Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
“Chỉ nhìn thoáng qua.” Nguyễn Doanh gãi gãi đầu nói: “Lúc ấy đúng lúc có một trận gió thổi qua, thổi bay lụa trắng dưới mũ bọn họ, sau đó đã bị ta thấy được, hai người họ vô cùng đẹp, gầy không kém gì Nhược thiếu gia.”
Nguyễn Trì Tranh nghe hắn nhắc tới Ô Nhược, hừ lạnh một tiếng, buông màn xe trở về ngồi.
Nguyễn Thắng liếc mắt Nguyễn Doanh một cái, biết rõ hiện tại không thể nhắc tới Ô Nhược ở trước mặt thiếu gia, lại còn nhắc tới y.
Nguyễn Doanh bĩu môi, đánh xe ngựa trở lại khách điếm mà bọn họ ở.
Sau khi Nguyễn Trì Tranh trở lại phòng, trong lòng vô cùng rối rắm, hắn lo lắng ăn đan dược sẽ chết, nhưng lại lo không ăn đan dược sẽ bỏ lỡ cơ hội tăng cấp, bái sư.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, bảo tiểu nhị đi tìm thầy y lại đây, để thầy y kiểm tra xem đan dược có vấn đề gì không.
Sau khi thầy y tinh tế nghiên cứu đan dược nói: “Viên đan dược này được luyện chế từ nhiều loại dược liệu hỗn hợp quý báu, đến nỗi bên trong có dược liệu gì, còn mong công tử bỏ qua cho lão phu tài hèn học ít, dược liệu nhận ra được không nhiều lắm, chỉ có thể dựa vào khí vị tìm ra được năm loại tài dược quý báu.”
Nguyễn Trì Tranh vội vàng hỏi “Nếu ăn viên đan dược này, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
Thầy y than nhẹ một tiếng: “Công tử, lão phu vẫn không tìm ra được đan dược còn những dược liệu gì, cho nên, không thể trả lời vấn đề này của người, chỉ là, theo những dược liệu mà lão phu đoán được, có thể thấy đều là dược liệu có ích đối với cơ thể con người.”
Nguyễn Trì Tranh lấy ra một thỏi bạc nhét vào trong tay thầy y, lại bảo Nguyễn Thắng đưa thầy y đi ra ngoài, sau đó, nhìn ngắm viên đan dược một hồi lâu cuối cùng quyết định liều một phen, nhét đan dược vào trong miệng, ngay sau đó, trong thân thể đau đớn kịch liệt, xương cốt trong cơ thể tựa như bị thiêu đốt, đau đến không nhịn được mà kêu to.
Nguyễn Doanh nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy Nguyễn Trì Tranh vừa kêu to vừa lăn lộn trên giường, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, ngươi sao vậy?”
Sắc mặt Nguyễn Trì Tranh lúc xanh lúc trắng, giống như sắp chết đến nơi, gian nan mở miệng nói: “Ta, ta đau quá, mau, mau đi mời, tìm thầy y vừa rồi về đây cho ta.”
“Vâng, vâng.” Nguyễn Doanh vội vàng tìm người thầy y vừa rồi về khám bệnh cho Nguyễn Trì Tranh.
Nguyễn Thắng giận dữ hỏi thầy y: “Vừa rồi ngươi làm gì thiếu gia ta phải không?”
Thầy y oan uổng: “Ta chỉ nói cho hắn đan dược được luyện chế bằng dược liệu gì, còn không làm gì hết.”
“Vậy vì sao hắn lại đau như vậy?”
“Không, không liên quan tới hắn.” Nguyễn Trì Tranh chịu đựng đau đớn vươn tay đến chỗ thầy y: “Mau xem cho ta.”
Thầy y bắt mạch cho hắn, kinh ngạc nói: “Linh lực của ngươi thật kỳ quái.”
Nguyễn Trì Tranh vội vàng hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”
“Vốn dĩ linh lực trong cơ thế ngươi vô cùng vẩn đục, bây giờ càng ngày càng thuần khiết, cũng càng ngày càng sung túc, công tử, ngươi có phải là bởi vì ăn kia viên đan dược kia mới có thể như vậy hay không?”
Nguyễn Trì Tranh gật gật đầu.
