Tác giả: Sinh Khương Thái Lang
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Làm một nửa.”
Hạ Trì vừa nói vừa thở dốc, tay đặt trên ngực Tô Tinh từ từ di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay Hạ Trì như mang theo điện, những nơi hắn chạm qua đều khiến Tô Tinh từng đợt.
Tô Tinh cười đè tay hắn lại, không cho hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới.
“Mới học cấp ba mà dám nói chuyện yêu đương?” Tô Tinh bắt chước dáng vẻ của Hạ Trì, mí mắt rũ xuống, lười biếng nói, “Bao quy đầu chưa cắt còn dám làm một nửa?”
Hạ Trì cười nhẹ, tên nhóc này hiện tại học hư rồi, đây là cố ý làm hắn khó chịu.
Tô Tinh cũng bật cười, yết hầu di chuyển lên xuống, Hạ Trì cúi đầu ngậm lấy làn da nó, sức lực càng lúc càng mạnh, mút ra một vết màu đỏ sậm.
Trên yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn, Tô Tinh nhíu mày, đôi chân vòng ôm lấy eo Hạ Trì kia ra sức lôi kéo, đảo khách thành chủ đè lên người Hạ Trì.
“Tớ cắt hay chưa, không phải cậu biết rõ nhất sao?” Một tay Hạ Trì đặt lên bụng dưới của Tô Tinh, ngón tay không an phận mà lướt nhẹ trên đó, một tay khác lặng lẽ đưa xuống bên dưới, cởi nút quần của Tô Tinh, hắn liếm lên yết hầu, nhắc nhở cậu: “Lúc trước ai yêu thích không rời tay, chơi nó lâu đến vậy?”
Toàn bộ sự chú ý của Tô Tinh đều dồn về bụng dưới, lòng bàn tay của Hạ Trì rất ấm áp, khiến nơi đó sinh ra một luồng nhiệt.
Cậu không nhận ra động tác nhỏ kia của Hạ Trì, hô hấp hơi hỗn loạn, hỏi lại hắn: “Hả? Rõ ràng là cậu không thả tớ ra, ép buộc tớ phải yêu thích nó không rời tay.”
Hạ Trì không muốn tranh cãi với Tô Tinh về định nghĩa “Yêu thích không rời tay” lâu làm gì, hắn thành công cởi được ba nút quần của Tô Tinh, nhanh chóng kéo khóa quần xuống, toàn bộ lòng bàn tay phủ lên nó, cách một lớp quần lót mỏng, nắm toàn bộ cậu bé của Tô Tinh trong tay.
Huyệt thái dương của Tô Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, hét nhỏ một tiếng: “Hạ Trì!”
Tư thế này càng làm Hạ Trì xâm nhập thuận lợi hơn, ngón tay hắn trượt theo mép quần lót, đợi không nổi mà trượt xuống, ngay tại xương cụt của Tô Tinh ấn mạnh một cái.
Tô Tinh dường như không chịu nổi, ngẩng cổ lên thở dốc, vô thức nâng hông lên, ngón tay của Hạ Trì tiếp tục di chuyển đến chỗ mềm mại hơn, còn chưa tiến vào cửa huyệt, đầu ngón tay đã cảm nhận được chất lỏng sền sệt, ấm áp, ướt đẫm hết cả ngón tay.
“Trước tiên … Cậu ra ngoài đi.”
Tim Tô Tinh đập rất nhanh, pheromone của Alpha mang vị cà phê đen có ý đồ mạnh mẽ xâm nhập cậu, cậu theo bản năng muốn đầu hàng, đùi phát run, hai tay còn không chống đỡ được nữa, cả người mềm nhũn, toàn bộ lồng ngực đều dán chặt lên người Hạ Trì.
Cậu nghe thấy bên dưới vang lên tiếng cười vui vẻ của Hạ Trì: “Đừng sợ, chỉ làm một nửa.”
Trong không khí tràn ngập hơi thở của tình dục quấn lấy cơ thể.
……
Cấu tạo sinh lý đặc biệt của Omega cho phép Hạ Trì dễ dàng tiến vào bên trong Tô Tinh mà không cần quá nhiều dầu bôi trơn, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh cửa huyệt, nơi đó đã ướt thành một mảng, vừa nóng lại vừa mềm, ngón tay Hạ Trì đặt lên cửa huyệt, nhẹ nhàng ấn vào, nơi đó phát ra một tiếng nước nhỏ.
