Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Ngọc không thấy Ô Nhược đáp lại, vô cùng nôn nóng: “Tiểu Nhược, ngươi nói đi? Ngươi sẽ không trơ mắt mà nhìn ta bị bọn họ giết chết chứ?”
“Ngũ ca, ngươi có thể nói thử xem ngươi đi Liên Phật tự làm gì không?”
Ô Ngọc hơi biến sắc, liền không nói nên lời.
“Ngươi không nói cho ta, thì ta giúp đỡ ngươi như thế nào? Chẳng qua là, ngươi không nói ta cũng biết.” Ô Nhược đi đến trước mặt hắn, khom người nói thầm bên tai hắn: “Ô Thần Tử sai ngươi đoạt Tiên Khí đúng không? Ngũ ca, ngươi thật là to gan, chỉ dựa vào linh lực cấp sáu như ngươi, lại muốn đến chùa đoạt Tiên Khí, ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình.”
“Sao ngươi lại biết?” Ô Ngọc ngẩn ngơ, đầu óc rối bời.
Ô Nhược không đáp, lại hỏi tiếp “Ngũ ca, ngươi có biết mục đích Ô Thần Tử sai ngươi đoạt Tiên Khí là gì không?”
“Hắn không nói cho ta, chỉ nói muốn trừ bỏ ma khí, phải giúp hắn làm một việc, sau khi hoàn thành sẽ có thưởng.” Ô Ngọc sợ Ô Nhược không tin, bổ sung một câu: “Ta nói đều là sự thật, ngươi phải tin tưởng ta.”
Ô Nhược mỉm cười: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, bởi vì nếu ngươi biết mục đích của Ô Thần Tử, ngươi nhất định sẽ không dám giúp hắn chuyện này.”
“Hắn có mục đích gì? Không phải là chỉ cần Tiên Khí sao?”
Ô Nhược cười lạnh: “Hắn thân là quốc sư, muốn dùng Tiên Khí, chỉ cần mở lời, Liên Phật tự liền lấy Tiên Khí ra cho hắn. Hắn bảo ngươi đi đoạt Tiên Khí là muốn thông qua ngươi tới hãm hại ta, chỉ cần sự tình bại lộ, ngươi liền chạy không thoát khỏi hành vi phạm tội, đến lúc đó có khả năng sẽ bị tru tam tộc, mà từ trên xuống dưới Ô gia Cao Lăng thành đều sẽ bị ngươi liên lụy, ta cũng trốn không thoát.”
Lúc được mời đi xem Tiên Khí, đã nghĩ tới Ô Thần Tử sẽ mượn cơ hội hại y, cũng từng nhiều lần nghĩ tới biện pháp Ô Thần Tử sẽ thiết kế để hại y, chỉ là không nghĩ tới việc muốn lợi dụng người thân của y. Tuy cũng đề phòng nhiều chuyện, khiến cho Nỗ Mộc sáng sớm liền dẫn người đến chung quanh Liên chùa phòng thủ, không ngờ, bắt được người của Ô Thần Tử phái đến, càng không nghĩ tới, kế sách của Ô Thần Tử không sai biệt lắm so với y nghĩ.
Lần này Ô Ngọc thật sự bàng hoàng, hắn cũng không dám tin những gì mình đang nghe thấy. Sự tình không ngờ là như vậy, nếu hắn biết chân tướng, nhất định sẽ không đi làm loại chuyện như vậy.
“Tiểu Nhược, ta sai rồi, ngươi thả ta đi, ta cũng không biết sự tình nên mới có thể làm ra chuyện như vậy.”
“Ngũ ca, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ thả ngươi đi, dù sao chúng ta cũng là đường huynh đệ, ta sao lại trơ mắt nhìn người bị giết chết.” Ô Nhược nói với hộ vệ: “Bỏ hắn vào trong rương, gửi cho Ô Thần Tử.”
Ô Ngọc sắc mặt trắng bệch, sợ hãi van xin “Tiểu Nhược, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể đem ta đưa cho Ô Thần Tử, hắn sẽ không bỏ qua cho ta, làm như vậy khác gì giết ta chứ, Tiểu Nhược, xin ngươi, ta là Ngũ ca của ngươi, ngươi sao lại đối với ta như vậy?”
