Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Quản Châm tức giận trầm mặt không nói gì.
Thâm Tụng thấy hắn tuy rằng hết sức tức giận, nhưng cũng không có ý tứ đuổi người rời đi, không khỏi mà thở phào một hơi.
Ô Nhược muốn nói đỡ cho Hắc Tuyển Hành mấy câu, lại bị Hắc Tuyển Hành dùng ánh mắt ngăn lại.
Không khí có chút cứng đờ, những người khác cũng không tiện lên tiếng.
Ngay vào lúc Hắc Tuyển Hành muốn nói cái gì nữa, đột nhiên, mặt đất phát ra chấn động kịch liệt.
Phịch một tiếng, bình hoa trên tường đổ ầm xuống mặt đất, vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Mọi người vội vàng ổn định chén đũa trên bàn.
Sắc mặt Quản Châm hơi đổi, bước nhanh đi ra bên ngoài tòa nhà.
Mọi người liếc nhau, đi theo ra bên ngoài.
Ban đêm ở bốn mùa cốc thật đẹp, bất kể là đại thụ hoa cỏ, hay là trên bầu trời, có rất nhiều đom đóm bay lượn, trông cứ như hoa cỏ cây cối đều có thể tỏa sáng lấp lánh.
Ô Nhược bọn họ thấy người dân trong tộc ở xa xa cũng lục đục từ trong nhà ra bên ngoài xem xét, liền hỏi: “Ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì?”
Quản Châm hạ giọng nói: “Linh hồn của tổ tiên tỉnh lại.”
Mọi người ngẩn ra.
“Là tổ tiên nguyền rủa Tử Linh Quốc sao?”
“Ừm.”
Linh hồn dường như có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, khi nghe thấy ba chữ Tử Linh Quốc, chấn động càng thêm mãnh liệt, trong phòng phát ra những tiếng vang bang bang, là tiếng chén đũa bị rơi xuống mặt đất.
Quản Châm giải thích: “Trước kia cũng sẽ thỉnh thoảng phát ra chấn động, nhưng mức độ không mãnh liệt, dần dần, mọi người đều thành quen, nhưng đêm nay lại chấn động kịch liệt, nàng hẳn là cảm nhận được các ngươi đã đến.”
Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Vậy hiện tại chúng ta có nên đi bái kiến nàng không?”
“Chuyện này ta còn phải cùng tộc trưởng thương lượng mới được.” Quản Châm chờ chấn động lắng xuống, xoay người trở lại trong phòng: “Trở về ăn cơm.”
Trong phòng, hạ nhân đã quét tước sạch sẽ các mảnh vỡ, lại lần nữa lấy chén đũa cho bọn hắn, lại bưng đồ ăn lên trên bàn.
Quản Châm dường như rất thích đút cho Tiểu Tiểu ăn, cả một bữa cơm, đều là tự mình đút cơm cho chắt ngoại ăn: “Tiểu Nhược, nhi tử của ngươi một đứa thì ăn thật nhiều, một đứa lại ăn thật ít, ai, Tiểu Tiểu ăn ít như vậy, có thể lớn lên không?”
Ô Nhược cười nói: “Tiểu Tiểu đã lớn lên rất nhiều rồi, đây đều là nhờ ông ngoại tìm tát mãn tới cầu phúc.”
Y vẫn luôn cho rằng Tiểu Tiểu có thể lớn lên, tất cả đều là nhờ hấp thu linh lực của tát mãn.
Quản Châm cười tủm tỉm mà vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Tiểu: “Có thể lớn lên là tốt rồi, tối nay, Tiểu Tiểu ngủ cùng với ta.”
Ô Nhược nhướng mày, phát hiện ông ngoại vô cùng thích Tiểu Tiểu.
Hắc Tuyển Dực nhỏ giọng nói bên tai y: “Hắn nhất định là đang nghĩ rằng, bà ngoại khi còn nhỏ có phải cũng đáng yêu giống như Tiểu Tiểu hay không.”
Hắn vừa mới nói xong, Quản Châm liền nói: “Không biết Oánh Nhiên khi còn nhỏ có phải cũng ngoan ngoãn đáng yêu giống như Tiểu Tiểu hay không?”
Ô Nhược bật cười, những người khác cũng bật cười ra tiếng, hiển nhiên mọi người đều nghe thấy lời Hắc Tuyển Dực nói.
