Trong cốt truyện, là do Tuyên Hà thông báo về cho nghĩa quân, tạo nên cục diện rối rắm ngươi chết ta sống, đôi lứa đôi nơi, vậy lần này cô ta không tham dự, rốt cuộc là ai đã truyền tin tức.
Thẻ: q6
Chương 58: Loạn Thế Danh Môn (27)
Cố Huyền Mặc mỉm cười vô tội, lại tiếp tục lôi từ túi áo kia ra không ít bạc vụn, từng viên chọi xuống: “Nếu ngài thấy vẫn chưa đủ, ta chẳng ngại cho thêm.”
Chương 57: Loạn Thế Danh Môn (26)
Hoa quốc chúng ta lệ thuộc khá nhiều vào đế quốc, một khi tách biệt ra, chỉ sợ trăm hại vô lợi.”
Chương 56: Loạn Thế Danh Môn (25)
Xuyên qua quá nhiều thế giới, sự lương thiện của y đã bị mài mòn theo tháng năm, chẳng còn là tên ngốc ngây ngô trước thế sự dầu sôi lửa bỏng, có một số thứ, phải học cách chấp nhận, có một số người, bắt buộc phải trưởng thành.
Chương 55: Loạn Thế Danh Môn (24)
Tại sao dưới sự cai trị nghiêm ngặt của chính phủ lại tồn tại một nơi thế này, nhân quyền cuối cùng nằm ở đâu, hòa bình sung túc mà hắn đang ra sức bảo vệ rốt cuộc là cái gì?
Chương 52: Loạn Thế Danh Môn (21)
A Kính, đêm cuối này, xem như bù đắp lại quãng thời gian chúng ta sống trong cô độc cùng mất mát, cho dù sau đó vĩnh kiếp phân ly, ta cũng tuyệt không oán không hối.
Chương 51: Loạn Thế Danh Môn (20)
“Tiểu Phàm, là tiểu Phàm sao?” Giọng nói Ngụy Kỳ Nhiên từ bên trong phòng kín vang lên, An Tử Phàm giật mình xoay người lại nhìn cánh cửa phòng mình cố gắng thế nào cũng không mở ra được.
Chương 50: Loạn Thế Danh Môn (19)
Hướng Thiên Quốc vừa xem xong đã giật mình, tại sao ngay cả An Tử Phàm cũng bị bắt rồi.
Chương 49: Loạn Thế Danh Môn (18)
Bất quá, trong cõi đời này, gã tự vấn lương tâm, chỉ tôn kính lão đại Cố Huyền Mặc – người thay đổi cuộc đời, đưa gã thoát khỏi kiếp nô lệ cơ cực, người còn lại cũng chính là tâm kết vĩnh viễn nan giải trong trái tim gã – tiểu Thiên.
Chương 48: Loạn Thế Danh Môn (17)
Môn Kinh giận dữ đập bàn, muốn bỏ của chạy lấy người sao, còn khuya!