt đạo trên người Cức Hi, một lát sau, Cức Hi dần tỉnh lại.
Hắn nhìn bốn người đứng ở mép giường nhíu mày: “Vì sao các ngươi lại nhìn chằm chằm ta?”
Cức Hi bật ngồi dậy, ‘a’ một tiếng, xoa xoa cổ: “Cổ ta tại sao lại đau như vậy?”
Dạ Ký lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn: “Ngươi còn nhớ chuyện vừa rồi không?”
“Vừa rồi?” Cức Hi đơ người ra, nhìn nhìn xung quanh phòng: “Vừa rồi không phải ta đang ăn cơm ở lầu một sao? Tại sao bây giờ ta lại nằm ở trong phòng?”
Ô Nhược hỏi: “Ngươi không có ấn tượng gì với chuyện vừa xảy ra?”
“Chuyện vừa xảy ra?” Cức Hi suy nghĩ cẩn thận, lại nghĩ tới một vài chuyện: “Ta nhớ khi ta đang ăn cơm nhìn thấy ngươi đi ra bên ngoài, không hiểu sao ta cũng vô cùng muốn đi theo ngươi ra ngoài, liền đứng lên đi theo, sau đó nhìn thấy ngươi cùng bọn nhỏ đang thả diều……”
Hắn nhìn về phía Ô Nhược: “Sau đó liền không có ấn tượng.”
Ô Nhược lại hỏi: “Gần đây ngươi có cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có.”
Dạ Ký vô cùng lo lắng: “Tiểu Hi, ngươi lại suy nghĩ cẩn thận một chút, từ sau khi ngươi ăn thần linh đan cực phẩm, có gì dị thường?”
Cức Hi thấy sắc mặt mọi người nghiêm trọng, nhíu chặt mày nghiêm túc suy nghĩ: “Đúng là có một điểm làm ta cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cũng không biết có phải là dị thường như các ngươi nói hay không, ví dụ như ta vốn là ngồi ở chỗ kia uống trà, trong đầu trống rỗng một lát, ta liền biến thành ngồi ở trước bàn ăn cơm, nhưng mà lại không làm ta cảm thấy có gì không ổn, ngược lại ta lại cảm thấy đây là chuyện bình thường.”
Ô Nhược khẳng định: “Cức Hi nhất định là bị người khống chế, trong lúc bị khống chế mới có thể cảm thấy làm những chuyện như vậy đều là chuyện bình thường, chỉ là người khống chế hắn sử dụng loại năng lực này khi còn chưa thuần thục, cho nên xuất hiện dị thường đều là đứt quãng, hơn nữa, Cức Hi đã là thuật sư cấp tám, muốn hoàn toàn khống chế hắn, có độ khó khăn nhất định.”
“Bổn tọa bị người khống chế?” Sắc mặt Cức Hi hết sức khó coi, hắn từ trước đến nay đều rất cao ngạo cho nên hiện tại rất khó chấp nhận chuyện mình bị người khác khống chế.
“Ừm, hẳn là từ sau khi ngươi ăn thần linh đan cực phẩm liền bị người khống chế.”
Dạ Ký lạnh lùng hỏi: “Có thể giải chú không?”
Ô Nhược lắc đầu: “Đến vấn đề nằm ở chỗ nào cũng không biết, không thể nào xuống tay.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Chỉ sợ chỉ có Thánh Tử hoặc là Bí Ẩn tộc có thể giải chú.”
U Diệp nhướng mày: “Nói như vậy chúng ta phải mang Cức Hi đi Bí Ẩn tộc một chuyến mới được?”
Ô Nhược nhíu mày gật đầu.
Khi nương nói cố gắng dẫn càng ít người đi vào Bí Ẩn tộc càng tốt, y liền dự định chỉ một mình mình hoặc là cùng Hắc Tuyển Dực hai người đi đến Bí Ẩn tộc, nhưng sau đó Đại Linh Sư bảo y đem theo bọn nhỏ, đành phải mang theo Đản Đản bọn họ, sau đó Hắc Tuyển Hành lại nói muốn tìm biện pháp để giúp cho Cựu tộc không bị biến mất, như vậy lại nhiều thêm hai người, hiện tại Cức Hi xảy ra chuyện, lại nhiều thêm vài người nữa, cũng không biết người Bí Ẩn tộc có để cho nhiều người như vậy đi vào hay không.
Đột nhiên, trong phòng xuất hiện linh lực dao động, chỉ thấy hai mắt Cức Hi phủ kín tơ máu, đôi tay ngưng tụ lại linh lực.
Dạ Ký phản ứng nhanh tức tốc dùng linh lực ngắt ngang huyền thuật hắn sử dụng, lại dùng pháp khí trói người hắn lại.
Cức Hi giống như một con dã thú rống lên một tiếng.
Ô Nhược nhận thấy được linh lực của hắn đều ngưng tụ ở linh điền, sắc mặt biến đổi: “Không ổn, hắn muốn tự bạo.”
Dạ Ký kinh hãi, vội vàng điểm huyệt cho hắn bất tỉnh, linh lực trong cơ thể Cức Hi dần tan đi.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.
U Diệp rủa thầm một tiếng: “Nếu hắn vừa tỉnh dậy lại muốn tự bạo, sớm hay muộn gì cũng sẽ xong đời, phải mau chóng giải chú mới được.”
Trong lòng Dạ Ký vẫn còn sợ hãi: “Ừm.”
“Ta bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ hơn.” Hắc Tuyển Dực xoay người rời khỏi phòng.
Vốn dĩ đi đường biển cần mất khoảng mười ngày, mà bọn họ chỉ mất bảy ngày liền tới biên cảnh.
