Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Dù cho chân tướng như thế nào, việc Ma đế đã lập gia thất là sự thật không thể chối cãi được. Hơn nữa, từ sau khi Ô Nhược nói với Ma đế những lời đó, hắn cũng không còn xuất hiện nữa. Ô Trúc cũng dần dần khôi phục lại dáng vẻ cười cười nói nói lúc trước. Ô Tiền Thanh và Quản Đồng vô cùng vui mừng với việc hắn có thể bước ra khỏi đoạn tình cảm này, nhưng chỉ có Ô Nhược biết trong lòng Ô Trúc vẫn nghĩ tới ma đế. Bởi vì nếu như thật sự thích một người, không phải nói muốn buông xuông là có thể buông ra ngay được.
Mùng một tháng mười một là ngày diễn ra hội đấu giá. Bởi vì Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược không đi đến đó, vậy nên Ô Hi cùng với mấy người Ô Tiền Thanh cũng không có có hứng thú với hội đấu giá cho lắm, mọi người đều ở trong nhà. Chỉ có Hắc Tuyển Đường với Dạ Ký mang theo Đản Đản bức bối trong người vì ở nhà quá nhiều, sáng sớm ra đã đi đến hội đấu giá rồi.
Tới giờ cơm trưa, Đản Đản cùng với mấy người Hắc Tuyển Đường mới vui vẻ trở về Hắc phủ.
Ô Nhược trông thấy vẻ mặt tươi cười của bọn họ, đoán rằng mấy người họ nhìn trúng được thứ mình thích rồi: “Các ngươi nhìn trúng thứ gì vậy.”
Hắc Tuyển Đường ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Không nói cho ngươi biết.”
Nhưng ngay sau đó, Đản Đản lại bán đứng hắn: “Tứ thúc nhìn trúng một chiếc trâm cài.”
“……” Hắc Tuyển Đường buồn bực xoa khuôn mặt béo tròn của Đản Đản: “Còn nói muốn thay ta giữ bí mật cơ mà? Hửm? Cha ngươi vừa hỏi một cái, ngươi đã bán đứng ta rồi? Giữa chúng ta rốt cuộc có còn tình chú cháu không hả? Vừa nãy ngươi còn ăn đồ ta mua cho, bây giờ lại muốn hết nợ sao?”
Đản Đản cười khanh khách như tiếng nhạc.
Ô Nhược khó hiểu nhìn hắn một cái: “Một chiếc trâm cài có gì mà không thể nói chứ?”
Hắc Tuyển Đường cười ngốc nghếch, trộm nhìn về phía Ô Hi một cái, vội vã chuyển sự chú ý của mọi người sang thứ khác: “Dạ Ký có được thần linh đan cực phẩm rồi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Ký.
Dạ Ký chủ động lấy thần linh đan cực phẩm ra.
Ô Trúc và Ô Tiền Thanh tiến lên trước xem xét, ngoại trừ màu sắc và linh khí không giống ra, thực chất khác biệt không lớn so với những loại đan dược khác.
Đợi mọi người xem hết, Ô Nhược mới cầm lấy cẩn thận quan sát, xem xét màu sắc và mùi vị thì giống với viên thần linh đan cực phẩm mà hắn từng uống. Chỉ là không biết bên trong đan dược có vấn đề gì không thôi.
Hắc Tuyển Dực cũng bước tới quan sát.
Dạ Ký thấy bọn họ xem xét đan dược nhiều lần liền hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không thấy có vấn đề, ngươi chỉ mua một viên thần linh đan cực khẩu thôi sao?”
“Ừ.”
Hắc Tuyển Đường nói: “Đại tẩu, ngươi không tới hội đấu giá , căn bản không biết thần linh đan cực phẩm có bao nhiêu người muốn tranh cướp đâu. Chỉ một viên thần linh đan này thôi mà Dạ Ký đã tốn hết hai ngàn vạn lượng bạc đấy.”
Cức Hi hừ nhẹ: “Lãng phí tiền của.”
Dạ Ký liếc hắn một cái, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bản thân sẽ cất giữ thần linh đan cực phẩm, chờ sau này Cức Hi đồng ý sẽ lấy đan dược ra dùng.
“Chủ tử, phu nhân, bên ngoài có người tìm Dạ Ký công tử.” Hộ vệ gác cổng bẩm báo.
Dạ Ký nghi ngờ: “Hắn có nói mình là ai không?”
“Hắn bảo ta giao thứ này cho ngươi.”Hộ vệ gác cổng đưa một tấm lệnh bài cho Dạ Ký.
