Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Chu Lê một tay chống cằm, ngồi xếp bằng trước ngôi mộ.
Trên bia mộ là hình của cậu, góc bia còn khắc một câu thơ: “Biển chạm chân trời trời thành bến, núi dâng thành đỉnh đỉnh là ta”, bá đạo trên từng hạt gạo luôn.
(Nguyên văn: “Hải đáo tận đầu thiên tố ngạn; Sơn đăng tuyệt đỉnh ngã vi phong”)
Đây là câu thơ tình cờ đọc được trên mạng mà cậu siêu thích. Lúc trước với bạn thân sau này khi chết đi sẽ khắc nó lên bia mộ, ai dè lại bị ba nghe thấy, bị mắng suốt cả quãng đường từ phòng bệnh đến khi vào thang máy, suýt nữa còn không có cơm ăn.
Nhưng cuối cùng cha cậu vẫn khắc lên đó.
Cậu đấu tranh với bệnh tật ròng rã hai năm, sau đó bác sĩ nói với cậu rằng cậu chỉ còn sống được 3 tháng cuối cùng.
Thế là cậu lên liền lên kế hoạch cho 3 tháng ngắn ngủi cuối đời, đáng tiếc sống chưa được một tháng đã đi thật rồi, nguyên nhân là do trên đường cậu gặp phải một đứa nhỏ sắp bị đụng xe, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu đã vì nghĩa quên mình, cho nên người bị xe đâm trúng chính là cậu.
Đằng nào cũng phải chết, chi bằng chết đi nhưng vẫn để lại vinh quang.
Nhưng mà tình huống bất ngờ lại xảy ra.
Cậu không biết mình được xe cứu thương đưa đi từ lúc nào, cũng chẳng biết đám tang mình ra sao, chỉ biết là mình bị ô tô đâm phải, lúc tỉnh dậy đã nằm trong phần mộ này rồi, tro cốt cũng được mang đi chôn, cậu bị bắt phải chứng kiến toàn bộ quá trình người thân và bạn bè đến nói lời từ biệt
Người nhà cậu đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giờ phút này càng nghĩ lại càng buồn thêm, cậu chỉ có thể nghĩ về tương lai tốt đẹp, ví dụ như cha mẹ cậu mỗi người đều có gia đình riêng êm ấm hạnh phúc, đời người dài như vậy, nỗi đau nào rồi cũng sẽ trôi qua.
Tóm lại cậu quan tâm nhất vẫn là chuyện gì đang xảy ra.
Theo “lẽ thường”, yêu ma quỷ quái sẽ không dám ló mặt ra ngoài giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ban ngày có thể ló mặt ra được trừ khi là ác quỷ. Cậu tự nhận rằng mình sống chừng ấy năm luôn tự tin hướng về phía trước, bị xe đâm cũng không hề oán hận gì, vì thế cậu từ chối gia nhập hàng ngũ ác quỷ!
Hơn nữa liếc mắt nhìn quanh, cả nghĩa trang chỉ có một con quỷ là cậu, thật sự không bình thường chút nào luôn.
Chẳng lẽ còn đang trong thời kỳ bảo hộ ưu ái, cho phép quỷ mới như cậu ra ngoài dạo chơi một hai ngày?
Chu Lê bắt đầu động não, càng nghĩ càng phức tạp.
Lúc cậu đang nghĩ đến chuyện rút thăm hoặc đổ xúc xắc để được đầu thai, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cậu nghiêng đầu nhìn thì thấy một đàn ông dắt theo đứa nhỏ đến trước mộ cậu.
Cậu liếc mắt đánh giá hai người này một chút, hình như cả hai cậu đều không quen biết, đang định mở miệng nói: “Đi nhầm đường rồi cậu bé”, thì bé trai nọ đã đặt hoa xuống, khom lưng cúi đầu trước bia mộ cậu: “Cảm ơn anh đã cứu em.”
Chu Lê sửng sốt một chút rồi lại nở nụ cười.
Tình huống lúc ấy quá nguy cấp, cậu còn chưa kịp nhìn xem đứa bé kia trông như thế nào, bây giờ nhìn kỹ thì ra là một bé trai vô cùng đáng yêu.
Cậu cười nói: “Không cần cảm ơn, tạm biệt.”
Bé trai hình như không nghe thấy, tháo khối ngọc trên cổ xuống, bi bô nói: “Tặng cho anh cái này nè.”