Khoảng thời gian này, Cức Hi phát bệnh rất nhiều lần, mỗi lần phát bệnh đều sẽ bị Dạ Ký làm cho hôn mê, nếu không hắn sẽ tự bạo thân thể.
Khi thuyền lớn cập bờ vừa lúc là sáng sớm, Ô Hi cùng Ô Thần Lưu ăn cơm sáng xong, liền mang theo tay nải rời đi.
Sau khi Ô Trúc tiễn bọn họ, liền hỏi Ô Bách: “Tiểu Bách, tại sao ngươi lại không đi cùng Tiểu Hi bọn họ?”
Ô Bách lắc đầu: “Thần Lưu tiền bối không phải sư phụ ta, không thể khiến hắn một người phải chăm lo cho hai người, hơn nữa, nếu vẫn luôn có người chăm lo cho ta, sẽ khiến ta sinh ra tính ỷ lại, nếu vậy, ta vĩnh viễn đều không thể tiến bộ.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Trúc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi quả nhiên trưởng thành rồi, vậy sắp tới ngươi có dự định gì không?”
“Gần đây đều trong trạng thái say tàu, định ở lại đây nghỉ tạm một ngày rồi mới lên đường, không có dự định gì cụ thể, đi đến đâu tính đến đó.”
Ô Trúc lấy từ ống tay áo ra một túi bạc: “Ta biết ngươi thiếu bạc, túi bạc này sẽ để lại cho ngươi trên đường dự phòng.”
Ô Bách ngại ngùng không muốn nhận.
Ô Trúc mạnh mẽ nhét vào trong tay của hắn: “Đây là ca ca cho đệ đệ, không có gì phải ngại, nếu ngươi ngại, về sau kiếm lời rồi trả lại ta.”
“Cảm ơn tứ ca.” Ô Bách cất túi bạc vào trong tay áo, nhìn thị vệ nâng cỗ kiệu xuống thuyền, hỏi: “Tại sao lại ngồi kiệu? Cưỡi ngựa không phải là càng nhanh hơn sao?”
“Thị vệ nâng kiệu đều là Quỷ tộc, bọn họ có thể bay, nâng kiệu lên bay, đi càng nhanh hơn cưỡi ngựa.”
Lúc này, Ô Nhược ở dưới thuyền hô: “Đại ca, chúng ta đi thôi.”
“Được, ta tới đây.” Ô Trúc ôm lấy Ô Bách: “Tiểu Bách, sau này còn gặp lại, nếu ngươi gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, liền trở lại Tử Linh Quốc tìm cha nương bọn họ.”
Ô Bách cũng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: “Tứ ca, ngươi cũng cẩn thận.”
“Ừm, ta đi đây.” Ô Trúc buông hắn ra, đi xuống thuyền lớn.
Hắc Tử Hà cũng vội vàng đi xuống thuyền, chui vào trong cỗ kiệu Ô Nhược chuẩn bị ngồi.
Hắc Tuyển Dực đứng bên ngoài cỗ kiệu đen mặt: “Xuống dưới.”
Hắc Tử Hà vén rèm lên làm nũng nói với Ô Nhược: “Đại tẩu, ta cũng muốn đi, ngươi cho ta đi cùng với.”
Ô Nhược cảm thấy thêm một người hay là bớt đi một người cũng không khác nhau là mấy, liền không phản đối: “Đi đến Bí Ẩn tộc, cũng không thể hành động lung tung.”
“Tuân lệnh, đại tẩu.” Hắc Tử Hà cười hì hì với Hắc Tuyển Dực: “Đại ca, đại tẩu đồng ý rồi, ngươi cũng không thể phản đối nữa.”
Hắc Tuyển Dực trừng nàng một cái.
Hắc Tử Hà chỉ vào thuyền lớn bên kia nói với Ô Nhược: “Đại tẩu, hành lý của ta liền phiền toái ngươi giúp ta mang theo.”
Ô Nhược quay đầu nhìn lại, đám thị vệ nâng mười cái rương lớn đi tới.
Khóe mắt y giật giật, nhận mệnh bỏ mười cái rương của nàng vào trong không gian.
Thâm Tụng ngồi ở trong kiệu bên kia nhìn thấy một màn như vậy, buông màn xuống, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, trải qua mấy ngày ở chung, ta phát hiện Thái Tử vô cùng nghe lời Thái Tử Phi.”
Hắc Tuyển Hành nhàn nhạt nói: “Thái Tử cũng không phải nghe lời Tiểu Nhược, mà là trong lòng hắn có Tiểu Nhược nên mới có thể mọi chuyện đều thuận theo Tiểu Nhược, làm cho Tiểu Nhược vui vẻ.”
“Thái Tử Phi cũng coi như là rất có bản lĩnh, có thể làm cho người mà Cựu tộc chúng ta sợ hãi lại nghe lời y, ngươi xem, Thái Tử lại vẫn cho phép y qua lại với chúng ta, nếu đổi lại là người khác đã sớm phế bỏ Thái Tử Phi.”
“Có lẽ vậy.” Hắc Tuyển Hành thật đúng là không tự tin rằng mình có thể làm được những điều giống như Thái Tử đã làm.
“Lên đường.” Người bên ngoài hô.
Ngay sau đó, người trong kiệu liền cảm giác được cỗ kiệu bay lên.
Ô Bách đứng ở trên thuyền lớn nhìn bọn họ rời đi, nắm chặt ngực áo choàng thấp giọng nỉ non nói: “Tứ ca, Lục ca, xin lỗi.”
😥😢😢 đừng mà tiểu Bách 🤧🤧🤧
Ủa em, xin lỗi gì v, sợ nha, thi thích Tiểu Bách lắm á💦
Thấy có điềm r