Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Trước Hồng cảm thấy có người đang nhìn nàng, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Ô Nhược, đáy mắt hiện lên một mảng kinh sắc, thấy Ô Nhược mặc áo tang có vẻ quen mắt, nghi hoặc nói: “Vị này chính là…”
Ô Tiền Thanh nói: “Đại tỷ, y là là Tiểu Nhược, khoảng thời gian trước mới gầy đi, tỷ không nhận ra cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Ô Trước Hồng vừa nghe là Ô Nhược, biểu cảm cũng không có chút nhiệt tình nào: “Hóa ra là Tiểu Nhược à?”
Đối nàng mà nói, chỉ có dung mạo đẹp đẽ mà không có năng lực thì cũng là đồ vô dụng.
Ô Nhược gật gật đầu, dường như không để tâm đến ý nghĩa trong lời nói của nàng ta.
Khi còn nhỏ, nữ nhân này chỉ ở trước mặt cha nói rằng thương y nhiều bao nhiêu, còn ở sau lưng lại thường xuyên châm chọc mỉa mai, trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, sau đó lớn lên dần mới biết được vị đại cô mẫu này không thích hắn bao nhiêu.
Ô Trước Hồng không thèm để ý đến thái độ của y đối với mình, ánh mắt di chuyển đến thái độ bảo hộ của người đang đứng sau Ô Nhược, một khuôn mặt kinh diễm của mỹ nam tử hiện ra: “Vị này lại là…”
Ô Tiền Thanh giới thiệu với nàng: “Đại tỷ, hắn là phu quân của Tiểu Nhược.”
Ngày đó, bởi vì khổ sở chuyện nhi tử phải gả cho nam nhân, cũng quên không viết thư thông báo cho Ô Trước Hồng, sau đó lại phát sinh đủ mọi chuyện, càng đem việc Ô Nhược thành thân vứt ra sau đầu, cho nên, Ô Trước Hồng cũng không biết chuyện thành thân của nam nhân này với Ô Nhược.
Ô Trước Hồng sửng sốt: “Phu quân của Tiểu Nhược? Tiểu Nhược không phải nam sao? Sao lại có phu quân được chứ?”
Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Đại tỷ, một lời khó nói hết, việc này chờ về sau có thời gian ta sẽ nói lại với người sau.”
Ô Trước Hồng cũng biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, lại ôm lại Mục Tú Uyển bắt đầu khóc lớn.
Ô Nhược vô cùng bội phục nàng, nói khóc liền có thể khóc, nói rơi lệ liền có thể rơi lệ, cũng không biết là thật sự thương tâm, hay là đang cố tính diễn trò cho người khác xem, muốn nói như nàng thật sự thương tâm, vì sao lúc sau khi vạn quỷ vây lấy thành, cũng không thấy Ô Trước Hồng đến Hoàng Đô Thành vấn an đám người Ô Huyền Nhiên bọn họ, hiện tại mới đến đây khóc lóc hối hận còn có tác dụng gì chứ, trước đó làm cái gì mà không tới?
Y di chuyển tầm nhìn của mình về một hướng khác, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Ô Thế.
Ô Thế cuống quít né tránh, tự ti nhìn về hai ống tay áo không có tay của bản thân.
Từ lúc chạm mặt nhau sau khi vào Hoàng Đô Thành, hắn đều tận lực tránh Ô Nhược, người đã từng cười nhạo Ô Nhược là phế vật như hắn giờ đây đã không có tư cách chế giễu người khác nữa rồi, mất đi đôi tay còn chưa tính, linh giai cũng là khoảng thời gian trước mới miễn cường khôi phục đến cấp thứ 3, khi thi đấu, hắn phải cố tình giả chết mới miễn cưỡng tránh được một kiếp. Nhưng nhìn Ô Nhược xem, không chỉ có có được linh điền, hơn nữa, linh lực còn đạt tới cấp thứ 6, so với Ô Bặc Phương còn cao hơn. Hắn hiện tại không muốn xuất hiện trước mặt Ô Nhược, càng không có cách nào đối diện với việc bị Ô Nhược cười nhạo.
Ô Nhược cũng không biết tâm sự của Ô Thế, thấy hắn né tránh mình cũng dời ánh mắt ra chỗ khác.
