Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Thần sắc của Thiên Trầm ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, vì cứu người mình thích mà bị huỷ linh điền cũng đáng.
“Linh điền bị hủy?” Thâm Tụng ngơ ngẩn nhìn Ô Nhược.
Khi hắn biết được lão chủ tử ép thiếu chủ cùng Thiên Trầm thành thân, hắn vô cùng tức giận, cũng bất bình thay cho thiếu chủ, thậm chí cảm thấy Thiên Trầm dùng thủ đoạn buộc thiếu chủ nhà hắn cùng hắn thành thân, cho nên, khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn không thích Thiên Trầm, hảo cảm đối với Thiên Trầm trước đây cũng tan thành mây khói, mà khi hắn nhìn thấy Thiên Trầm xông lên bảo hộ thiếu chủ, không khỏi cảm động trước hành động của hắn, hiện giờ nghe thấy linh điền của Thiên Trầm đã bị hủy, đáy lòng không khỏi thương xót Thiên Trầm, cho rằng Thiên Trầm không nên có kết cục như vậy.
Hắc Tuyển Hành ôm chặt thân thể Thiên Trầm, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp cứu chữa?”
Linh điền bị hủy, tương đương mất đi linh lực, Thiên Trầm không có linh lực, rất khó có thể hồi phục thương thế nghiêm trọng như thế.
Ô Nhược đối mặt với ánh mắt mong đợi của Hắc Tuyển Hành, nghẹn ngào, không cách nào lắc đầu khiến cho Hắc Tuyển Hành thất vọng, y nhìn về phía Thiên Trầm: “Thiên Trầm, trong không gian của ngươi hẳn là có chứa thuốc trị thương trong tộc, sau khi ăn vào có thể giảm bớt đau đớn.”
Thương thế của Thiên Trầm còn nghiêm trọng hơn thương thế của cha y năm đó, dược liệu trên đời này căn bản không thể chữa khỏi cho Thiên Trầm.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Thâm Tụng sáng ngời: “Bí Ẩn tộc lợi hại như vậy, nhất định có thể chữa trị linh điền của ngươi.”
Thiên Trầm lưu luyến mà nhìn Hắc Tuyển Hành, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn Ô Nhược, hắn suy yếu nói: “Vô dụng……”
Tuy rằng Bí Ẩn tộc cùng Tu Chân Giới chỉ cách một cái cửa ra vào, nhưng Bí Ẩn tộc dù sao cũng không phải Tu Chân Giới, cho dù là Tu Chân Giới, cũng chưa chắc có thể chữa trị linh điền của hắn.
Ô Nhược trầm mặt xuống: “Ít nhất sau khi ăn đan dược, ngươi sẽ không đau đớn như vậy.”
Thiên Trầm vô lực mà liếc nhìn y một cái: “Ngươi, ngươi không phải hy vọng ta, ta chết sao? Cần gì quản ta.”
Ô Nhược: “……”
Y quả thật là hận không thể hiện tại liền một chưởng đánh chết Thiên Trầm.
Thâm Tụng thấy đáy mắt Ô Nhược hiện lên sát ý, vội kêu một tiếng: “Thái Tử Phi.”
Ô Nhược thở dài, bỏ qua ý niệm vừa rồi.
Hắc Tuyển Hành lạnh mặt: “Bất kể đan dược của ngươi có tác dụng hay không, ít nhất ăn vào sẽ không đau đớn như vậy nữa, hay là nói ngươi muốn chết?”
Sắc mặt Thiên Trầm tái nhợt vô huyết, ánh mắt lại lóe sáng giống như ngôi sao trên bầu trời: “Tuyển Hành, ngươi, ngươi đang thương xót ta sao?”
Thâm Tụng: “……”
Con mẹ nó, đã là lúc nào rồi, còn muốn tỏ vẻ đáng thương khiến cho chủ tử hắn thương xót hắn, vừa rồi đúng là mất công lo lắng cho hắn.
Hắc Tuyển Hành: “……”
Thiên Trầm không được đáp lại, cười một cách chua xót, lấy ra thuốc trị thương từ trong không gian.
