Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người vừa nghe thấy Lục tổng quản nói như vậy, lòng hiếu kỳ đều bị khơi dậy, chọn phòng xong xuôi, liền theo hắn rời khỏi nhà của Quản Châm.
Động thị ở phía tây đại sơn cốc, mà phía tây bị chia làm hai nửa, một nửa là rừng phong, một bên là rừng bạch quả, gió to vừa thổi, liền giống như trời mưa, lá cây bay đầy trời.
U Diệp cười nhẹ: “Lần trước chúng ta còn nói có cơ hội đi ngắm cảnh lá bạch quả rụng, hiện tại thì hay rồi, không cần đi đâu cả, rừng phong hay rừng hạnh đều có thể thấy được.”
“Đúng vậy.” Ô Trúc vươn tay, tiếp được lá phong cùng lá hạnh.
Ô Nhược cười nói: “Chờ sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, nhất định phải mang bàn rượu và thức ăn vào trong rừng vừa thưởng rượu vừa ngắm phong cảnh.”
Thâm Tụng lập tức đáp: “Ta tán đồng.”
Hắc Tuyển Hành nhìn thấy lá cây rụng trên mặt đất thành từng mảng rất dày, thậm chí có người quét lá cây thành từng đống, lại mang về nhà làm củi đốt, liền có chút tò mò hỏi: “Lá cây ở đây rụng mãi không hết sao?”
Lá cây rụng xuống nhiều như vậy, đại thụ trong hai khu rừng lại vẫn còn tươi tốt như thế.
Lục tổng quản nói: “Rụng mãi không hết, ban ngày lá rụng, ban đêm lại mọc ra.”
Mọi người cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Động thị ở giữa hai khu rừng, là một cái động lớn vừa sâu vừa to hình tròn, dọc theo cái động có một đường bậc thang dài để đi từ mặt đất xuống bên dưới đáy, hai bên đường đi cũng có một vài sơn động nhỏ để cho người dân trong tộc mở cửa hàng bán hàng, ở ngoài cửa động, đặt một khối đá lớn, bên trên khắc ba chữ ‘phong hạnh động’, lá cây hai bên cửa động sẽ thỉnh thoảng bay xuống phía dưới động.
Người tới động thị mua đồ không tính là nhiều, chủ tiệm cũng không thèm để ý buôn bán có tốt hay không, khi không có việc gì liền ngồi khoanh chân tu luyện, hoặc là cùng chủ tiệm cách vách nói chuyện phiếm.
Ô Nhược bọn họ tiến vào trong động thị, đôi mắt đều trừng lớn, vì để không lộ ra mình ‘thiếu hiểu biết’, mọi người đều cố gắng che giấu nội tâm khiếp sợ, ở trong mắt bọn họ cái mà gọi là pháp khí cực phẩm cùng đan dược đỉnh cấp, những nguyên liệu hiếm thấy ở đây đều trở thành hàng vỉa hè, những thứ ở bên ngoài có bạc cũng không mua được, hoặc là hơn một ngàn vạn lượng bạc mới có thể mua được, ở đây chỉ cần mười lượng hoặc là một trăm lượng bạc là có thể mua được.
Thâm Tụng che lại lồng ngực tim đập càng lúc càng nhanh: “Hàng giả, nhất định là hàng giả.”
Ô Nhược tràn đầy đồng cảm, bởi vì y nhìn thấy thần linh đan cực phẩm một viên chỉ cần năm mươi lượng bạc là có thể mua được, tâm tình phức tạp đến mức cũng không biết hình dung như thế nào.
Y yên lặng mà quay đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, hai người lại yên lặng mà nhìn về phía Dạ Ký đi phía sau phải bỏ ra hai ngàn vạn lượng mới mua được một viên thần linh đan cực phẩm, hỏi: “Hai ngàn vạn lượng của ngươi có thể mua mấy viên?”
Dạ Ký: “……”
Cức Hi cong cong môi: “Có thể mua 40 vạn viên.”
Dạ Ký: “……”
Hắc Tuyển Hành nhìn quán bán Linh Khí cách vách chỉ chưa đến năm vạn lượng, tâm tình cũng không khá hơn là mấy, phần thưởng mà hắn nỗ lực đạt được hóa ra chỉ trị giá năm vạn lượng, so với phần thưởng của U Diệp còn không bằng.
