Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Ô Thần Tử trong chốc lát đã nhìn thấy Ô Úy Tuyết, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. Hắn tìm danh y khắp nơi nhưng không ai chữa khỏi được mặt cho Ô Ngạn Lê, tại sao Ô Úy Tuyết lại khôi phục được dung mạo? Hơn nữa làn da còn trơn bóng hơn trước, căng mọng như da trẻ sơ sinh vậy.
“Thời gian gần đây ngươi đã đi đâu?”
Ô Úy Tuyết giả vờ kinh ngạc nhìn Ô Thần Tử: “Tổ phụ, không phải ngài cũng biết ta đi đâu sao?”
Ô Thần Tử trầm mặt xuống: “Hoang đường, lão phu làm sao biết được ngươi đã đi đâu?”
“Nhưng người mang ta rời đi nói rằng chính tổ phụ phái hắn đưa ta đi chữa trị khuôn mặt. Nếu không phải vậy thì mặt của ta làm sao khôi phục trở lại được.”
Ô Úy Tuyết sờ khuôn mặt trơn mềm của mình.
“……” Ô Thần Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng ta, đoán nét mặt để xem nàng ta có đang nói dối không, bởi vì hắn thật sự không phái người nào đưa Ô Úy Tuyết đi chữa dung mạo cả.
Có điều, nếu cháu gái đã cho rằng hắn phái người mang nàng đi chữa trị, vậy thì hắn sẽ tương kế tựu kế: “Vậy người mang ngươi rời khỏi Hoàng Đô Thành đâu? Còn nữa,các ngươi chữa trị dung mạo ở nơi nào?”
Ô Úy Tuyết lắc đầu: “Ta cũng không biết lúc đó đi đến đâu. Khi rời khỏi Ô gia, ta bị bịt kín cả hai mắt, sau đó ngồi xe ngựa rời khỏi Hoàng Đô Thành. Rời đi một khoảng thời gian rất lâu thì bị đưa tới một gian phòng vừa cũ vừa rách nát. Ngoại trừ việc mỗi ngày họ đều đến chữa trị khuôn mặt cho ta, bọn họ căn bản không cho ta ra ngoài. Đợi đến khi dung mạo ta khôi phục lại như ban đầu, mọi việc lại giống hệt như lúc ta đến đây. Họ bịt kín hai mắt ta rồi đưa trở về Hoàng Đô Thành.”
Tống Yên: “……”
Ô Thần Tử cảm thấy nàng ta không giống như đang nói dối, nhưng chưa tin tưởng hẳn, vậy nên sử dụng thuật đọc tâm rồi hỏi lại một lần nữa.
Ô Úy Tuyết trả lời y như lúc đầu.
Ô Thần Tử nhíu mày, rốt cuộc ai đã chữa khỏi cho Ô Úy Tuyết.
Ô Úy Tuyết thoát khỏi sự khống chế của hắn, lấy lại tinh thần chớp mắt hỏi “Tổ phụ, có vấn đề gì sao?”
Ô Thần Tử hỏi: “Người đưa ngươi trở về đâu? Người bảo hắn đến sân của lão phu, lão phu có việc muốn bàn bạc với hắn.”
“Bọn họ đưa ta trở về xong liền rời đi luôn. ”
Tống Yên vội vàng nói: “Bây giờ đuổi theo có lẽ sẽ bắt kịp bọn hắn.”
Ô Úy Tuyết lãnh đạm nói: “Bọn họ trông như thế nào ta còn không biết, làm cách nào đuổi theo bọn họ được.”
Tống Yên tức giận nói: “Rõ ràng là ngươi không muốn nói mà.”
Ô Úy Tuyết cười lạnh: “Nếu bà không tin có thể bảo tổ phụ sử dụng thuật độc tâm, sẽ biết thật giả ngay thôi .”
“Tổ phụ.”Tống Yên hướng ánh mắt cầu xin sang Thần Tử.
Ô Thần Tử vừa sử dụng thuật độc tâm xong trả lời: “Nàng ta nói không sai .”
Ô Úy Tuyết hỏi: “Không biết tổ phụ còn có gì phân phó hay không? Nếu như không có thì ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay đi đường liên tục nên cũng không được nghỉ ngơi ổn thỏa .”
