Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Lương Cảnh Tu đợi mãi mà không thấy hắn hé răng, dứt khoát nhắn qua một tin: “Cậu không giải thích, tôi chỉ có thể xem là cậu đang cam chịu.”
Quý Thiếu Yến đọc xong tin nhắn, thấy vậy thì nhắn lại một chữ: “Ừ.”
Hắn không muốn nói ra, nhưng hiện giờ sơ hở quá nhiều, căn bản muốn giấu cũng không được.
Lần đầu tiên tỉnh dậy hắn đã phát điên, lần thứ hai tỉnh dậy là gửi hoa cho Chu Lê trong game, sau đó còn vì Chu Lê mà bị đánh cho gãy cổ chân, Cảnh Tu và Tiểu Nhan nếu như không biết “Lê” và “Chu Lê” là ai thì tốt rồi, hiện tại đã biết, khó có thể tránh khỏi suy đoán một chút. Đặc biệt khi hắn tỉnh dậy còn nghe Cảnh Tu nói về một cái hotsearch, chỉ cần liên tưởng một chút về thời gian hắn mở mắt và lúc con Husky bị thương kia, chắc chắn có thể suy đoán ra, hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Ý cười trong ánh mắt Lương Cảnh Tu tan biến, hỏi: “Tiểu Dương lại giở trò quỷ à?”
Quý Thiếu Yến nói: “Còn có thể là ai?”
Lương Cảnh Tu ngẫm lại có một khoảng thời gian Tiểu Dương ở ngay dưới mí mắt bọn họ tìm chó, đột nhiên chửi thề một tiếng.
May mắn mà có Chu Lê, nếu không lúc ấy Tiểu Dương tráo đổi A Yến trở về, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng được. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao A Yến lại động tâm rồi, đây chính là quá trình sớm chiều trải qua sinh tử cùng nhau.
Hắn hỏi: “Thằng nhóc đó làm như thế nào?”
Quý Thiếu Yến đơn giản kể lại về sóng điện não cho hắn nghe.
Nghe xong khuôn mặt của Lương Cảnh Tu cũng trầm lại, hắn biết A Yến không định nói chuyện này cho ông nội Quý.
Bởi vì có nói cũng vô dụng, ông nội Quý có biết thì cũng đâu làm được gì? Nhiều lắm cũng chỉ nổi trận lôi đình đánh Tiểu Dương một trận, nhưng cũng không thể đánh chết thằng nhóc đó được, điều này không phù hợp với cách báo thù của A Yến.
Hắn nheo mắt lại: “Cậu nghĩ ra cách gì chưa?”
Quý Thiếu Yến hơi mỉm cười, biểu tình vô cùng dịu dàng: “Tôi sẽ không để cho nó dễ dàng như vậy nữa, phải xin lỗi chú của hắn đã dày công nghiên cứu ra cái này.”
Lương Cảnh Tu đại khái đoán được như thế, ý cười trong mắt quay trở về, nói: “Tôi giúp cậu.”
Quý Thiếu Yến “Ừ” một tiếng: “Không có việc gì thì cúp máy đây.”
“Từ từ còn có việc,” Lương Cảnh Tu vội vàng ngăn hắn lại, chần chờ một lát nói, “Tình yêu nhỏ của cậu nói rằng cậu ta có hai nhân cách, chuyện này cậu có biết không?”
Quý Thiếu Yến nói: “Biết.”
Lương Cảnh Tu nói: “Vậy…”
Quý Thiếu Yến nhẹ giọng nói: “Dù sao thì cậu ấy cũng là người của tôi.”
Hắn đương nhiên biết có khả năng một ngày nào đó Chu Lê sẽ biến mất, nhưng hắn không tiếp nhận sự thật đó, nếu thực sự có một ngày như thế, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đưa Chu Lê trở về một lần nữa.
Lương Cảnh Tu nghĩ đến tính cách này của A Yến, có vẻ hơi lo lắng kết cục sẽ rất bi thảm.