Ô Nhược nhỏ giọng nói: “Bạc trên người ta đủ để mua hết tất cả mọi thứ ở động thị.”
Lục tổng quản nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đấy, sẽ không để cho các ngươi mang mấy thứ này đi ra ngoài, trừ phi ngươi sử dụng ở đây, hoặc là khiến cư dân ở đây tặng cho các ngươi, các ngươi mới có thể đem bọn chúng ra bên ngoài.”
Ô Nhược: “……”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Vậy chúng ta có mua cũng vô dụng?”
“Đúng vậy.”
Mọi người: “……”
Bọn họ đành phải tiếp tục đi xuống phía dưới, càng đi xuống, càng nhiều nguyên liệu trân quý, rất nhiều đồ vật đều là bọn họ chưa thấy qua, ví dụ như đan dược có thể sáng lên, pháp khí có thể sáng lên, sách dạy tu luyện có thể sáng lên, vân vân, đối với bọn họ mà nói đều là những thứ cực kỳ lợi hại, đáng tiếc bọn họ có mua cũng không thể mang đi.
Thâm Tụng hỏi Lục tổng quản: “Lục tổng quản, tại sao đồ ở đây lại rẻ như vậy? Nguyên liệu rất dễ tìm thấy sao?”
“Đúng vậy, bởi vì chỗ nguyên liệu đó nơi nơi đều có thể tìm ra, cho nên vô cùng rẻ, mà một vài thứ rất khó có được ở bên ngoài đều là từ trong này mà ra.”
Mọi người lại lần nữa cạn lời.
“Vậy nếu các ngươi ở đây đem đồ vật đi ra bên ngoài bán, chẳng phải là đều biến thành người có tiền?”
“Trong tộc có quy định, không thể tùy ý đem đồ vật trong tộc đi bán.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
U Diệp bỗng nhiên dừng lại bước chân hỏi: “Lục tổng quản, linh thạch là cái gì?”
Ô Nhược bọn họ nghi hoặc nhìn hắn: “Cái gì linh thạch?”
U Diệp chỉ vào một cái sạp, bên trên vật phẩm viết cần dùng linh thạch để đổi.
Lục tổng quản nói: “Sau khi trở về, bảo chủ tử nói cho các ngươi.”
Một đường đi xuống, Ô Nhược bọn họ liền mua một vài quyển sách cùng một vài vật phẩm có thể sử dụng trong thời gian tới, sau đó cùng Lục tổng quản đi xuống tầng thấp nhất mua mười tên hạ nhân.
“Công chúa mất tích rồi.” Sau khi Lục tổng quản giao bạc, Thâm Tụng đột nhiên nói.
Mọi người quay người lại, quả nhiên không nhìn thấy Hắc Tử Hà đâu nữa.
Ô Nhược nhíu mày nhìn quanh bốn phía: “Nàng vừa rồi rõ ràng còn ở đây mà.”
Tiểu Tiểu ngồi ở trên vai Hắc Tuyển Dực nói: “Đại cô cô đi lên rồi.”
Hắc Tuyển Dực trầm mặt xuống: “Tại sao nàng lại đột nhiên đi lên đó?”
Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không biết.”
Lục tổng quản hỏi: “Các ngươi còn có cái gì muốn mua không?”
Thâm Tụng mang vẻ mặt đưa đám nói: “Có, ta muốn mua hết toàn bộ động thị, nhưng mà lại không thể đem ra ngoài.”
Hắc Tuyển Hành buồn cười vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngươi ngắm nhìn cho đã mắt là được rồi.”
“Nhưng mà, cũng không sao.” Thâm Tụng cười tủm tỉm nói: “Tới đây một chuyến, thu hoạch cũng không nhỏ.”
Mọi người trở lại bên ngoài động trên mặt đất, nhìn thấy Hắc Tử Hà đang nhìn chằm chằm vào rừng hạnh bên kia, tò mò đi qua.
