Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Nhược hỏi: “Người nhân lúc loạn đào tẩu là người Thiên Thánh Quốc đúng không? Vậy có phải Thánh Đế Thiên Thánh Quốc cũng bị người Bí Ẩn tộc bắt đi rồi hay không?”
“Đúng vậy.”
“Bí Ẩn tộc sẽ xử trí bọn họ như thế nào?”
“Trưởng lão đã phế đi linh điền của bọn họ, vĩnh viễn không được rời khỏi Bí Ẩn tộc, sau này, bọn họ chỉ có thể ở lại Bí Ẩn tộc làm nô bộc.”
“Thánh Đế nhất định rất không cam lòng bản thân đang từ đế vương cao cao tại thượng biến thành một nô tài.”
“Đâu chỉ không cam lòng, khi người của chúng ta nói cho hắn Thiên Thánh Quốc chiến bại, hắn còn tưởng rằng chúng ta lừa hắn, hắn cho rằng có được trận pháp cùng Linh Khí của Tu Chân Giới căn bản không thể nào thua chiến, hắn bởi vì không thể tiếp thu kết quả chiến bại, người trở nên điên rồi, hiện tại được một nam nhân tên là Vô Thúc chăm sóc hắn.”
“Thật tốt, sau khi phát điên liền có thể đắm chìm ở trong thế giới của mình, không cần tiếp tục phiền não vì bất cứ chuyện gì nữa.” Ô Nhược châm chọc nói: “Đúng rồi, ông ngoại, đệ đệ song sinh của Thánh Đế nói hắn có thể trị khỏi đôi mắt của bà ngoại, ngươi có muốn tìm hắn trợ giúp không?”
Quỷ Bà nghe thấy thế, có chút kích động mà nắm chặt tay Quản Châm.
Quản Châm hỏi: “Ngươi thấy sao?”
“Lần đại chiến này, Thiên Thánh Quốc bị tổn thất hơn phân nửa người, bọn họ đã không thể gây ra bất cứ uy hiếp gì cho chúng ta, cho dù hắn có muốn dùng tính mạng của bà ngoại để áp chế chúng ta cũng không xoay chuyển được thế cục, hắn không đến mức ngu như vậy ở ngay lúc này lấy trứng chọi đá, cho nên, ta cảm thấy hắn là thật lòng muốn giúp bà ngoại trị liệu đôi mắt, để cho chúng ta giúp bọn hắn giải chú cho Thiên Thánh Quốc.”
Quản Châm hừ lạnh: “Chỉ là trị khỏi một đôi mắt liền muốn chúng ta giải chú cho bọn họ? Có phải nghĩ quá ngây thơ rồi hay không?”
Hắn nói như vậy cũng không phải nói đôi mắt của Từ Oánh Nhiên kém quan trọng hơn một lời chú, hắn chỉ là cho rằng người Thiên Thánh Quốc quá mức đòi hỏi cao.
“Hắn hẳn là cũng nghĩ đến chúng ta sẽ không dễ dàng đồng ý.” Ô Nhược nghĩ nghĩ: “Cho nên, hắn có lẽ chỉ là muốn chúng ta cho bọn họ một chút trợ giúp nho nhỏ, những cái khác còn phải xem tạo hóa của chính bọn họ.”
“……” Quản Châm híp híp mắt, không nói nữa.
Dạ Ký thấy hai người bọn họ đều không nói gì, liền mở miệng nói: “Tiểu Nhược, ta cùng Cức Hi cũng đã đến lúc trở lại Ma tộc, chờ đến khi chúng ta thành thân sẽ mời các ngươi đến Ma tộc làm khách.”
Ô Nhược ngẩn ra, có chút thương cảm thở dài: “Lại một người muốn rời khỏi.”
Dạ Dực bị cảm xúc của y cảm nhiễm, cũng có chút luyến tiếc nói: “Chúng ta về sau còn có thể gặp lại nhau, nếu ngươi nhớ chúng ta, có thể đến Ma tộc thăm chúng ta.”