Ô Nhược châm chọc nói: “Khi đại ca bị Ma tộc bắt đi, ngươi có niệm tình?”
Hộ vệ cầm lấy vải bố trắng bên cạnh, nhét vào miệng Ô Ngọc.
“Ưm ưm ưm……” Ô Ngọc giãy giụa trong sợ hãi. Hộ vệ không nương tay mà ném thẳng hắn vào trong rương, khiêng ra khỏi phòng.
Nỗ Mộc hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi thật sự muốn đưa hắn cho Ô Thần Tử?”
Ô Nhược hỏi: “Sư phụ, người có cảm thấy ta nhẫn tâm không, đến Ngũ ca của mình đều có thể xuống tay?”
“Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ hối hận, cho nên mới hỏi ngươi.” Nỗ Mộc nghe Ô Hi nói sự tình của Ô Ngọc, biết Ô Ngọc tuyệt đối không phải người tốt, cũng không muốn nói thay cho hắn, chỉ là lo lắng Ô Nhược sẽ hối hận vì đã giết chết một người thân.
Ô Nhược cũng không tiếp tục, nhanh chóng đổi đề tài “Sư phụ, ngươi đã bắt được Phù Kim, kế tiếp định sẽ làm gì?”
“Mang người về Vu tộc, để cho tộc nhân xử trí.”
“Vậy trông chừng hắn cho kỹ, đừng để hắn lại chạy thoát.”
Nỗ Mộc cười lạnh: “Ta đã phế đi linh điền của hắn, đánh gãy tứ chi gân mạch, hắn có thể chạy trốn tới đâu chứ.”
Ô Nhược hỏi: “Vậy sư phụ lại phải rời đi sao?”
Nỗ Mộc trầm ngâm gật đầu: “Có thể là ngày mai hoặc ngày kia sẽ khởi hành, nhớ lấy câu nói kia, nếu người nhớ ta, liền đến Vu tộc tìm ta.”
“Được.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực trở lại viện của mình, đứng dưới ánh mặt trời, hít sâu một hơi: “Vẫn là viện của chúng ta tốt hơn.”
Ngay sau đó, y hưng phấn mà nhảy lên người Hắc Tuyển Dực, chân tay cuốn lấy Hắc Tuyển Dực: “Người ta bây giờ dính bẩn, chúng ta vừa tắm gội vừa xem Tiên Khí đi.”
Ô Nhược cảm thấy bản thân chỉ có ở trước mặt Hắc Tuyển Dực mới có thể thả lỏng, được làm chính mình, ở trước mặt người khác phải đóng băng tâm tình, hoặc là muốn ngụy trang chính mình, cho dù ở trước mặt cha mẹ, y cũng không dám phơi ra bộ dáng lạnh nhạt, không dám để cho họ biết con trai của họ đã không còn là người con trong trắng đơn thuần như trước đây.
Hắc Tuyển Dực hôn nhẹ trên trán y, rồi ôm y đến phòng tắm, chờ hạ nhân đổ đầy nước, liền cởi sạch quần áo trên người, ôm y vào trong nước.
Ô Nhược ôm hắn “Bây giờ ta lấy Tiên Khí ra, có bị người khác cảm ứng được nơi này có tiên khí không?”
Hắc Tuyển Dực nói: “Hắc phủ bố trí đại trận pháp, có thể phòng ngừa các loại khí thoát ra ngoài.”
Ô Nhược nhanh chóng lấy ra Tiên Khí đưa cho Hắc Tuyển Dực, tươi cười hỏi “Dùng một trăm vạn lượng đổi một cái Tiên Khí, rất đáng giá phải không?”
Hắc Tuyển Dực tiếp nhận Tiên Khí, niệm ra một chuỗi chú ngữ, kim cầu hình thái Tiên Khí lập tức biến hóa thành hoa sen hình thái.
Ô Nhược vui vẻ “Ngươi nhớ kỹ chú ngữ trụ trì niệm ư?” Vừa rồi y còn lo lắng nếu không có chú ngữ, không thúc giục được Tiên Khí.
