Tác giả: Sinh Khương Thái Lang
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ông cụ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, quan sát thêm một khoảng thời gian, bình an không có việc gì.
Quan Hân Hân gọi điện thoại báo cho Hạ Trì chuyện này, giọng điệu không kìm nén được sự mất mát của mình.
Hạ Trì lần nữa đến bệnh viện, Quan Hân Hân ở bên giường bệnh chạy tới chạy lui, gương mặt tươi cười và hơi lo lắng ngồi bên cạnh.
Ông ngoại qua cơn nguy hiểm, Hạ Châu ở bên kia lại mang lên người chiếc mặt nạ ngoan ngoãn vô hại, cười nói với Hạ Trì: “Anh hai có thể đưa em về nhà được không? Em muốn quay về tắm rửa, thay quần áo.”
Hạ Trì chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cậu ta, điều này Hạ Châu tin chắc. Người anh trai này của cậu ta thoạt nhìn thờ ơ, không để bụng, nhưng trên thực tế hắn có tinh thần trách nhiệm hơn bất cứ ai khác.
Cậu ta liên tục nhắc nhở Hạ Trì, cậu ta sinh ra đã không có mẹ, lại mất đi đôi chân, tất cả đều là trách nhiệm của Hạ Trì và Quan Hân Hân. Cậu ta phải dùng cách này để tra tấn Hạ Trì.
Hạ Trì nhìn thời gian, Tô Tinh nói tối nay muốn làm bò bít tết, bảo hắn trên đường về nhớ mua một ít tiêu xay.
Người yêu hắn đang ở nhà chờ hắn.
Hạ Trì đứng trước mặt Hạ Châu, trên cao nhìn xuống nói với cậu ta: “Để vệ sĩ đưa cậu trở về.”
Hạ Châu không nghĩ tới Hạ Trì lại từ chối hắn, biểu cảm ôn hòa trên khuôn mặt hơi đông cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Anh hai có việc gấp sao?” Hạ Châu nghiêng đầu, “Không có thời gian đưa em về nhà ư?”
“Không có.” Hạ Trì nói xong hai chữ này, xoay người muốn đi.
“Anh hai sao lại đối xử với em như vậy,” Giọng nói của Hạ Trì từ phía sau truyền đến “Mẹ mà biết sẽ không vui.”
Những lời này trước giờ vẫn bách chiến bách thắng.
Quả nhiên, Hạ Trì nghe vậy thì dừng chân lại.
Hạ Châu ngồi trên xe lăn, câu môi cười, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của Hạ Trì.
Hạ Trì ngửa đầu thở nhẹ một hơi, xoay người ngồi xổm trước xe lăn của Hạ Châ, gọi cậu ta một tiếng: “Tiểu Châu.”
Hạ Châu ngơ ngẩn, đôi môi tươi cười chậm rãi mín lại, hai tay khẩn trương nắm chặt tay vịn xe lăn.
Nhiều năm rồi hạ trì không gọi cậu ta như thế, cách xưng hô này quá xa vời, đã sớm quên mất ở hẻm nhỏ trong phố ánh trăng từ lâu.
“Cậu và tôi giống nhau, đều là người bị hại.”
Hạ Trì nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Châu, nhớ lại đêm đó Tô Tinh đã nói với hắn rằng “Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu”.
Cậu bình tĩnh nói với Hạ Châu: “Cậu phải có một cuộc sống tốt của riêng mình, nếu không mẹ cậu ở trên trời biết được, mới thật sự đau lòng.”
Hạ Châu dùng sức nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, khớp hàm đều run lên.
Mất nửa ngày, cậu ta mới bình tĩnh lại một chút, vỗ vỗ tấm thảm lông, đây vốn là vị trí của đôi chân, hiện tại trống rỗng.
Cậu ta cười nói với Hạ Trì: “Anh hai có thể cho em đôi chân của anh sao?”
“Không thể,” Hạ Trì không có dấu hiệu bị cậu ta chọc giận chút nào, hắn nói, “Tôi không thiếu nợ cậu cái gì cả.”
“Vậy thì em thiếu nợ ai?” Hạ Châu mở to hai mắt, vẻ mặt ngây ngô hỏi, “Vì sao em lại không có chân? Em thiếu nợ ai chuyện gì sao?”
Hạ Trì im lặng, hắn cúi đầu, Hạ Châu nhìn không rõ vẻ mặt của Hạ Trì.