“Các ngươi định khi nào rời khỏi?”
“Có lẽ là trong hai ngày tới.”
“Nhưng mà sư phụ chúng ta bảy ngày sau thành thân, còn dặn ta bảo các ngươi qua đó uống rượu mừng của hắn.”
“Sư phụ các ngươi?” Dạ Ký nhướng mày: “Ngươi nói Kim Luyện sư phụ?”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Ô Nhược cười cầm tấm thiệp cưới: “Vừa rồi ta ở Biên thành gặp được hắn, hắn đưa thiệp cưới cho ta, còn nói ta và các ngươi nhất định phải tới uống rượu mừng của hắn, ngày thành thân định vào bảy ngày sau, các ngươi chờ uống rượu mừng xong rồi mới đi cũng không muộn.”
Dạ Ký gật gật đầu: “Rượu mừng của Kim Luyện sư phụ nhất định phải uống.”
Cức Hi nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm bay qua: “Chúng ta cũng coi như là bà mối của hắn, đương nhiên phải uống rượu mừng rồi mới rời khỏi.”
“Kim Luyện?” Quản Châm không nhịn được xen mồm hỏi: “Kim nào? Luyện nào? Là luyện khí sư Kim Luyện ở Biên thành sao?”
Ô Nhược trả lời: “Là Kim trong từ vàng kim, Luyện trong từ luyện khí, hắn xác thật là ở Biên thành, cũng là một luyện khí sư nổi danh, ông ngoại, ngươi quen hắn?”
Quản Châm thoải mái cười: “Thật sự là hắn, tiểu tử này cuối cùng cũng sắp thành thân, đúng rồi, hiện tại hắn nhìn thấy người lớn lên xinh đẹp còn bị nói lắp không?”
“Không nói lắp nữa.” Ô Nhược tò mò hỏi: “Ông ngoại, sao ngươi lại quen hắn?”
“Hắn đã từng có duyên tiến vào Bí Ẩn tộc, đi đến Tu Chân Giới học luyện khí của một vị luyện khí đại sư nổi danh, nhưng mà, duyên phận của hắn với Tu Chân Giới nông, sư phụ hắn để cho hắn trở lại Nhân giới.” Vẻ mặt Quản Châm hoài niệm nói: “Nhưng mà hắn không nỡ rời xa sư phụ hắn, sau đó là bị sư phụ hắn đuổi ra khỏi Tu Chân Giới, bị sư huynh hắn tự mình ném tới Bí Ẩn tộc, lúc ấy hắn khóc đến rối tinh rối mù, ở lại Bí Ẩn tộc hơn một năm mới bằng lòng chấp nhận sự thật bị đuổi khỏi sư môn.”
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược nhớ tới Hắc Tuyển Dực cũng đã từng nói chuyện này: “Trước kia nghe Tuyển Dực nói qua có lời đồn sư phụ từng đi đến Tu Chân Giới, không nghĩ tới thật đúng là từng đi Tu Chân Giới.”
“Hắn ở lại Bí Ẩn tộc hơn một năm, chính là ở lại trong phủ ta, sau đó hắn cũng ngại tiếp tục quấy rầy liền rời khỏi, trước khi rời khỏi còn nói chờ khi nào hắn thành thân sẽ mời ta cùng tộc trưởng tới uống rượu mừng của hắn.”
Ô Nhược vui vẻ cười: “Chờ khi sư phụ thành thân, ông ngoại và tộc trưởng liền cùng chúng ta qua đó uống rượu mừng của hắn cũng được.”
“Được, ta cũng rất lâu rồi chưa gặp lại hắn.”
Ô Nhược lại hỏi: “Nương ta quen Kim Luyện sư phụ không?”
“Năm đó nương ngươi vừa lúc đi rèn luyện, không ở nhà.”
Quản Đồng bọn họ ở đại sảnh nghe thấy tiếng cười bên ngoài, đều đi ra hỏi: “Cha, các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“Chúng ta đang nói chuyện sư phụ Tuyển Dực sắp thành thân.”