Nhưng đổi lại là hắn, nếu như hắn đối mặt đến tình huống này, chỉ sợ hắn cũng sẽ nổi điên. Hắn trầm mặc một chút, không thảo luận về cái đề tài nghiêm túc này nữa, tò mò hỏi chuyện khác: “Golden nhỏ mà cậu ấy nuôi kia, nó được nuôi từ trước à?”
Quý Thiếu Yến mỉm cười: “Cậu có phải muốn hỏi tôi rằng tôi và con chó đó cùng ăn ăn uống uống, buổi tối thì rúc cùng một cái lồng, có đúng không?”
Lương Cảnh Tu cười tủm tỉm, giọng điệu vô tội: “Làm gì có chứ, tôi thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Quý Thiếu Yến mắt điếc tai ngơ: “Không có, tôi và Chu Lê ngủ cùng một chiếc giường.”
“Ồ…” Lương Cảnh Tu nghe được thì xúc động, thầm nghĩ khó trách vị đại gia kia liều mạng như thế, nói, “Cậu ta chắc chắn là rất thích cậu.”
Cậu ấy đương nhiên là thích tôi, nhưng cuối cùng cũng tặng tôi cho người ta.
Rõ ràng nói không nuôi chó, rõ ràng bảo không cần kiêng kỵ Lâm gia, nhưng vẫn nhận chăm sóc con Golden nhỏ này.
Quý Thiếu Yến không muốn thừa nhận hắn đang so sánh lúc hắn còn là một con Husky so với Golden nhỏ kia, càng không muốn tưởng tượng Chu Lê tiếp tục cô lập với thế giới này, hình ảnh cậu dành toàn bộ sự yêu thương lên trên người con Golden nhỏ kia, hỏi: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Lương Cảnh Tu nghe câu trả lời này thì hiểu hắn không muốn hàn huyên nữa.
Tuy rằng hắn rất tò mò chuyện của A Yến và Chu Lê, nhưng chuyện này quá riêng tư rồi, cho nên thức thời mà cúp điện thoại.
Quý Thiếu Yến lôi tấm ảnh chụp của Chu Lê ra nhìn, ánh mắt rơi vào một thứ gì đó trên người Chu Lê, không vui chút nào, hận không thể đóng gói Chu Lê lại giao đến bên cạnh hắn ngay lập tức.
Golden nhỏ hoàn toàn không biết chính mình bị ghét bỏ.
Lúc này nó vô cùng vui vẻ theo chủ nhân về nhà.
Chu Lê nuôi chó có một thói quen, lấy khăn lông nhỏ cẩn thận lau chân của nó, tỉ mỉ lau sạch bốn cái móng vuốt, rồi để nó tự mình chơi, lên lầu tiếp tục vẽ.
Trong quá trình này cậu còn mở ra một bong hoa, thuận tay cho Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến vô cùng hài lòng.
Cứ như thế hắn và Chu Lê đã tặng cho nhau hai bông, Chu Nhị kia tuy rằng có năm bông, nhưng Chu Lê mới chỉ tặng cho hắn có một bông, so ra thì giá trị tình cảm Chu Lê dành cho hắn vẫn cao hơn.
Hắn cảm giác được cảm xúc khó chịu trong lòng đã tiêu tan đi không ít, cố gắng ghép những thứ hai người đã vẽ lại, sau đó vào trong nhóm chat, gửi cho mấy người trong kia để theo kịp tiến độ.
Tinh thần chiến đấu của mọi người tăng cao, cuối cùng thì trước 12 giờ đêm đã vẽ xong bức tranh. Quý Thiếu Yến sửa lại một chút, gửi kết quả cuối cùng cho bọn họ, đồng thời thông báo cho những người chơi khác, đưa cho họ một cái địa chỉ, những người này đã sớm mỏi cổ chờ đợi tin tức, thấy thế thì sôi nổi chạy tới tải hình ảnh xuống.
Lúc này Quý Thiếu Yến đang ở trung tâm của con cá trong thái cực trận.
Hắn đi đến một điểm, thấy nơi này không có cái rương nào, cho nên không nhanh không chậm chạy tới đầu bên kia, rất nhanh đã phát hiện một cái rương gỗ đã được mở ra, ấn thử một chút, nháy mắt đã đến được tầng thứ tư.