Từ khi tin có tang được phát đi, thời gian 8 ngày đã qua, phần lớn mọi người đã đi đến Hoàng Đô Thành để chịu tang, ai ai cũng chịu kích động không nhỏ, âm thanh tức giận còn lớn hơn cả tiếng khóc, tất cả đều muốn tìm cho ra hung thủ, vì người thân mà báo thù. Đáng tiếc rằng, tiếng sấm thì to mà tiếng mưa thì lại quá nhỏ, ngoài miệng thì ồn ào muốn trả thù nhưng lại chẳng có ai dám hành động gì, hơn nữa cũng chẳng có ai dám điều tra sự việc.
Tới ngày thứ mười, linh cữu được hạ táng, đến tận gần đêm, lễ tang mới kết thúc.
Những người từ nơi khác đều tập trung ở Ô gia đại viện. Sáng sớm hôm sau, Ô Bặc Phương liền tìm cớ đuổi bọn họ rời khỏi Hoàng Đô Thành. Hóa ra ở Ô Gia, Ô Bặc Phương cũng đón tiếp người bên trong viện.
Tuy thế nhưng đám người của Ô Tiền Ly cũng không nguyện ý rời đi, đối với bọn họ mà nói sau khi rời khỏi Ô gia, sẽ không còn cách nào xin Ô Thần Tử giúp bọn họ chế ngự ma khí trong người của Ô Ngọc, cũng không có biện pháp trị liệu thân thể nữa.
Ô Bặc Phương muốn nói ra việc Cao Lăng Thành bị ngộ hại có liên quan với Ô Thần Tử, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của hắn, hắn cũng không thể chỉ ra bất kì chứng cứ gì, cho nên sau một lúc khuyên bảo mà không có kết quả, hắn quyết định đi theo bọn họ.
Ô Tiền Đồng nghĩ ở lại Ô gia có thể giúp tu bổ thân thể, lại có thể có những dược liệu quý báu, hắn liền khăng khăng đòi ở lại Ô gia, Ô Bách là không muốn ở lại nơi đau thương này, nhưng cũng không tính đến việc ở tại nhà của Ô Bặc Phương mà cầm tay nải rời đi ngay sau đó, cũng chẳng ai biết hắn đã đi đâu nữa.
Ô Hạo cùng với Ô Thế sau khi trải qua sự kiện ám sát của vạn quỷ tập thành, cả hai đều trở nên thành thục hơn nhiều, giờ đây cũng không còn cha mẹ , liền cùng nhau thương lượng ra ngoài rèn luyện. Một người linh điền vẫn chưa hồi phục, một người thì không còn cả hai tay nhưng vẫn muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới tươi đẹp.
Ô Thăng cùng Ô Hạ cùng nhau rời khỏi Ô Gia, đi tìm Ba Sắc trả thù, chỉ còn có Ô Trước Hằng và Ô An Thục là quyết định sẽ đến ở tại nhà của Ô Bặc Phương.
Mục Tú Uyển kì thực vẫn rất do dự, trong lòng bà ta thật sự không muốn ở lại Ô gia lâu dài, nơi này cũng không phải nơi dễ bề làm nhiều việc, mà nơi bà ta bị thương cũng chỉ ở hai chân, Ô gia liền muốn mời một vị y sư giỏi, nhưng cũng không thể khiến nàng hồi phục, đi lại chạy nhảy giống như trước kia. Cho nên, dù có ở lại Ô gia cũng vô dụng, tuy thế, cả hai nhi tử đều phải lưu lại Ô gia, bà ta và mẫu thân đều không thể rời đi, phải cùng cha mẹ chồng ở một chỗ mới hợp tình hợp lý.
Ô Trước Hồng biết được ý của Mục Tú Uyển, liền nói: “Mẹ, mẹ đừng quên rằng mẹ còn có một đứa con là Ô Tiền Thanh, hiện nay rõ ràng là hắn sống tốt nhất, người là mẫu thân của hắn, đáng lẽ ra hắn nên cùng mẫu thân mình hưởng phúc mới phải”
Lúc vội về chịu tang bà ta mới biết được Ô gia ở Cao Lăng Thành đã xảy ra nhiều chuyện như thế, theo bà ta thấy, cũng chỉ có mỗi Ô Tiền Thanh là đáng tin, hắn không chỉ là thuật sư cấp 5, nhi tử nhu nữ của hắn cũng là thuật sư cấp 4 và cấp 6, quả là tiền đồ vô lượng, còn có một người con rể có tiền, không đi dựa dẫm vào Ô Tiền Thanh thì chính là kẻ ngốc.