Hắc Tuyển Hành vội vàng đút cho hắn, nháy mắt, sắc mặt Thiên Trầm khôi phục một chút hồng nhuận.
Ngay sau đó, Thiên Trầm bắt đầu ho, càng ho càng lợi hại, sau đó, phun ra một búng máu.
Trong lòng Hắc Tuyển Hành giật mình: “Thiên Trầm!”
Ô Nhược vội vàng ngồi xuống bắt mạch cho Thiên Trầm: “Hắn bị thương quá nặng.”
Vừa rồi ba cái pháp khí công kích, hai cái pháp khí trong số đó đầu tiên là phá vỡ quần áo phòng ngự trên người hắn, sau đó bị pháp khí cùng trưởng lão làm trọng thương, chỉ ăn đan dược căn bản không thể chữa khỏi thân thể hắn.
Thâm Tụng vội vàng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này, một thanh âm sốt ruột của nữ tử ở cách đó không xa truyền tới: “Thiên Trầm.”
Ô Nhược bọn họ nhìn qua, nữ tử trông giống Thiên Trầm cuống quít chạy tới ôm lấy Thiên Trầm một bộ sắp chết đi, khóc lóc nói: “Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy chứ?”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Nữ tử này chính là Thiên Phù tỷ tỷ của Thiên Trầm, nàng từng rải thuốc bột trên người Thiên Trầm, bất kể Thiên Trầm chạy đến đâu, nàng đều có thể tìm được, cho nên, sau khi nàng đuổi theo ra khỏi Bí Ẩn tộc, một đường lần theo mùi hương của thuốc bột, nhưng mà khi lần theo mùi hương tìm được người, người kia lại không phải đệ đệ nàng, nàng biết mình đã bị lừa, vội vàng chạy đến Tử Linh Quốc, bởi vì Hắc Tuyển Hành ở đây, Thiên Trầm tất sẽ vì hắn mà tới Tử Linh Quốc.
Nào ngờ tới chậm một bước, không thể kịp thời bảo vệ đệ đệ nàng.
Thiên Trầm suy yếu kêu một tiếng “Tỷ……”
Thiên Phù vội vàng bắt mạch cho hắn, phát hiện linh điền đã bị hủy, thương thế quá nặng, vội vàng bế người lên: “Chúng ta trở về Bí Ẩn tộc chữa thương.”
Thiên Trầm lộ vẻ mặt sốt ruột: “Tỷ……”
Hắn không muốn trở lại Bí Ẩn tộc, hắn chỉ muốn ở lại bên cạnh Hắc Tuyển Hành, cho dù có chết, cũng muốn chết ở trong lòng ngực hắn.
Thiên Phù không cho Thiên Trầm cơ hội nói chuyện, nhanh chóng điểm huyệt khiến hắn hôn mê.
Ô Nhược đứng dậy ngăn cản bước chân của Thiên Phù.
Thiên Phù đỏ bừng mắt trừng y: “Đệ đệ ta đã bị thương như vậy, đã không khác gì một phế nhân, ngươi còn muốn lấy mạng của hắn sao?”
Ô Nhược nhìn chằm chằm Thiên Trầm, đáy mắt nảy lên tơ máu, trong lòng không ngừng phân vân giết hay là không giết, chỉ có giết Thiên Trầm mới có thể báo thù cho mình cùng người nhà ở đời trước, mà Thiên Trầm yếu ớt làm tất cả mọi điều vì người mình thích ở trước mặt lại làm y không thể nào hạ thủ được.
Hắc Tuyển Hành nhíu chặt mày: “Tiểu Nhược, ngươi……”
Hắn muốn khuyên Ô Nhược tha cho Thiên Trầm rời đi, nhưng nhìn thấy trong mắt Ô Nhược lộ ra oán hận cùng sát ý nồng đậm, câu nói kế tiếp làm thế nào cũng không nói nên lời, cũng thật sự không hiểu tại sao Ô Nhược lại có hận ý với Thiên Trầm sâu như vậy.
Hắc Tuyển Dực đi tới: “Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?”