Một lát sau, Hạ Trì ngẩng đầu, trong ánh mắt không hề gợn sóng, hắn nói: “Tôi cũng muốn hỏi, cuối cùng tôi thiếu nợ ai, tôi đã làm sai chuyện gì.”
Hắn làm sai chuyện gì, chính hắn trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra, tại sao mình lại là người đâm đầu vào cuộc sống chết tiệt này.
Nói xong câu đó, Hạ Trì không còn do dự nữa, đứng dậy rời đi.
Hạ Trì đi lại hai vòng trong siêu thị, gia trên kệ để đồ gia vị có quá nhiều thứ, hắn phải tìm nửa ngày mới thấy tiêu đen xay mà Tô Tinh nói.
Nhìn kỹ vào còn thấy tiêu đen còn được chia thành loại chưa xay, xay vừa, xay mịn, tiêu đen Hải Nam, tiêu đen Vân Nam và tiêu đen Tứ Xuyên.
Chỉ là một lo tiêu xay thôi cũng đa dạng như vậy, thật là phiền phức.
Hạ Trì lưỡng lự, nhìn nhãn trên lọ nửa ngày cũng không tìm ra loại nào thích hợp cho món bò bít tết, vì thế dứt khoát gọi điện thoại di động cho Tô Tinh.
“Alo?” Tô Tinh bắt máy rất nhanh.
“Alo, bảo bối lạnh lùng, đang ở đâu vậy?” Hạ Trì hỏi.
“…” Tô Tinh cạn lời, “Cậu gọi điện thoại chỉ để nói những lời vô nghĩa này à? Ở nhà.”
Hạ Trì cười ngây ngô, nói: “Tớ biết, nhưng mà tớ muốn nghe cậu nói đang ở nhà.”
Nghe được Tô Tinh nói “Ở nhà”, Hạ Trì đã cảm thấy yên lòng và ấm áp.
“Xấu tính thật đấy,” Tô Tinh cười hỏi hắn, “Có về nhà không?”
“Tớ đang mua tiêu xay ở siêu thị,” Ngón tay của Hạ Trì gõ kệ hàng, “Cậu muốn mua tiêu xay loại nào? Có chưa xay và xay mịn rồi, còn có tiêu xay sản xuất ở những nơi khác nhau.”
“Tùy ý đi.” Tô Tinh giận dữ nói, “Mau về nhà, sắp đói chết rồi.”
“Biết rồi, biết rồi,” Hạ Trì không cần tưởng tượng cũng đoán được, hắn có thể miêu tả ra dáng vẻ hung dữ nhe răng trợn mắt kia của Tô Tinh, “Tớ đang ở siêu thị của tiểu khu.”
“Chạy nhanh về đi.” Tô Tinh nói.
“Tuân lệnh!” Hạ Trì đáp lại một câu, sau đó nói tiếp, “Hôm nay có người bảo muốn chân của tớ.”
Tô Tinh ở đầu dây bên kia bình tĩnh hai giây rồi mới lên tiếng hỏi: “Cậu nói như thế nào?”
“Đương nhiên là tớ không đồng ý rồi,” Hạ Trì nở nụ cười, “Tớ nói rằng muốn chân cũng được, nhưng mà tớ không làm chủ được, phải hỏi trạng nguyên nhỏ nhà tớ.”
“Giỏi lắm.” Tô Tinh khen ngợi cậu.
“Cậu nói xem, cơ thể của tớ là do cậu quản lý, chân của tớ đương nhiên cũng do cậu quản rồi.” Hạ Trì liếc mắt nhìn hai bên, thấy mình là người duy nhất đứng ở quầy hàng, vì thế hắn hạ giọng, nói với người ở đầu dây bên kia, “Chân thứ ba cũng thuộc về cậu =))))”
“……” Tô Tinh lạnh lùng trả lời, “Đừng thiếu thao, trong vòng năm phút nữa cậu không trở về sẽ bắt chân thứ ba của cậu mà ăn cơm.”
“Tớ thiếu thao lúc nào…”
Lời còn chưa dứt, trong điện thoại truyền đến âm thanh “tút tút…”.
Tô Tinh cúp máy.
Tiểu gia hỏa vẫn còn rất thẹn thùng, tính tình cũng thất thường.
Hạ Trì nhìn màn hình điện thoại cười cười, loay hoay một hồi với đống tiêu đen xay khác nhau kia, cuối cùng cũng chọn lấy một lọ tiêu đen nguyên chất.