Ô Nhược nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng dáng màu trắng, nghi hoặc nói: “Nhị muội, ngươi đang nhìn ai vậy?”
Hắc Tử Hà kích động mà bắt lấy cánh tay Ô Nhược: “Đại tẩu, ta nhìn thấy một nam nhân, hắn lớn lên vô cùng tuấn mỹ, ta chỉ nhìn một cái liền thấy thích hắn rồi.”
Ô Nhược: “……”
Hắc Tuyển Dực: “……”
U Diệp cười nói: “Vậy ngươi có hỏi tên hắn, hoặc là hỏi hắn ở đâu hay không?”
Hắc Tử Hà ngẩn người: “Không có, ta hiện tại liền đi hỏi.”
Nàng vội vội vàng vàng đuổi theo, Hắc Tuyển Dực muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm mất một bước, chớp mắt một cái nàng đã chạy đi xa hơn ba trượng rồi.
Lục tổng quản nói: “Đừng lo lắng, người trong tộc vô cùng thân thiện, sẽ không có việc gì.”
U Diệp buồn cười nói: “Tuyển Dực, xem ra không lâu nữa, ngươi liền có thêm một em rể.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Ô Nhược nhấp môi cười nói: “Tin rằng cha nương sẽ rất vui vẻ.”
Ô Trúc hỏi: “Chúng ta có cần ở lại đây chờ nàng trở lại không?”
Hắc Tuyển Dực vỗ trán: “Dựa theo tính tình của nàng, ra tay sẽ rất nhanh, hẳn là một lát liền trở về.”
Bên kia, Hắc Tử Hà vừa tháo vòng cổ của mình xuống, vừa dùng khinh công đuổi theo bạch y nam tử: “Công tử, công tử, ngươi làm rơi đồ.”
Bạch y nam tử nghe thấy phía sau có thanh âm, dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn, một bóng người lấp lánh ánh kim đang phi như bay đến đây, sau đó dừng lại ở trước mặt hắn, ánh sáng lóa mắt đâm vào mắt hắn làm hắn không mở mắt ra được, còn không đợi hắn phản ứng lại, trong tay đã bị nhét vào một thứ lạnh lẽo.
“Ta tên Hắc Tử Hà, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ở động thị liền thấy thích ngươi, hiện tại trong tay ngươi chính là tín vật đính ước của ta đưa cho ngươi.” Hắc Tử Hà cười hì hì gỡ ngọc bội màu đỏ bên hông hắn xuống, xoay người rời đi: “Mặc kệ ngươi có thích ta hay không, đều phải tới nhà Quản Châm tìm ta.”
Nàng mắc cỡ đỏ mặt trở lại bên người Hắc Tuyển Dực bọn họ.
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc mắt nàng một cái.
Ô Nhược buồn cười hỏi: “Hỏi được tên với địa chỉ của đối phương không?”
“Không có, nhưng ta đã nói cho hắn tên và nơi ở hiện tại của ta, còn đưa cho hắn chiếc vòng cổ nương cho ta.” Hắc Tử Hà cầm ngọc bội màu đỏ quơ quơ trước mặt Ô Nhược: “Ta cũng cầm ngọc bội của hắn, cho nên, cho dù không hỏi tên với địa chỉ của hắn cũng không sao, hắn sẽ tự tới tìm ta, như vậy, ta lại có thể gặp được hắn lần thứ hai.”
Lục tổng quản nhìn thấy ngọc bội híp híp mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Lợi hại.”
Ô Nhược khen: “Thật thông minh.”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Nếu hắn là một người đàn ông có vợ rồi thì làm sao bây giờ?”
“A……” Hắc Tử Hà mang vẻ mặt đưa đám: “Ta vừa rồi thật đúng là không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là mình thích, liền nhất định phải bắt lấy, đây là nương dạy ta.”
Những người khác đều rất bội phục hành động của nàng, đổi lại là một đám nam nhân bọn họ, chưa chắc đã có thể làm được như nàng.
U Diệp nói: “Thích một người nên làm như vậy, cũng không nên chờ đến khi hắn thích người khác rồi mới thấy hối hận.”
Hắc Tử Hà cười hì hì: “Ta chính là nghĩ như vậy.”
