Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Năm ngày sau, U Diệp không xuất hiện Hắc phủ nữa, chỉ là, mỗi ngày nàng đều gửi tới lễ vật và đồ bổ chất cao như núi, nhưng Ô Trúc không nhận của lễ vật nàng, tất cả lễ vật chỉ có thể chất đầy ngoài cửa phủ, mọi người đi ngang qua Hắc phủ đều bị đống lễ vật đầy đất hấp dẫn.
Mấy người Ô Nhược cho rằng U Diệp không tới tìm Ô Trúc nữa, Ô Trúc sẽ khôi phục bộ dáng trước kia, nhưng sự tình lại hoàn toàn ngược lại, tuy rằng khi mọi người đang nói đùa, hắn cũng cười theo, nhưng hắn lại không biết bản thân cười gượng ép đến mức nào, chỉ là mọi người không vạch trần hắn mà thôi, khi không có người nói chuyện phiếm cùng hắn, hắn liền phát ngốc, ngẩn ngơ cả ngày. Chỉ cần là người từng trải đều biết hắn thích U Diệp, chỉ là không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người đều rất sốt ruột, lại không thể nhúng tay vào chuyện của bọn họ, lo lắng mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.
Bất tri bất giác, Ô Trúc đã ở Hắc phủ hơn nửa tháng, trong thời gian ở đây đã xảy ra rất nhiều việc, Linh Mạch Hàn thừa dịp Ô Thần Tử bị mất chức, Yến Thiên Sư được phong chức quốc sư, liên tục chèn ép Ô gia, Thượng gia, Tống gia, Trương gia, Diêu gia, mặc dù năm đại gia tộc liên thủ đối ngoại như trước, nhưng mà, bọn họ không hề nghe lệnh Ô Thần Tử giống như trước nữa, cũng không tín nhiệm Ô gia như ngày xưa.
Bây giờ hễ làm việc gì, bọn họ cũng lặng lẽ để lại một đường lui, để tránh bị người Ô gia liên lụy. Đặc biệt là Diêu gia, dường như đã trở mặt với Ô gia, cũng khẳng định Tiên Khí ở trong tay Ô Thần Tử, chỉ là Ô Thần Tử không muốn lấy ra thôi, cho nên, trong bí mật, mọi lúc mọi nơi nhằm vào Ô gia, cũng bởi vì như thế, khiến cho Linh Mạch Hàn bắt được nhược điểm, hung hăng đàn áp năm đại gia tộc này, trong đó hai quan lớn trong triều của Ô gia đều bị tước bỏ mũ quan, vĩnh viễn không được phục chức.
Trừ điều này ra, bên ngoài đều đồn rằng Tiên Khí của Liên Hoa tự nằm trong tay tiểu bối Ô gia – Ô Nhược, những người muốn có được Tiên Khí cũng bắt đầu rục rịch, muốn trộm được Tiên Khí từ trong tay Ô Nhược, nhưng mà Hắc phủ có trận pháp bảo hộ, bọn họ căn bản là không thể đi vào, thậm chí Hắc phủ còn bắt được những người này đưa cho quan phủ xử lý.
Ô Nhược sớm đoán được sẽ có đồn đại như vậy, nhưng không nghĩ đến chuyện Tiên Khí sẽ thu hút Nguyễn Trì Tranh đến đây.
Lúc y biết được Nguyễn Trì Tranh tới chơi, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, trong lòng y vô cùng kích động, không biết Nguyễn Trì Tranh có tìm được sư phụ đời trước hay không.
Ô Nhược bảo mấy Hắc Tuyển Dực phòng trước, để một mình y tiếp đãi Nguyễn Trì Tranh, bởi vì dựa vào hiểu biết của y đối với Nguyễn Trì Tranh, chỉ khi có hai người đơn độc ở bên nhau, Nguyễn Trì Tranh mới có thể không kiêng nể nhờ y làm gì đó.