Dạ Ký nhận ra lệnh bài, nói với mấy người Cức Hi: “Là người của bổn tọa.”
Hắn cùng hộ vệ gác cổng đi ra ngoài. Một lát sau, hắn trở về với vẻ mặt nghiêm trọng: “Bổn tọa cần phải trở về Ma tộc một chuyến, thời gian không xác định.”
Cức Hi hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Dạ Ký nhíu mày: “Ma tộc có người làm phản, ma đế gọi bổn tọa cấp tốc trở về Ma tộc.”
Tim của Ô Trúc nảy lên một cái, sốt ruột hỏi: “Sự việc nghiêm trọng lắm sao?”
“Chắc hẳn rất nghiêm trọng. Bằng không sẽ chẳng triệu hồi bổn tọa về đâu.”
“Vậy……” Ô Trúc muốn nói thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cười khổ. Hiện tại hắn đã không còn quan hệ gì với U Diệp nữa , việc gì phải lo lắng cho hắn như vậy. Cứ cho rằng hai người còn ở bên nhau đi, thì với năng lực của hắn, không chỉ không giúp được cho U Diệp mà còn liên lụy đến hắn nữa .
Ô Nhược vỗ bả vai của Ô Trúc, trấn an hắn không cần lo lắng quá.
“Bổn tọa không trở về đó nữa.”Cức Hi ném lệnh bài của hắn cho Dạ Ký: “Người của bổn tọa tạm thời giao cho ngươi sắp xếp.”
Hiện tại năng lực của hắn không bằng một nửa so với trước, trở về cũng đồng nghĩa với việc đi tìm cái chết
“Ừ.”Dạ Ký không khách sáo cất lệnh bài vào trong ngực: “Đi thôi.”
Hắn vừa rời đi, Ô Trúc liền hỏi Cức Hi: “Có người làm phản sẽ ra sao?”
Cức Hi nói: “Giống với Nhân tộc các ngươi thôi, sẽ xảy ra một trận đấu ác liệt.”
Ô Trúc: “……”
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng nhìn ra nhi tử lo lắng cho công chúa Ma tộc, bất giác liếc nhìn nhau.
Ô Nhược an ủi hắn: “Đừng lo lắng.”
Ô Trúc gật đầu: “Ừ.”
“Lục cục lục cục” Chiếc bụng nhỏ của Đản Đản đúng lúc phát ra tiếng.
Hắc Tuyển Đường trừng mắt: “Này cháu của ta, không phải trước khi trở về ngươi đã ăn năm cái bánh bao lớn sao? Nhanh như vậy đã đói bụng rồi?”
Đản Đản ấm ức nhìn hắn.
Quản Đồng cười nói: “Ăn cơm thôi.”
Ô Trúc và Cức Hi không có tâm tình ăn cơm, tùy ý ăn hai miếng rồi về phòng.
Ăn cơm xong, Hắc Tuyển Đường nhân cơ hội Ô Hi ở trong hậu viện một mình, vội vàng nhét cây trâm mình nhìn trúng vào tay của Ô Hi: “Tiểu nha đầu, tặng ngươi này.” Không đợi Ô Hi kịp phản ứng lại, Hắc Tuyển Đường đã chạy mất tăm mất tích rồi.
Hắc Tín trông thấy một màn như vậy, buồn cười nói: “Đúng là hiếm có, tứ thiếu gia cũng có ngày thẹn thùng như vậy sao.”
Hắc Càn nói:” Hẳn là ngài ấy sợ bị từ chối đấy.”
“Tứ thiếu gia nhà chúng ta tốt như vậy, ai sẽ từ chối ngài ấy chứ.”
Ở trong mắt Hắc Tín, chỉ cần là thiếu gia tiểu thư của Hắc gia thì đều là người tốt cả.
Ô Hi mở hộp ra, nhìn thấy pháp khí có hình dạng trâm cài tóc, đơn giản lại không mất mỹ quan, cô nương nào cũng sẽ thích nó thôi.
Cô cười ngượng ngùng, nhìn theo hướng Hắc Tuyển Đường vừa rời đi, nét mặt có chút do dự đóng chiếc hộp lại, quyết định tìm cơ hội thích hợp để trả lại cho Hắc Tuyển Đường.
Hắc Càn cong môi: “Xem ra không thành công rồi.”
Hắc Tín vỗ hắn một phát: “Tên nhóc chết tiệt, tứ thiếu gia bị người ta từ chối, tại sao ngươi còn vui vẻ như vậy?”