Khi tính tiền, thấy trên quầy thu ngân có một kệ đựng bao cao su nhỏ, Hạ Trì nhịn không mà liếc mắt, còn đóng gói khá xinh đẹp, không biết có dùng được không.
Hắn sờ mũi vài cái, không khỏi suy nghĩ một chút.
Hạ Trì giả vờ mình là một tên ăn chơi già đời, đầu tiên đốt một điếu thuốc, sau đó tùy tiện cầm lấy một hộp, ném cho nhân viên thu ngân: “Tính tiền luôn đi.”
Đường trở về chung cư chỉ có vài bước chân, Hạ Trì cầm hộp nhỏ kia, trong lòng bàn tay đều nóng lên.
Khi nào mới có thể dùng tới?
Sinh nhật của Tô Tinh vào đầu tháng ba, còn cách chưa đầy nửa tháng nữa, sinh nhật của hắn cách sinh nhật của cậu ấy những ba tháng.
Chờ đến khi trưởng thành thì có thể rồi.
Nhưng chuyện này chỉ tính một mình hắn trưởng thành, hay cả hai đều trưởng thành?
Đến trước cửa thang máy, Hạ Trì nhìn hộp bao cao su màu hồng nhạt kia, nội tâm gợn sóng ném mạnh vào thùng rác.
Nghĩ lại vẫn nên quên đi thì hơn, mua về sớm như thế, hắn sợ bản thân không kiềm chế được.
Trở về nhà, Tô Tinh đang ngồi xem phóng sự trên sô pha, đôi mắt híp lại, mơ màng sắp ngủ.
Hạ Trì cởi áo khoác, giậm chân, chạy tới ôm chặt Tô Tinh, nói: “Bên ngoài lạnh quá, vẫn là trong nhà ấm áp, bò bít tết của tớ đâu? Mau rán đi.”
Tô Tinh ngáp một cái, lười biếng nói: “Buồn ngủ.”
“Không được buồn ngủ, vừa rồi cậu còn nói đói bụng, tớ phải chạy về nhà trong vòng năm phút đó!”
Hai tay Hạ Trì sờ eo Tô Tinh, trực tiếp ôm cậu lên, bế Tô Tinh đến nhà bếp, đặt cậu ở trước bàn ăn: “Mau nấu cơm, không có cơm ăn sẽ ăn cậu đó.”
Nói xong, hắn còn dùng đũng quần của mình cọ lên người Tô Tinh hai cái.
Tô Tinh đưa chân đạp hắn, lấy miếng bò bít tết để đông lúc sáng từ tủ lạnh ra.
Hạ Trì lấy tiêu đen từ túi nhỏ, đặt lên bàn, nói: “Để ở đây nha, tớ đi vệ sinh, nhịn không được nữa.”
Tô Tinh lấy tiêu đen xay ra, trong túi có một tờ biên lai tính tiền, cậu tùy tiện cầm lên xem thử.
Bên dưới tiêu đen giá 13.8 tệ còn có một món đồ khác.
Cỡ lớn, linh cảm, mỏng nhẹ, bôi trơn, kéo dài.
Tô Tinh sửng sốt một chút, vẻ mặt vô cảm vò tờ biên lai thành một quả bóng rồi ném vào thùng rác.
Cậu hơi run tay, ném một lần vẫn không vào, cậu đi đến muốn nhặt biên lai lên, chân trái vướng chân phải, lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.
Đúng lúc ấy Hạ Trì đi vệ sinh ra, trêu ghẹo cậu, nói: “Ây da, vừa mới ôm cậu nên không muốn đi nữa à? Được rồi, sau này cậu muốn đi đâu, tớ sẽ ôm cậu đi đến đó.”
Tô Tinh ho khan hai tiếng, hung dữ nói: “Cút.”
Hạ Trì buộc chặt lưng quần, huýt sáo đi hai vòng quanh nhà bếp, Tô Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Hạ Trì ngoan ngoãn ngậm miệng, nín cười rời đi.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Trì cầm cầm điện thoại giúp Tô Tinh quay video cho lớp học trực tuyến.
Phản hồi của một số bài học được ghi lại trước đó cũng không tệ lắm, thầy giáo lớn lên đẹp trai, bài giảng rất rõ ràng, học sinh mua bài giảng cũng không ít, nhưng mà có một vài phụ huynh nhận xét trong này rằng thầy giáo còn quá trẻ.