“Đúng vậy.” Hắc Tuyển Dực đọc chú ngữ, sau đó, hình dạng hoa sen của Tiên Khí liền biến thành hình dạng pháp linh: “Không hổ là Tiên Khí, có thể biến ra nhiều hình thái.”
Nếu pháp khí bình thường chỉ có một hình thái, giống như pháp khí y làm, chỉ có thể từ viên cầu biến thành đèn lồng, muốn từ đèn lồng biến thành pháp linh là chuyện không thể nào.
Ô Nhược cảm thấy cái Tiên Khí này vô cùng hợp với Hắc Tuyển Dực: “Tiên Khí này ngươi cứ giữ lấy mà dùng.”
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Chỉ sợ Đế Quân đã đoán được Tiên Khí ở chỗ ngươi.”
Ô Nhược nao nao, không khỏi nhớ tới ánh mắt Đế Quân hôm nay nhìn y.
Ở ngày tỉ thí hôm đó, trước khi y thỉnh cầu Đế Quân đổi phần thưởng, đã biết Đế Quân sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của y, nhưng y vẫn làm như vậy là có mục đích của y, bởi vì chỉ cần Đế Quân không đồng ý cho y đến bảo tháp xem Tiên Khí. Ô Thần Tử cũng không dám đồng ý việc mà Đế Quân không đồng ý, cho nên, xem như biến tướng bức Ô Thần Tử đem Tiên Khí lấy ra khỏi bảo tháp. Hơn nữa, trải qua đời trước, y biết Ô Thần Tử có năng lực thuyết phục trụ trì lấy ra Tiên Khí, cứ như vậy, là có thể dùng Thần Khống bí thuật khống chế nhóm người Tang Luân đoạt bảo, thiêu tháp.
Lúc ấy, y nhân lúc ăn sáng, sử dụng Tàng Ảnh bí thuật lặn xuống phòng khách khống chế đám tang luân, cấp linh lực của những người đó thấp hơn y nên mới có thể khống chế bọn họ. Lại lấy ra quần áo dạ hành lấy từ Ảnh Vực cho bọn hắn mặc vào, sau đó, đi theo Cùng Chu trưởng lão lặn xuống bảo tháp bên trong, đặt linh hỏa vào trong tháp, cho dù bọn tang luân phóng hỏa thất bại, cũng có thể làm bảo tháp bốc khói.
Sau đó khi đang xem Tiên Khí, y ven theo cửa sổ, đem Tiên Khí thật giấu vào ẩn vực trong không gian, lấy cái giả ra. Để có thể không bị phát hiện, y mượn linh phù của Ô Thần Lưu vẽ để lừa gạt bọn Ô Thần Tử, chỉ có linh phù của thuật sư cấp chín vẽ ra mới có thể lừa được nhiều pháp sư lợi hại như vậy.
Đương nhiên, Ô Thần Lưu không hề đưa linh phù cho y. Y cũng không có lý do gì bảo Ô Thần Lưu vẽ linh phù, để tránh bị Ô Thần Lưu phát hiện việc y làm, cho nên, linh phù là do Ô Thần Lưu vẽ cho Ô Hi dùng để phòng thân, lại bị y trộm mất.
Khi Cùng Chu trưởng lão mang Tiên Khí về bảo tháp, sai đám tang luân đi đoạt lấy Tiên Khí, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, một đích là hãm hại Ô Thần Tử, đích thứ hai là làm cho các trụ trì tưởng tang luân đánh tráo Tiên Khí, như vậy, sẽ không có ai hoài nghi y.
Đến cả việc Diêu Cẩn Khôn, là do y bảo Linh Mạch Hàn gây ra, bởi vì y cảm thấy việc thiêu tháp đoạt bảo, có lẽ không thể đả kích Ô Thần Tử, cho nên, liền kéo cả Diêu gia vào. Chỉ cần mất đi Diêu gia, sẽ phá vỡ cân bằng giữa Thái Tử và Nhị hoàng tử, đối việc sau này Thái Tử đoạt vị sẽ càng thêm có lợi.