Tô Tinh cảm thấy xấu hổ vì phản ứng sinh lý mạnh mẽ của mình, cậu cắn chặt môi dưới, mu bàn tay đặt trên mí mắt, từ má đến sau tai nhanh chóng đỏ ửng lên.
Hạ Trì không ngừng hôn lấy đầu vai nhỏ gầy của cậu để trấn an, vùi một ngón tay của mình vào trong cơ thể Tô Tinh.
Trong cổ họng Tô Tinh phát ra tiếng rên rỉ kìm nén, Hạ Trì đợi trong chốc lát, mãi đến khi Tô Tinh dần quen, bên trong càng ẩm ướt, nóng bỏng hơn, hắn lại tăng thêm một ngón tay, hai ngón tay kiên nhẫn khuấy động vách thịt nóng bỏng.
“Thích không?” Hắn thở hổn hển hỏi.
Khóe mắt Tô Tinh đỏ hồng như sắp chảy máu, ngón tay Hạ Trì đang vùi vào nơi mềm mại và mỏng manh nhất của cậu, động tác vô cùng thong thả, cậu gần như cảm nhận được từng vết hằn trên ngón tay của Hạ Trì qua nơi hai người tương giao.
Từng giọt mồ hôi thấm ướt trên trán Tô Tinh, chảy xuống chóp mũi cậu, nhỏ giọt vào khóe môi Hạ Trì
Hạ Trì liếm giọt mồ hôi kia vào trong miệng, bàn tay còn lại liên tục vuốt ve mặt của Tô Tinh, ánh mắt sâu thẳm.
Chỗ tương giao ở thân dưới co giật, càng ngày càng nóng, cuối cùng Tô Tinh không cắn môi được nữa, há miệng nhỏ thở hổn hển, một ngón tay của Hạ Trì nhân cơ hội đó đưa vào miệng Tô Tinh.
“Bảo bối ngoan, ngậm nó.”
Giọng nói của Hạ Trì khàn khàn, mang theo âm thanh đầy gợi cảm, Tô Tinh ma xui quỷ khiến nghe theo, ngậm lấy ngón trỏ hắn, đầu lưỡi lưu luyến liếm láp ngón tay hắn.
Ánh mắt của Hạ Trì càng lúc càng tối sầm, hai ngón tay trên dưới của hắn chậm rãi di chuyển cùng lúc.
Không khí ẩm ướt, trơn bóng, nóng rực.
Tô Tinh cảm thấy bản thân như một miếng bọt biển căng phồng, thấm đẫm bởi dục vọng từ trong ra ngoài, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể chảy nước.
“Ướt thật đó,” yết hầu Hạ Trì khó chịu trượt lên trượt xuống, “Hai cái miệng nhỏ trước sau đều như vậy.”
Tô Tinh cắn mạnh vào đầu ngón tay hắn.
“Shhh —” Hạ Trì rụt tay về, “Nhóc con này!”
Sau đó, Hạ Trì cố ý đút thêm ngón tay thứ ba vào, đầu ngón tay vừa đi vào, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện cảm giác run rẩy không kiềm chế được, Tô Tinh co rút hông, muốn ép ngón tay thứ ba đang chuẩn bị xâm lấn ra khỏi cửa huyệt.
“Cậu sao vậy? Không thích à?”
Hạ Trì đè gáy của Tô Tinh xuống, một nửa cưỡng ép Tô Tinh, trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Ngay lúc chuẩn bị mất đi ý thức, Tô Tin xoay đầu tránh đi môi lưỡi của Hạ Trì, cậu thở hổn hển, khẽ nhếch môi, nói: “Muốn làm tớ thích, em trai còn phải cố nhiều lắm…”
Khuôn mặt cậu đỏ ửng, lồng ngực phập phồng, cơ thể thanh tú xinh đẹp không hề che giấu dục vọng chút nào. Máu toàn thân Hạ Trì đều dồn về phía thân dưới, dương vật càng thêm căng trướng, đỉnh đầu cương cứng gần như dán chặt vào bụng dưới Tô Tinh.
“Làm như vậy, anh trai có thích không?”