Ô Trúc vui vẻ nói: “Kim Luyện sư phụ sắp thành thân?”
“Đúng vậy.”
“Thật sự là quá tốt.”
Ô Tiền Thanh hỏi: “Hắn khi nào thành thân?”
“Bảy ngày sau.”
“Chúng ta phải chuẩn bị tốt lễ vật mới được.”
Tần Trân che miệng cười nói: “Chúng ta có phải cũng nên chọn một ngày đẹp để Nhiên Nhi cùng Tiểu Châm thành thân hay không?”
Từ Chiêu Bình cười nói: “Lúc trước ta đã xem qua ngày, nửa tháng sau liền có một ngày lành.”
Quản Châm như là sợ hắn sẽ đổi ý, vội vàng nói: “Nhạc phụ, chúng ta liền định thành thân vào hôm đó.”
Dạ Ký: “……”
Xem ra thời gian trở lại Ma tộc lại phải lùi lại, nhưng cũng cảm thấy vui mừng thay cho Quản Châm cùng Quỷ Bà, hai người xa cách vài thập niên, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Từ Dĩ Nhuận buồn cười nói: “Nhìn ngươi gấp đến độ……”
“Ta đã đợi mấy chục năm rồi, có thể không gấp sao?”
Sắc mặt Quỷ Bà ửng đỏ trừng mắt Quản Châm.
Từ Chiêu Bình cuối cùng quyết định: “Được, ngày đại hỉ liền định vào một tháng sau, thời gian khá gấp gáp, chúng ta phải mau mau chuẩn bị mới được.”
Ô Nhược nói: “Ta bảo người Thượng Cung Cục giúp ông ngoại bà ngoại may hỉ bào.”
Quản Châm cùng Quỷ Bà không phản đối.
Tần Trân nói: “Hiện nay Cựu tộc đã trừ, Nhiên Nhi lại sắp bái đường thành thân, chúng ta cũng đã đến lúc trở lại trong phủ của mình sắp xếp một phen.”
Từ Chiêu Bình cùng Từ Dĩ Nhuận gật gật đầu.
Quản Đồng vô cùng không nỡ, may mà từ tầng một đi đến tầng mười tám rất tiện, có thể đi thăm bọn họ bất cứ lúc nào.
Mọi người thương lượng xong xuôi liền tan đi ai về phòng nấy.
Sau khi Ô Nhược trở lại hoàng cung, nói cho Hắc Tuyển Dực chuyện Đại Linh Sư rời khỏi Tử Linh Quốc, cùng với hỉ sự của Kim Luyện, ông ngoại bọn họ.
Thành viên hoàng thất sau khi biết được tin tức Đại Linh Sư rời khỏi, thậm chí có khả năng không bao giờ trở về nữa đều vô cùng đau lòng, bởi vì đối với bọn họ mà nói Đại Linh Sư liền giống như trưởng bối của bọn họ, nhìn bọn họ lớn lên biến lão, bọn họ không tự mình đi đưa tiễn, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Còn may, hỉ sự của Kim Luyện, Quản Châm đã hòa tan bớt một tia thương cảm, với cả, hiện tại bọn họ cần gấp rút trùng kiến Tử Linh Quốc ở trên mặt đất, cho nên thời gian để buồn rầu cũng không nhiều lắm.
Trùng kiến Tử Linh Quốc, công trình to lớn, không chỉ phải xây nhà cửa phòng ốc, mà còn phải quy hoạch thành trấn, chỉ dựa vào triều đình xuất nhân xuất lực xuất bạc là không được. Bởi vậy, Đế Quân hạ chỉ, trong nhà trừ những đứa trẻ dưới mười tuổi, người có bệnh, cùng với lão nhân tuổi già ra, bất kể là nam hay nữ đều phải hỗ trợ kiến thành, đợi sau khi hoàn thành, sẽ dựa theo nhân số trong nhà phát cho vài căn nhà nhỏ miễn phí.
Nếu ai muốn ở trong phủ đệ hào hoa, hoặc là muốn có cửa hiệu mặt tiền, đều phải mua bằng bạc.
