Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người đều nhìn về phía của Ô Nhược.
Ô Nhược cười rạng rỡ: “Ta chỉ là quá kích động, không nghĩ rằng đời này của mình có thể may mắn gần gũi, thậm chí còn nhìn thấy được cả Tiên Khí, còn có thể cảm nhận Tiên Khí phát ra khí tức thần tiên, có nhiều thuật sư sống cả đời, cũng chưa chắc có thể có diễm phúc nhìn thấy.”
Trụ trì hơi hơi mỉm cười: “Quả thật như thế, trên đời Tiên Khí đã không còn nhiều lắm, lão nạp sống 300 năm, đến hiện tại cũng chỉ nghe nói đến tam kiện Tiên Khí, một trong số đó chính là thứ đang ở trước mắt mọi người đây, nó được mệnh danh là ‘ Kiền Phật ’ Tiên Khí, hai thứ còn lại ở những quốc gia khác, lão nạp cũng chưa từng gặp qua.”
Ô Nhược hiếu kỳ nói: “Thế gian sẽ không chỉ còn lại có tam kiện Tiên Khí đi?”
“Hẳn là không chỉ có tam kiện, nhưng chúng ta không biết chúng nó rơi xuống khi nào và ở đâu thôi.”
Ô Nhược hỏi: “Trụ trì đại sư, ta có thể chạm vào Tiên Khí không?”
Trụ trì đại sư gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Tiên Khí cũng không phải là thứ dễ dàng vỡ vụn, đương nhiên có thể cho người đụng vào.
Ô Nhược thật cẩn thận mà đụng vào Tiên Khí: “Đại sư, ta có thể để nó ở phía trước cửa sổ, dưới ánh mặt trời tùy ý lật xem không?”
Trụ trì đại sư gật đầu.
Ô Nhược xoay người đi đến phía trước cửa sổ, đem Tiên Khí đặt ở dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu lên trên phiến lá kim sắc hoa sen của Tiên Khí, tựa như Tiên Khí mới từ Tiên giới rơi xuống, bắn ra vô số kim quang, đẹp đến mức làm người ta luyến tiếc không nỡ chớp mắt, tuy nhiên, phản xạ của kim quang chiếu đến vô cùng chói mắt, trong phòng mọi người đều phải nheo nheo mắt.
“Thật là đẹp mắt.” Ô Nhược tinh tế nhìn một hồi, rồi đem Tiên Khí trả lại vị trí ban đầu, chắp tay trước ngực nói lời cảm tạ với trụ trì bọn họ: “Cảm tạ chư vị đại sư đã cho phu thê chúng ta xem Tiên Khí.”
Ô Nhược từ tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu: “Đây là một trăm vạn ngân phiếu, là chút lễ mọn phu thê chúng ta tặng chút tiền nhan đèn trong chùa, hi vọng hương khói trong chùa càng thêm cường thịnh.”
“Đa tạ thí chủ, đức phật sẽ phù hộ phu thê các ngươi bạch đầu giai lão.” Trụ trì đại sư nhận lấy ngân phiếu.
Ô Thần Tử nhướng mày, thầm nghĩ, họ Hắc thật đúng người có tiền, tùy tùy tiện tiện rút ra tiền nhang đèn đã một trăm vạn lượng ngân phiếu.
Ô Nhược nói: “Chúng ta đã xem qua Tiên Khí, hiện tại muốn đến Phật đường thắp nén hương.”
Trụ trì đại sư trước tiên cùng Chu trưởng lão đem Tiên Khí đưa vào bảo tháp, sau đó sai bảo tiểu hòa thượng ngoài cửa, dẫn người đến đưa bọn họ đi tới Phật đường.
Ô Thần Tử bởi vì còn có việc muốn cùng trụ trì thương lượng, liền lưu lại trong thiện phòng.
Ô Nhược đi vào Phật đường, thành tâm thành ý mà cầm ba nén hương hướng về Phật Tổ bái lạy, trong lòng thì thầm: Phật Tổ, ta hôm nay làm việc này, mong ngài chớ nên trách tội.