Mục Tú Uyển mắt sáng lên, kỳ thật bà ta đã sớm muốn dọn đến chỗ của Ô Tiền Thanh, nhưng khi tưởng tượng rằng Ô Tiền Thanh sẽ dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn bà ta, bà ta lại có chút lùi bước.
Ô Trước Hồng thấy nàng không lên tiếng, liền đứng lên: “Mẹ, nếu mẹ không nói được, con sẽ thay mẹ nói.”
Mục Tú Uyển cười lạnh: “Hắn hiện tại trong lòng chỉ có con dâu, làm sao để tâm một người mẹ như ta chứ, hắn sẽ không đồng ý sống cùng với ta đâu.”
“Làm gì có cái đạo lý này chứ, đã như thế ta càng phải nói chuyện rõ ràng với hắn.” Năm đó, khi Quản Đồng gả đến Ô gia, Ô Trước Hồng cùng với mẹ của bà ta đều giống nhau, cả hai người đều phản đối kịch liệt việc đệ đệ của mình cưới một người không có bối cảnh cũng không có năng lực, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng rất lớn với đời sau. Cho nên khi Quản Đồng sinh ra một đứa trẻ không có linh lực như Ô Nhược, thì thành kiến bà ta dành cho Quản Đồng lại càng lớn hơn.
Ô Trước Hồng đi vào Hắc phủ tìm Ô Tiền Thanh, thật bất ngờ là, khi tiến vào Hắc phủ lại chẳng thấy ai, chỉ thấy Ô Nhược.
Ô Nhược nhận được báo tang khi màn đêm buông xuống, vào thời điểm nhìn Mục Tú Uyển ôm cha y khóc, y liền biết sẽ có một ngày như thế này. Nhìn thấy Ô Trước Hồng đi vào đại sảnh, y vẫn bình tĩnh mà uống một ngụm trà.
Ô Trước Hồng trực tiếp hỏi: “Tiểu Nhược, cha mẹ ngươi đâu?”
Ô Nhược buông ly trà xuống: “ Bọn họ đang nghỉ ngơi ở hậu viện.”
“Gọi bọn họ ra đây.” Ô Trước Hồng dường như đem nơi này biến thành nhà của mình, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế mà Hắc Tuyển Dực hay ngồi.
Ô Nhược lười nhác mà liếc bà ta một cái: “Bọn họ đều không rảnh để gặp ngươi.”
Ô Trước Hồng nghiêm khắc nhìn chằm chằm y: “Quản Đồng dạy ngươi đối đãi vô lễ như vậy với trưởng bối sao?”
Ô Nhược trào phúng nói: “Tổ mẫu hẳn là cũng không dạy ngươi rằng khi tiến vào gia môn nhà người khác, có thể ngồi vào vị trí thượng vị?”
Ô Trước Hồng mặt hơi đổi sắc, vô cùng khó khăn đứng dậy ngồi vào vị trí cạnh đó. Ô Nhược lúc này mới kêu hạ nhân bưng trà đến cho bà ta: “Không biết đại cô mẫu tới nơi này là vì chuyện gì.”
“Việc này ta chỉ muốn nói cùng cha mẹ ngươi thôi.”
“ Thế ngài có thể về đi, ta sẽ không cho cha mẹ ta gặp ngài đâu.”
“Ngươi……” Ô Trước Hồng tức đến không chịu nổi, cứ tưởng rằng đến nơi này, Ô Nhược sẽ thành tâm chiêu đãi, ai ngờ được đến đây lại tự khiến bản thân khó chịu.
Ô Nhược cũng không muốn nói dài dòng với bà ta, trực tiếp nói thẳng: “Đại cô mẫu nếu như ngài tới nơi này chỉ là đơn thuần làm khách, ta thực sự rất hoan nghênh. Nhưng nếu như ngài tới đây thuyết phục cha ta để tổ mẫu cùng đến đây ở thì không cần thiết đến làm gì nữa.”