Quản Châm buồn bực mà trừng mắt Hắc Tuyển Dực: “Tại sao ngươi lại biết ta suy nghĩ cái gì? Ngươi có thuật đọc tâm?”
Hắc Tuyển Dực lắc đầu: “Không có.”
Ô Nhược tò mò: “Vậy tại sao ngươi biết suy nghĩ trong lòng ông ngoại?”
“Bởi vì mỗi lần ta nhìn thấy Tiểu Tiểu, đều sẽ nghĩ ngươi khi còn nhỏ cũng đáng yêu giống như Tiểu Tiểu, mà ngươi lớn lên giống bà ngoại, ông ngoại nhìn thấy Tiểu Tiểu nhất định cũng sẽ tưởng tượng thấy bà ngoại khi còn nhỏ.”
Ô Nhược tức khắc có chút ngượng ngùng, kỳ thật mỗi lần y nhìn thấy Đản Đản, cũng sẽ có ý nghĩ như vậy.
Quản Châm hừ nhẹ.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
“Ông cố ngoại.” Tiểu Tiểu kêu một tiếng.
“Ta đây.” Quản Châm vội vàng đáp.
“Ta ăn no rồi.”
Quản Châm thật cẩn thận mà lau lau cái miệng nhỏ của hắn, sau đó một tay xách Đản Đản ăn đến lửng dạ lên, thả xuống bàn: “Để ca ca chơi cùng ngươi.”
Đản Đản ấm ức nói: “Ta còn chưa ăn no.”
“Ngươi cũng đã ăn hết nửa bàn đồ ăn rồi còn muốn ăn nữa, mau mau đi chơi với đệ đệ đi.”
Thâm Tụng nhỏ giọng nói: “Thật là phân biệt đối xử.”
Hắc Tuyển Hành nhấp môi cười.
Quản Châm ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Muốn sau khi giải trừ nguyền rủa không biến mất, còn phải xem tổ tiên có tha thứ cho các ngươi hay không, chỉ khi nàng tha thứ cho các ngươi, các ngươi mới không bị biến mất.”
Hắc Tuyển Hành không nghĩ tới hắn sẽ nói cho hắn phương pháp, vội vàng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn tiền bối đã giải đáp cho.”
Quản Châm hừ lạnh: “Ta đây cũng là vì Oánh Nhiên cùng Tiểu Nhược bọn họ, nếu không phải bọn họ cũng thuộc về Cựu tộc, ta còn lâu mới nói cho ngươi.”
Hắc Tuyển Hành vẫn như cũ cảm tạ hắn.
Bỗng nhiên, Cức Hi ngồi ở bên cạnh hắn cầm lấy chén đũa ném về phía Ô Nhược.
Sắc mặt Hắc Tuyển Dực thay đổi, lập tức giơ tay chặn lại chén đũa giúp Ô Nhược.
Dạ Ký vội vàng đánh ngất Cức Hi.
Quản Châm nhăn chặt mày: “Sao lại thế này?”
Ô Nhược kể lại cho hắn những chuyện đã xảy ra.
“Hắn thật là……” Quản Châm tức giận đến không chịu được, đứng dậy bắt mạch cho Cức Hi: “Thiên Trầm có thể là đã sử dụng khống hồn chú.”
“Khống hồn chú?” Mọi người đều chưa từng nghe nói đến bí thuật này.
“Đây là…… Ai, bỏ đi, các ngươi ở lại đây một thời gian, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết được tình hình ở đây, còn không bằng nói cho các ngươi mọi chuyện từ trước, để tránh các ngươi phạm sai lầm.” Quản Châm liếc nhìn mọi người đang ngồi: “Nhưng mà, trước tiên các ngươi bắt buộc phải thề sẽ không nói ra bí mật về Bí Ẩn tộc cùng bốn mùa cốc cho người bên ngoài, rồi ta mới nói cho các ngươi.”
Mọi người ở trong đại sảnh liền lập lời thề độc, sau khi lời thề được thành lập, trên người bọn họ lóe ra kim quang.
Mọi người chưa từng gặp qua loại tình huống này, nhìn nhau một cái: “Ánh sáng vừa rồi là sao?”
