Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Bọn Ô Tiền Ly náo loạn ở cổng lớn Hắc phủ nửa canh giờ, mãi không thấy Ô Nhược ra gặp bọn hắn. Mà người qua đường không ngừng vây quanh chỉ trỏ, bọn hắn mất mặt không dám ồn ào tiếp nữa, mang theo thi thể Ô Ngọc vội vã ngồi xe ngựa rời đi.
Ngồi trên xe ngựa sắp về tới Ô gia, Ô An Dịch nói: “Ta cho rằng sự việc giống như lời hộ vệ Hắc phủ nói, nếu Ô Nhược thật sự giết Tiểu Ngọc, y sẽ không sai người đưa thi thể của Tiểu Ngọc về, lộ ra việc hắn chính là kẻ giết người.”
Ô Tiền Ly cũng gật đầu đồng ý.
Nguyễn Lam Như vô cùng kích động nói: “Nếu không phải tên súc sinh Ô Nhược kia thì còn có thể là ai nữa? Ai sẽ sát hại Tiểu Ngọc chứ? Các ngươi nói xem?”
Ô An Dịch không muốn cãi nhau cùng với một người đang mất bình tĩnh. Xe ngựa vừa dừng lại, hắn liền nhanh chóng chui ra khỏi xe, nói thêm một câu: “Các ngươi về sau muốn làm ầm ĩ thì tự mình đi đi, đừng kéo ta theo.”
Ô Tiền Ly nhìn Nguyễn Lam Như, thở dài một tiếng rồi xuống khỏi xe ngựa.
“Hai cha con các ngươi quay lại cho ta.” Nguyễn Lam Như thấy cả hai đều không để ý tới mình, cảm xúc càng thêm kích động. Bà cảm thấy bọn họ không hề coi trọng cái chết của Ô Ngọc một chút nào,
Bà ta giận giữ bước xuống xe ngựa, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “Cô cô.”
Nguyễn Lam Như nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu lại nhìn, là một chàng trai mặc quần áo màu trắng nho nhã đang đứng ở cổng lớn Ô gia nhìn bà.
Bà sững sờ, nhìn hắn một hồi lâu mới nhớ ra được đối phương là ai: “Nguyễn Trì Tranh!?”
Nguyễn Trì Tranh cười nhẹ: “Chính là ta. Nghe nói sau khi vạn quỷ tập kích Cao Lăng thành, cô cô cùng với người của Ô gia đến Hoàng Đô Thành, ở tại Ô gia trong thành. Vậy nên ta đặc biệt đến đây để vấn an cô cô.”
“Vấn an ta?” Nguyễn Lam Như theo thói quen chỉnh đốn lại tư thế trước mặt hắn, không muốn đứa cháu trai của bà con xa xem thường bản thân. Bà nghĩ ngay đến chiếc hoa tai đã bị rơi ở đâu đó, hơi nghiêng người về một bên, không để cho Nguyễn Trì Tranh nhìn thấy bộ dạng chật vật của bà: “Ta có chỗ nào không tốt chứ, ở Ô gia ăn được ngủ ngon, còn có một đám người hầu hạ, hàng ngày đều vô cùng thoải mái.”
Nguyễn Trì Tranh thật ra đã sớm nhìn thấy lỗ tai của bà, thấy bà cố ý né tránh mình, đôi mắt khẽ chớp nhẹ, nụ cười cũng trở nên rực rỡ hơn: “Vậy sao? Tại sao ta lại nghe nói anh họ Ô Ngọc đã chết rồi nhỉ? Hơn nữa vừa rồi ta còn nhìn thấy cô phụ chặt đứt một cánh tay. Sống cuộc sống như vậy, cô cô thật sự cảm thấy thoải mái sao?”
Nguyễn Lam Như biến sắc: “Dù cho ta sống như thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi rảnh rỗi thì quan tâm nhiều hơn đến chính bản thân đi. Hơn nửa năm trôi qua rồi, linh lực của ngươi đã tăng lên chưa?”
Lời này đã đâm trúng vào nỗi đau của Nguyễn Trì Tranh. Nụ cười của hắn vụt tắt trong phút chốc.
Nguyễn Lam Như nhìn sắc mặt hắn khó coi , cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Đúng rồi, ngươi vừa tới Hoàng Đô Thành, có một việc nhất định ngươi không biết, hiện giờ huynh đệ tốt của ngươi-Ô Nhược đã trở nên vô cùng lớn mạnh. Hiện tại y không chỉ thon thả hơn nhiều, thậm chí còn có được linh lực nữa. Y đã trở thành thuật lợi sư cấp sáu rồi. Ngươi thân là huynh đệ của hắn, có phải cũng nên đi thăm hắn hay không.”