Y đứng lên, cắm ở trên lư hương.
Ngay sau đó, bên ngoài có liền có người hô: “Cháy, cháy, bảo tháp cháy rồi.”
Khách hành hương ở Phật đường dâng hương vừa nghe, kinh hoảng thất thểu mà chạy ra khỏi Phật đường.
Ô Nhược chưa có bất kỳ hành động gì, y cắm ba nén hương vẫn chưa tàn, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người cùng Hắc Tuyển Dực đi ra khỏi Phật đường hướng tới hậu viện xa xa còn nghe được tiếng la đầy nôn nóng của hòa thượng: “Có người muốn trộm pháp bảo, mọi người mau đi bắt lấy kẻ trộm.”
Rất nhiều hòa thượng sôi nổi nhắm về phía bảo tháp, tiếng chuông khẩn cấp cũng đang đang vang lên, bảo vệ ngôi chùa, tất cả khách hành hương tạm thời không được rời khỏi chùa miếu.
Ước chừng qua thời gian ba nén hương, dần dần, bảo tháp bên kia cũng trở nên yên tĩnh. Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đuổi tới ngoài bảo tháp đại viện đã bị hòa thượng ngăn lại.
Ô Nhược giải thích: “Chúng ta với Quốc Sư đại nhân tới cùng nhau.”
Ô Thần Tử nhìn thấy Ô Nhược, bảo hòa thượng cho bọn họ tiến vào.
Ô Nhược hỏi: “Quốc Sư đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Ô Thần Tử liếc y một cái, tức giận nói: “Có người thừa dịp vào thời điểm Chu trưởng lão đem Tiên Khí thả vào bảo tháp, nhân cơ hội muốn đoạt bảo, còn thiêu rụi đi bảo tháp có lịch sử hàng ngàn năm, thật sự đáng giận, tội không thể tha thứ.”
Các hòa thượng xung quanh nghe được lời nói của Ô Thần Tử cũng đặc biệt kích động, đều muốn nghiêm trị tội nhân.
Ô Nhược vẻ mặt kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy, rốt cuộc là ai to gan phạm phải loại tội lớn ngập trời này?”
“Trụ trì đại sư bọn họ còn đang tra xét.”
Không lâu sau đó, các hòa thượng đem tất cả thi thể của người muốn đoạt bảo đều đem tới phía trước bảo tháp đại viện bày biện, tổng cộng có ba mươi bảy cỗ thi thể, mà trên người những tên muốn đoạt bảo đều mặc y phục dạ hành, cùng một gương mặt lạnh lẽo.
Ô Thần Tử đi đến trước mặt trụ trì nói: “Trụ trì đại sư, lần này người đoạt bảo nhất định là biết chúng ta muốn tới Liên Chùa xem Tiên Khí, mới có thể nhân cơ hội thời điểm lấy ra Tiên Khí ở bảo tháp để cướp đi.
Trụ trì cũng suy nghĩ giống như hắn, nếu như Tiên Khí đặt ở bảo tháp, muốn trộm bảo cơ hồ là một việc không có khả năng, chỉ có thể thừa dịp Tiên Khí rời khỏi bảo tháp mới có cơ hội cướp đoạt.
Ô Thần Tử nghĩ nghĩ “Chỉ là bản tọa chuyến này là đột nhiên hứng khởi, cũng không an bài trước, là ai muốn cướp đi Tiên Khí đây?”
Nói xong, hắn nhìn về phía Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực.
Trụ trì nhìn theo ánh mắt của hắn, hơi nhíu mày.
Chu trưởng lão cũng chỉ vào thi thể trên mặt đất nói: “Trước tiên hãy nhìn xem những người trên mặt đất là người phương nào.”
Trụ trì gật gật đầu.
Ô Thần Tử nhìn mặt Ô Nhược, hơi hơi cong cong môi, nghĩ thầm, Ô Nhược, các ngươi chờ bị định tội đi.
Ô Nhược nhận thấy được Ô Thần Tử đang nhìn mình, liền đối mặt cùng hắn, không khỏi mà nhíu mày.