Ô Thần Tử nghĩ rồi hỏi: “Hiện tại ngươi còn muốn gả cho Hắc Tuyển Dực không?”
Ô Úy Tuyết nghe thấy cái này tên, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt: “Đương nhiên, hắn là vị trượng phu duy nhất mà ta ưng ý.”
Ô Thần Tử cười: “Nếu đã như vậy, lão phu sẽ xin Đế Quân chỉ hôn cho các ngươi.”
Không phải Ô Nhược có tình cảm vô cùng tốt với phu quân của y sao? Không phải mới xa nhau một chút đã day dứt nhớ mong à? Vậy hắn sẽ khiến cho Hắc Tuyển Dực bị chỉ hôn , xem bọn họ còn có thể ân ái tiếp được hay không.”
Ô Úy Tuyết khẽ nhíu mày: “Nhưng thời điểm ta trở về , nghe nói tháng trước người của Ô gia ở Cao Lăng Thành chết vô số kể, nhưng giờ xác còn chưa lạnh mà đã xin Đế Quân chỉ hôn, liệu có ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Ô gia và Đế Quân không?”
Ô Thần Tử cười lạnh: “Điều này ngươi không cần phải xen vào.”
Cho dù việc chỉ hôn có thành công hay không, mục đích chính của hắn là khiến cho Ô Nhược không được yên mà thôi.
Suy nghĩ trong đầu Ô Úy Tuyết bây giờ cũng giống với Ô Thần Tử. Mục tiêu chính của nàng ta là cố gắng nghĩ ra cách giày vò Ô Nhược, tiếp theo mới đến gả cho Hắc Tuyển Dực.
Ô Thần Tử vẫy tay, ý bảo nàng ta có thể rời đi.
“Trước khi rời đi, Tuyết Nhi muốn cảm ơn tổ phụ một lần nữa vì đã thay Tuyết Nhi tìm danh y, nếu không không biết khi nào ta mới có thể khôi phục lại dung mạo được.” Ô Úy Tuyết hành lễ với Ô Thần Tử một cái rồi xoay người rời đi.
Ô Thần Tử nhíu mày, muốn giải thích mọi chuyện không phải do hắn làm, nhưng lại cảm thấy không phủ nhận cũng không tệ. Như vậy Ô Úy Tuyết sẽ không ghi hận những gì mà hắn đã làm ngày hôm đó.
Tống Yên sốt ruột nói: “Tổ phụ, ngài không hỏi rõ dung mạo nàng ta hồi phục như thế nào ư?”
Ô Thần Tử trầm mặt: “Chính ngươi cũng nghe rồi, nàng ta không biết thứ gì hết.”
“Vậy tổ phụ rốt cuộc đã phái ai đưa nàng ta đi tìm danh y vậy?”
“Căn bản không phải là người do lão phu phái đi.” Ô Thần Tử thật sự cũng rất tò mò người nào có lòng tốt lấy danh nghĩa của hắn đưa Ô Úy Tuyết đi chữa trị.
Không phải người do hắn phái đi, tại sao vừa rồi không phủ nhận chứ. Tống Yên tức giận trộm trừng mắt nhìn Ô Thần Tử. Bà ta thật sự không cam lòng,vội vã đuổi theo Ô Úy Tuyết còn chưa đi xa: “Ô Úy Tuyết, lúc đầu dung mạo của Lê Nhi là do ngươi hủy hoại. Có phải ngươi cũng nên chịu trách nhiệm không? Ngươi nói ngươi không biết bị đưa tới nơi nào? Nhưng chắc hẳn ngươi phải biết đối phương dùng loại dược liệu nào để cứu chữa cho ngươi chứ?”
“Chịu trách nhiệm ư ?” Ô Úy Tuyết trào phúng nhìn bà ta: “Lúc trước bà thả rắn đi cắn người, bà có chịu trách nhiệm với ta không? Huống chi ta thật sự không dùng nước Hóa dung để hủy hoại dung mạo của Ô Ngạn Lê. Vì cái gì mà ta phải chịu trách nhiệm với nàng ta? Nếu bà thật sự muốn trị khỏi khuôn mặt cho Ô Ngạn Lê, vậy hãy đi cầu xin tổ phụ đi, khuôn mặt của ta cũng nhờ ngài ấy sai người đi chữa mà.”