Nguyễn Trì Tranh được mời vào đại sảnh, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, phía trước là biển rộng một màu xanh trong, mà hắn đang đứng trong đình hóng gió trên đỉnh núi, cảm nhận gió ấm phất qua khuôn mặt hắn, tâm tình vô cùng thoải mái.
Ngay sau đó, cảnh sắc biến đổi, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của đại sảnh, sau đó, nhìn thấy Ô Nhược đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Nguyễn Trì Tranh không khỏi ngẩn người.
Ô Nhược đứng dậy nghênh đón: “Trì Tranh, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Trì Tranh hỏi: “Cảnh sắc vừa rồi là……”
“Là ta biến ra, thế nào, đẹp không?” Ô Nhược làm như vậy chính là cố ý khiến hắn đố kỵ.
Nguyễn Trì Tranh bề ngoài tươi cười, nhưng đáy mắt lại không giấu được ghen tỵ nồng đậm, tên bỏ đi này không chỉ có thể biến ra cảnh đẹp, còn có được linh lực, vì sao y may mắn như vậy, thật sự làm hắn đỏ mắt: “Đẹp, đẹp kinh khủng, trước đây ta nghe nói ngươi có linh lực, còn chưa tin, bây giờ nhìn thấy mới biết được là sự thật, chúc mừng ngươi.”
Ô Nhược mời hắn ngồi xuống: “Ngươi tới Hoàng Đô Thành lúc nào?”
Nguyễn Trì Tranh ngồi xuống: “Trong tháng trước.”
“Vậy sao lúc này ngươi mới đến tìm ta?”
Nguyễn Trì Tranh cười nói: “Hôm qua mới biết được ngươi ở đây, sáng sớm hôm nay, liền lập tức lại đây thăm ngươi.”
Kỳ thật khi vừa tới Hoàng Đô Thành, hắn liền hỏi thăm xem Ô Nhược đang ở nơi nào, chỉ là sau khi nghe Nguyễn Lam Như nói xong, trong lòng hắn vừa ghen ghét, lại vừa sợ hãi, sợ sau khi nhìn thấy Ô Nhược, sẽ thấy Ô Nhược thật sự có được linh lực, còn sợ Ô Nhược sẽ khinh thường hắn, cho nên vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, nếu không phải nghe nói trong tay Ô Nhược có Tiên Khí, hắn cũng sẽ không tới đây.
Ô Nhược do dự một lát, mới hỏi: “Trì Tranh, cha ngươi bọn họ……”
Khi ở Vạn Quỷ Đồ thành, người nhà Nguyễn Trì Tranh có lẽ không chạy được.
“Đều không chạy được.” Nguyễn Trì Tranh cười khổ: “Chúng ta không nói chuyện này.”
”Được, chúng ta không nói chuyện này, đúng rồi, ngươi rời đi hơn nửa năm nay có tìm được sư phụ hay không? “
“Tìm được một người.”
Ô Nhược trong lòng nhảy dựng, ngăn chặn nội tâm kích động, cười chúc mừng hắn: “Chúc mừng, là sư phụ của môn phái nào?”.
“Là một kẻ lừa đảo.” Nguyễn Trì Tranh tức giận không thôi: “Mục đích của hắn chỉ muốn gạt bạc của ta.”
Ô Nhược ngẩn ra: “Không thể nào.”
“Ừ, may mắn ta nhanh trí mới không bị mắc mưu.” Nguyễn Trì Tranh uống ực một ngụm nước, cũng tiêu bớt hờn dỗi trong lòng.
“May mắn ngươi không mắc mưu, người kia cũng thật sự quá đáng giận.” Ô Nhược giả vờ bênh vực kẻ yếu, lại sử dụng thuật ngôn linh hỏi: “Ngươi thật sự không tìm được sư phụ?”
Nguyễn Trì Tranh ngơ ngác mà đáp: “Không.”