Động tác của hai ngón tay vùi trong cơ thể của Tô Tinh càng lúc càng tăng tốc, một bàn tay khác nắm lấy dương vật của Tô Tinh di chuyển lên xuống.
Khoái cảm trước sau tăng gấp đôi, tích tụ đến đỉnh điểm, Tô Tinh cảm thấy hô hấp của mình không ổn, tiếng rên rỉ đứt quãng vang ra khỏi miệng.
Ngón tay của Hạ Trì ấn vào nơi đó càng sâu hơn, sự ma sát nóng bỏng này khiến cơ thể Tô Tinh dâng lên từng đợt sóng. Cuối cùng, đầu ngón tay Hạ Trì lướt qua một điểm trong cơ thể cậu, khuôn mặt của Tô Tinh run rẩy, có cảm giác như điện giật, cổ họng cậu phát ra tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ, run rẩy bắn trong tay Hạ Trì.
Quá nhiều khoái cảm khiến cậu chịu không nổi, đành phải ngẩng cổ, hạ eo thật sâu, cả người uốn cong thành một đường cong đầy kinh ngạc.
Chất lỏng cậu bắn ra chảy dài xuống ngón tay của Hạ Trì, nhỏ giọt xuống đám lông đen nhánh trên bụng dưới cậu, Tô Tinh hạ thấp eo, bụng dưới dán chặt vào dương vật nóng bỏng của Hạ Trì, Hạ Trì gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy eo Tô Tinh rồi xoay người, đè cậu dưới thân mình.
Hạ Trì đỏ mắt, đặt Tô Tinh vào tư thế nằm thấp, cái mông nâng cao lên. Nhưng giờ phút này, toàn thân Tô Tinh mềm nhũn, hai tay không chống đỡ nổi, mềm oặt ngã xuống.
Hạ Trì nâng eo cậu, vỗ nhẹ vào mông cậu một cái, cười nói: “Vật nhỏ vô dụng.”
Hắn kéo chăn bông vào gối đặt dưới eo Tô Tinh, đồng thời dùng hai tay mở cánh mông Tô Tinh ra.
Cái miệng nhỏ vừa bị hành hạ có màu đỏ tươi, đối lập với cặp mông trắng như tuyết. xung quanh miệng huyệt ướt đẫm, chất lỏng nhớp nháy trượt xuống theo khe mông.
Hạ Trì chỉ cảm thấy da đầu mình căng lên, hai mắt nóng rực, hạ thân phồng đến phát đau, kêu gào muốn đút vào đó, thành công chiếm đất.
Hai tay hắn đỡ lấy hông Tô Tinh, cầm lấy dương vật của mình nhắm ngay cái miệng nhỏ đang co rút trong vô thức.
Tô Tinh dịu đi một ít, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Trì, hai mắt cậu đỏ hoe, nhìn chằm chằm miệng huyệt phía sau, trong lòng Tô Tinh sửng sốt, hai tay nắm chặt ga trải giường, khẽ kêu một tiếng: “Hạ Trì……”
Hạ Trì nghe thấy Tô Tinh kêu tên mình, đại não bị dục vọng chiếm lấy cuối cùng cũng tìm lại được một chút lý trí, hắn cúi người xuống, đặt trên lưng Tô Tinh một nụ hôn dịu dàng, trấn an cậu: “Bảo bối ngoan, đừng sợ…. đừng sợ.”
Thân dưới của hắn di chuyển lên xuống, dương vật nóng rực của hắn co giật mạnh mẽ giữa khe mông Tô Tinh.
Tô Tinh dựa theo động tác của hắn lắc lư qua lại, quy đầu phía trước cọ xát vào chăn bông mềm mại, một lát sau run rẩy dựng lên, cái đó của Hạ Trì không ngừng cọ xát vào miệng huyệt của cậu, nóng rực đến mức cậu sắp mất đi ý thức.
“Không sợ, bảo bối ngoan, không sợ……”
Hạ Trì nỉ non lặp lại những lời này, ra sức mút liếm tuyến thể của cậu, răng nanh cọ qua da thịt mềm mại sau gáy, rất nhanh, Tô Tinh đã xuất tinh lần thứ haidựa vào trên giường khẽ há miệng, miệng nhỏ thở hổn hển.