“Viên đan dược thực sự quý báu, nếu không cũng sẽ không rửa sạch được linh điền của ngươi.” Thầy y buông tay: “Lão phu tạm thời cũng chỉ có thể nhìn ra như vậy, những thứ khác còn phải đợi ngươi hết đau đớn mới biết được.”
Nguyễn Doanh hỏi: “Không thể giúp hắn giảm đau sao?”
Thầy y lắc đầu: “Việc này không khác gì thay xương thay máu, không có thuốc giảm đau, chỉ có thể để công tử tự nhịn đau xuống.”
Nguyễn Trì Tranh nghĩ đau đớn như này nhưng lại có thể tăng cấp linh lực, hắn có đau đến thế nào cũng phải nhịn.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, đau đớn cũng chậm rãi tan đi, lúc này, quần áo trên người Nguyễn Trì Tranh đã bị mồ hôi làm ướt hết.
Thầy y lại bắt mạch cho hắn lần nữa: “Thân thể của công tử đã càng cường tráng hơn so với ngày trước, linh lực cũng vô cùng thuần khiết.”
Nguyễn Trì Tranh sung sướng vô cùng, ngay sau đó, cảm giác được bản thân hình như có thể thăng cấp, bảo Nguyễn Thắng tiễn thầy y về, rồi bảo Nguyễn Doanh trông chừng ở bên ngoài.
Khoảng non nửa canh giờ sau, Nguyễn Trì Tranh từ cấp một vọt lên cấp hai, hắn không kìm được vui sướng, chạy ra bên ngoài tìm Nguyễn Doanh cùng Nguyễn Thắng, hưng phấn kêu to: “Ta thăng cấp, ta thăng cấp, cuối cùng ta cũng lên tới cấp hai.”
Nguyễn Doanh và Nguyễn Thắng cũng mừng thay cho hắn: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, thiếu gia cuối cùng cũng lên cấp hai.”
Nguyễn Trì Tranh mừng như điên: “Người kia không gạt ta, đi, bây giờ chúng ta đi tìm hắn, ta muốn bái hắn làm thầy.”
Nguyễn Thắng nói: “Hy vọng người này có thể giúp cấp linh lực của thiếu gia càng ngày càng cao, giúp thiếu gia trở nên càng ngày càng lợi hại.”
Thiếu gia lợi hại, bọn họ cũng có thể đi theo hưởng phúc.
Nguyễn Trì Tranh cười không ngừng, ngồi xe ngựa đi đến Đông Phúc khách điếm, vội vàng hỏi thăm trưởng quầy tin tức của hai người trước đấy.
Chưởng quầy vừa nghe liền biết Nguyễn Trì Tranh muốn tìm ai: “Công tử, hai vị khách nhân kia ở tại hai gian trong sương phòng hậu viện cuối cùng lầu 3.”
Nguyễn Trì Tranh vội vàng dẫn người đến hậu viện, muốn mau mau tìm được hai người kia, tuy rằng bọn họ đã tháo mũ có rèm xuống, nhưng mà, trên mặt vẫn đeo lụa trắng che mặt, chỉ là, qua kiểu tóc của bọn họ, người có dáng dấp hơi cao là một nam tử, mà người hơi thấp là một vị cô nương.
Người có vóc dáng cao đưa đan dược cho Nguyễn Trì Tranh sớm đã đoán được bọn họ sẽ tìm đến hắn, điềm đạm hỏi: “Quyết định bái ta làm thầy?”
Nguyễn Thắng nhanh trí, vội vàng rót một ly trà đưa cho Nguyễn Trì Tranh.
Nguyễn Trì Tranh tiếp lấy nước trà, quỳ trước mặt người nọ: Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của tiểu đồ Nguyễn Trì Tranh.
Hắn mặc kệ đối phương là người phương nào, lại là môn phái gì, chỉ cần có thể giúp hắn thăng cấp, dạy hắn huyền thuật, hắn liền nhận đối phương làm sư phụ.
Người nọ cầm lấy ly trà, tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan như tiên nhân, đẹp đến mức làm người khác không thể rời mắt, làn da trắng tinh, đôi mắt hình thon dài hấp dẫn người, trong mắt lại vô cùng trong trẻo, khí chất cao quý lại xuất trần, giống như thần thánh làm người không dám xâm phạm.