“Nhưng tổ phụ nói không phải hắn phái người đưa ngươi đi.”
Ô Úy Tuyết cười lạnh: “Vậy bà trở về suy nghĩ kỹ xem, tại sao ngài ấy lại không muốn thừa nhận chuyện này với bà đi.”
Tống Yên ngẩn ra, không khỏi nhớ lại ánh mắt mà Ô Thần Tử nhìn bà ta vào ngày mà bà thả rắn ra cắn Ô Úy Tuyết. Nhất định là hắn ghi hận bà huỷ hoại dung mạo cháu gái hắn, cho nên mới không muốn nói cho bà phương pháp chữa trị khuôn mặt .
Nhưng dù ngày đó bà ta có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng không nên trút giận lên người chắt nữ của mình chứ, dù gì con gái của bà cũng là người Ô gia mà.
Tống Yên càng nghĩ càng cảm thấy Ô Thần Tử không muốn ra tay cứu con gái của bà ta. Trong lòng lập tức sinh ra oán hận không nhỏ với Ô Thần Tử.
Ô Úy Tuyết thừa dịp Tống Yên ngẩn người liền vội vã bước đi, nhanh chóng rời khỏi sân của Ô Thần Tử. Thẳng cho đến khi không còn thấy sân của Ô Thần Tử nữa, nàng ta mới bước chậm lại, lớn tiếng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Huyền thuật của sư phụ lợi hại thật, nhìn thế nhưng lại có thể giúp ta thoát được thuật đọc tâm của tổ phụ.”
Có điều nếu không nhờ sư phụ của nàng ta lợi hại, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đứa ăn mày trước mặt chính là Ô Úy Tuyết. Sư phụ chữa khỏi toàn bộ vết thương trên người nàng ta, còn giúp nàng ta khôi phục lại dung mạo lúc ban đầu, thậm chí linh lực còn được nâng cao nữa.
Ô Úy Tuyết nghĩ đến những sỉ nhục trước kia, trong đôi mắt nổi lên nhiều tơ máu thù hận.
Tống Yên bước ra khỏi cổng sau, vội vội vàng vàng rời khỏi Ô gia để tới Tống gia, khóc lóc kể lể chuyện Ô Thần Tử phái người đưa Ô Úy Tuyết đi chữa trị khuôn mặt nhưng lại không muốn chữa cho con gái của bà ta. Tống gia biết chuyện vô cùng tức giận.
Người của Diêu gia cũng nhanh chóng biết được việc này, sau đó cùng đi với người của Tống gia đến Ô gia để chất vấn Ô Thần Tử.
Ô Thần Tử giải thích khô cả miệng nhưng không có ai tin tưởng lời hắn nói cả. Hắn tức giận mời hết những người ở đó rời khỏi Ô gia, dẫn tới việc Tống gia cũng sinh ra oán thán với Ô Thần Tử hắn.
Sáng sớm hôm sau, Ô Thần Tử tiến cung diện kiến thánh thượng, hy vọng Đế Quân chỉ hôn cho cháu gái hắn ta-Ô Úy Tuyết .
Linh Mạch Hàn biết được việc này, nhanh chóng sai Hắc Dương nói cho Ô Nhược biết.
“Phu nhân, Thái Tử sai ta nói cho ngài biết, sáng sớm nay Ô Thần Tử tiến cung diện kiến thánh thượng, nói rằng đêm qua hắn mơ thấy phụ thân hắn, phụ thân trách cứ hắn không thực hiện lời hứa, chưa gả cháu gái cho ân nhân. Vậy nên hắn mong Đế Quân chỉ hôn cho cháu của hắn với chủ tử, lấy thân phận bình thê gả vào Hắc gia.”
Ô Nhược giận dữ đập bàn: “Vừa mới trở lại đã muốn gây chuyện rồi, hắn không thể an phận chút sao? Ô Úy Tuyết thiếu thốn nam nhân lắm sao? Tại sao cứ nhất quyết phải gả cho phu quân của người khác? Sớm biết như thế nên đưa nàng ta đến kỹ viện mới phải.”
Hắc Tuyển Dực nheo cặp mắt đen láy: “Đế Quân đồng ý chỉ hôn sao?”