Đến ngày Kim Luyện thành thân, Hắc Tuyển Dực tạm bỏ công vụ bận rộn sang một bên cùng Ô Nhược bọn họ đến chúc mừng cho Kim Luyện.
Khi Kim Luyện nhìn thấy Quản Châm cùng Quản Sách, kích động đến hai mắt đỏ bừng: “Thật không nghĩ tới… Thật không nghĩ tới Châm ca là ông ngoại của Tiểu Nhược.”
“Ta cũng không nghĩ tới ngươi là sư phụ của Tuyển Dực.” Quản Châm cười vỗ bờ vai hắn: “Ngươi cũng quá không giữ lời rồi, nói về sau thành thân sẽ mời chúng ta tới uống rượu mừng, lại không gửi thiệp mời cho chúng ta, nếu không phải Tiểu Nhược nói đến chuyện này, chúng ta còn chẳng hay biết gì đâu.”
Kim Luyện vô cùng áy náy: “Ta vốn cũng định gửi thiệp mời cho các ngươi, nhưng nghĩ đến chỉ là một hồi rượu mừng lại khiến cho các ngươi mất công từ xa chạy tới đây, thật sự rất ngại, liền dự định chờ sau khi thành thân sẽ đến trong tộc các ngươi mời các ngươi uống một ly.”
“Coi như ngươi còn có lương tâm, còn nhớ chúng ta. Chờ đến khi ta thành thân, ngươi cũng phải tới uống rượu mừng.”
Kim Luyện kinh ngạc nói: “Châm ca, ngươi cũng sắp thành thân?”
Quản Châm kéo tay Quỷ Bà qua: “Nàng chính là phu nhân của ta, nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng đã tìm được nàng, chúng ta đã định tháng sau thành thân.”
Kim Luyện vui vẻ cười: “Thật sự là quá đáng mừng, ta liền ở đây chúc mừng các ngươi trước.”
“Cùng vui cùng vui.”
Kim Luyện nhìn về phía Quản Sách: “Tộc trưởng, ngươi cũng tới, mời vào, mời vào.”
“Sư phụ, chúc mừng, chúc mừng, chúc ngươi cùng sư nương bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Ô Nhược bọn họ đi phía sau Quản Sách cười tiến lên chúc mừng, lễ vật bọn họ mang đến không chỉ chất đầy cả sân, ngay cả trong phòng cũng chất một đống lớn.
Ngày hôm đó, Ô Nhược bọn họ náo loạn đến tận đêm khuya mới chịu ôm bọn nhỏ đã chơi mệt rời khỏi nhà Kim Luyện.
Quản Châm quay đầu lại nhìn phủ Kim Luyện treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, nắm chặt tay Quỷ Bà nói: “Oánh Nhiên, một tháng nữa chúng ta cũng có thể bái đường thành thân giống như Kim Luyện rồi, lần này, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
“Ừm.” Quỷ Bà cũng rất vui, nhìn thấy Kim Luyện bọn họ thành thân cũng hận không thể ngày mai lập tức thành thân.
Quản Đồng nhìn thấy cha nương ân ái như vậy, vui mừng rúc vào trong lòng ngực Ô Tiền Thanh.
U Diệp đi theo phía sau thấp giọng nói với Ô Trúc: “Sau khi ông ngoại cùng bà ngoại thành thân, chúng ta cũng thành thân.”
Ô Trúc có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
U Diệp vui mừng hôn một cái trên mặt hắn, quay đầu lại trừng mắt với Dạ Ký bọn họ: “Dạ Ký, Cức Hi, hai người các ngươi cũng không được thành thân trước chúng ta, nếu không chúng ta phái người bắt cao đường của các ngươi lại cho các ngươi không thành thân được.”
Vốn dĩ định chờ sau khi Ô Nhược đại hôn liền cùng Ô Trúc thành thân, không ngờ ông ngoại bà ngoại giành trước một bước, làm tiểu bối đương nhiên phải nhường hai vị lão nhân gia đã chờ đợi vài thập niên, cho nên hắn đành phải chờ đợi tiếp, nhìn thấy được mà không ăn được thật sự quá chịu rồi, hắn không muốn chờ đợi lâu nữa đâu.