Hắc Càn trợn tròn mắt. Hắn vui vẻ vì bản thân đã đoán trước được kết cục chứ có phải vì Ô Hi từ chối Hắc Tuyển Đường đâu. Ô Hi là một cô nương tốt, hắn cũng hy vọng Hắc Tuyển Đường thành đôi với nàng. Chẳng qua tính tình Hắc Tuyển Đường trẻ con thật, căn bản không thích hợp với một cô nương cởi mở như Ô Hi.
“Hắc Càn vì gì mà vui vẻ vậy?”
Ô Nhược chuẩn bị về hậu viện để nghỉ ngơi, nghe được câu nói của Hắc Tín liền tò mò hỏi một câu.
“Không có gì.” Hắc Tín cười híp cả mắt.
Hắc Tuyển Dực nhìn bọn họ, kéo Ô Nhược trở về sân của hai người. Kế tiếp, Hắc Dương xuất hiện trước mặt bọn họ : “Chủ tử, phu nhân, Thái Tử sai ta nói với hai người, Đế Quân đã hạ chỉ ban hôn cho chủ tử, bây giờ thái giám tổng quản đang cầm thánh chỉ trên đường tới Hắc phủ.”
Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nheo mắt lại.
Trong mắt Ô Nhược bùng lên lửa giận: “Lúc trước Đế Quân không phải luôn nói sẽ không đồng ý sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi ý kiến?”
Khoảng thời gian này, Ô Thần Tử thi thoảng lại đến trước mặt Đế Quân xin thánh chỉ, Đế Quân đều lập tức từ chối hắn. Hơn nữa, Đế Quân mới từ chối Ô ThầnTử hôm qua mà, tại sao hôm nay lại đột nhiên đồng ý ban hôn. Chẳng lẽ Ô Thần Tử thành công sử dụng thuật đọc tâm với Đế Quân sao ?
“Thái Tử nói, khi đó Đế Quân đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên vô duyên vô cớ nói phải chỉ hôn cho chủ tử và Ô Úy Tuyết. Có lẽ người bị khống chế thật, nhưng kẻ khống chế Đế Quân tuyệt đối không phải là Ô Thần Tử. Hiện tại Thái Tử vô cùng lo lắng người khống chế Đế Quân sẽ tiếp tục ra tay.”
Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược cũng cảm thấy Ô Thần Tử không có khả năng đó. Nếu như hắn có bản lĩnh khống chế Đế Quân thì đã sớm khiến ngài truyền lại đế vị cho Nhị hoàng tử thôi.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến vị cao nhân đã cứu giúp Ô Úy Tuyết.
Ô Nhược giận dữ: “Người này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn luôn giúp đỡ Ô Úy Tuyết?”
Y cảm thấy người trợ giúp Ô Úy Tuyết nhằm vào y, bất giác nhớ lại những điều mà y mơ thấy trong thời gian gần đây. Chẳng lẽ người giúp đỡ Ô Úy Tuyết có quan hệ với sư phụ của Nguyễn Trì Tranh?
Hắc Dương chau mày “Thái Tử còn nói, nếu chủ tử và phu nhân kháng chỉ sẽ bị chém đầu. Chủ tử, ngài có muốn thuộc hạ phái người giết chết tên thái giám truyền thánh chỉ không?”
Chỉ cần giết chết tên thái giám truyền thánh chỉ, thánh chỉ sẽ không đến được Hắc phủ.
Ô Nhược trầm giọng nói: “Giết chết một tên thái giám, rồi sẽ có một tên thái giám truyền chỉ khác thôi.”
Hắc Dương nói: “Ít nhất có thể kéo dài thời gian giúp chủ tử và phu nhân nghĩ ra biện pháp để giải quyết chuyện này.”
Hắc Tuyển Dực hơi chau mày: “Nếu Đế Quân thật sự bị người cứu Ô Úy Tuyết khống chế, vậy có khả năng người này sẽ đi theo bảo vệ thái giám truyền chỉ tới Hắc phủ, muốn giết chết tên thái giám này có lẽ không dễ dàng đâu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hắc Dương không thích Ô Úy Tuyết, cũng không muốn nữ nhân độc ác này tiến vào cổng của Hắc Phủ
Ô Nhược liếc nhìn Hắc Tuyển Dực.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thánh chỉ đã tới Hắc phủ.
Tất cả mọi người đều phải ra ngoài tiếp chỉ.