Trong lòng Ô Nhược không ngừng đấu tranh, nhìn Hắc Tuyển Dực mang vẻ mặt quan tâm lo lắng cho y, sau đó nhớ tới người nhà đang bình yên vô sự ở trong phủ của Hắc Tuyển Đường, lại nhìn thi thể của vô số thị vệ cùng Cựu tộc ở trong sân, cảnh tượng trong giấc mơ thứ hai ở Bí Ẩn tộc lại lần nữa hiện lên trước mắt.
Trong mộng, y tra tấn Thiên Trầm từ sống sờ sờ cho đến chết, tận mắt nhìn thấy Thiên Trầm bị người luân phiên đánh đập, cuối cùng lại đem Thiên Trầm bầm thây, trong mộng y thấy một màn như vậy liền có cảm giác giống như đã báo thù huyết hận cho người nhà, vô cùng thống khoái.
Sau đó y lại tỉ mỉ hồi tưởng tất cả những việc xảy ra trong mộng, thật ra hai cảnh trong mộng đều đang tuần hoàn, trong thế giới của Thiên Trầm, bởi vì nhìn thấy giấc mộng thứ hai mới có thể làm ra những việc giống như giấc mộng thứ nhất, mà ở trong thế giới của y, là bởi vì đã xảy ra giấc mộng thứ nhất mới có giấc mộng thứ hai.
Hắc Tuyển Dực nhìn thấy y giống như mất hồn, vừa nhìn hắn, lại nhìn bốn phía, khiến cho hắn vô cùng lo lắng, hắn vội vàng nắm lấy tay Ô Nhược, lớn tiếng gọi hồn phách y trở về: “Tiểu Nhược, ngươi làm sao vậy?”
Ô Nhược lấy lại tinh thần, nhìn Thiên Phù trầm mặc một lát mới cất tiếng nói: “Ta có thể tha cho các ngươi rời đi, nhưng mà, ngươi phải hứa với ta không để cho Thiên Trầm bước ra Bí Ẩn tộc nửa bước, cũng không được để hắn tìm người nhà ta gây phiền phức.”
Hắc Tuyển Hành nhíu nhíu mi.
Thiên Phù thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi còn đang suy nghĩ nếu Ô Nhược không đồng ý, liền cường ngạnh đem người rời đi, nhưng mà, nơi này nhiều người Tử Linh tộc như vậy, cơ hội mang theo Thiên Trầm rời đi rất thấp, gần như là không có khả năng.
Nàng giao Thiên Trầm vào trong tay Hắc Tuyển Hành, từ trong không gian lấy ra một tấm lục phù, sau khi niệm chú lục phù tự động bốc cháy, nàng giơ ba ngón tay phải lên: “Ta Thiên Phù xin thề với trời, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không cho Thiên Trầm bước ra Bí Ẩn tộc nửa bước, cũng sẽ không để Thiên Trầm tìm người nhà Ô Nhược gây phiền phức, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, chết không có chỗ chôn.”
Sau khi nàng thề xong, lục phù cũng đã cháy sạch, đồng thời, trên người nàng lóe ra kim quang, chứng minh lời thề không phải nói chơi.
Ô Nhược bọn họ kinh ngạc nhìn nàng.
Thiên Phù ôm lấy Thiên Trầm: “Ta có thể đi chưa?”
Ô Nhược gật gật đầu.
“Cảm ơn.”
Hắc Tuyển Hành vội vàng kêu lên: “Tỷ tỷ Thiên Trầm ……”
“Ngươi về sau nếu muốn gặp Thiên Trầm có thể tới Bí Ẩn tộc.” Thiên Phù đi được hai bước, lại ngừng lại, từ trong không gian lấy ra một cái túi vứt cho Ô Nhược: “Cái này là để cảm ơn ngươi không giết chúng ta, ngươi rất có thể sẽ cần dùng tới.”
Ô Nhược mở ra nhìn, không khỏi sửng sốt.
“Là thứ gì?” Thâm Tụng tò mò mà nhìn qua, kinh ngạc nói: “Nàng thật hào phóng”.
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Ta như này có tính là người tốt có phúc báo hay không?”
Đương nhiên, y không xem như người tốt, nhưng y tha cho Thiên Trầm, Thiên Phù lại tặng lễ vật lớn như vậy, làm y cảm thấy hết sức bất ngờ.