Hắc Dương nói: “Không đồng ý. Dù gì mới đầu tháng trước, nhiều người thân của phu nhân mới mất mạng. Hiện tại thời gian tận hiếu còn chưa hết, nếu chỉ hôn cho ngài bây giờ thì trái với lễ tiết quá. Việc này đồn ra ngoài, bá tánh trăm họ sẽ nghĩ như thế nào về Đế Quân.”
Ô Nhược: “……”
Có phải hắn nên cảm kích những người bên phía Ô Huyền Nhiên chết rất đúng lúc không?
Không, nên cảm kích hoàng đế có mây tía hộ thân, nếu không nhờ vậy chắc hẳn Ô Thần Tử sẽ dùng thuật đọc tâm để khống chế Đế Quân rồi.
“Ô Thần Tử sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.”Ô Nhược có chút dự cảm không lành, dự cảm này một phần đến từ Ô Thần Tử, cũng có phần đến từ Ô Úy Tuyết. Nàng ta có thể khôi phục thân thể định nhanh như vậy, nhất định là có cao nhân tương trợ.
Y ôm lấy cổ Hắc Tuyển Dực : “Ô Úy Tuyết nhất định đã chuẩn bị kĩ trước khi trở về.”
Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay hắn: “Đừng lo lắng, người của Linh Mạch Hàn có thể biến nàng ta từ người của Ô gia thành một đứa ăn mày, nhất định cũng có thể lẻn vào Ô gia một lần nữa để giết chết nàng ta.”
Hắc Dương nghe vậy liền lên tiếng: “Đêm qua Thái Tử đã phái người đi ám sát nàng ta nhưng không thành công, Thái Tử nói linh lực của Ô Úy Tuyết đã tăng từ cấp 6 lên cấp 8 rồi.”
Ô Nhược nhướng mày: “Tại sao lại tăng nhanh như vậy, lẽ nào nàng ta dùng linh đan thượng phẩm sao?”
“Không rõ nữa .”
“Nói như vậy, ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng ta?”
Hắc Dương gật đầu.
Hắc Tuyển Dực híp mắt lại, trong lòng đã có tính toán khác.
Ban đêm, Ô Nhược tắm gội xong, không thấy Hắc Tuyển Dực ở trong phòng, cho rằng hắn là đang đọc sách thư phòng , liền đến trên giường ngồi xuống. Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Tuyển Dực mới trở về phòng.
“Lần này muốn giết chết Ô Úy Tuyết chỉ sợ là không dễ đâu.”
Ô Nhược mở hai mắt, nghi hoặc nói: “Lúc trước không phải ngươi đi tìm Ô Úy Tuyết đấy chứ?”
Hắc Tuyển Dực thần sắc nghiêm trọng: “Trong sân của nàng ta bày bố một trận pháp lớn, đến ta cũng không xông vào được.”
Hắn vừa tới Ô gia tìm Ô Úy Tuyết, chưa kịp tiến vào trong sân đã bị trận pháp đẩy ngược trở lại. Sau đó hắn dùng một nửa linh lực nhưng cũng không thể nào phá vỡ được một góc của trận pháp. Vì không muốn những người khác chú ý nên rời khỏi Ô gia luôn.
“Trận pháp lớn này chẳng lẽ là do Ô Thần Tử bố trí cho nàng ta?”
“Không phải.” Hắc Tuyển Dực vô cùng chắc chắc nói: “Ô Thần Tử không có được năng lực như này.”
Ô Nhược: “……”
“Sau lưng Ô Úy Tuyết chắc chắn có cao nhân tương trợ,về sau chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.”
Hắc Tuyển Dực nhăn mày, hiện tại chỉ dựa Quỷ tộc để bảo vệ Ô Nhược chắc chắn là không ổn
Hắn lấy Tiên Khí từ trong túi ra, để vào tay của Ô Nhược:“Còn nhớ rõ chú ngữ ta dạy ngươi không?”
Ô Nhược nắm chặt Tiên Khí: “Đến Tiên Khí cũng phải lấy ra dùng, người đó thực sự lợi hại như vậy sao
“Có thể bố trí được trận pháp kia, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.”
“Vị cao nhân này là ai chứ?”
Ô Nhược càng ngày càng thấy trong lòng bất an.