Đồng tử Nguyễn Trì Tranh co rút lại: “Bà nói cái gì?”
“À—-” Nguyễn Lam Như cười lạnh: “Ta nói gì ư? Không phải ngươi nghe rất rõ đó sao? Nếu như nghe không rõ thì tự mình đến Hắc phủ một chuyến đi, ngươi sẽ biết lời ta nói là thật hay là giả thôi.”
Bà không muốn nhiều lời với hắn nữa, xoay người đi vào Ô gia.
Nguyễn Trì Tranh vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó, đứng ngây người ở cổng một hồi lâu rồi mới rời đi.
Ô Nhược đang tiễn Nỗ Mộc ở cổng lớn Hắc phủ không hề biết bạn tốt của y đã tới Hoàng Đô Thành. Cho đến khi bóng dáng Nỗ Mộc khuất dần, gió lạnh thốc từng cơn vào mặt, y mới hồi thần trở lại
Ô Hi đa cảm nói: “Không biết bao lâu mới gặp lại được sư phụ của nhị ca nữa.”
Hắc Tuyển Đường cười nói: “Về sau rảnh ta sẽ đưa ngươi đến Vu tộc thăm hắn.”
Ô Hi liếc hắn một cái, bỗng nhiên nghĩ đến lời hắn nói trong cơn say đêm qua, mặt bỗng đỏ rực lên, nhanh chân xoay người trở lại trong phủ.
Hắc Tuyển Đường ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Ô Nhược trợn tròn mắt, vừa nhìn đã biết hắn không hề nhớ bản thân đã nói gì khi say rượu vào tối qua bất quá. Có điều cũng chẳng cần nhắc cho hắn nhớ làm gì, cứ để hắn phiền não đi.
Ô Nhược kéo tay Hắc Tuyển Dực: “Trời bắt đầu chuyển lạnh, chúng ta sắp phải chuẩn bị quần áo cho mùa đông rồi. Tuyển Dực, ngươi thích quần áo có màu gì, thêu hoa văn như thế nào? Ta sẽ bảo chưởng quầy ở tiệm vải gấp rút may cho ngươi.”
Hắc Tuyển Đường vội vàng nói: “Đại tẩu, ta cũng muốn quần áo mùa đông.”
Hắc Tuyển Dực lặng lẽ quay lại liếc hắn một cái.
Hắc Tuyển Đường vội nói lại: “Ta vẫn nên tự mình chuẩn bị thì hơn. Chỉ có chính mình mới biết bản thân thích màu gì và hoa văn thế nào thôi.”
Ô Nhược: “……”
Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược về phòng của hai người, vẽ một bộ quần áo trên tờ giấy trắng, bên trên bộ đồ viết toàn chữ ‘Nhược’.
Ô Nhược giật mình: “Ý của ngươi là muốn thêu toàn chữ ‘Nhược’ ở trên quần áo ư?”
“Ừ.” Hắc Tuyển Dực ôm y vào trong ngực.
Ô Nhược nở nụ cười: “Vậy ta đây sẽ thêu chứ ‘Dực’ trên quần áo, mỗi bộ một màu. Có điều làm như vậy thì đơn điệu quá.”
Y cầm bút vẽ thêm trên tay áo, cổ áo cùng với đuôi áo một ít hoa văn đơn giản: “Như vậy sẽ đẹp hơn nhiều. Chúng ta còn có thể may thêm lông động vật vào cổ áo nữa, hoặc là gắn thêm một chút lông chim đẹp mắt. Ừm. Như vậy dù cho trời có rét sâu đi nữa thì cũng có áo ấm rồi…”
Cho dù Ô Nhược nói gì đi nữa, Hắc Tuyển Dực đều đồng ý. Trong đôi mắt lạnh lẽo xinh đẹp đều là gương mặt tươi cười của Ô Nhược.
Hắc Càn canh gác ở ngoài cửa, nhìn thấy chủ tử cùng phu nhân ân ái như vậy, hắn cũng vui cho hai người. Tuy vậy nhưng hắn cũng có chút lo lắng, bất giác cầu nguyện cho hai người có thể mãi mãi bên nhau như bây giờ.
Tháng mười đã tới, khí hậu dần dần chuyển lạnh, lá vàng rụng xuống bay ngập trời.