Thái Giám truyền chỉ tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nghe nói chủ nhân của Hắc phủ Hắc Tuyển Dực phẩm mạo phi phàm, huyền thuật hơn người, nhưng mới chỉ có nam thê bên giường hầu hạ, Trẫm biết được mà lo lắng. Nay nữ nhi của Thái sử lệnh Ô Dung Thúc-Ô Úy Tuyết trưởng thành phóng khoáng, hiền lành đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, đã đến lúc phải lập gia đình, lựa chọn hiền phu xứng đôi. Vừa hay Hắc Tuyển Dực đang cần một hiền thê, đúng là một đôi trời sinh với Ô Úy Tuyết. Để tác hợp cho đôi trai tài gái sắc, ta ra chiếu cho Ô Úy Tuyết đính hôn với Hắc Tuyển Dực làm bình thê. Tất cả lễ nghi giao cho nhà trai xử lý, chọn ngày mùng mười tháng mười một làm ngày tốt để thành hôn.”
Không gian im ắng như tờ.
Mọi người không dám tin Đế quân thật sự ban hôn cho Hắc Tuyển Dực.
“Không……” Ô Hi muốn nói câu gì đó, liền bị Ô Tiền Thanh cầm áo kéo mạnh, ngăn không cho nàng lên tiếng nói chuyện.
Thái giám truyền chỉ nhìn Hắc Tuyển Dực nói: “Hắc Tuyển Dực, ngươi còn không mau tiếp chỉ đi?”
Ô Nhược đứng phắt lên chạy về hậu viện, Hắc Tuyển Dực lập tức đuổi theo.
Một người mặt toàn vết lở loét cùng với một nam nhân dáng vẻ dung tục đi đến trước mặt công công truyền chỉ, một bên trộm nhét vào tay công công một túi bạc, một bên tiếp nhận thánh chỉ: “Công công, vất vả rồi, có muốn vào trong uống ly trà không?”
Thái giám truyền chỉ thấy mấy người sắc mặt không tốt, liền từ chối i: “Không cần, chúng ta còn phải về cung phục mệnh.”
“Vậy công công đi thong thả.”
Thái giám truyền chỉ ra khỏi Hắc phủ, đi đến cạnh một chiếc xe ngựa , nhỏ giọng nói: “Ô Tiểu thư, thánh chỉ truyền xong rồi.”
Người ở trong xe chính là Ô Úy Tuyết, nàng ta thấp giọng hỏi: “Ô Nhược phản ứng như thế nào?”
Thái giám truyền chỉ cười híp cả mắt : “Y tức giận đến mức quay người bỏ đi luôn.”
Để không khiến cho Ô Úy Tuyết mất hứng, hắn lược bớt chuyện Hắc Tuyển Dực đuổi theo Ô Nhược.
Ô Úy Tuyết ồ một tiếng: “Chỉ mới nhận thánh chỉ thôi mà đã tức như vậy rồi. Chẳng phải nếu thấy ta gả vào đó sẽ tức chết sao.”
Nếu được như vậy thì đúng với ý nàng ta quá.
Thái giám truyền chỉ lấy lòng: “Y sao có thể so sánh với Ô Tiểu thư được. Trong mắt của nô tài, cùng lắm y chỉ là một nam sủng mà thôi, sao sánh được với Ô tiểu thư thân phận tôn quý chứ.”
Ô Úy Tuyết nghe thấy lời này vô cùng đắc ý, liền sai tỳ nữ Chi Đào thưởng cho thái giám truyền chỉ một túi bạc.
Thái giám truyền chỉ có được bạc, vô cùng vui vẻ hồi cung phục mệnh.
Ô Úy Tuyết nhìn cổng lớn của Hắc phủ, cười lạnh một tiếng. Chín ngày nữa thôi, nàng ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của phủ đệ này.
Chuyện nhận được thánh chỉ khiến Hắc phủ rối loạn hết cả lên.
“Đế Quân này ăn no quá không có chuyện gì làm hay sao, vậy nên mới tùy tiện hạ chỉ ban hôn cho người khác?” Ô Hi không thể kìm nén được cơn giận “Đế Quân còn khen Ô Úy Tuyết trưởng thành phóng khoáng, hiền lành đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng nữa, mắt hắn bị mù hay sao? Toàn bộ Hoàng Đô Thành này ai không biết Ô Úy Tuyết là một nữ nhân ác độc,chỉ cần thấy người khác xinh đẹp hơn so với nàng ta, liền dùng nước hóa dung để hủy hoại dung mạo người đó. Nhị ca ta nhìn xinh đẹp như vậy, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đâu.”