Khối ngọc rất đầy đặn, to bằng ngón tay cái, không tròn cũng không vuông, lại hơi giống hình cánh hoa. Trên đó còn khắc một chữ, cũng không biết là chữ gì, Chu Lê nhìn vài lần vẫn không đọc được.
Cậu nghe thấy người đàn ông đề nghị với bé trai đào một cái hố nhỏ rồi chôn viên ngọc xuống, không nhịn được nói: “Ý tốt của hai người tôi nhận, còn cái này thì…”
Cậu mới khuyên được nửa câu, lại nhớ ra có nói bọn họ cũng chẳng nghe thấy, cho nên dứt khoát im lặng.
Bé trai rất nghiêm túc đào đào chôn chôn khối ngọc, sau đó con cúi đầu ba lần chào bia mộ rồi mới rời đi.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, ngoại trừ Chu Lê, một bóng ma cũng không có.
Gió núi thổi xuyên qua rừng mộ, những chùm hoa khẽ rung lên, được bao bọc trong hương vị cuối hè.
Chu Lê không thể rời chỗ này nửa bước, lặng yên ngồi đó hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của mình thì không thấy có chuyện gì, sau đó nhìn khắp nơi, bỗng thấy có một cuốn tiểu thuyết bên cạnh bia mộ.
Tiểu thuyết tên là ‘Duyên trời định của Husky’, giống với cuốn sách của em gái cùng cha khác mẹ với cậu.
Bởi vì cậu từng hỏi em gái nhỏ rằng tương lai muốn tìm mẫu hình lý tưởng về bạn trai như thế nào, em gái rất nhanh “xoẹt” một cái lôi ra quyển sách này, nói rằng muốn tìm bạn trai dựa trên hình mẫu của nam chính trong đây, còn mạnh mẽ giới thiệu cho cậu xem, hết lời ca ngợi.
Vì thế cậu đành phải mở cuốn sách ra nghiên cứu về người chồng tương lai của em gái, nhưng tiếc là đến khi qua đời vẫn chưa đọc xong.
Có lẽ em gái vẫn còn nhớ đến điều này, nên đã mang nó đến đặt trước ngôi mộ của cậu.
Chu Lê vươn tay ra, bỗng nhiên phát hiện đầu ngón tay có cảm giác, còn có thể chạm vào cuốn sách.
Cậu chớp mắt mấy cái, chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên có một nguồn sức mạnh to lớn khổng lồ từ cuốn tiểu thuyết thoát ra, nhanh như chớp đánh vào sau gáy cậu, hoàn toàn không cho cậu kháng cự — may mắn là cậu đã chết, nếu như còn sống, nói không chừng lại bị đâm chết thêm một lần.
Hai mắt cậu tối sầm lại, sau khi hoàn hồn đã đứng trong một con hẻm hỗn loạn, chân còn đạp phải vật gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, là một con Husky.
Husky có màu lông trắng lẫn xám, vẫn còn là một chú chó con, đáng thương nằm dưới đất nhìn chằm chằm cậu, nhưng dường như nỏ mạnh hết đà, đôi mắt kiên trì mở to được hai, ba giây cuối cùng cũng trợn ngược, bất lực nhắm lại.
Chu Lê vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhấc cái chân đang đạp trên đầu con chó lên.
Cùng lúc đó, sau lưng có người cầm điện thoại chạy tới, nói rằng: “Anh Ưng, anh hai bảo rằng đã tìm thấy Tống Oanh Thời rồi!”
Tống Oanh Thời?
Nghe quen quen… Không đúng, đây là đâu?
Chu Lê nhớ lại sự việc xảy ra ở trước nghĩa trang, hình như nhận ra được gì đó, vội cướp lấy di động trong tay gã kia, đọc tin nhắn trong Wechat một lượt.
Tống Oanh Thời, quả nhiên là ba chữ này.
Tháng ba oanh phi yến vũ, bay lượn hót vang, được gọi là “Oanh Thời”. Nữ chính trong <duyên trời=”” định=”” của=”” husky=””> cũng sinh vào tháng ba cho nên cung lấy cái tên này.</duyên>
Nhưng mà đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cậu vừa mới đạp lên đầu nam chính Husky.
Chu Lê nhìn chú chó đang thoi thóp, cậu không rảnh để suy nghĩ những chuyện kỳ lạ kia nữa, vội ném trả điện thoại cho đồng bọn, bế chú chó lên chạy như điên.
Đồng bọn hết cả hồn, ba chân bốn cẳng đuổi theo: “Anh Ưng, anh làm gì vậy?”