Ô Trước Hồng híp híp mắt: “Ý của ngươi là Tiền Thanh không nghĩ đến việc sẽ ở cùng mẫu thân của chính mình? Hoàn toàn không thể nào, Tiền Thanh là một người hiếu thuận, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“ Cha ta quả thật là một người hiếu thuận.” Ô Nhược chuyển động ly trà trong tay: “ Chỉ là vào lúc phân gia, là tổ mẫu không muốn ở một chỗ cùng chúng ta , là bọn họ không muốn mang theo chúng ta đi cùng, muốn chúng ta tự sinh tự diệt, đúng không? Tổ mẫu giờ đây sống không còn tốt, liền muốn tiến vào ở cùng với chúng ta? Ha ha trên đời nào có chuyện tốt như vậy?”
Ô Trước Hồng : “……”
Ô Nhược hoàn toàn phải phải đứa trẻ vâng vâng dạ dạ như trước kia nữa.
Ô Nhược cười lạnh nhìn bà ta: “Đại cô mẫu, phiền người trở về nói cho tổ mẫu, cha mẹ ta hiện nay do ta chăm sóc, về sau sẽ ở cùng với ta. Cho nên là do bản thân Ô Nhược ta không muốn cùng ngài ấy ở chung một nơi, Hắc phủ cũng không chấp nhận ngài ấy, không muốn cùng ngài sống dưới một mái nhà.”
Trước khi Ô Trước Hồng tức giận, y tiếp tục nói: “Đại cô mẫu, ngươi cũng không cần ở trước mặt ta giả vờ hiếu thuận, nếu ngươi muốn thật sự hiếu thuận, ngày đó xảy ra việc vạn quỷ tập thành, cũng sẽ không tới Hoàng Đô Thành để thăm tổ mẫu, nếu ngươi muốn thật sự hiếu thuận, sau khi nghe ta nói xong, sẽ lập tức mang tổ mẫu về nhà chồng của người chung sống cùng nhau. Lại nói thêm, ta khuyên ngài hãy sớm rời khỏi Hoàng Đô Thành đi, nếu không người bị ám sát tiếp theo chỉ sợ chính là những người vội về chịu tang đó.”
“ Ngươi, đừng ở đó hù dọa người khác. Thời điểm ngươi ở Ô gia, Tằng tổ phụ đã vội vã đuổi các ngươi rời đi, có lẽ ngài ấy biết ai đã động tay tuy nhiên do đối phương là người quyền cao chức trọng nên không thế báo thù, thế mới để cho các ngươi rời đi.”
Ô Trước Hồng tức giận tột độ, nghĩ lại những chuyện xảy ra hai ngày qua, tổ phụ quả thật vô cùng nôn nóng thúc giục bọn họ rời khỏi Hoàng Đô Thành, theo lý thuyết, khó khăn lắm mọi người mới tề tựu đông đủ, tổ phụ nên cao hứng mới phải. Ấy thế mà vẫn đuổi bọn họ đi, chẳng phải là giống như Ô Nhược vừa đe dọa lúc nãy sao?
Bà ta càng nghĩ càng không thể yên tâm.
Ô Nhược nói: “Không tiễn.”
Ô Trước Hồng đứng lên, dường như là đang chạy trốn ra khỏi Hắc phủ, sau khi trở lại Ô gia truyền đạt lại lời Ô Nhược nói liền lập tức xách hành lý rời khỏi Ô gia. Mục Tú Uyển nhìn bà ta bộ dạng giống bị quỷ đuổi, rất lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Ô Nhược lạnh lùng cười, chỉ dọa qua loa như vậy, mà đã bị sợ như thế rồi.
“Phu nhân.” Hắc Dương xuất hiện ở trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược liếc hắn một cái: “Có việc gì sao?”
“Thái tử nói ngài hãy nén bi thương, còn có, ngài ấy nói qua hai ngày nữa, Ô Thần Tử liền phải trở về phục chức.”
Ô Nhược nhướng mày: “Không phải hắn đã sớm phục chức rồi sao?”
“Yến thiên sư có gắng viện cớ nơi Đế Quân, mới kéo dài nửa tháng thời gian.”
Ô Nhược rũ mắt nghĩ ngợi: “Vậy cho hắn phục chức đi.”