Ô Nhược: “……”
Là y quá nóng vội, dù sao thì thời gian hiện tại với thời gian đời trước cách biệt quá lớn, có lẽ phải chờ thêm mấy năm nữa, sư phụ của Nguyễn Trì Tranh mới xuất hiện.
Nguyễn Trì Tranh không biết bản thân trúng thuật ngôn linh, lại hỏi: “Ta nghe bên ngoài đồn đại, ngươi có Tiên Khí?”
Hắn cho rằng đồ bỏ đi này hẳn là có Tiên Khí mới có linh lực, cho nên, hắn đến đây chính là muốn mượn Tiên Khí dùng một chút.
Ô Nhược vừa nghe thấy, liền biết mục đích hắn tới nơi này: “Đừng nghe người bên ngoài nói bậy, ta sao có thể có Tiên Khí.”
Nguyễn Trì Tranh không tin: “Thật ư?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: “Chúng ta là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta đã lừa gạt ngươi hoặc là giấu diếm được ngươi chuyện gì chưa?”
Nguyễn Trì Tranh nghĩ một lát, thật đúng là không có: “Nhưng bên ngoài đồn……”
“Đều là nói hươu nói vượn.” Ô Nhược cười khổ: “Ta đoán có người vì muốn dời đi sự chú ý người khác mới cố ý vu oan giá họa cho ta, ngươi nghĩ xem một thuật sư vừa có được linh lực như ta, nào bản lĩnh có lớn như vậy cướp đoạt Tiên Khí từ trong tay trưởng lão Liên Hoa tự? Chỉ cần người thông minh một chút đều biết không thể nào.”
Nguyễn Trì Tranh ngẫm lại thấy cũng đúng.
Ô Nhược đổi đề tài: “Nguyễn Thắng cùng Nguyễn Doanh đâu?”
“Hai người bọn họ đang đợi ở xe ngựa bên ngoài.”
Ô Nhược cùng Nguyễn Trì Tranh lại trò chuyện những việc gần đây, thấy sắp đến buổi trưa liền nói: “Cũng sắp trưa rồi, ngươi bảo bọn họ vào ăn cơm trưa đi.”
Ô Nhược biết hắn sẽ không ở lại nên mới khách khí mời hắn ăn cơm trưa, đời trước chính là như vậy, từ sau khi bản thân có linh lực, hắn rất ít khi ở lại cùng y ăn cơm, lúc ấy còn tưởng rằng hắn thật sự rất bận, hiện tại ngẫm lại, Nguyễn Trì Tranh hẳn là không khống chế được sự ghen ghét của bản thân, cũng không muốn ở lại bị người cười nhạo, mới không muốn cùng y ăn cơm. Quả nhiên, Nguyễn Trì Tranh lắc đầu: “Không được, ta còn có chuyện khác cần làm, sau này nếu rảnh lại cùng ngươi uống một bữa.”
“Vậy cũng được, ta tiễn ngươi ra cửa.”
Nguyễn Trì Tranh từ chối: “Không cần, chỗ này cũng không xa cổng lắm, ta có thể tự mình đi ra ngoài.”
Ô Nhược vẫn cứ phân phó hộ vệ tiễn hắn ra cửa.
Nguyễn Trì Tranh lên xe ngựa rời khỏi Hắc phủ, Nguyễn Thắng cùng Nguyễn Doanh thấy hắn sắc mặt không tốt cũng không dám cất tiếng.
Đột nhiên, trong xe truyền đến một tiếng phịch.
Nguyễn Thắng vội vàng vén rèm lên: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Trong mắt Nguyễn Trì Tranh che kín tơ máu, bi phẫn rống giận: “Cái đồ bỏ đi, cái đồ bỏ đi kia thực sự có linh lực, đáng chết, thật sự đáng chết, vì sao ông trời ưu ái hắn như vậy, mà ta thì sao? Ta nỗ lực muốn học tập huyền thuật như vậy, lại luôn gặp trở ngại, không phải gặp được người không muốn dạy ta, thì là gặp được kẻ lừa đảo, vì sao ông trời lại không công bằng như vậy ……”
“Thiếu gia……” Nguyễn Thắng muốn an ủi vài câu, đột nhiên, hu một tiếng, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Thắng suýt nữa ngã khỏi xe ngựa: “Nguyễn Doanh, sao ngươi lại bỗng nhiên dừng lại.”