Dạ Ký ‘xùy’ một tiếng, nói: “Ấu trĩ.”
Cức Hi không thèm để ý, dù sao sau khi bọn họ trở về, còn phải thuyết phục người nhà của hắn, chờ người nhà hắn chậm rãi chấp nhận hắn cùng Dạ Ký mới có thể nghĩ đến việc thành thân.
(Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com)
Ô Nhược cười hỏi: “Ta có phải nên ở đây chúc mừng các ngươi trước hay không?”
“Ta cảm ơn lời chúc mừng của ngươi.” U Diệp vui rạo rực nói với Quản Đồng cùng Ô Tiền Thanh: “Cha, nương, sau khi các ngươi trở về, mau mau chọn một ngày lành cho ta cùng Tiểu Trúc.”
Ô Tiền Thanh buồn cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi nóng lòng vậy sao?”
“Ta đợi lâu như vậy, có thể không nóng lòng sao?”
Quản Châm quay đầu lại nói: “Ngươi chờ lâu bằng ta sao?”
“Tuy ta chờ không lâu bằng ông ngoại, nhưng điều khiến ta nóng lòng chính là nếu không thành thân cũng chỉ có thể hôn hôn cái miệng nhỏ của Tiểu Trúc ……”
Ngay lập tức, Ô Trúc đỏ bừng cả mặt: “U Diệp, ngươi câm miệng cho ta.”
U Diệp thấy Ô Trúc nổi giận vội vàng dỗ dành: “Được, được, ta không nói, ta không nói.”
Những người khác cười ha ha.
Ô Nhược nhìn thấy khóe miệng Quản Sách cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, đi lên nhỏ giọng nói một câu: “Tộc trưởng, chúng ta cũng đang đợi uống rượu mừng của ngươi đó.”
Quản Sách: “……”
Ô Nhược cười trở lại bên cạnh Hắc Tuyển Dực.
Kim Luyện thành thân xong, Ô Nhược bọn họ cũng vội vàng sắp xếp hôn sự của Quản Châm.
Quản Châm ra tay hào phóng, sính lễ còn nhiều hơn cả của hồi môn của Ô Nhược.
Khi từng rương từng rương sinh lế quý báu được đưa vào Từ gia, mọi người ở đây đều vô cùng hâm mộ.
Người nhà mẹ đẻ Tô Bạch Song nhận được tin tức, vội vàng chạy đến Từ gia xem náo nhiệt.
Người Tô gia nhìn thấy những rương sính lễ sang quý, thiếu chút nữa không nhịn được mà chảy nước miếng, đặc biệt là sau khi biết được Tô Bạch Song trở thành cữu bà của Thái Tử, càng giả bộ thân thiết gọi Từ Chiêu Bình cùng Tần Trân là thông gia, bộ dáng thân mật làm người ta còn tưởng rằng bọn họ cũng là người Từ gia.
Tô Bạch Song nhìn thấy nhà mẹ đẻ của mình bày ra bộ dáng nịnh bợ lấy lòng, tức khắc có một loại xúc động muốn đuổi bọn họ ra khỏi cửa.
Nhớ năm đó Từ gia nghèo túng, người nhà mẹ đẻ đối xử với nàng như thế nào, hiện tại người Từ gia trở thành hoàng thân quốc thích, liền chạy tới nịnh bợ, rốt cuộc có biết hai chữ xấu hổ viết như nào hay không.
Cuối cùng, Tô Bạch Song vẫn là nhịn xuống cục tức này, năm đó chính bản thân nàng cũng không phải bởi vì Từ Oánh Nhiên gây chuyện, liền trốn tránh Từ Oánh Nhiên, thậm chí vô cùng chán ghét Từ Oánh Nhiên hay sao, so với người nhà mẹ đẻ của mình, nàng cũng không tốt đẹp hơn là mấy.
