Tác giả: Sinh Khương Thái Lang
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Một rưỡi sáng ở thư phòng Hạ gia, Hạ Lỗi và Hạ Trì ngồi đối diện nhau, ở giữa cách một chiếc bàn làm việc rất lớn.
“Mày là Alpha?” Tầm mắt sắc bén của Hạ Lỗi ghim chặt trên mặt Hạ Trì.
Hạ Trì ngậm điếu thuốc, mặt lộ vẻ khinh thường, hắn cong môi cười một chút, mũi chân phải nhẹ nhàng điểm lên mặt đất hai cái, khiến chiếc ghế xoay cũng di chuyển theo gần nửa vòng.
“Là, nó là.”
Quan Hân Hân đứng bên cạnh Hạ Lỗi nhịn không nổi mà trả lời thay cho con trai mình, nước mắt vương trên má vẫn còn chưa khô, mấy sợi tóc dính lên, nhìn vừa chật vật lại vừa thê lương.
Hạ Lỗi không để ý đến bà, cầm lấy một điếu xì gà, trước tiên đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng bật lửa đốt ở đầu ngọn.
Xì gà cháy trên ngọn lửa, Hạ Lỗi ung dung xoay tròn phần thân, tận đến khi phần ngọn biến thành màu đen, vòng bên ngoài xuất hiện màu trắng xám nhàn nhạt, một sợi khói lượn lờ bay lên, ông ta mới đưa lên miệng hút hơi đầu tiên.
“Mày là Alpha?”
Ông ta rũ mắt, vẻ mặt hưởng thụ mà phun ra làn khói đầu tiên, hỏi lại.
“Là! Nó là!” Quan Hân Hân túm lấy ống tay áo của Hạ Lỗi, quay đầu nói với Hạ Trì, “Tiểu Trì, con nói gì đi! Nói cho ba con biết con là Alpha!”
Hạ Trì vứt điếu Marlboro xuống đất, hai tay đặt trên tay vịn, mỉm cười nói: “Liên quan ông ta cái rắm.”
Hạ Lỗi cũng cười nhạt, ông ta hút một ngụm xì gà rồi tiện tay ném vào gạt tàn, nói: “Tao biết mày là, trên người mày có hơi thở giống tao hồi trước.”
Hạ Trì hệt như nghe phải thứ gì buồn cười lắm, hắn ngẩng đầu lên, vừa cười vừa lắc đầu: “Ông đây là tự khen mình hay là mắng tôi thế?”
“Mày vẫn kém hơn tao,” Hạ Lỗi ung dung thả lỏng người mà dựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau đặt ở trên bụng, “Lúc tao bằng tuổi mày đã hiểu rõ một đạo lý. Hút thuốc, phải hút loại tốt nhất.”
Hạ Trì như suy tư mà gật đầu, hỏi: “Đây là lý do ông ở rể làm đàn ông ăn cơm mềm?”
“Hạ Trì!” Quan Hân Hân khẽ mắng một tiếng.
Hạ Lỗi không hề bị chọc giận, hai ngón tay cái để bên nhau, gõ theo nhịp.
“Mày là con trai tao, giờ tao và công ty đều rất cần mày.”
Hạ Trì ngoáy lỗ tai, hỏi với vẻ khoa trương: “Không nghe nhầm chứ? Bây giờ mới nhớ tôi là con trai của ông?”
Hạ Lỗi bày ra vẻ mặt có thể gọi là ôn hòa, nói với Hạ Trì: “Tao biết lý do mày giả làm Beta, từ hôm nay trở đi, mày có thể trở lại làm Alpha.”
“Ông nói lý do tôi nghe chút nào,” Hạ Trì đổi chân lắc lư, cà lơ phất phơ hỏi, “Tôi quay lại làm Alpha được lợi ích gì?”
Hạ Lỗi hướng dẫn từng bước: “Rất nhanh thôi công ty sẽ đổi tên thành họ Hạ, mày là con trai trưởng của Hạ Lỗi tao, sau này đế quốc thương nghiệp chính là của mày.”
“Tiểu Trì, mau cảm ơn ba con đi!” Quan Hân Hân vui phát khóc, nước mắt rơi tí tách từng giọt.
Hạ Trì thầm thở dài một hơi.