Nguyễn Doanh ngơ ngác nhìn phía trước, kinh ngạc nói: “Đẹp quá.”
Nguyễn Thắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người một cao một thấp, trên người mặc áo bào trắng, đội mũ trắng có rèm đứng trước xe ngựa, cản trở bọn họ đi đường.
Hắn tức giận nói: “Các ngươi đi đường không biết nhìn à? Nếu như bị đâm bị thương, chúng ta không chịu trách nhiệm đâu, đi, đi, đi, biến ra chỗ khác cho ông.”
Nguyễn Trì Tranh bực bội đi ra, giận dữ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vì sao dừng lại không đi.”
“Thiếu gia, bọn họ chắn đường chúng ta đi.”
Nguyễn Trì Tranh mặc dù tức giận nhưng vẫn có chút lý trí, biết nơi này là Hoàng Đô Thành, những thuật sư lợi hại và có quyền thế nhiều như lông trâu, người như hắn cũng không dám tùy ý gây sự với người khác, liền hỏi: “Có phải đâm phải bọn họ khiến họ bị thương rồi không? Vậy thì đưa chút bạc cho bọn họ đi khám.”
Một người có vóc dáng tương tối cao nhìn Nguyễn Trì Tranh, nhàn nhạt nói: “Vị công tử này có phải vẫn luôn muốn tìm sư phụ học tập huyền thuật hay không?”
Nguyễn Trì Tranh sửng sốt.
Người có vóc dáng cao tiếp tục nói: “Ta có duyên với ngươi, có thể nhận ngươi làm đồ đệ.”
Nguyễn Thắng cảnh giác nói: “Thiếu gia, ngươi đừng tin tưởng hắn, nói không chừng là một kẻ lừa đảo.”
Nửa đường xông ra để nhận đồ đệ, khẳng định có bẫy.
Người có vóc dáng cao ném cho Nguyễn Trì Tranh một thứ, Nguyễn Trì Tranh nhanh chóng giơ tay tiếp được, vừa mở ra liền thấy, là một viên đan dược.
“Ngươi tuy rằng có linh điền, nhưng linh lực hỗn độn, cho nên nhiều năm đều không thể tăng cấp, mà ta cho ngươi viên đan dược này có thể rửa sạch linh lực của ngươi, trợ giúp ngươi tăng cấp, nếu nguyện ý bái ta làm thầy, liền tới Đông Phúc khách điếm tìm ta.”
Hai người đội mũ có rèm rời khỏi đường phố, biến mất khỏi mắt bọn họ.
Nguyễn Trì Tranh ngơ ngẩn mà nhìn đan dược trong tay.
Nguyễn Thắng khuyên nhủ: “Thiếu gia, ngươi đừng ăn bậy, ta lo rằng bọn họ là muốn hại ngươi.”
Nguyễn Trì Tranh hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy ta có cái gì đáng giá mà bọn họ muốn hại ta?”
“Bọn họ nếu muốn giết người cướp bóc, chắc chắn sẽ không tìm người đã không có pháp bảo lợi hại, cũng không có bảo vật quý báu để ra tay?”
Nguyễn Thắng: “……”
Nguyễn Trì Tranh ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không dám tùy tiện ăn bậy.
Nguyễn Thắng biết mình không khuyên được thiếu gia, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Nguyễn Doanh: “Đi mau, về khách điếm.”
Nguyễn Doanh lấy lại tinh thần, kích động nói: “Thiếu gia, hai người vừa rồi quá đẹp, đẹp như tiên vậy.”
Nguyễn Thắng nhướng mày: “Ngươi thấy bọn họ trông như thế nào ư?”