Ô Nhược lấy lại tinh thần “Hắn cũng không sống lâu, không sợ hắn biết, hơn nữa, ta giúp con cả của hắn đoạt vị, dù sao cũng phải được chút tiền thưởng chứ, Tiên Khí chính là tiền thưởng hắn phải trả.”
Hắc Tuyển Dực ôm người y vào trong lòng ngực “Ừm, không sợ hắn biết.”
Đế Quân nếu vì Tiên Khí mà làm khó Ô Nhược, vậy thì tiễn Đế Quân về chầu trời sớm, miễn cho vướng bận.
Ô Nhược đột nhiên đỏ mặt, “nơi nào đó” đang bị người dùng ngón tay nghịch ngợm, không khỏi giận dữ trừng Hắc Tuyển Dực một cái “Tay ngươi muốn nghịch hướng nào?”
Hắc Tuyển Dực hôn môi y một cái, khàn khàn nói: “Sáng nay ân ái trong xe ngựa, bắn hết vào trong người ngươi, nếu không làm cho sạch, ngươi sẽ sinh bệnh.”
Ô Nhược tức giận lườm hắn “Sắp qua một ngày rồi, thứ kia cũng sắp chảy ra hết.”
“Vậy lại bắn vào trong.”
“Xấu xa… Ưm……” Câu nói kế tiếp đều bị Hắc Tuyển Dực ngậm trong miệng. Một lát sau, Thi Nguyên canh giữ ở ngoài cửa liền nghe được tiếng rên rỉ từ trong phòng tắm truyền ra.
Bảo tháp là vật tượng trưng của Liên Phật tự, ở nơi cao của chùa, cho nên, việc bảo tháp bị đốt không giấu được mọi người, chưa đẩy nửa ngày, sự tình liền truyền khắp nơi, Diêu gia biết được Ô Thần Tử đẩy hết tội tình cho bọn họ, bọn họ cũng có khả năng sẽ bị tru di tam tộc, suýt thì náo loạn Ô gia.
Mặt khác tam đại gia tộc cũng thất vọng về Ô Thần Tử, dù sao đi nữa, năm gia tộc kết giao mấy trăm năm, cho dù muốn trở mặt, cũng không nên bức người ta đến đường cùng, về sau ai còn dám cùng Ô gia liên thủ.
Tộc trưởng Ô gia bị người Diêu gia phá đến phiền lòng, vội vàng đóng cửa không tiếp khách. Hắn đi vào đại sảnh chỗ Ô Thần Tử, vừa vào cửa liền nhìn thấy mặt đất hỗn độn, có thể thấy được Ô Thần Tử đã tức giận như nào “Quốc Sư đại nhân……”
Xoảng một tiếng, Ô Thần Tử hất hết ly trên bàn xuống đất “Không cần lại gọi bản tôn… Không cần lại gọi ta là quốc sư đại nhân, từ nay về sau, ta không còn là quốc sư.”
Tộc trưởng Ô gia nhíu mày: “Thần Tử, rốt cuộc việc hôm nay sao lại thế này, không phải là ngươi tính kế Ô Nhược, muốn cho y chết không toàn thây sao? Sao lại biến thành là người Diêu gia thiêu tháp đoạt bảo?”
Vừa nhắc tới Ô Nhược, đáy mắt Ô Thần Tử hiện lên một tia độc ác “Là ta quá coi thường Ô Nhược, có một số việc ta không đoán trước được, như là việc Tiên Khí, ta đến bây giờ cũng không đoán được tại sao Ô Nhược biết được hình thái của Tiên Khí.”
Tộc trưởng Ô gia đã biết được một chút chuyện từ miệng người Diêu gia, cũng liên quan đến chuyện của Liên chùa “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn Diêu gia bị tru di tam tộc? Nếu đúng là như vậy, tam đại gia tộc sẽ thất vọng với Ô gia, cũng sẽ không qua lại với Ô gia chúng ta.”
Nếu thật là như vậy, hắn đã có thể dự đoán được kết cục của Ô gia sẽ như thế nào.
Ô Thần Tử trầm giọng nói: “Đương nhiên không thể mặc kệ Diêu gia, chỉ là, ta bây giờ đã không còn là quốc sư, cần nghĩ biện pháp khác.”