Vụ án phóng hỏa đốt bảo tháp cùng với việc Tiên Khí bị đánh cắp đã có kết quả sau khi Linh Mạch Hàn tự mình đi điều tra. Tất cả mọi thứ đều nhằm vào Ô Thần Tử. Có điều hắn đã sớm đem mọi chuyện đổ lên đầu Diêu Cẩn Khôn. Vậy nên, mọi việc sẽ do Diêu gia gánh vác. Nhưng người của Diêu gia không hề nhận tội. Dù cho Ô Thần Tử ngấm ngầm bảo đảm với họ rằng, chỉ cần tìm ra được Tiên Khí, hắn sẽ bảo người của Ô gia thỉnh cầu Đế Quân tha cho Diêu gia. Tuy vậy, người trong Diêu gia vẫn luôn khẳng định rằng chính Ô Thần Tử sai khiến Diêu cẩn Khôn, nhưng lại không hề có chứng cứ cho việc Ô Thần Tử giữ Tiên Khí.
Khi trông thấy Tang Luân đứng ra xác nhận chính hắn sai người của Tang Luân đi chiếm đoạt báu vật, Ô Thần Tử thiếu chút nữa tức nổ phổi: “Tang Luân, lão phu sai người của ngươi đi chiếm đoạt bảo vật bao giờ? Ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Tang Luân tức giận nói: “Ta ngậm máu phun người ư? Ô Thần Tử, ta không hề có được Tiên Khí, nhưng chẳng phải ngươi cũng vu oan giá họa cho ta đấy ư?”
Còn phái người đuổi giết hắn nữa. Nếu như không phải cùng đường rồi, hắn cũng sẽ không đến Diêu gia để tìm kiếm sự che chở, giúp người của Diêu gia định tội Ô Thần Tử.
“……” Ô Thần Tử có chút hối hận vì đã đem mọi chuyện đổ lên đầu Diêu Cẩn Khôn, nếu không sự tình cũng sẽ không náo loạn đến mức này.
Người trong hai gia tộc náo loạn đến mức không thể can ngăn được, cuối cùng Đế Quân phải ra mặt để giải quyết chuyện này. Ô gia và Diêu gia đều phải gánh vác một nửa trách nhiệm. Mà Ô Thần Tử cũng bị xóa chức quan, vĩnh viễn không được quay lại làm việc, ngoài ra còn phải phụ trách thêm việc trùng tu bảo tháp, vậy nên Ô Thần Tử không bị trách phạt thêm. Còn về phía Diêu Cẩn Khôn phải nhận hình phạt nghiêm trọng hơn, Đế Quân quyết định sẽ giết vợ con, cháu chắt hậu bối của hắn, cả gia tộc của vợ hắn cũng bị liên lụy theo. Cuối cùng, Ô gia và Diêu gia cùng phải nhận trách nhiệm tìm Tiên Khí trở về.
Diêu gia vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp này. Ít nhất bọn họ đã bảo vệ được sự an toàn của cả Diêu gia, như vậy cũng coi là phúc lớn trong vạn phúc rồi.
Linh Mạch Hàn sớm đã đoán được sẽ có kết quả như vậy. Dù gì Ô gia và Diêu gia cũng là những gia tộc lớn đã tồn tại ngàn năm, không thể nói tru di là tru di được. Triều đình có quan hệ mật thiết bên trong với hai đại gia tộc này, tới nay việc náo loạn khiến Diêu gia bất hoà với Ô gia, Thượng gia, Trương gia, Tống gia cũng có suy tính đối với Ô gia. Hắn rất hài lòng với kết cục đó. Sau này chỉ cần một chút biến động nhỏ thôi cũng có thể phá vỡ quan hệ giữa năm đại gia tộc.
Hắn nói kết quả vụ án cho Hắc Dương biết, Hắc Dương lại kể lại cho Ô Nhược.
Ô Nhược nghe xong liền hỏi: “Tang Luân thì sao?”
Hắc Dương nói: “Hắn đang bị hành hình ngoài pháp trường.”
Ô Nhược cười lạnh.
Cứ cho rằng hắn không bị hành quyết thì Ô Thần Tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Hiện tại Ô Thần Tử không còn là quốc sư nữa, Thái Tử chắc hẳn có thể dễ dàng đối phó với Ô gia chứ?”
Hắn đã kéo Ô Thần Tử xuống khỏi vị trí quốc sư , mục đích của hắn đã đạt được rồi. Có điều, Ô Thần Tử sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, nói không chừng sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng Tiên Khí đang ở trong tay hắn.
