Lê Chính Kiệt bị áp giải đi, Lê gia như rắn mất đầu, lão gia tử tuổi tác cũng cao chỉ có đích tử này là làm nên nghiệp lớn, hiện giờ bị tạm giam, thế cục coi như đã định, lại nhìn dàn tôn tử chỉ biết ăn chơi sa đọa của mình, phút chốc ông như già thêm chục tuổi.
Đời này, Lê gia giải quyết quá nhanh khiến cho Dạ Vũ có phần chưa thể tiếp thu, con gián đập mãi không chết Lê Chính Kiệt kia, y không tin gã sẽ thu lại móng vuốt. Nhất định phải ép gã ta đến không thể Đông sơn tái khởi, tro tàn bùng cháy.
Cố Huyền Mặc hiện tại cũng chưa rõ nguyên nhân vì sao ái nhân lại chấp nhất số phận của Lê Chính Kiệt như vậy, hắn mặc dù đánh giá cao năng lực làm việc của gã, bất quá, là một tên hữu tài vô đức, tội ác đầy tay, không cùng chí hướng.
“Vì muốn tống gã ta vào tù mà em chẳng màng đến an nguy bản thân sao?” Cố Huyền Mặc nâng tay nắm cằm người nọ, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu cả linh hồn của y.
“Hiện giờ gã ta chưa làm được trò trống gì, nhưng sau khi dự án B thành phát triển, địa vị của Lê gia có thể nói so với Cố gia chỉ hơn chứ không kém, em chỉ không muốn kẻ ác đắc thắng.” Dạ *công chính liêm minh* Vũ lời nói hùng hồn, dáng vẻ vô cùng công tâm, như thể trong này không hề có chút xíu nào vì tình riêng.
“Lê gia cho dù có mạnh đến đâu, anh cũng sẽ áp chế được. Còn nếu em xảy ra chuyện gì, anh biết đi nơi đâu để tìm thấy em đây?” Cố Huyền Mặc bất chợt chuyển qua mode thâm tình sắc son khiến Dạ Vũ không hold kịp, phạm quy, này là quá phạm quy!
“Anh..anh.. Kỷ lão gia đang chờ anh ở trước cửa.” Sự xuất hiện của Cố Thanh Huyền nói sớm không sớm, nói muộn không muộn, cực kỳ đúng lúc dập tắt bầu không khí mờ ám của hai người bên trong.
“Tiểu Vũ cũng ở đây à, thế thì tốt quá, tôi có chuyện về phần mềm thiết bị mới muốn thảo luận cùng cậu nha.” Cố Thanh Huyền như bà mẹ kế chia rẽ uyên ương, đôi nam nam vừa mới nói chuyện yêu đương còn chưa kịp tiến thêm bước nữa, đã bị một bổng toàn lực đánh tan.
Dạ Vũ nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cố lão công, dù đôi chân không muốn đi, nhưng vừa nghe thấy trí tuệ nhân tạo mới phát minh quá đỗi thu hút, còn chưa tới ba giây, lý trí liền online chạy như bay sang phòng nghiên cứu.
Cố Huyền Mặc: !!! Nửa khắc trước vẫn còn tình thâm nồng đậm, sao đột nhiên chạy nhanh quá vậy?
Kỷ Minh Chương không hổ danh là cáo già thương nghiệp, chiến trường, thương giới, nơi nào cũng có thế lực của ông ta, Cố Huyền Mặc qua cuộc đối thoại liền biết âm mưu muốn xâu xé Lê gia của lão.
Thương trường như chiến trường, kẻ thắng làm vua, kẻ thua đương nhiên phải chịu thiệt. Trận công kích này Cố gia bỏ ra toàn lực, Lê gia rớt đài chỉ là vấn đề thời gian. Bằng chứng phạm tội quá mức rõ ràng, lại có thêm sự can thiệp của Kỷ Minh Chương, số phận Lê Chính Kiệt đi về đâu không cần nói, ai cũng hiểu rõ.
Cố Huyền Mặc lúc trước chỉ đơn thuần muốn dựa vào thế lực Kỷ gia mở rộng thị trường B thành, nhưng bây giờ tình huống hoàn toàn khác, liên thủ cùng Kỷ Minh Chương chính là con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể tự tổn thương chính mình.
Cố Huyền Mặc còn đang phân vân chưa đưa ra quyết định, trầm tư suy nghĩ cả tối, đột nhiên thấy gương mặt của tiểu yêu tinh nào đó thò vào nhòm nhòm ngó ngó.
“Lại đây” Cố lão công trông bộ dáng moe hết phần thiên hạ của ái nhân mà cầm lòng không đậu, thật muốn đem vào bên trong túi áo cất giấu, như bảo tàng, như báu vật, chẳng để ai bắt gặp.
“Anh còn đang băn khoăn chuyện hợp tác với lão cáo già họ Kỷ à?” Dạ Vũ chít chít tiến lại gần, xoa xoa đấm đấm bờ vai cứng ngắt của Cố lão công. Y không rõ chuyện thương chiến gay go khốc liệt như thế nào, đời trước Cố gia cùng Lê gia đấu đến ngươi sống ta chết, từng người ngã xuống vì những âm mưu đen tối chốn thương trường, đời này Lê gia rớt đài trước những sáu năm, lại tạo cơ hội cho Kỷ Minh Chương đục nước béo cò, Dạ Vũ chỉ cần nghĩ đến án kiện giữa ông ta cùng Kỷ Minh Hạ, thực sự không hy vọng lão công sẽ bắt tay với lão.
Cố Huyền Mặc ánh mắt đăm chiêu: “Nếu có thể, anh không mong muốn dính vào vũng nước đục ấy.” Chỉ tiếc hiện tại năng lực có hạn, nếu không đồng ý với lão, Cố gia sợ sẽ chẳng có ngày lành.
Đương nhiên Dạ Vũ cũng hiểu được nguy cơ khi lựa chọn đối đầu chính diện với Kỷ gia vào thời điểm này, Cố thị vẫn chưa đủ lực lượng cùng địa vị để có thể chống chọi nổi sự can thiệp của chính quyền cấp cao, dù cho căn cơ vững chắc nhưng rủi ro thật sự quá lớn.
“Anh cứ làm theo lời lý trí mách bảo, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng sẽ đứng bên cạnh ủng hộ đến cùng.” Kịch bản cùng lời thoại quen thuộc, Dạ Vũ lấy ra nhai đi nhai lại, chỉ khác đối tượng đời trước bọn họ lo lắng là Lê gia thì lúc này đã biến thành Kỷ Minh Chương.