Chu Lê nói: “Gần đây có một phòng khám thú y phải không? Dẫn đường đi.”
“Hả?” Cậu bạn đó không hiểu gì cả, “Anh định cứu nó à?”
Chu Lê nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Đồng bọn thấy giọng điệu cậu không ổn nên không dám hỏi nữa, đầu óc cứ mông lung mà dẫn đường.
Năm phút sau, hai người đã tới được phòng khám thú y. Chu Lê nhanh chân chạy vào, đặt luôn chú chó ở trên quầy lễ tân.
Nói là quầy lễ tân thôi, nhưng thật ra chỉ rộng cỡ quầy thanh toán ở một siêu thị nhỏ.
Phòng khám bé như cái lồng chim, nhưng có vẻ cũng đầy đủ trang thiết bị.
Góc tường bên trái có ba hàng lồng sắt, chắc là ngửi thấy mùi người lạ, một chú chó lập tức sủa điên cuồng, sủa to vô cùng, con bên cạnh nghe thấy thế cũng sủa theo, nhưng âm thanh vẫn còn non nớt, sủa mãi không thôi, sau đó không biết ở chỗ nào lại vang lên tiếng của một đại ca mèo, nó khó chịu kêu “ngao”, không gian nhỏ đến đáng thương lại càng trở nên chật chội.
Trong phòng khám chỉ có hai người, một bác sĩ một y tá.
Hai người này cũng không thèm động viên chủ nhân của chú chó bị thương, chỉ liếc mắt nhìn tình trạng của Husky rồi lập tức bế nó lên bàn khám bệnh.
Chu Lê vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Năm phút đồng hồ, đủ để cậu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng tiêu hóa hết dữ liệu về nhân vật.
Đúng, dữ liệu về nhân vật.
Cậu không biết ký ức của nguyên chủ có còn sót lại hay không, hay là nguồn năng lượng kia đang chiếu cố cậu, nói tóm lại khi đang tập trung suy nghĩ, dữ liệu về các nhân vật từ đâu đột nhiên truyền vào não bộ của cậu, khiến cậu hoàn toàn chắc chắn mình đã xuyên vào <duyên trời=”” định=”” của=”” husky=””>.</duyên>
Chẳng lẽ cậu chết sớm hơn dự kiến hai tháng, ông trời thương cậu vì cứu người mà chết nên cho cậu “sống” lại?
Chu Lê nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không ra, nên không thèm nghĩ nữa, chuẩn bị sẵn sàng giải quyết huống trước mắt.
Nam chính ‘Duyên trời định của Husky’ tên là Quý Thiếu Yến, là một người đàn ông “bốn tốt”: dáng vẻ tốt, thành tích tốt, tính tình tốt, gia thế tốt.
Sau khi mẹ qua đời, cha hắn đã cưới tiểu tam về, em trai kém hắn một tuổi không cam lòng núp mãi sau bóng lưng của hắn, thừa dịp hắn bị tai nạn đang hôn mê, lấy trộm ở nhà cậu mình thí nghiệm kỹ thuật đang trong giai đoạn thử nghiệm, lấy sóng điện não của hắn ra rồi phóng lên người con chó.
Quả thực là một câu chuyện cười ra nước mắt khi hai giống loài khác nhau lại có thể làm ra được chuyện “dung hợp” này.
Tác giả có lẽ cũng cảm thấy như vậy, cho nên đã thêm vào rất nhiều từ ngữ chuyên môn để giải thích, lúc trước Chu Lê không thèm đọc kỹ, dù sao thì đấy chỉ là giả thiết mà thôi, tác giả muốn biến nam chính thành một con chó, cho dù có vô lý đến đâu cũng phải thừa nhận.
Cuốn tiểu thuyết, chính là từ sự việc “Biến thành chó” này bắt đầu…
Sóng điện não của Quý Thiếu Yến hay có thể nói cách khác là linh hồn của hắn đã chui vào cơ thể của con chó này, sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, phát hiện tình cảnh này có gì đó không đúng nên ra sức chạy, nhưng không may trong lúc chạy đã bị thương, lúc kiệt sức thì gặp phải cơ thể mà Chu Lê xuyên vào.
Nguyên chủ họ Tiền, tên là Tiền Lập Nghiệp, là một tên côn đồ, phản ứng đầu tiên của hắn khi thấy Husky là muốn bán nó đi.