Hắn nếm nhẹ một hớp nước trà, nói: “Ừm, về sau ngươi chính là đồ đệ của ta, bây giờ ta mua một tòa nhà ở Hoàng Đô Thành, đến lúc đó các ngươi dọn qua ở cùng ta, ta dạy các ngươi huyền thuật.”
Nguyễn Trì Tranh cùng Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh đều choáng váng.
Sư phụ Nguyễn Trì Tranh thấy bọn họ đơ ra nhìn hắn, lạnh lùng trừng mắt bọn họ một cái.
Nguyễn Thắng vội vàng lấy lại tinh thần hỏi: “Ý của tiền bối là đồng ý dạy chúng ta huyền thuật sao?”
“Ừm.”
Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn tiền bối.”
Lúc này, Nguyễn Trì Tranh không hề ghen ghét, bởi vì hắn cũng muốn Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh có thể nâng cấp linh lực, sau này còn có rất nhiều việc cần bọn họ làm.
Nguyễn Trì Tranh hỏi: “Đồ nhi có thể biết tên húy của sư phụ hay không?”
“Ta tên Thánh Tử.”
Nguyễn Trì Tranh đọc nhẩm tên hắn mấy lần, sau đó, ánh mắt chuyển hướng đến nữ tử thần bí bên cạnh: “Sư phụ, không biết vị cô nương này là……”
Chẳng lẽ là sư nương của hắn?
Nhưng mà, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với sư phụ hắn, tuy rằng khí chất cũng cao quý xuất chúng, nhưng hai tròng mắt lộ ra ngoài lụa trắng lại tràn đầy tơ máu, lập loè ánh mắt hung ác nham hiểm.
Thánh Tử nhìn nữ tử bên cạnh: “Nàng là Đại sư tỷ của ngươi, tên là……”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Ô, Úy, Tuyết.”
Nguyễn Trì Tranh cả người chấn động, kinh ngạc nói: “Ô Úy Tuyết!? Có phải Ô Úy Tuyết cháu gái Ô quốc sư hay không?”
“Đúng vậy.”
Ô Úy Tuyết nghe hắn nhắc tới Ô quốc sư, đáy mắt hiện lên ánh sắc lạnh.
“Không nghĩ tới Đại sư tỷ của ta lại là cháu gái Ô quốc sư, thất kính thất kính.” Nguyễn Trì Tranh vội vàng rót chén nước cho nữ tử: “Đại sư tỷ, mời uống trà, về sau còn mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Hắn đã từng nghe về chuyện của Ô Úy Tuyết, có người nói nàng mất tích, cũng có người nói nàng bởi vì bị hủy dung, phải đi tìm thầy y trị liệu khuôn mặt cho nàng, dù sao chăng nữa, mọi người đều đánh giá về nàng vô cùng không tốt, nói nàng tâm tư ác độc, chỉ cần người nào đẹp hơn nàng, liền dùng hóa dung thủy hủy đi dung mạo của người đó.
Ô Úy Tuyết bỏ khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt diễm lệ, không hề thấy dấu hiệu hư thối trước đây.
Nàng nhận lấy nước trà, nhấp nhẹ.
Nguyễn Trì Tranh cùng Nguyễn Doanh, Nguyễn Thắng lại một lần nữa nhìn đến ngây người, xem ra mọi lời đồn nàng bị hủy dung đều là giả, vốn dĩ nàng rời khỏi Ô gia là bởi vì muốn bái sư học nghệ.
Thánh Tử nói: “Các ngươi có thể trở về.”
Nguyễn Trì Tranh lấy lại tinh thần: “Ngày mai đồ nhi lại đến tìm sư phụ.”
“Không cần, chờ chúng ta tìm được phòng ở hẵn đến.”
“Vâng.” Nguyễn Trì Tranh không dám chọc hắn không vui, vội vàng dẫn bọn Nguyễn Thắng rời đi.
Thánh Tử nhìn về phía Ô Úy Tuyết: “Ngươi phải về Ô gia sao?”