Quản Châm nói: “Ở đây lập lời thề, lời thề sẽ trở thành sự thật, không giống như ở bên ngoài làm trái với lời thề cũng không bị trừng phạt.”
Thâm Tụng kinh ngạc: “Thật sự sẽ trở thành sự thật?”
Quản Châm liếc mắt hắn: “Ngươi hỏi Tiểu Nhược sẽ biết.”
Ô Nhược gật đầu: “Nương ta cũng từng lập lời thề độc, nếu nàng muốn nói ra chuyện về nơi này, cho dù chỉ có một chữ, thân thể nàng đều sẽ đau đớn đến hộc máu.”
Quản Châm hừ lạnh: “Hộc máu chỉ là nhẹ, nếu nói thêm mấy chữ, liền sẽ nổ tan xác bỏ mình.”
Thâm Tụng: “……”
Thật đáng sợ.
Dạ Ký hỏi: “Tiền bối, hiện tại ngươi có thể nói xem khống hồn chú là chuyện như thế nào chưa?”
“Đã nghe về Tu chân giới bao giờ chưa?”
Mọi người: “!!!!!!”
“Khống hồn chú chính là pháp thuật của Tu chân giới.”
Thâm Tụng cùng Hắc Tử Hà trăm miệng một lời nói: “Thực sự có Tu chân giới ư?”
“Đúng vậy.” Quản Châm chỉ vào phía bắc nói: “Ở trên tuyết sơn, liền có một cái cửa vào tiến vào Tu chân giới, đây là nơi tổ tiên chúng ta tình cờ phát hiện ra, vì không để cho quá nhiều người xâm nhập Tu chân giới, chúng ta cùng tu sĩ của Tu chân giới đã ước định với nhau, giúp bọn họ bảo hộ nơi đó, mà bọn họ cách mỗi mấy năm hoặc là mười mấy năm liền sẽ phái người dạy chúng ta pháp thuật, đưa chúng ta một ít nguyên liệu, hoặc là thu nhận một vài người có duyên đến Tu chân giới học tập pháp thuật, mà người của chúng ta chỉ cần không sợ chết, có thể tùy ý ra vào Tu chân giới tìm các loại nguyên liệu.”
Mọi người kinh ngạc đến nói không nên lời.
“Thiên Trầm chính là học được khống hồn chú từ Tu chân giới, có thể khống chế thân thể của người khác từ xa, hoặc là tiến vào thân thể của đối phương, năng lực hành động có thể tương đương với bản thể, nhưng xem xét tình hình của bằng hữu ngươi, khống hồn chú của Thiên Trầm còn chưa thuần thục, mới có thể để cho bằng hữu các ngươi một hồi thanh tỉnh một hồi lâm vào tình trạng bị khống chế.”
Dạ Ký vội vàng hỏi: “Có biện pháp giải chú không?”
“Ngoài bản thân Thiên Trầm chủ động giải chú, hoặc là giết chết Thiên Trầm ra, chỉ có Kim Đan tôn giả có cấp bậc cao hơn ở Tu chân giới mới có thể giải chú.”
Dạ Ký lập tức đứng lên: “Hiện tại Thiên Trầm ở nơi nào?”
U Diệp vội vàng đè hắn lại: “Ngươi hiện tại đi tìm hắn chính là tìm đường chết.”
Hắc Tuyển Dực gật đầu: “Quả thật như thế.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược hỏi: “Ông ngoại, Thiên Trầm có phải đã trở lại Bí Ẩn tộc hay không?”
“Đúng vậy, trước tết Thượng Nguyên liền trở về, là tỷ tỷ hắn tự mình bắt hắn trở về, cũng là ta nói cho tỷ tỷ hắn rằng hắn đang ở Tử Linh Quốc.”
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên hàn quang: “Vậy hiện tại hắn ở nơi nào?”
“Tạm thời bị tỷ tỷ hắn nhốt ở trong nhà.” Quản Châm thấy thần sắc y không đúng, lập tức cảnh cáo: “Các ngươi đừng có mà lại gây sự ở đây.”
Ô Nhược trầm mặt gật gật đầu.
U Diệp hỏi: “Ông ngoại, hôm nay chúng ta đi đến động thị, nhìn thấy có vài vật phẩm cần dùng linh thạch để mua sắm, vậy linh thạch có phải là tiền của Tu chân giới hay không?”