Buổi sáng, Tô Tinh đã mua một chiếc kính gọng bằng kim loại, không có tròng, khi cậu đeo lên rất lịch sự, nho nhã, giống với khí chất lạnh lùng, mười phần tinh anh tự nhiên của cậu.
“Thế nào?”
Tô Tinh thay quần áo xong, ra khỏi phòng, đỡ gọng kính trên sống mũi, đây là lần đầu tiên cậu đeo kính, cậu vẫn chưa quen lắm.
Hạ Trì nhìn Tô Tinh qua màn hình điện thoại, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đáy mắt lại hiện lên ý cười, nói: “Trạng nguyên nhỏ của tớ đẹp trai quá.”
Tô Tinh đứng trước bảng đen, cầm lấy sách giáo khoa, nói: “Chuẩn bị xong rồi, cậu nói bắt đầu thì quay.”
“Khoan đã!” Hạ Trì đột nhiên ngắt lời, “Cậu quên cài nút áo sơ mi rồi.”
Tô Tinh cúi đầu nhìn, nói: “Cài rồi mà.”
“Nút trên cùng kìa,” Hạ Trì chỉ vào cổ mình, nói với Tô Tinh, “Cài phía trên.”
“Đây là nút cổ, không cần cài.” Tô Tinh nói.
“Không được!” Hạ Trì kiên quyết phản đối, “Cài vào đi, lỡ như có người nhìn cổ cậu say mê thì sao?”
Tô Tinh: “… Ngu ngốc.”
Ngoài miệng cậu mắng Hạ Trì một câu như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn cài nút áo trên cổ này vào.
Quay xong video, Hạ Trì ném điện thoại sang một bên, đột nhiên xông tới ấn Tô Tinh lên sô pha.
“Làm gì thế?” Tô Tinh đẩy hắn ra, ngồi dậy.
“Thời gian lên lớp của thầy Tô đã xong rồi, bây giờ đến lượt tớ.” Hạ Trì nhéo nhẹ vào bắp đùi Tô Tinh một cái.
Vừa rồi hắn chăm chú nhìn chằm chằm Tô Tinh qua màn hình điện thoại hai tiếng đồng hồ, trạng nguyên nhỏ của hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào quần tây màu đen, vòng eo cong xinh đẹp hiện ra như một bức họa, cậu còn đeo một gọng kính vàng, càng tôn lên làn da trắng nõn, lúc Tô Tinh giảng bài vô cùng tập trung, khi viết bảng để lộ cổ tay gầy nhưng rất mạnh mẽ.
Hạ Trì nhìn thấy lập tức hưng phấn không thôi.
“Được rồi,” hai tay Tô Tinh đặt phía sau ghế sô pha, hỏi hắn, “Cậu muốn đăng ký học lớp nào? Vật lý? Toán học?”
“Không phải vừa rồi thầy giáo đã nói,” Hạ Trì đứng ở trước mặt cậu, cong lưng, khóa chặt Tô Tinh trong lồng ngực, cố ý trêu chọc cậu, “Muốn bắt chân thứ ba của tớ ăn cơm sao? Bây giờ có thể thử xem?”
“Được thôi.”
Hạ Trì trăm triệu lần không ngờ Tô Tinh lại đồng ý, còn đồng ý dễ dàng như vậy.
Hắn sửng sốt một chút, Tô Tinh nằm trong ngực hắn khẽ đẩy một cái, Hạ Trì thuận thế ngồi dậy, Tô Tinh không chút nào ngượng ngùng mà vươn tay.
Lách cách.
Thắt lưng mở ra.
Tô Tinh ngẩng đầu, nhướng mày với Hạ Trì, tức giận nói: “Tớ thử xem.”
Cậu nghiêng đầu đến gần, dùng răng mở khóa quần của Hạ Trì.
Hạ Trì cúi đầu, từ góc độ này, hắn không nhìn thấy được biểu cảm của Hạ Trì, chỉ thấy được gọng kính bằng kim loại và nốt ruồi trên sống mũi.
Mặc dù đã cài nút trên cùng của áo sơ mi, nhưng Hạ Trì vẫn cảm thấy Tô Tinh quá gợi cảm, ngay cả đuôi tóc ướt đẫm cũng quá quyến rũ.
Hô hấp của hắn như ngừng lại, máu toàn thân dồn về một chỗ.
Tô Tinh ngậm lấy khóa kéo trượt xuống dưới, gọng kính làm bằng kim loại ma sát với khóa kéo, phát ra một tiếng “Xoẹt” dài.