Các hòa thượng ngồi xổm xuống nhìn thân thể của những thi thể trên mặt có miếng vải đen.
Ô Thần Tử quét mắt nhìn tất cả thi thể một lượt, đáy mắt ngưng lại sự đắc ý, những người này là ai? Như thế nào lại không có người mà hắn phái tới?
Tức khắc, trong long đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Trụ trì đi đến thi thể phía trước, nhìn thoáng qua, lại không có một người nào còn sống, nhíu mày hỏi: “Không tên trộm nào còn sống sao?”
Hòa thượng bên cạnh trả lời: “Có một người.”
Tiếp theo, hai hòa thượng trói một người mặc màu y phục dạ hành màu đen đi tới, kéo ra khăn che mặt của đối phương, đem hắn ta đẩy đến trước mặt trụ trì.
Người nọ trực tiếp cắn răng uống thuốc độc tự sát, kêu lên một tiếng, ngã xuống mặt đất.
Trụ trì cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống cho hắn uống đan dược, nhưng vẫn là đã muộn một bước.
Trụ trì xem xét hơi thở, đã không có hô hấp, hắn thở dài: “Đã chết.”
Có một hòa thượng khiếp sợ nói: “Người này, người này là……”
“Là ai?” Trụ trì ngẩng đầu, nghiêm khắc mà nhìn về phía hòa thượng vừa nói chuyện.
Ô Thần Tử tò mò đi tới, vừa thấy, bỗng chốc trợn to đồng tử vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía Ô Nhược, ánh mắt lại tràn đầy âm lãnh, người nhát gan chắc chắn sẽ bị ánh mắt của hắn dọa sợ
Hòa thượng nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Ô Thần Tử: “Là người hộ vệ bên cạnh của Quốc Sư đại nhân, đệ tử đã từng gặp qua vài lần.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc mà nhìn về phía Ô Thần Tử.
Ô Thần Tử ngăn lại sự căm giận ngút trời trong lòng, bình tĩnh nói: “Xác thật là hộ vệ của bản tọa, hắn tên Diêu Cẩn Khôn, hôm nay đến lượt hắn ở trong cung, cho nên mới không đến.”
Ô Nhược thật là có bản lĩnh, đến cả Diêu Cẩn Khôn cũng có thể đem được tới nơi này.
Chính là, rõ ràng là hắn đã tính toán tốt tất cả mọi chuyện, thế nào trên đường lại bị thay đổi người?
Người mà hắn đã an bài rốt cuộc bị đưa đến nơi đâu?
“Người kia là ai? Vì sao lén lút mà đứng ở cổng lớn nhìn lén chúng ta?” Cùng Tế trưởng lão đột nhiên quát lớn.
Hòa thượng canh giữ ở bên trong cánh cửa lập tức đem người kia bắt vào, người đang nhìn lén là một tên tiểu hòa thượng mặc quần áo màu lam nhạt.
Tiểu hòa thượng vội vàng nói: “Đệ tử gặp qua trụ trì, gặp qua các vị trưởng lão.”
Cùng Tế trưởng lão giận dữ hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao lén lút ở ngoài cửa lớn?”
Tiểu hòa thượng nhanh chóng trả lời: “Tiểu nhân là hòa thượng phụ trách quét tước sân của khách hành hương, bởi vì cảm thấy kẻ muốn đoạt bảo nhìn có vẻ quen mắt, liền chạy lại đây nhìn xem.”
Cùng Tế trưởng lão ngẩn ra: “Ngươi nhận ra được bọn họ?”
Tiểu hòa thượng cuống quít lắc đầu: “Không quen biết, đệ tử làm sao có thể biết bọn họ được chứ.”
“Ngươi chớ hoảng sợ, ý của lão là ngươi có phải gặp qua bọn họ hay không?”
“Đệ tử nhìn kỹ một chút mới biết được có gặp qua bọn họ hay không.”
“Vậy ngươi mau nhìn xem.”