Hắc Dương nói: “Thái Tử đã chuẩn bị bắt đầu đối phó với Ô gia rồi.”
Ô Nhược rũ mi mắt xuống.
Việc trong Triều đình y không thể nhúng tay vào, chỉ có thể dựa vào Linh Mạch Hàn để giải quyết, nếu ngay cả những chuyện này hắn cũng không giải quyết được thì đừng vọng tưởng đến việc đoạt lấy đế vị.
“Suy nghĩ gì vậy?” Hắc Tuyển Dực đang ngồi ở bên cạnh kéo tay y.
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, cười nói: “Ta đang suy nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát cái chúng ta đã thành thân gần một năm rồi.”
Đối với y mà nói, y cùng Hắc Tuyển Dực đã thành thân mười sáu năm rồi, qua khoảng nửa năm nữa, hắn sẽ cùng Hắc Tuyển Dực về nhà. Nhưng hiện tại vẫn chưa tra ra được vị trí của đại ca y, cũng không biết Nguyễn Trì Tranh với sư phụ hắn hiện đang ở nơi nào? Không lẽ tận mười mấy năm sau mới xuất hiện ư? Thật sự hy vọng rằng trước khi rời khỏi Thiên Hành quốc có thể giải quyết hết mọi chuyện.
“Phu nhân, phu nhân…” Hộ vệ gác cổng vội vàng chạy vào: “Bên ngoài có một người mặc trang phục tân lang đến tìm ngài, hắn nói mình là đại ca của ngài.”Ô Nhược bỗng chốc đứng lên: “Đại ca ta ư?”
Y vừa mới nhớ tới đại ca, đại ca liền trở lại rồi, nhưng không phải đại ca của y đã bị người của Ma tộc bắt đi rồi sao? Tại sao giờ lại xuất hiện ngoài cổng.
Hắc Tuyển Dực cũng đứng lên.
Hắc Càn ngăn Ô Nhược lại: “Phu nhân, thuộc hạ đi trước xem sao, tránh việc có kẻ giả mạo.”
Ô Nhược gật đầu.
Hắc Càn nhanh chóng rời đi, một lát sau đã ôm một nam nhân mặc quần áo màu đỏ chạy vào: “Phu nhân, quả thật là Trúc công tử.”
“Đại ca…” Ô Nhược xông lên trước, trông thấy nét mặt suy yếu của Ô Trúc: “Đại ca ta làm sao vậy?”
Hắc Càn đặt người lên ghế: “Thuộc hạ cũng không biết. Khi thuộc hạ ra đến ngoài, hắn đã ngã trên mặt đất rồi.”
“Tiểu Nhược!?” Ô Trúc nhìn nam tử tuyệt sắc ở trước mặt, cảm thấy có chút không quen. Nếu như không phải nghe giọng giống với Ô Nhược, hắn thật sự không tin người này lại là đệ đệ béo của hắn.
“Đại ca, là ta.” Ô Nhược vội vàng nhấc ống tay áo của Ô Trúc lên để bắt mạch, chợt nhìn thấy trên cánh tay Ô Trúc có rất nhiều vết roi.
Ô Trúc an ủi hắn: “Đừng lo lắng, chỉ là đã rất nhiều ngày rồi ta không có cơm ăn thôi.”
Hắc Tín nói: “Lão nô sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.”
Ô Nhược kiểm tra cẩn thận một phen, xác định chỉ bị thương ngoài da mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy thuốc mỡ ra, vừa thoa cho Ô Trúc, vừa phân phó: “Hắc Càn, ngươi đi thông báo cho mẫu thân ta là đại ca đã trở về đi. Đúng rồi, gọi cả bọn Cức Hi đến đây.”
“Vâng”
Ô Trúc uống hết nước mà Hắc Tuyển Dực đưa cho, khôi phục lại một phần sức lực: “Tiểu Nhược, tại sao ngươi lại gầy đi nhanh như vậy?”
Ô Nhược cười hỏi: “Ta gầy đi không tốt sao? “
“Tốt, đương nhiên là tốt rồi. Bộ dáng ngươi hiện tại giống mẫu thân của chúng ta quá.” Ô Trúc quay đầu nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: “Vị này chính là…”
Hắc Tuyển Dực nói: “Đại ca, là ta, Tuyển Dực .”
Ô Trúc kinh ngạc trừng mắt: “Nửa năm không gặp, các ngươi thay đổi nhiều quá.”
Có điều hiện tại hai người đứng cùng nhau trông thật xứng đôi, không còn là một người xấu, một người béo nữa.