Động tác dưới thân của Hạ Trì càng lúc càng nhanh, càng ngày mạnh, hô hấp dồn dập, lồng ngực áp sát vào lưng Tô Tinh, nhịp tim của hai người gần như động cùng lúc.
Cuối cùng, Hạ Trì đứng dậy, dùng hai tay mở cánh mông của Tô Tinh ra, gân xanh hằn lên thái dương, dương vật của hắn nhắm ngay cửa huyệt Tô Tinh, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra một luồng tinh dịch lớn.
Mùi hương bạc hà ngọt dịu, mùi hương hơi đắng của cà phê hòa cùng mùi tanh nồng của tinh dịch, lưu lại trong phòng thật lâu vẫn chưa tan.
Cơ thể của Tô Tinh như có thứ gì đó chảy vào, lúc này ý thức của cậu còn hơi mơ hồ, lẩm bẩm hỏi: “Cái gì vậy?”
Hạ Trì ghé vào lưng cậu, lồng ngực phập phồng dữ dội, nói: “Là của tớ.”
Tô Tinh sửng sốt hai giây mới hiểu cái Hạ Trì nói là gì, đỏ mặt tức giận mà nói: “Mau lấy ra!”
“Từ từ, để trong đó một lát đi.”
Hạ Trì hôn lên bờ vai thon gầy của cậu, nói một cách ấm áp.
Tô Tinh di chuyển người, tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực Hạ Trì, nhéo lấy eo hắn thúc giục: “Không được, nhanh lên.”
Hạ Trì đè cậu không buông, chơi xấu nói: “Không lấy, đặt trong đó để cậu sinh em bé cho tớ.”
Tô Tinh nghe xong lời này, tức đến dựng lông, nghiêng đầu cắn mạnh lên cánh tay Hạ Trì, giãy dụa muốn thoát.
“Shhh-” Hạ Trì bị cắn đau, “Nhóc con, cậu là chó à?”
Tô Tinh lợi dụng Hạ Trì buông cánh tay ra, thừa cơ dùng hết sức đẩy hắn sang một bên, vừa từ trên giường bò dậy cậu đã cảm thấy có thứ gì đó từ phía sau mình trượt ra. Cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến cậu như bị điện giật, eo tê rần, mềm oặt như bông ngã xuống.
Hạ Trì nằm thẳng trên giường, cười to không chừa cho cậu chút mặt mũi nào.
Tô Tinh ghé vào chăn bông, sắc mặt xanh mét, cắn chặt môi, không nói lời nào.
Hạ Trì nhịn cười, hắn xoa nhẹ hai cái trên lưng Tô Tinh, dịu dàng dỗ dành cậu “Được rồi, được rồi, sao bánh bao nhân trứng sữa nhà tớ lại phồng lên rồi, ôm cậu đi rửa, được không?”
Tô Tinh cố ý nhắm chặt hai mắt, không thèm nhìn hắn.
Hạ Trì hôn lên hai mắt trái phải của Tô Tinh một cái, một tay ôm eo cậu xuống giường, một tay vòng qua đầu gối cậu, bế bổng cậu lên cao, còn tâng nhẹ cậu lên cao một cái, nhẹ nhàng nói: “Bế công chúa nhỏ đi tắm rửa thôi-”
“Hạ Trì!” Tô Tinh duỗi chân.
“Được được được, không phải công chúa nhỏ,” Tâm trạng của Hạ Trì rất tốt, lớn tiếng cười nói, “Là kỵ sĩ nhỏ, ngài kỵ sĩ, để công chúa nhỏ này hầu hạ ngài đi tắm có được không?”
Tô Tinh nghiến răng, lắc mông muốn nhảy xuống.
“Đừng nhúc nhích,” Hạ Trì nói, “Chảy ra, làm dơ thảm, bà chủ sẽ đến nhà tớ đòi bồi thường!”
Khuôn mặt Tô Tinh nóng lên, nhưng không nói lại Hạ Trì, tức giận quay đầu nhắm mắt lại.
Hạ Trì sung sướng cười ra tiếng, lồng ngực rung lên bần bật.
Tô Tinh dựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cũng không nhịn được, khóe miệng cong lên.