Lục tổng quản nói: “Hắn còn chưa có bạn đời.”
Ánh mắt Hắc Tử Hà sáng ngời: “Thật ư?”
Ô Nhược tò mò hỏi: “Lục tổng quản, có phải ngươi biết hắn là ai hay không?”
“Ừm.”
“Hắn là ai?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Chờ hắn tới cửa đòi ngọc bội, các ngươi sẽ biết.”
Lục tổng quản không muốn nhiều lời, mọi người cũng không tiện hỏi nhiều, chờ bọn họ trở lại nhà của Quản Châm, người của động thị liền đưa hạ nhân đến, bọn họ làm việc vô cùng nhanh nhẹn, giống như đã từng được huấn luyện qua, mọi việc trong nhà đều xử lý đâu vào đó.
Tới giờ ăn cơm tối, Quản Châm cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng.
Ô Nhược vội vàng hỏi: “Ông ngoại, vì sao ngươi lại ngăn cản ta cùng Tuyển Dực thành thân?”
Quản Châm vừa chơi đùa với Tiểu Tiểu vừa nói: “Bởi vì ta đã tra ra được phương pháp giải trừ nguyền rủa, còn nữa, ông ngoại ngươi còn không có mặt, ngươi thành thân cái gì? Trong mắt ngươi có người ông ngoại này hay không?”
Ô Nhược: “……”
Thôi được, là y vội vã thành thân, suy xét không chu toàn.
Hắc Tuyển Dực lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, là chúng ta quá mức nóng vội, còn mong ông ngoại tha thứ.”
Quản Châm hừ nhẹ.
Hắc Tử Hà tò mò hỏi: “Vậy phương pháp giải trừ nguyền rủa là gì?”
Quản Châm không vui, không vui liền không thèm nói gì.
Tiểu Tiểu lôi kéo ống tay áo hắn: “Ông cố ngoại, người đừng giận có được không?”
Thanh âm mềm mại non nớt thật là ngọt ngào đến lịm tim, Quản Châm nể mặt Tiểu Tiểu, mở miệng nói: “Tổ tiên năm đó nguyền rủa Tử Linh Quốc tuy rằng đã chết, nhưng một sợi linh hồn của nàng được mang về Bí Ẩn tộc.”
Mọi người kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?”
“Ừm, ta cũng là vất vả cạy miệng tộc trưởng mới biết được chuyện này, hiện tại linh hồn của nàng bị trấn áp ở phía dưới đại sơn cốc.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Cái này thì có liên quan gì đến chúng ta thành thân?”
“Tộc trưởng nói các ngươi chỉ có gỡ bỏ được khúc mắc của nàng năm đó để nàng đi đầu thai, các ngươi mới có thể bái đường thành thân giải trừ nguyền rủa, nếu bái đường trước rồi mới đến gỡ bỏ khúc mắc của nàng chính là bất kính với nàng.”
Ô Nhược có chút sốt ruột nói: “Trước đây ta đã cùng Hắc Tuyển Dực thành thân qua thì làm sao bây giờ?”
Quản Châm ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Các ngươi chưa bái liệt tổ liệt tông Hắc thị liền không tính.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Tuyển Hành cung kính cất tiếng: “Tiền bối, vãn bối tên là Hắc Tuyển Hành, là nhi tử thủ lĩnh Cựu tộc, ta muốn biết có biện pháp giải trừ nguyền rủa đồng thời không làm người Cựu tộc biến mất hay không?”
Quản Châm lập tức nheo lại mắt, vô cùng không thích người Cựu tộc, năm đó nếu không phải do người Cựu tộc, hắn cùng Oánh Nhiên sẽ không phải xa cách nhiều năm như vậy. Hắn tức giận nói với Hắc Tuyển Dực: “Các ngươi không phải cùng người Cựu tộc nước lửa không dung sao? Vì sao lại cùng người Cựu tộc tới Bí Ẩn tộc?”
Ô Nhược muốn giải thích, Hắc Tuyển Hành giành trước nói: “Là vãn bối khăng khăng theo tới, mong tiền bối tha thứ, cũng mong tiền bối chớ có trách cứ Thái Tử bọn họ.”