Tiểu hòa thượng vội vàng đứng lên, đi lên nhìn vài lần, sắc mặt biến đổi, vội vàng chỉ vào bọn họ nói: “Đệ tử nhận được bọn họ là ai.”
Mọi người đều nhìn hắn.
Trụ trì đại sư nhanh chóng hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Là khách hành hương trong đại viện.”
“Khách hành hương trong đại viện?” Cùng Tế trưởng lão nhíu chặt lông mày: “Ngươi là nói bọn họ là khách hành hương mà Cùng Diệu trưởng lão mang tới?”
Ô Thần Tử nghe được hai chữ Cùng Diệu, trong lòng lộp bộp, đã đại khái đoán được thi thể trên mặt đất là người nào.
“Đúng vậy.” Tiểu hòa thượng gật gật đầu: “Chính là bọn họ, đệ tử phụ trách quét tước sân của khách hành hương, thường xuyên có thể nhìn thấy bọn họ, cho nên, tuyệt đối sẽ không nhận sai, còn có, những người này, còn có một nửa số đó đang ở trong viện của khách hành hương.
Cùng Tế trưởng lão vội vàng hạ lệnh hòa thượng trong chùa vây quanh đại viện, lại phái người mời Cùng Diệu trưởng lão đến nơi này.
Ô Thần Tử đi đến bên người của Ô Nhược, hạ giọng âm trầm nói: “Ô Nhược,tính toán thật là giỏi, là bản tọa đã xem thường ngươi rồi.”
Hắn tính đi tính lại thế nhưng lại không tính đến những người khách hành hương trong đại viện, chính là, rõ ràng lặng lẽ đem những người này đưa đến trong chùa, Ô Nhược thế nào phát hiện ra Tang Luân bọn họ ở tại đại viện của khách hành hương?
Ô Nhược vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Ô Thần Tử: “Quốc Sư đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?”
Ô Thần Tử tức giận hừ một tiếng.
Hắc Tuyển Dực đem Ô Nhược ôm vào trong lồng ngực, lạnh nhạt mà nhìn Ô Thần Tử một cái.
Chưa qua bao lâu, liền có hòa thượng hồi báo: “Trụ trì, ở đại viện của khách hành hương có người đào tẩu.”
Trụ trì trầm giọng: “Vậy các ngươi còn không mau đuổi theo.”
“Dạ.”
Tiếp theo, Cùng Diệu trưởng lão bước nhanh đi tới: “Chủ trì, không biết ngài mời lão nạp đến đây có chuyện gì?”
Khuôn mặt của trụ trì trầm xuống: “Lão nạp nghe nói khách hành hưởng đại viện đều là do ngươi mang vào?”
“Đúng vậy.” Cùng Diệu trưởng lão kỳ quái nói: “Bọn họ có vấn đề gì sao?”
“Ngươi nhìn xem.” Trụ trì chỉ vào thi thể trên mặt đất: “Những người này có phải người mà ngươi mang vào hay không?”
Cùng Diệu trưởng lão nhìn người trên mặt đất đều ăn mặc y phục dạ hành, trong lòng cả kinh, có mấy thuộc gương mặt quen thuộc: “Này, này đúng là người mà lão nạp mang vào, bọn họ vì sao đều chết cả rồi?”
Hắn mới vừa bế quan ra, liền có tiểu hòa thượng mời hắn tới bảo tháp bên này, hắn cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cùng Tế trưởng lão tức giận nói: “Bọn họ bởi vì thiêu bảo tháp của chùa, còn vọng tưởng muốn đoạt đi Tiên Khí, mới bị chúng ta đánh chết, Cùng Diệu, ngươi biết những người này rốt cuộc là người nào, vì sao ngươi còn đem đám người như vậy tới trong chùa?”
Nghe vậy, Cùng Diệu trưởng lão khó tin ngẩng đầu nhìn về phía bảo tháp trong viện. Bảo tháp mà khi ánh nắng chiều chiếu xuống sẽ kim quang lấp lánh lúc này, lại bị thiêu đến thay đổi hoàn toàn, toát ra khói trắng nồng đậm.