Tiếng cảnh sát giao thông tuýt còi hiệu từ đằng xa inh ỏi, réo rắt làm Cố Huyền Mặc giật mình nhận ra lần thứ n trong ngày mình bị mất tập trung sau khi chia tay thiếu niên tình một đêm còn chưa biết tên kia.
Hạ cửa kính, xuất trình giấy phép lái xe, viên cảnh sát lập tức phát hiện vị Cố tổng nổi danh nhất S thành, liền nhắc nhở cẩn thận rồi để người rời đi.
Cố Huyền Mặc theo thói quen đưa cho họ tiền thủ tục, dẫu sao là hắn sai trước, điều khiển xe vượt tốc độ quy định đi.
Họp cổ đông thì không để tâm, ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng, lái xe càng hay hơn, vượt tốc độ cho phép, cũng may là chưa xảy ra tai nạn. Cố tổng tài ba làm sao chấp nhận được sự sai sót quá rõ ràng của bản thân sau khi rời xa người kia.
Về đến khu biệt thự trung tâm nghiêm trang, tráng lệ, lại không kém phần hiện đại, tinh vi do một tay em trai Cố Thanh Huyền của hắn thiết kế, tâm trạng lúc đậu xe vào bãi cũng còn bay bổng đến nơi nào, y lúc này đang làm gì, còn nhớ đến hắn không? Từng câu hỏi lạ lùng lần lượt xuất hiện, bủa vây tâm trí người đang rung động.
Cố tổng thất thần vừa quét võng mạc chuẩn bị vào bên trong đã nghe thấy tiếng em trai mình vui vẻ hô to: “Anh đã về rồi sao?”
Cố Thanh Huyền mang tạp dề tay phải còn đang cầm đĩa chạy ra phòng khách, căn biệt thự tuy to lớn, bất quá hơn phân nửa diện tích là phòng nghiên cứu tại nhà của cậu, chỗ còn lại được chia thành nhiều gian phục vụ cho những mục đích khác nhau của hai anh em. Chính xác là nơi này trừ quản gia, giúp việc cùng vệ sĩ thì chủ nhân chỉ có hai anh em họ Cố.
Cố Huyền Mặc nhanh chóng phát hiện thân ảnh quen thuộc vốn không nên xuất hiện ở chỗ nào: “Sao cậu lại tới đây?”
Dạ Vũ còn chưa lên tiếng đã được Cố Thanh Huyền giải vây: “Là em mời người đến, tiểu Vũ là khách quý của em nha, anh cũng quen cậu ta sao?”
Trong ánh mắt ngạc nhiên trừng lớn của Cố tổng, Dạ Vũ bần thần nhớ lại dựa theo ký ức đời trước, y làm sao quên được vụ tai nạn xe cộ vào lúc trưa nay của Cố Thanh Huyền. Không biết là ai cố ý gây thương tích cho cậu thanh niên đáng yêu này, đời trước cũng chẳng khác là bao, sau khi gom đồ bỏ trốn khỏi khách sạn định mệnh, Dạ Vũ trong lúc đi loạn liền bắt gặp Cố Thanh Huyền bị mắc kẹt trong chiếc xe rò rỉ xăng cạnh bãi đất bỏ hoang, động cơ còn đang phát hỏa, nếu y chậm trễ chút thôi, sinh mạng của người này liền đặt dấu chấm hết.
Đời này tiên hạ thủ vi cường, Dạ Vũ ăn no ngủ say liền mang ghế, mang dù ngồi tại chỗ cũ chờ người gặp nạn, hệt như y đoán, kịch bản trùng khớp, A Huyền lần nữa sắp dạo Quỷ môn quan liền được y cứu thoát.
Cố Thanh Huyền chậm rãi thuật lại toàn bộ quá trình anh dũng thiện chiến, chẳng ngại nguy khó, giúp người trong biển lửa của Dạ Vũ. Cố Huyền Mặc vừa nghe phản ứng đầu tiên chính là tên MB này vậy mà còn có sở trường lớn như thế, sau đó lập tức nghĩ đến chỗ bất hợp lý, từ khách sạn nọ đến nơi xảy ra tai nạn vô cùng xa, lý nào người này không có việc gì lại đi đến đó?
Nheo mắt đánh giá Dạ Vũ, rốt cuộc ý đồ người trước mặt bao sâu, tiểu đệ chưa trải sự đời có thể không rõ ràng, nhưng hắn lại khác. Phu phụ Cố thị mất sớm, để lại khối gia sản kinh người, biến hai anh em bọn họ trở thành miếng mồi trên đầu lưỡi dao, thời thời khắc khắc bị người khác chú ý, nhòm ngó, hãm hại.
Từ thuở thiếu niên tới hiện tại, chưa giây phút nào Cố Huyền Mặc coi nhẹ kẻ địch, cũng như chưa hề nghĩ rằng thế giới này đơn giản, cạm bẫy chết người lúc nào cũng giăng ra sẵn chờ bọn họ lao vào.
“Cuối cùng, mục đích chính của cậu là gì?” Cố Huyền Mặc dùng thái độ như đang ở thương trường để đối đãi với Dạ Vũ, y liền phát hiện mình vậy mà quá nóng vội, làm sao lại xem nhẹ sự hoài nghi cùng địch ý của lão công dành cho vạn vật.
Dạ Vũ hơn ai hết, hiểu rõ suy nghĩ của người trước mặt này, hắn không hề sáng lạng như vẻ bề ngoài, nội tâm kia là cả vùng trời u tối, trước kia là y đưa tay dắt hắn thoát khỏi đáy sâu vạn dặm, chỉ tiếc lần này vậy mà lại dùng sai cách, khiến ái nhân càng thêm nghi ngờ mình. Thất sách, đúng là thất sách!
“Tôi chỉ đến đây trả lại anh tấm chi phiếu này.” Dạ Vũ tiến lại gần Cố Huyền Mặc, đặt tờ chi phiếu lên vạc áo hắn, khẽ nhướng người, nói nhỏ: “Chuyện đêm qua là anh tình tôi nguyện, cả hai đều thoải mái, tôi mới chẳng để tâm đến khoảng tiền này. Chưa chắc với số tiền này, tôi tìm được nam nhân nào thích hợp để lên giường hơn anh nha~”
Bỏ lại một câu chọc người điên tiết, Dạ Vũ phóng lao đành phải theo lao, nếu đã không thể là tiểu mỹ thụ thiện lương thần thánh nhất, đành phải trở thành yêu diễm tiện thụ khác biệt nhất, khiến hắn nhớ mãi không quên.