Hạ Trì muốn nói không cần, hắn không muốn Tô Tinh phải miễn cưỡng làm việc này, nhưng cơ thể của hắn lại không kiểm soát được, hai tay đỡ đầu Tô Tinh, mười ngón tay luồn vào tóc cậu.
Khóa kéo bị kéo xuống dưới, để lộ ra chiếc quần lót màu đen, bên trong có thêm một chiếc túi căng phồng.
Tô Tinh khẽ cười một tiếng, hơi thở ấm áp phả vào đó, trái tim của Hạ Trì đột nhiên nhảy dựng lên.
“Đừng cố.”
Hô hấp của Hạ Trì đang dồn dập, Tô Tinh đã linh hoạt thoát thân, luồn dưới cánh tay của hắn trốn đi, chạy như bay vào phòng.
“… Đệt!” Hạ Trì choáng váng chừng năm giây mới phản ứng kịp, hai ba cái cởi sạch quần dài, chạy chen vào, “Không được! Thầy Tô đừng trốn tránh trách nhiệm, tớ muốn khiếu nại cậu!”
Thời gian đi học, nấu cơm, học tập, quay video trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến năm mới.
Ngày hôm qua Hạ Trì đã trở về nhà họ Hạ, Tô Tinh dậy từ sáng sớm, đi siêu thị mua thức ăn, chú yếu là đồ ăn chín có thể bày ra đĩa.
Phong tục ở đây là ăn cơm tất niên trước khi đốt pháo đón giao thừa, Tô Tinh dọn bàn xong, bày ba bộ chén đũa, ngồi một mình ở bên cạnh bàn chờ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa, Tô Tinh yên lặng lắng nghe.
Giả vờ như đây là nhà bọn họ đốt pháo.
Tiếng pháo cuối cùng kết thúc, Tô Tinh mới đứng dậy, coi như hoàn thành nghi thức quan trọng.
Cậu gõ cửa phòng Tô Hồng hai cái, nói: “Ăn cơm thôi.”
Hơn mười phút sau Tô Hồng mới ra ngoài, bà mặc một chiếc quần dài, trên mặt đánh phấn rất dày, giống như bức tường sơn màu trắng kém chất lượng.
Nhìn thấy trên bàn có một bộ chén đũa trống không, đầu tiên, Tô Hồng hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mở một chai rượu, nói: “Người đã chết mấy năm rồi, con còn bày bát đũa của ông ấy ra làm gì.”
Tô Tinh cũng mở cho mình một chai rượu, ngửa đầu uống một ngụm, nói: “Ông ấy là ba tôi, nhất định phải có một người nhớ đến ông ấy.”
Tô Hồng cười giễu một cái, không nói gì.
Hai mẹ con im lặng ngồi đối diện nhau, chiếc TV second-hand trong phòng khách chiếu tiệc liên hoan Tết Âm lịch, âm thanh rất lớn, khán giả trong TV phát ra tiếng cười sảng khoái.
Tô Hồng uống rất nhiều rượu, nàbà có chút men say trong người, mơ mơ hồ hồ cười thành tiếng.
Tô Tinh cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của cậu rất tốt, vẫn còn tỉnh táo.
Tô Hồng cười ngã xuống bàn, trong miệng lẩm bẩm nói đau, quá đau.
“Đau ở đâu?” Tô Tinh cau mày hỏi.
Tô Hồng lắc đầu không trả lời, hỏi Tô Tinh: “Con có hận mẹ hay không?”
Tô Tinh im lặng uống hết nửa chai rượu.
Tô Hồng cười nói: “Mẹ biết con hận mẹ, khinh thường mẹ, là mẹ có lỗi với con…”
“Bà không cần phải xin lỗi tôi,” Giọng nói của Tô Tinh không hiện ra bất cứ cảm xúc gì, “Bà nên xin lỗi chính mình.”
“Mẹ sao?” Tô Hồng vươn một ngón tay, gãi chóp mũi của mình, “Mẹ phải xin lỗi bản thân?”
Bà đốt một điếu thuốc, hút được một nửa, ngón tay bắt đầu phát run, thậm chí còn không cầm nổi điếu thuốc.
Bà ném điếu thuốc xuống mặt đất, úp mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu, Tô Tinh mới nghe thấy bà nghẹn ngào nói: “Con đi đi, đi tìm mẹ ruột của con, mẹ biết bà ấy ở đâu.”