Ô Nhược giải thích: “Trước kia trên mặt hắn có đeo một lớp da giả mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
Không lâu sau, Ô Tiền Thanh, Ô Hi, Quản Đồng, Cức Hi, Dạ Ký đều chạy tới.
“Tiểu Trúc, Tiểu Trúc, ngươi không sao chứ?” Lúc trước Quản Đồng nghe Hắc Càn nói Ô Trúc đói bụng lâu ngày, hiện nay vô cùng suy yếu, vậy nên cực kỳ sốt ruột.
Ô Hi chạy tới nắm tay Ô Trúc: “Đại ca, thân thể huynh có khỏe không?”
Ô Trúc suy yếu nói: “Ta không sao, chỉ là quá đói bụng nên hiện tại không chút sức lực nào thôi.”
Ô Tiền Thanh nhanh chóng ra lệnh: “Mau sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.”
Ô Nhược nói: “Tín Bá đã đi chuẩn bị rồi.”
Dạ Ký đang đứng ở phía sau bọn họ nhỏ giọng hỏi Cức Hi: “Hắn là người đã cứu ngươi sao?”
Cức Hi khẳng định: “Là hắn.”
Hắn nhớ vô cùng rõ, bởi vì nhân tộc này biết hắn là Ma tộc nhưng vẫn nguyện ý hy sinh bản thân để cứu người, khiến hắn hiểu được không phải nhân tộc nào cũng kỳ thị Ma tộc bọn hắn.
Dạ Ký gật đầu, ân nghĩa này hắn sẽ nhớ mãi.
Ô Tiền Thanh tò mò hỏi: “Tiểu Trúc, tại sao ngươi biết chúng ta ở Hoàng Đô Thành?”
Ô Trúc nói: “Có người nói cho ta biết.”
Ô Tiền Thanh nhướn mày nhìn trang phục tân lang trên người hắn : “Vậy ngươi ăn mặc như này là vì…”
Mọi người đều nhìn quần áo của hắn.
Ô Trúc rũ mi mắt, không nói câu nào.
Cức Hi nói: “Đây là trang phục của tân lang Ma tộc.”
Hỉ phục của nhân tộc có màu đỏ, trên hỉ bào thêu chỉ vàng. Còn nam nhân Quỷ tộc thì mặc hỉ bào thuần màu đen, nữ mặc đồ thuần sắc trắng, không giống với trang phục đơn giản mặc hàng ngày, hình thức cực kỳ long trọng. Hỉ bào của Yêu tộc liền vô cùng xinh đẹp, tất cả những màu sắc rực rỡ đều có, mà trang phục tân lang Ma tộc phục tất nhiên sẽ không giống với bất kì tộc nào khác. Bọn họ thích hỉ phục màu đỏ thêu hắc kim tuyến màu đen, hoặc là hỉ bào màu đen thêu chỉ đỏ. Mọi người đều nhìn về phía Cức Hi.
Ô Trúc nhận ra Cức Hi: “Ngươi là đứa bé đêm hôm đó?”
Cức Hi gật đầu với hắn: “Bổn tọa tên Cức Hi, cảm ơn ngươi ngày đó đã cứu bổn tọa. Sau này có chuyện gì cứ việc bảo với ta. Bổn tọa không thiếu nợ ân tình ai bao giờ.”
Ô Trúc nói: “Không cần khách khí, ngày ấy dù cho là ai thì ta cũng sẽ ra tay cứu giúp thôi.”
Ô Hi khá tò mò vì sao đại ca lại mặc hỉ bào: “Đại ca, có phải huynh thành thân với người khác rồi không?”
Mọi người lại dồn ánh mắt về phía Ô Trúc.
Ô Trúc: “……”
Lúc này, Hắc Tín bưng đồ ăn đi vào: “Cháo đây, cháo đây, Trúc công tử nhiều ngày chưa ăn gì, uống ít cháo sẽ tốt hơn.”
Ô Nhược thấy Ô Trúc không muốn nhắc đến chuyện hỉ bào liền nói: “Có chuyện gì thì chờ đại ca ăn no xong hẵng nói.”
Hiện tại đại ca đã trở lại, y có thể yên tâm rồi.
Ô Hi thấy Ô Trúc đến sức lực cầm thìa cũng không có, nhanh chóng cầm lấy chén và thìa: “Đại ca, để ta bón cho huynh.”
Ô Trúc cũng biết tình huống hiện tại của chính mình nên không từ chối: “Được, làm phiền muội rồi.”