Lão gia tử vừa mất, ngoại trừ Hạ Lỗi, Hạ Châu chính là cổ đông lớn nhất Vi thị, Hạ Lỗi đơn giản chỉ cần một đứa con trai Alpha khỏe mạnh giúp ông ta chống lại thân thể tàn tật của Hạ Châu mà thôi.
Ngay cả hắn cũng hiểu rõ, vì sao Quan Hân Hân lại nhìn không ra?
“Đợi chút, hơi loạn, tôi nói từng cái một.” Hạ Trì gõ đầu, cau mày giả bộ tự hỏi, “Năm đó ông trèo lên đùi thiên kim của Vi thị, vào Vi thị làm con rể ăn cơm mềm, sau khi tiểu nhân đắc chí liền ngoại tình. Vợ ông vì ông mà xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, con trai tàn tật suốt đời, ông hận không thể đốt pháo ăn mừng, cuối cùng cọp mẹ cũng chết thẳng cẳng, có thể đón tiểu tam vào nhà. Bây giờ mỗi ngày ông đều trông ngóng cha vợ mình cũng mau mau chết thẳng cẳng, ông ấy chết là ông có thể nuốt trọn Vi thị. Ồ phải rồi, ông còn phải làm cho mình một tầng bảo hiểm, cho nên muốn đưa bản thân ông và tiểu tam sinh con trai lên thượng vị.”
Lời này của hắn phi thường chướng tai, ngay cả mình cũng mắng vào, vẻ mặt Quan Hân Hân trắng bệch, thân mình run rẩy, hệt như bị người mình tin tưởng kéo rớt một chạc dây leo.
Hạ Lỗi không những không tức giận, mà còn rất tán thưởng mà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đã hiểu đã hiểu,” Hạ Trì vỗ tay, “Kế hoạch hoàn thành kế hoạch hoàn thành, nhưng mà ngại quá tôi không có hứng thú.”
“Tao chỉ là thông báo trước cho mày một tiếng,” Hạ Lỗi nói, “Mày còn có thời gian chuẩn bị trước khi lão gia tử chết.”
Ông ta đứng lên, cầm lấy điếu xì gà đã tắt kia, chống một tay lên mặt bàn, cúi người nói với Hạ Trì: “Thấy không? Đây là loại tốt nhất.”
Nói xong, Hạ Lỗi rời khỏi thư phòng, mũi chân nghiền qua điếu Marlboro trên mặt đất, nghiền thành lớp khói bụi đầy đất.
“À còn có,” Hạ Trì ngồi trên ghế, đưa lưng về phía Hạ Lỗi, “Tôi cũng thông báo trước cho ông một tiếng, sau này đừng ra ngoài nói mấy loại lời nói lung tung tôi là con trai ông, tôi ngại mất mặt.”
“Cạch – – -”
Hạ Lỗi như cười một tiếng, Hạ Trì chưa kịp nghe rõ đã bị cái gạt tàn ở trên bàn kia đập vào trán, trước mắt đột nhiên tối sầm, lỗ tai “ong” một tiếng, hắn hơi khó khăn mở mắt ra, mí mắt nặng trĩu, hẳn là bờ mi đã dính máu.
Quan Hân Hân không kìm được mà run rẩy toàn thân, hai cánh môi run run, thậm chí có thể nghe được tiếng răng va chạm vào nhau.
Trán hẳn là rách rồi, Hạ Trì vuốt mặt, vuốt được một tay đầy máu, trên máu còn dính tàn thuốc.
“Mẹ…….” Hạ Trì khẽ kêu bà.
“Đừng gọi tao!” Quan Hân Hân xông lên quăng cho Hạ Trì một cái tát, vừa khóc vừa rống, “Mày làm cái gì thế hả! Rốt cuộc mày muốn làm cái gì!”
Bà đã khóc đến cạn kiệt sức lực, thật ra cái tát mềm như bông này đập vào mặt không hề đau chút nào.
Nhưng Hạ Trì lại cảm thấy đây là cực hạn của hắn.
Hắn có thể ung dung mà đối diện với Hạ Lỗi, Hạ Châu, bọn họ đối xử với hắn như thế nào cũng chẳng sao cả.
Nhưng hắn không chịu nổi cái tát này, hắn thật sự chịu không nổi.