Hắc Tuyển Dực xoa xoa tóc mái của y: “Nàng tặng thì ngươi liền nhận lấy.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta buông tha cho Thiên Trầm như vậy ổn không?”
“Phải xem ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào, nếu ngươi cảm thấy buông tha Thiên Trầm có thể giúp cho ngươi buông bỏ thù hận, đó chính là chuyện tốt.”
“Nói lập tức buông bỏ thù hận là không thể nào, ta chỉ là hy vọng Thiên Trầm ở một thế giới khác sau khi nhìn thấy kết cục ở thế giới này, có thể để cho chúng ta ở thế giới khác cũng có một cái kết cục tốt đẹp, ta không muốn ở thế giới khác bởi vì hắn giết ta, ta lại chạy tới giết hắn, hắn lại lại chạy tới giết ta, cứ thế mà tuần hoàn.” Ô Nhược thở dài: “Ta cũng không biết làm như vậy có đúng hay không.”
Hắc Tuyển Dực nao nao, không nghĩ tới Ô Nhược lại nghĩ như thế: “Có lẽ ngươi làm như vậy là đúng.”
Còn về thù hận trong lòng, có thể để cho thời gian xóa mờ tất cả.
Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Hy vọng như thế.”
Thâm Tụng nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà mồ hôi đầy đầu, cái gì mà thế giới khác, cái gì hắn giết ta, ta lại giết hắn?
Hắc Tuyển Hành cũng không hiểu bọn họ nói cái gì cho lắm.
Lúc này, Pi Pi áp giải tên thị vệ đi tới hỏi: “Thái Tử, Thái Tử Phi, người này có thể giao cho ta xử lý không?”
Ô Nhược bọn họ nhìn tên thị vệ diện mạo bình thường nhíu mày: “Người muốn giết Tuyển Hành cùng Thiên Trầm này là ai? Vì sao ngươi lại muốn tự mình xử lý hắn?”
Pi Pi cười lạnh, duỗi tay sờ cổ tên thị vệ, sau đó, dùng sức kéo, một tấm da người từ trên mặt tên thị vệ bị bóc ra, lộ ra một khuôn mặt xấu xí như bị đốt cháy.
“A a a ——” Tên thị vệ vội vàng che mặt mình lại: “Đừng nhìn, đừng nhìn.”
Bởi vì hắn che mặt quá nhanh, Ô Nhược bọn họ không nhìn thấy rõ diện mạo của hắn: “Hắn là……”
Pi Pi đột nhiên lôi xích sắt trong tay, lập tức, thị vệ đau đến kêu thảm thiết.
“Nàng chính là tiểu thư Từ gia Từ Toàn Huỳnh.”
“Cái gì?” Thâm Tụng không thể tin được nhìn thị vệ: “Nàng là Từ tiểu thư?”
“Đúng vậy, chính là nàng.” Pi Pi lạnh lùng cong cong khóe miệng: “Không chỉ nàng, ta còn hy vọng người Từ gia đều giao cho ta xử lý, ta sẽ khiến cho bọn họ sống còn không bằng một con chó.”
Thâm Tụng tức giận nói: “Từ tiểu thư, vì sao ngươi muốn giết thiếu chủ? Thiếu chủ ta đã làm gì có lỗi với ngươi chứ?”
Từ Toàn Huỳnh nghe vậy, vừa điên cuồng cười to, vừa khóc lóc nói: “Đã làm gì có lỗi với ta? Ta thích hắn nhiều năm như vậy, tâm tâm niệm niệm ngóng trông cùng hắn thành thân, hắn lại biến mất trước khi thành thân, hại ta bị người Cựu tộc giễu cợt không dám ngẩng đầu, đều nói bởi vì ta trở nên xấu xí, Hắc Tuyển Hành mới ghét bỏ ta. Sau đó, còn hủy bỏ hôn ước với ta, rồi lại cùng một nam nhân có diện mạo xinh đẹp đính hôn, vậy ta thì sao?”
Nàng giận dữ đỏ bừng hai mắt trừng Hắc Tuyển Hành, quát: “Ngươi biết sau khi ta bị từ hôn có kết cục như thế nào không?”