Nghĩ một hồi, nàng liền bình thường trở lại, nếu mọi chuyện đều tính toán chi li, cuối cùng người không vui chính là mình.
Tô Bạch Song tựa như đã bỏ xuống được gánh nặng bên trong, cả người trở nên khoan thai hơn nhiều, sau này chỉ cần người nhà mẹ đẻ không quá đáng quá, nàng liền mắt nhắm mắt mở với bọn họ.
5 ngày trước ngày đại hỉ của bọn họ, Quản Châm mang theo Quỷ Bà rời khỏi Tử Linh Quốc, khi trở về, hai mắt Quỷ Bà đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Ô Nhược bọn họ hỏi han tình hình, hóa ra Quản Châm mang Quỷ Bà đi gặp Cơ Duẫn.
Cơ Duẫn gặp được Quản Châm cùng Quỷ Bà không hề nhắc đến bất cứ yêu cầu nào, trước tiên chữa trị đôi mắt cho Quỷ Bà.
Quản Châm vô cùng vừa lòng với thái độ thành khẩn của hắn, liền cho hắn một trợ giúp nho nhỏ, giới thiệu cho hắn một tu sĩ thích nghiên cứu chú thuật ở Tu Chân Giới, nhưng có thể giải chú hay không liền xem tạo hóa của Cơ Duẫn.
Cơ Duẫn vốn dĩ sắp kế thừa ngôi vị hoàng đế không nói hai lời liền từ bỏ ngôi vị hoàng đế, mang theo Vô Câu đi đến Tu Chân Giới, điểm này khiến cho Quản Châm rất đánh giá cao.
Hai mươi tháng sáu, là ngày đại hỉ của Quản Châm cùng Quỷ Bà.
Bởi vì nhà Quản Châm không ở Tử Linh Quốc, liền tổ chức nghi thức bái đường ở Từ gia.
Quản Đồng nhìn thấy cha nương nhà mình bái đường, lập tức đỏ bừng cả mắt.
Ô Nhược đứng ở bên cạnh nàng, vội vàng hỏi: “Nương, hôm nay chính là ngày lành, tại sao ngươi lại khóc?”
Quản Đồng lau nước mắt trên khóe mắt nói: “Ta đã từng mơ thấy một màn này ở trong dự mộng.”
Ô Nhược nao nao.
“Cả nhà chúng ta có thể tề tựu bên nhau.” Quản Đồng vừa khóc vừa cười nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, ác mộng không trở thành sự thật.”
“Ngươi ấy mà, thật là hay khóc.” Ô Tiền Thanh ôm bả vai nàng, thấp giọng an ủi: “Hôm nay là ngày đại hỉ của cha nương, đừng làm cho bọn họ không vui.”
“Ừm.”
Ô Nhược vốn đang định an ủi Quản Đồng nhìn thấy tình cảm của cha nương tốt như vậy, vui vẻ cười, ánh mắt nhìn quanh một lượt từ Từ Chiêu Bình, Tần Trân, Từ Dĩ Nhuận, Tô Song Bạch, Từ Yến Văn, Từ Yến Võ, Ô Trúc, U Diệp, Ô Hi, Ô Tiền Thanh, Quản Đồng, Quản Châm, Quỷ Bà, Đản Đản, Tiểu Tiểu v.v, trong lòng có một loại hạnh phúc khó nói ra, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Hắc Tuyển Dực, ánh mắt dịu dàng làm y không cầm lòng được nâng chân lên hôn một cái trên khóe môi nam nhân nhà mình: “Tuyển Dực, ta yêu ngươi.”
Hắc Tuyển Dực ôm lấy y, nhẹ giọng nói bên tai y: “Tiểu Nhược, ta cũng yêu ngươi.”
Ô Nhược tràn ra tươi cười hạnh phúc.
Bạn bè thân thích cũng bị tươi cười của y cảm nhiễm, đều lộ ra nụ cười thỏa mãn, không khí trong hỉ đường cũng trở nên càng thêm vui vẻ.