“Mày có biết ba mày có người phụ nữ khác ở bên ngoài không!” Quan Hân Hân như hỏng mất, đôi tay đấm loạn xạ lên vai Hạ Trì, bà không dám phát tiết với Hạ Lỗi, chỉ có thể bùng nổ trên người con trai mình, “Có phải mày muốn tao chết không! Có phải mày muốn tao đi tìm chết mới vừa lòng hay không!”
Hạ Trì không nói một lời, cúi đầu mặc kệ bị đánh.
Một giọt máu theo xương mày chảy xuống sống mũi, lung lay sắp rơi mà treo trên chóp mũi.
Quan Hân Hân gào đến kiệt sức, đầu gối mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, khóc đến khàn cổ.
Hạ Trì cảm thấy trong lòng như có cái gì sắp sụp đổ tới nơi.
Giọt máu treo trên chóp mũi kia “tách” một tiếng nhỏ lên chiếc áo thun đen tuyền.
Đây là áo Tô Tinh mua cho hắn.
Đại não Hạ Trì túm được từ ngữ mấu chốt “Tô Tinh” từ trong mớ hỗn độn, nương theo ánh sáng từ từ tìm lại một chút lý trí.
Hắn tỉnh lại rồi ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay Quan Hân Hân, ôm bà lên trên ghế, sau đó quỳ một gối lên mặt đất, ngẩng đầu khẽ nói: “Mẹ có nhớ không, hôm nay là………”
Hốc mắt Quan Hân Hân đỏ bừng vì khóc, bà thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lại quăng cho Hạ Trì một cái tát.
“Cút! Cút ngay cho tao!”
Hạ Trì liếm môi, cười nhạt, đứng dậy rời đi.
Hạ Trì từ Hạ gia trở về chung cư.
Hắn chật vật không tả nổi, trên trán có vết thương, một nửa mặt dính đầy máu và tàn thuốc, bước chân nghiêng ngả lảo đảo.
Hạ Trì hút thuốc suốt dọc đường, khi ra khỏi thang máy cũng vừa lúc hút hết một gói.
Thời điểm hắn lấy chìa khóa từ trong túi cũng thuận tiện nhìn màn hình điện thoại, 3 giờ 58 phút sáng.
Màn hình điện thoại vẫn là tấm ảnh kia, một ngôi sao giữa trời đêm.
Hạ Trì nhìn ngôi sao ấy chằm chằm, sau đó mỉm cười.
Hồi nãy trên đường về vượt không ít đèn đỏ, may là cậu ấy không biết.
Tra chìa khóa vào ổ, vừa xoay một chút, phía sau truyền đến một giọng nói lành lạnh.
“Uây, đi đâu đấy?”
Hạ Trì ngẩn người, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Tinh.
Tô Tinh mặc chiếc áo dài tay và quần tây màu đen, đứng lên từ góc tường kế bên thang máy, trong tay còn cầm một hộp bánh kem nho nhỏ, hình như đã đợi rất lâu.
Thấy bộ dáng của Hạ Trì, Tô Tinh cũng bất động một lúc, năm ngón tay xách hộp bánh kem siết chặt lại.
“Cậu……. Sao lại,” Hạ Trì giờ mới phát hiện giọng của mình khàn đến vậy, một đường vừa rồi hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng giờ thấy Tô Tinh, trong thân thể hắn tựa như mở ra chốt mở nào đó, lồng ngực bắt đầu không ức chế được mà phập phồng kịch liệt, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào nói, “Cậu…………”
Tô Tinh nở nụ cười, ánh mắt mềm mại đến lạ kỳ.
“Muốn tặng cậu một bất ngờ, liền tới rồi. Cậu mười tám tuổi,” Tô Tinh nói, “Không muốn bỏ lỡ một giây nào.”
Hạ Trì ngẩn người tại chỗ một lúc, sau đó cởi chiếc áo thun bẩn thỉu kia ra, bước nhanh về phía trước rồi ôm chặt Tô Tinh vào lòng.
Tô Tinh nhón chân, cái gì cũng không nói, kề sát vành tai Hạ Trì, đặt một nụ hôn lên đó, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Hạ Trì.”
Hạ Trì cắn môi, một giọt nước mắt rơi xuống.