Hiện tại bọn họ còn muốn dựa vào Diêu gia giúp cháu ngoại hắn thượng vị, chờ sau khi cháu ngoại hắn thượng vị, những người khác sống hay chết hắn đều mặc kệ.
“Quốc Sư đại nhân…” Hộ vệ đại sảnh kêu lên.
Ô Thần Tử đập bàn giận dữ “Đã nói về sau không được gọi ta quốc sư đại nhân.”
Hộ vệ bị dọa đến rụt đầu, hạ giọng “Quốc… Lão gia, có người gửi một cái rương đến đây, nói là gửi cho người.”
Ô Thần Tử lạnh lùng trừng mắt “Là ai gửi rương tới?”
“Không biết, không nói.”
Ô Thần Tử nghĩ nghĩ “Đem vào đây.”
“Tuân lệnh.”
Chốc lát sau, bốn gã hộ vệ nâng một cái rương to đi vào. Tộc trưởng Ô gia nghi hoặc: “Nặng như vậy? Trong đó chứa thứ gì?”
Ô Thần Tử lạnh nhạt nói “Mở ra xem là biết.”
“Ưm ưm…” Bỗng nhiên, trong rương truyền ra âm thanh kỳ quái.
“Có âm thanh.” Tộc trưởng Ô gia kinh ngạc, vội vàng cùng Ô Thần Tử lui ra phía sau một bước.
Ô Thần Tử dùng linh lực cảm ứng xem trong rương chứa vật gì, nhận thấy được có linh lực dao động, nhướng mày nói: “Trong rương có vẻ như chứa một người. Tộc trưởng Ô gia chỉ hộ vệ nâng cái rương tiến vào: “Ngươi lại đây, mở ra cái rương nhìn xem.”
“Tuân lệnh.”
Hộ vệ chần chờ gật gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng làm theo. Hắn lấy ra kiếm bên hông, chặt đứt dây thừng bên trên rương, một tay đặt ở mặt trên cái rương, một tay kia chĩa kiếm thẳng ngay cái rương, chờ động tĩnh trong rương nhỏ đi nhiều, liền mở rương ra, chỉ thấy một người đàn ông bị trói bên trong.
“Lão gia, bên trong chứa một nam tử.”
Tộc trưởng Ô gia cùng Ô Thần Tử đi tới, một hồi lâu, mới nhận ra người trong rương là ai: “Là ngươi, Ô Ngọc.”
Ô Ngọc nghe thấy tiếng của Ô Thần Tử, kích động giãy giụa, bỗng nhiên nghĩ đến điều Ô Nhược nói, liền không dám lộn xộn nữa.
Tộc trưởng Ô gia lấy khăn vải trong miệng hắn ra “Tại sao ngươi lại ở trong rương?”
“Ta không biết.” Ô Ngọc không dám thừa nhận việc bị người của Ô Nhược bắt đi, nếu như bị Ô Thần Tử biết hắn là bị Ô Nhược gửi tới, chắc chắn sẽ chết không toàn thây “Khi ta đi đến chùa, đột nhiên bị người đánh hôn mê, tỉnh lại đã thấy bị nhốt ở trong rương.”
Tộc trưởng Ô gia cùng Ô Thần Tử cai quản Ô gia nhiều năm, sao có thể bị hắn lừa gạt “Thật sự không biết?”
Ô Ngọc trong lòng hơi sợ, có chết cũng không dám thừa nhận “Ta thật sự không biết sao lại thế này.”
Ô Thần Tử cười lạnh, dùng Ngôn Linh Thuật hỏi lại một lần “Nói, tại sao ngươi bị nhốt vào trong rương?”
Ô Ngọc chỉ là thuật sư cấp sáu, sao có thể chống cự nổi Ngôn Linh Thuật của thuật sư cấp chín: “Là bị Ô Nhược nhốt vào trong rương, sau đó, người của hắn gửi ta đến Ô gia.”
Ô Thần Tử híp híp mắt: “Nói như vậy ngươi đã biết mục đích ta cho ngươi đến Liên Hoa tự?”