Đáy mắt Ô Úy Tuyết nảy lên vẻ âm ngoan độc ác: “Đương nhiên phải về, bọn họ khiến ta nhục nhã như vậy, ta sẽ trả lại từng cái một.”
Nàng đứng dậy đi đến cửa phòng, dừng lại nói: “Sư phụ, ta nhất định sẽ giết chết Ô Nhược, không chỉ vì chính mình, cũng là vì ngài.”
Thánh Tử nhìn sắc trời ngoài cửa, khóe miệng gợi lên ý cười lạnh lùng: “Ô Nhược, ta đến rồi.”
Ô Nhược đang ở Hắc phủ cùng đại ca hắn nói chuyện phiếm, bỗng nhiên hắt xì một cái: “Có phải có người nhớ ta hay không?”
Ô Trúc buồn cười nói: “Đúng vậy, phu quân của ngươi đang nhớ ngươi, còn không nhanh đi tìm hắn.”
Thật hâm mộ Ô Nhược với Hắc Tuyển Dực, hai người gần như mỗi phút mỗi giây đều dính vào cùng nhau, chỉ cần tách ra nửa canh giờ, liền nhớ đối phương, sau đó, cứ mở miệng là lại nhắc đến Tuyển Dực.
Ô Nhược thở dài: “Hắn có việc cần làm, ta không đi quấy rầy hắn, đúng rồi, đại ca, tháng tư sang năm, ta muốn cùng Tuyển Dực về nhà hắn một phen.”
Ô Trúc ngẩn người: “Còn muốn trở về sao?”
Lời này mới làm hắn thực sự ý thức được đệ đệ hắn đã được gả cho người khác, muốn về nhà người khác thăm cha mẹ.
“Nhất định sẽ về đây thăm các ngươi, chỉ là không biết tới khi nào mới có thể trở về gặp các ngươi.”
Ô Nhược còn chưa rời đi đã bắt đầu luyến tiếc bọn họ, thật sự muốn đem hết người nhà mang qua nhà bên kia, nhưng lại cảm thấy không thể được, chỉ là, trước khi rời đi, y nhất định phải sắp xếp kĩ càng cho cha mẹ cùng đại ca tiểu muội của y mới được, chính là muốn giao cho ai đó y mới có thể yên tâm.
“Phu nhân, đại tẩu ngài lại tới nữa.” Thủ vệ ngoài cửa đi vào bẩm báo.
Ô Trúc: “……”
Ô Nhược liếc trộm Ô Trúc, thấy hắn sắc mặt khó coi, nhanh chóng mặt trầm xuống nói: “Lần sau nàng đến, không cần bẩm báo, trực tiếp nói cho nàng ấy, không gặp.”
Đã nhiều ngày, công chúa Ma tộc mỗi ngày đều tới Hắc gia đưa tin, nhưng Ô Nhược cũng không cho nàng tiến vào.
Thủ vệ vẻ mặt đau khổ đáp: “Vâng, nhưng nàng cũng không muốn tiến vào, chỉ bảo tiểu nhân nói với Trúc công tử mấy câu.”
Ô Nhược lại nhìn trộm Ô Trúc, thấy đáy mắt hắn hiện lên vẻ tò mò, liền hỏi: “Nàng ấy muốn nói cái gì?”
Thủ vệ đại môn xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Ô Nhược kỳ quái liếc mắt trừng hắn một cái: “Rất khó mở miệng sao?”
“Không phải. Không phải.” Thủ vệ đại môn vội vàng lắc đầu, sau đó, lại khụ một tiếng, nheo nhéo giọng nói: “Tướng công, U Diệp sai rồi, U Diệp không nên dối gạt ngươi, U Diệp thực sự thích tướng công, tướng công, U Diệp rất nhớ ngươi, ngươi ra gặp U Diệp đi.”
Thủ vệ nói xong, lập tức nổi hết da gà.
Bọn họ không cho công chúa Ma tộc tiến vào, thì công chúa Ma tộc liền nghĩ mọi cách tra tấn bọn họ, buộc bọn họ học cách nàng nói chuyện, nếu nói không giống, liền bắt bọn họ học đi học lại học đến khi giống mới thôi.
Ô Trúc cả người ngẩn ra.
Phảng phất nghe được U Diệp đang nói chuyện ở bên tai.
