Cuộc họp nhàm chán đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người làm hắn chú ý nhất chính là đại diện của công ty, không ngờ tại thế giới ảo này, lại tồn tại một người tuyệt trần xuất chúng như thế. Tiểu ngu ngốc kia phải là xem bao nhiêu bộ phim mới có thể suy nghĩ ra một nhân vật toàn vẹn đến như vậy.
Giây phút Cố Huyền Mặc đánh giá Tử Lê, người sau cũng âm thầm đánh giá hắn. Tổng tài Cố thị, mãnh long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà lần này lại xuất hiện ở cuộc họp cổ đông, còn chăm chú nhìn anh như vậy, lẽ nào có ý đồ bất chính với mình. Nếu Cố tổng có thể đọc được suy nghĩ của anh, chắc sẽ cảm thán rằng Tử Lê chính là ở chung quá lâu với Dạ Vũ mà bị nhiễm thói não bổ của y đi?
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt theo thứ tự rời khỏi phòng, tại lúc Cố Huyền Mặc mải mê suy nghĩ không chú ý mà va phải một người, làm hồ sơ trên tay người đó rơi xuống, ông ta lập tức cúi người nhặt từng tờ. Nhếch mi nhìn sang tập hồ sơ kia, bỗng thấy được gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn vĩnh viễn sẽ không quên, gương mặt của người đó, tiểu ngu ngốc của hắn.
Đưa tay chạm lấy tờ lý lịch cá nhân của Quân Dạ Vũ, Cố Huyền Mặc hướng mắt nhìn ông ta, giám đốc phòng quản lý nhân sự tập đoàn S.S
“Dạ đây là hồ sơ của người ứng tuyển vị trí bảo an cho chi nhánh mới thưa tổng tài.” Thấy Cố tổng nhìn chằm chằm, ông ta cảm thấy mình như rụng một tầng da.
Đi mòn hài sắt tìm không ra, đến khi tìm được chả tốn công; lần này còn không giữ được em hay sao. Nhìn Cố tổng suy sét chăm chú hồ sơ người đó, ông ta thấy mình đúng là ngu ngốc rồi mới nhận lời Tử Lê, giúp người quen của anh ta vào vị trí bảo an kia. Y vốn dĩ không có bằng cấp gì, càng không có kinh nghiệm. “Tôi cũng nhận thấy người này không quá xuất sắc, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm người thích hợp hơn.” Ông ta cam đoan.
“Ai bảo y không xuất sắc. Trong mắt tôi, y chính là người thích hợp nhất.” Cố Huyền Mặc lời ít ý nhiều, bỏ lại một câu rồi rời đi.
Đã biết được em ở nơi nào, lần này còn không thu phục được em sao?
…
Đang trong phòng bếp mải mê nấu bữa tối, Dạ Vũ đánh một cái hắt xì hơi thật to. Y thầm thấy may mắn Tử Lê đang không ở nhà, nếu không anh ta tuyệt đối bắt y rửa tay, rửa mặt, vệ sinh lại mấy lần. Chính là kiểu người quá khiết phích đi.
[Như vậy là an toàn vệ sinh, không phải khiết phích thưa ký chủ.] Hệ thống không đồng tình.
Vừa nghe hệ thống lên tiếng, Dạ Vũ lại cảm thấy phiền lòng. [Mày nói xem, đều là hệ thống cả, vì lẽ gì hệ thống nhà người ta không có chức năng này thì cũng có kỹ năng khác, lại nhìn mày, tên đã không hay mà tài càng không có, suốt ngày chỉ biết bắt bẻ tao. Tao giữ mày có phải vừa vô dụng, vừa tốn cơm hay không?]
Vốn dĩ nó đâu có ăn cơm, ký chủ luôn tìm cớ để ghét bỏ nó đi. Hệ thống cảm thấy, thời buổi này, làm hệ thống cũng quá là khó khăn mà.
Nếu muốn Tử Lê không gặp lại tên quỷ súc công Tề Thiên Hựu kia, nhất định không thể để y tham dự tiệc khai trương chi nhánh mới vào cuối tuần này, Dạ Vũ trầm ngâm, y nghĩ cản được bước nào hay bước đó, trước tiên mục tiêu công tác chính là như vậy.
Trong lúc Dạ Vũ còn đang lên kế hoạch tác chiến lâu dài, người mà được anh thầm thương trộm nhớ – Tử Lê đã về tới nhà từ lúc nào không hay. Anh ta nhìn Dạ Vũ vẻ mặt ngáo ngơ, chăm chú suy nghĩ, chỉ là bộ dáng ông cụ non rất không hợp với tính cách của y.
Đặt tay lên trán Dạ Vũ, Tử Lê nghi hoặc: “Hôm nay lại ăn nhầm thứ gì rồi à?” Ánh mắt nghiêm túc, Dạ Vũ phản thủ nắm chặt lấy tay anh, y thành tâm nói: “Lê huynh, rốt cuộc ta đã nhận ra huynh chính là chân ái của cuộc đời ta, chúng ta hãy cùng nhau cao bay xa chạy, rời khỏi nơi chiến trường đầy rẫy âm mưu, tranh đấu này.”
Lập tức bỏ qua sự ngờ vực trong lòng, “Ân, khi nào thì chạy?” Tử Lê hỏi tiếp.
“Chẳng hay Lê huynh thấy ngày mai liệu có muộn quá không?” Dạ Vũ chờ mong.
“Không muộn, thế thì quyết định ngày mai đi.” Tử Lê gật đầu.
[Tốt quá rồi, hệ thống mày thấy tao tài giỏi không hả, hahaha..] Dạ Vũ còn đang bàn luận với hệ thống chợt nghe điện thoại Tử Lê vang lên.
“Có chuyện gì.. ân…ngày mai tôi sẽ tới.. tôi biết rồi, anh cứ yên tâm.” Cúp điện thoại, anh ta bắt gặp ánh mắt long lanh hàm chứa ánh nước của Dạ Vũ.
“Anh là đồ phản bội, huhuhu..” Dạ Vũ khoa trương khóc thét rồi chạy vào phòng.
Chuyện gì xảy ra vậy, anh còn tưởng y nhập vai nhân vật truyền hình nào, cùng anh duyệt cốt truyện chứ. Tử Lê ngơ ngẩng còn chưa hay chuyện gì vừa diễn ra.
Quân Dạ Vũ trong phòng cũng đang gào khóc trong lòng, vì cớ gì nam phụ cứ không chịu hợp tác, nhất định phải đâm đầu vào chỗ chết như vậy chứ. Y lăn lộn trên giường mà chẳng hề hay biết, từ lúc y vào phòng, bên dưới toà nhà đã có một chiếc xe Roll-Royce đen ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng y.
Hay quá
Quá là hay ?