Bởi vì sự cố “Làm một nửa” ngoài ý muốn này, trên người Tô Tinh và Hạ Trì dính đầy mùi hương của đối phương, dùng thuốc ức chế cũng không áp xuống được. Hai người ngửi mùi hương của nhau hết nửa ngày, cuối cùng thật sự không còn cách nào, đành phải trốn tiết hai ngày. Chủ nhiệm mới của lớp bọn họ là người sợ phiền phức, còn không bằng cả Lưu Văn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi.
Trình độ dạy học của thầy cô trong trường trung học số 36 rất tệ, bình thường Tô Tinh đi học không thèm nghe họ giảng bài, toàn dựa vào tự học, trốn tiết mấy ngày cũng không có ảnh hưởng gì. Hai người quấn lấy nhau ở chung cư mấy ngày, buổi sáng cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, giữa trưa Tô Tinh nấu cơm, Hạ Trì đi theo sau mông quấy rối cậu, buổi chiều lại làm đề, tối đến Hạ Trì và đám Lý Lãng lập nhóm chơi game, Tô Tinh tựa vào người hắn đọc sách, trước khi ngủ nằm trong chăn bông cùng nhau trò chuyện linh tinh, nhưng cả hai không hề thấy nhàm chán.
Vào thứ sáu, Hạ Trì đưa Tô Tinh trở về khu Như Ý.
Tô Hồng ngồi trên sô pha làm trang sức, bây giờ bà làm được một lúc thì cổ tay lại đau nhức, mỗi ngày đều uống thuốc giảm đau, bôi thuốc mỡ trị phong thấp trên cổ tay. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà lập tức buông tay áo che cổ tay lại, nói với cậu một câu: “Cài chốt cửa vào!”
Trực giác của Tô Tinh mách bảo cậu có gì đó không đúng, theo lý thuyết Tô Hồng là phụ nữ ở nhà một mình, bà phải chú ý an toàn cho bản thân mới đúng. Nhưng ngược lại lúc bà ở nhà một mình lại không cài chốt cửa, cũng không thèm khóa trái, cố tình đợi cậu về nhà mới bảo cậu chốt cửa.
Cậu cố gắng giữ vững tâm trí mình, đè sự nghi ngờ xuống đáy lòng để không lỡ miệng hỏi ra, cẩn thận cài ba chốt then cửa.
Tô Tinh vào phòng bếp, trước tiên mở tủ lạnh ra, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong đó. Sủi cảo đông lạnh chỉ còn lại nửa gói, thức ăn chín cũng ăn hết rồi, không biết có hết hạn hay chưa, trái cây trong tủ không ai động đến, tuần trước cậu mua về cái gì thì còn y nguyên cái ấy. Nhưng bia -- Tô Tinh kiểm tra số lượng trong đó, thiếu tám lon.
Mấy ngày nay cậu không ở nhà, Tô Hồng không những không chịu ăn cơm, còn bắt đầu uống quá chén.
“Chết chỗ nào vậy?” Chờ Tô Tinh vào phòng khách, Tô Hồng liếc mắt thấy cậu, lớn giọng hỏi một câu, “Có phải đến chỗ bạn trai con hay không?”
Tô Tinh không phủ nhận, gật đầu.
“Tiến triển đến bước nào rồi? Đánh dấu chưa? Mẹ cảnh cáo con, con mẹ nó con đừng có ngu ngốc, con làm chuyện gì, mẹ cũng có thể mặc kệ con, nhưng đánh dấu thì không được.”
Tô Tinh cũng không bực bội bà chất vấn mình, ngược lại cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác dễ chịu, với cậu mà nói, “Mẹ lải nhải” là một trải nghiệm vô cùng ấm áp và mới lạ, rất nhiều năm Tô Hồng không quan tâm đến cậu như vậy.
Tô Tinh rất kiên nhẫn, đứng im tại chỗ thành thật trả lời: “Không có.” Cậu ngừng một chút, sau đó bổ sung nói: “Hắn là người rất tốt, hắn không làm vậy.”
“Hừ,” Tô Hồng trợn trắng mắt, khinh thường hừ một tiếng, không nóng không lạnh mà nói, “Người tốt? Khi yêu đương ai mà không thấy đối phương là người tốt? Còn không bỏ được? Con thật sự bò lên giường nó xem nó có làm được hay không!”
Tô Tinh nghiêm túc giải thích cho bà, nói: “Hắn rất tốt, thật sự tốt.”