Ô Nhược cạn lời nhìn hộ vệ: “Sao ta lại không biết ngươi có thể học cách nói của người khác?”
Hộ vệ: “……”
Hắn bị ép buộc học, được chứ?
Không chỉ hắn, hộ vệ canh giữ đại môn đều phải bắt chước thanh âm của công chúa Ma tộc, hơn nữa, ngữ thái còn phải giống nàng.
Ô Nhược thấy Ô Trúc không lên tiếng, liền nói: “Ngươi nói với nàng là không gặp.”
Ô Trúc trầm giọng nói: “Không được lại thay nàng truyền lời nữa.”
“Việc này……” Thủ vệ hộ vệ vẻ mặt khó xử: “Trúc công tử, kỳ thật chúng ta cũng không muốn thay nàng truyền lời, nhưng thân thể không tự chủ được mà đi vào trong phủ, cho đến khi nói ra lời nàng muốn nói xong, nàng mới ngừng khống chế chúng ta.”
“……” Ô Trúc nghĩ đến năng lực của U Diệp, liền không nói chuyện nữa.
Ô Nhược bảo hộ vệ đi ra ngoài, không lâu sau, một thủ vệ hộ vệ khác đi vào, trong tay bưng một chén cháo: “Tướng công, đây là cháo ngươi thích uống nhất, ta nhớ rõ ngươi thích uống cháo ta nấu nhất.”
Ô Trúc: “……”
Ô Nhược nhìn bát cháo có vẻ khá ngon, bảo hộ vệ đặt xuống: “Đại ca, chén cháo này, ngươi uống đi, có thể khôi phục thân thể tốt hơn.”
Ô Trúc thờ ơ.
“Nếu ngươi không muốn uống, ta đây uống nhé.” Ô Nhược chỉ là muốn kích thích kích thích hắn, xem hắn có khẩn trương hay không, ai ngờ Ô Trúc gật gật đầu: “Ngươi uống đi.”
“……” Ô Nhược cầm lấy cái muỗng: “Ta uống thật nhé?”
“Ừm, uống đi.”
Ô Nhược thở dài trong lòng, xem ra đại ca y không muốn tha thứ cho công chúa Ma tộc.
Y múc một muỗng cháo đưa lên mũi, ngửi ngửi, mùi cũng rất thơm, lại đút cháo vào miệng.
“Phốc ——” Ô Nhược mới vừa nuốt cháo xuống, liền phun ra: “Con mẹ nó, đây là hương vị gì vậy? Vừa đắng vừa ngọt vừa cay, lại còn hơi chua……”
Y còn tưởng rằng đại tẩu tương lai của y là một công chúa hiền huệ, không nghĩ tới có tài nấu ăn thực sự… Thật sự làm người khác không dám khen tặng. Vừa nãy y đáng nhẽ ra không nên ôm bất cứ hy vọng gì, một đại công chúa từ nhỏ đã được người khác hầu hạ, sao có thể nấu ra được bát cháo ngon chứ.
“Ha ha ha ——” Ô Trúc rốt cuộc nhịn không được cười ha ha, đây là lần đầu tiên sau khi hắn trở lại Hắc phủ cười vui vẻ đến như vậy.
Ô Nhược vội vàng cầm lấy chén trà súc miệng, uống lên tiếp vài ly trà, mới gột rửa được một nửa hương vị trong miệng: “Đại ca, khẩu vị ngươi từ khi nào trở nên quái dị như vậy, cháo khó uống như vậy, ngươi cũng có thể uống, ngươi cùng công chúa quả nhiên là chân ái, bằng không, sao có thể uống hết bát cháo mùi vị lạ như vậy.”
Ô Trúc ngưng cười.
Hắn lúc ấy bởi vì không muốn U Diệp buồn lòng, mới có thể nói thích uống loại này cháo, sau này uống nhiều thành thói quen.
Ô Nhược thấy sắc mặt hắn không đúng, liền đổi đề tài: “Ngươi nhất định là cố ý đi? Biết rõ hương vị của bát cháo này, còn để ta uống, ta rốt cuộc có phải đệ đệ ruột của ngươi hay không?”
“Là ngươi muốn uống.”