“Đúng vậy.” Quản Châm nghĩ nghĩ lại nói: “Lại nói tiếp, các ngươi có thể đi vào đây cũng coi như là người có duyên, người có duyên đều có thể được đưa đến Tu chân giới học pháp thuật, không biết các ngươi có hứng thú đi đến Tu chân giới hay không?”
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Quản Châm tò mò: “Rất nhiều người đều muốn đến Tu chân giới học tập pháp thuật, tại sao các ngươi lại đều không có hứng thú?”
Ô Nhược nói: “Ta cùng Tuyển Dực hiện tại chỉ muốn giải trừ nguyền rủa, những thứ khác tạm thời không nghĩ đến.”
Hắc Tuyển Hành nói: “Chúng ta cũng vậy.”
Dạ Dực ôm Cức Hi nói: “Nếu có thể giải chú cho hắn, ta liền đi.”
U Diệp cười lạnh: “Ta ở bên ngoài cũng được coi là nhân vật lợi hại, nhưng đi đến Tu chân giới lại khác, chắc chắn sẽ biến thành một con kiến vô danh, mặc người xâu xé.”
Ô Trúc gật đầu tán đồng.
Quản Châm cười nói: “Không tồi, các ngươi cũng rất biết mình biết người, sau khi đi vào Tu chân giới, không chỉ các ngươi, ngay cả người ở đây chúng ta đều sẽ phải mặc cho người xoa bóp, hơn nữa, sau khi đi đến Tu chân giới còn phải kiểm tra, linh căn tốt mới có thể được người thu nhận.”
Ô Nhược hỏi: “Linh căn là cái gì?”
“Không khác linh điền là mấy, cũng phân có tốt có xấu, ví dụ như ta chính là linh căn hệ lôi, xem như thượng phẩm, nếu chăm chỉ tu luyện trăm năm, trở thành một Kim Đan tu sĩ cũng không thành vấn đề, các ngươi không đi đến Tu chân giới, ta liền không nói tỉ mỉ nữa.”
“Linh căn hệ lôi?” Ô Nhược nghĩ đến khi tỷ thí, Lôi Đình Thuật Quản Châm sử dụng: “Ông ngoại sử dụng Lôi Đình Thuật có phải là có liên quan đến linh căn hay không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ta cũng là linh căn hệ lôi?”
Quản Châm kinh ngạc nhìn y: “Ngươi cũng có thể sử dụng Lôi Đình Thuật?”
“Đúng vậy.”
Quản Châm cười ha ha: “Làm tốt lắm.”
“Lão thái gia thông gia, tại sao ngươi không hỏi xem vì sao ta không đi Tu chân giới?” Hắc Tử Hà không nhịn được cất tiếng hỏi: “Ngươi không hỏi ta, làm ta có một loại cảm giác mình bị bỏ lơ.”
Nàng thích mọi người đều chú ý đến nàng, giống như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị kim quang lấp lánh trên người nàng hấp dẫn.
Quản Châm cạn lời: “Vậy vì sao ngươi không đi Tu chân giới?”
Hắc Tử Hà lấy ra ngọc bội màu đỏ gỡ xuống từ trên người bạch y nam nhân: “Ta thích chủ nhân của ngọc bội này, ta thề sẽ theo đuổi người này bắt lấy người vào trong tay ta, cho nên, ta sẽ không đi Tu chân giới.”
Hai mắt nàng phát sáng lấp lánh, vẻ mặt thề nhất định phải theo đuổi được người.
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực giật giật.
Quản Châm ngơ ngác mà nhìn ngọc bội trong tay nàng, đột nhiên, cất tiếng cười, cười to mà vỗ vỗ bả vai Hắc Tử Hà: “Làm tốt lắm, ta vô cùng ủng hộ ngươi, nếu ngươi không biết theo đuổi người như thế nào, cứ việc tới thỉnh giáo ta.”
Mọi người: “……”
Nghi lắm, cái miếng ngọc này là của cha tộc trưởng yêu ko dc nên phong ấn linh lực con ngt nè phớ hơm😌 ulatr dớt thằng chả dìa cho mẹ Ô Nhược đc giải phóng đi chời ơi. Hàng limited ế 20 năm hơn rồi chứ ít à 🤌
👍👍👍👍😆😆😆😆😆