Nhưng mọi người đều không mù, có thể nhìn ra được nó đang bị thương, cho nên đều không muốn mua. Tiền Lập Nghiệp định chữa cho nó khỏe rồi mới bán, nhưng sau khi tham khảo ý kiến đồng bọn, biết được tiền chữa bệnh có khi còn nhiều hơn tiền bán chó. Hắn lập tức nổi giận, thêm cả tâm tình cũng không tốt, thần kinh lại có vấn đề, thế là bắt đầu đánh đập chó.
Tiền Lập Nghiệp thích nữ chính Tống Oanh Thời.
Theo như tình huống phát triển trong cốt truyện, hắn vừa nghe được tin tức của Tống Oanh Thời đã vội vàng ném Husky đi. Vài phút sau, trong lúc trốn đám người kia, Tống Oanh Thời tình cờ đi vào con hẻm nhỏ, sau khi thấy nam chính đáng thương nằm thoi thóp thì vội vàng bế hắn đi bệnh viện, từ đó mở màn nên một chuyện tình lãng mạn.
Mặc du Chu Lê biết rằng cắt đứt với nữ chính là không tốt, nhưng cậu làm tất cả chỉ để bảo vệ cái mạng nhỏ này. Quý Thiếu Yến là người tàn nhẫn, vỏ bọc bên ngoài của anh ta nhìn rất dịu dàng, thế nhưng nội tâm lại tăm tối hơn bất cứ ai.
Khi còn bé Quý Thiếu Yến đã từng bị bắt cóc, chứng kiến cảnh mẹ mình bị bọn bắt cóc giết ngay trước mặt, dẫn tới việc tuổi còn nhỏ mà tâm hồn đã bị tổn thương nghiêm trọng, bước đi trên con đường “Mỹ cường thảm”*.
Chú thích * Mỹ cường thảm: Giống như hồng nhan bạc mệnh, những người tính xinh đẹp, tính cách tốt thường có cuộc đời rất thê thảm.
Những người “Mỹ cường thảm” này giống nhau ở chỗ cuộc đời đều rất đau khổ.
Nhưng Quý Thiếu Yến không như vậy, hắn là mỹ cường… nhưng lại muốn cho người khác phải đau khổ
Chu Lê khi còn sống đã đọc đến đoạn linh hồn của Quý Thiếu Yến trở về thân xác cũ, bắt đầu trả thù Tiền Lập Nghiệp. Đây không chỉ là trả thù về thể xác, hắn còn muốn tinh thần của Tiền Lập Nghiệp cũng phải suy sụp hoàn toàn.
Chu Lê không biết mình có thể ở đây bao lâu, nhưng có thể sẽ là cả đời, tất nhiên không thể đi tìm đường chết được, cứ phải chữa khỏi cho Quý Thiếu Yến trước đã, ngăn được đợt sóng gió này rồi tiện thể rà soát độ hảo cảm rồi tính sau.
Nhưng mà bây giờ lại có một rắc rối khó giải quyết: Cậu không có tiền.
Chu Lê sau khi kiểm tra lại số dư trong Wechat và Alipay, cậu lẳng lặng nhìn đồng bọn của mình.
Đồng bọn kia nhuộm tóc vàng, duỗi cổ nhìn quầy lễ tân, vài giây sau hắn nhận thấy được cậu đang nhìn hắn, bèn xoay người trở về.
Chu Lê hiếm khi đỏ mặt.
Cậu đường đường là thiếu gia nhà họ Chu, không ngờ cũng có ngày hôm nay, toàn bộ tiền tiêu vặt cộng lại chỉ có hơn 500 tệ.
Cậu đành hỏi: “Có tiền không? Cho tôi mượn một ít đi.”
Đồng bọn hiểu ý ngay, vui vẻ móc điện thoại ra chuyển khoản cho hắn: “Em chỉ giữ lại 50 tệ, còn lại cho anh hết.”
Chu Lê cảm động muốn khóc.
Đừng có nghĩ đây là côn đồ, người anh em này cũng nghĩa khí lắm đấy!
Cậu mở Wechat ra, vừa lúc nhận được lì xì.
Thông báo hiện lên, chễm chệ giữa màn hình.
“Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!”
8.37 tệ
Đã được chuyển vào ví và có thể sử dụng.
Chu Lê: “…”
Anh em chó má gì thế này, tốn công cậu cảm động.
Thực sự mình thấy không hiểu lắm, tại sao tiểu thuyết Husky kết duyên lại có 21 ký tự vậy? Mình giải mãi không ra luôn.😭