“Ngươi nói chuyện nhỏ tiếng một chút.” Ô Tiền Thanh trầm mặt: “Những lời này mà truyền tới tai Đế Quân, cả đám chúng ta sẽ bị chém đầu đó.”
Ô Hi tức giận dậm chân: “Ta thấy giận không chịu được. Tình cảm giữa Nhị ca và Dực ca thắm thiết như thế, Đế Quân lại muốn phá hoại tình cảm của người khác, còn đẩy cho Dực ca nữ nhân ghê tởm như vậy nữa”
Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Đế Quân đã hạ chỉ rồi, dù có tức giận đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể kháng chỉ được.”
Hắc Tuyển Đường thật sự không hài lòng với việc Đế Quân tùy tiện hạ chỉ ban hôn, cầm thánh chỉ nhìn qua một lượt, tức giận đến mức ném nó vào người nhận thánh chỉ: “Đại ca sẽ không cưới nàng ta, trong tộc chúng ta không cho phép cưới hai vợ.”
“Nhưng đã nhận thánh chỉ rồi, nói không cưới là không cưới được sao?” Ô Hi cả giận: “Nếu Ô Úy Tuyết gả vào Hắc phủ, nơi này chắc chắn sẽ bị nàng ta làm cho chướng khí mù mịt mất.”
Nếu thật sự có ngày như vậy, nàng ta cùng với cha mẹ chắc chắn sẽ dọn ra khỏi nơi này, mang theo cả nhị ca đi cùng nữa
Hắc Tuyển Đường không kìm được cơn giận: “Đế Quân này đúng là có bệnh, đại ca ta thích nam nhân, làm sao cứng với nữ nhân được. Người của Ô gia đầu óc cũng không bình thường chút nào, biết rõ đại ca ta thích nam nhân, còn muốn gả Ô Úy Tuyết sang đây, vậy chẳng phải sẽ khiến Ô Úy Tuyết phải giữ trinh tiết cả đời sao? Gả nàng ta vào đây là có ý gì chứ?”
Ô Hi: “……”
Ô Tiền Thanh: “……”
Ô Trúc sắc mặt nghiêm trọng, hắn cũng không muốn thấy đệ đệ của mình phải chia sẻ chồng với người khác: “Nhân cơ hội vẫn còn chưa thành thân, chúng ta phải nghĩ biện pháp khiến Đế Quân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.”
Quản Đồng lo lắng: “Ta phải đi xem Tiểu Nhược chút đã, hy vọng nó không tức đến mức ngất đi như lần trước.”
“Mẫu thân, con đi với người.”
“Ừ.”
Quản Đồng cùng với mấy người Ô Hi đến sân của Ô Nhược, ở xa đã nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đang ngồi trong đình, Ô Nhược đang ngồi trên đùi ôm chặt lấy cổ hắn. Bởi vì hai người quay lưng về phía bọn họ, cho nên không nhìn rõ biểu cảm. Có điều mọi người cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh giữa hai người bọn họ.
“Nhị ca cùng với Dực ca đáng thương quá.” Ô Hi đau lòng.
Ô Trúc nói: “Mẫu thân, chúng ta tạm thời không nên quấy rầy bọn họ thì hơn.”
Ô Hi nói: “Nếu trên đời này không có Ô Úy Tuyết thì tốt quá.”
“Được.”
Hắc Tuyển Đường híp híp mắt: “Chỉ cần phái người giết Ô Úy Tuyết là sẽ ổn thôi.”
Ô Tiền Thanh vội vàng ngăn cản “Tuyển Đường, ngươi đừng làm bậy.”
“Tứ thiếu gia, người đừng làm náo loạn thêm”Hắc Dương và Hắc Âm đứng phía sau lên tiếng: “Hiện tại Ô Úy Tuyết là thuật sư cấp 8, muốn giết nàng ta không phải là chuyện dễ dàng, huống chi sau lưng nàng ta còn có cao nhân tương trợ, muốn hạ sát nàng ta cực kỳ khó.”
Ô Tiền Thanh khuyên nhủ: “Vẫn nên chờ Tuyển Dực và Tiểu Nhược bình tĩnh lại, chúng ta cùng nhau bàn bạc xem giải quyết chuyện thánh chỉ như thế nào.”
Mọi người đều gật đầu, nhưng không ngờ đến giờ cơm chiều, Hắc Tuyển Dực lại dặn dò Hắc Tín bố trí hỉ đường.
Dẫu biết là kế tựu kế, nhưng mà phải đi bố trí hỉ đường thế này thật là đau lòng