Nghe vậy, động tác xâu chuỗi hạt trên tay Tô Hồng dừng lại một chút. Cuối cùng, bà gục đầu xuống, mái tóc dài xõa khỏi vai, che khuất cả khuôn mặt bà, từ góc độ Tô Tinh đứng không thể nhìn thấy được biểu cảm của bà.
“Được rồi, cút đi.” Tô Hồng không kiên nhẫn được nữa, xua tay với cậu.
Buổi tối, cậu và Hạ Trì gọi video với nhau, cậu giảng cho Hạ Trì một vài đề cơ học, còn viết cho hắn hai trang từ đơn tiếng anh, Hạ Trì xin cậu tối nay lập nhóm chơi game xuyên đêm với bọn Lý Lãng ngoài tiệm điện tử, Tô Tinh cười nói được, hai người tiếp tục tán gẫu trong chốc lát, gần 12 giờ mới cúp máy. Tô Tinh bỏ điện thoại ra, cầm ly nước rỗng trong tay, ra đến nhà bếp rót nước, phát hiện Tô Hồng vẫn còn ngồi làm việc trong phòng khách. Trên TV chiếu một bộ phim cũ, lời thoại kinh điển đầy thâm tình của nhân vật chính “Yêu em đến vạn năm”. Tô Tinh rót nước xong, yên tĩnh ngồi bên cạnh nhân vật chính, cầm lấy cây kìm tròn, thuần thục móc thành vòng tròn nhỏ trên dây. Có lẽ Tô Hồng hơi mệt mỏi, đầu dựa vào sau lưng ghế sô pha, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Tô Tinh gỡ viên ngọc làm bằng nhựa trên tay bà cất đi, vào phòng bà lấy chăn đắp lên cho bà.
Bộ phim cũng kết thúc, màn đêm càng lúc càng tối. Tô Hồng phát ra một vài tiếng ngáy nhỏ, Tô Tinh sợ bà bị cảm lạnh, muốn kêu bà về phòng đi ngủ, nhưng chưa kịp làm gì, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt vang lên từ sau cửa, cùng với giọng nói của vài người đàn ông.
Tô Tinh cau mày cảnh giác, cởi giày, để chân trần đi trên mặt đất để không phát ra tiếng động nào.
Rón rén đến cạnh cửa, Tô Tinh khẽ liếc ra ngoài từ mắt mèo, người lén lút đứng ngoài cửa là tên Vương béo ngày hôm trước tới đây, theo sau hắn còn có hai người đàn ông khác.
Tô Tinh siết chặt cây kìm tròn trong tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Hai tên đàn em đi phía sau Vương béo cầm một cây sắt dài gần bằng cổ tay, Vương béo quay đầu thì thầm gì đó với bọn họ, này hai người hiểu ý gật đầu. Vương béo nhìn chằm chằm cánh cửa cười nhạo một tiếng, cúi xuống lần mò khóa cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa bắt đầu rung nhẹ, ổ khóa hình cầu chuyển động không ngừng. Khuôn mặt Tô Tinh trầm xuống, cầm kìm tròn định mở cửa lao ra, ánh mắt liếc nhìn chốt cửa, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, động tác ngừng lại một chút. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hồng đang nằm ngủ trên sô pha, cuối cùng quyết định không mở cửa.
Tô Tinh kiểm tra chốt cài cửa một lần nữa, nhanh chóng chạy vào phòng, gọi điện thoại cho Hạ Trì.
“Alo? Bảo bối lạnh lùng?” Hạ Trì đang chơi game ở tiệm net, kẹp điện thoại ở giữa vai và tai, hai tay gõ phím rất nhanh.
“Hạ Trì,” Tô Tinh hạ giọng, nói thật nhanh, “Cậu nghe tớ nói, trước cửa nhà tớ có mấy người muốn cậy cửa, tớ không xác định được bọn họ có bao nhiêu người, cậu dẫn người tới đây đi.”
“Tao đệt cả nhà nó!” Hạ Trì rống lên một tiếng, đầu dây bên kia hình như có thứ gì vừa bị xô ngã, Hạ Trì nôn nóng hỏi, “Cậu không sao chứ? Cậu thành thật trốn trong phòng cho tớ, một bước cũng không được rời phòng! Nghe rõ chưa!”
“Tớ không sao cả, tớ chờ cậu. Tô Tinh rất bình tĩnh, “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đến một mình.”