‘Hệ thống’ chúc mừng người chơi ‘Quý thiếu’ tiến vào tầng thứ tư.
Hắn thầm nói quả nhiên, nhanh chóng thông báo.
Quý thiếu: Con cá ở giữa thái cực kia là điểm mấu chốt, bên trong có chỉ có một cái rương, đã bị Tháng Ba mở ra rồi. Mọi người chỉ cần ấn ấn nó là có thể đến được tầng thứ tư, Tháng Ba kia chắc là được đưa đến đó vào lúc vừa vượt qua tầng thứ ba, cho nên mở cái rương là có thể qua tầng.
Mọi người đều hâm mộ, có người thì ghét bỏ.
Lúc trước cô ta mở rương thì rớt ra mấy món đồ hiếm, vừa vượt qua tầng thứ ba thì được đã được đưa đến cái điểm này rồi, cái vận khí đó quả thực quá may mắn.
Đám fan não tàn liên tục kêu ngao ngao, điên cuồng mà thổ lộ với nam thần.
Nam thần của bọn họ đúng là quá lợi hại, nếu không có hắn, bọn họ rất có thể ở mãi tầng này, ây ya, tại sao trên đời này lại có một người vừa dịu dàng, vừa thông minh, lại vừa đẹp trai như thế chứ!
Nhưng mà mọi người kích động thì kích động, cũng có người đã phát hiện ra vấn đề.
Trịnh Tam: Những gì anh nói tôi đều hiểu, nhìn qua bức tranh tôi cũng có thể hiểu, nhưng hiện tại tôi đang ở đâu!
Lưu Tiểu Duy: Tôi cũng muốn biết, cho dù có bản đồ, có được hướng dẫn nhưng không biết phương hướng mình đang ở đâu thì cũng vô dụng QAQ
Quý thiếu: Cái này tôi không giúp được, mấy người thấy cái rương nào được mở ra thì ấn thử đi.
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Những người không rõ phương hướng điên cuồng chạy đi ấn rương.
Chu Lê nhìn bọn họ thảo luận ra cái này không được cái kia cũng không xong, nhịn không được cho bọn họ một lời khuyên.
Lê: Ấn gì thì cũng cần chú ý, miễn cho mấy người vẫn luôn ở ngoài vòng tròn mà di chuyển, chạy qua chạy lại hết 1 vòng, kết quả mấy người chính mình còn không biết.
Trịnh Tam: Mi câm miệng lại cho ta, đừng có quạ đen!
Lê: Ta chỉ là có hảo tâm muốn nhắc nhở các ngươi.
Trịnh Tam: Cút sang một bên đi, những lời tốt đẹp mà mi nói ra giống như hòn bi của con chuột Hamster vậy.
Cảnh thiếu: Ha ha ha ha ha
Lê: Mi cứ nói như thế thì ta cũng chẳng còn biện pháp nào.
Chu Lê nói xong thì đi tới vị trí trung tâm, nhẹ nhàng tìm được cái rương, trở thành người chơi thứ ba tiến vào tầng thứ tư.
Xem như tay phá game mobile cũng qua được tầng rồi, bởi vì muốn qua được tầng thứ năm người chơi phải có đủ điều kiện.
Cậu nhìn thấy mê cung ở phía trước có một cái màn hình đến người thời gian, hiện tại là 20:04 phút, cậu tính toán đơn giản một chút, phát hiện đó là 8 giờ tối ngày mai, vì thế nhấp vào bảng mô tả quy tắc.
Tầng thứ tư áp dụng hình thức thi đấu tổ đội, có hai cách để mở ra, một là đủ 10 người chơi nó sẽ mở, hai là nó tự bắt đầu sau khi kết thúc thời gian đếm ngược. Vị Vệ lão gia kia hẳn là tính toán tất cả các khả năng, ước chừng thời gian bọn họ đánh đến nơi này, cho nên mới giới hạn thời gian, tỏ vẻ quá hạn thì không vào được nữa.
Nếu như không có Quý Thiếu Yến, chắc chắn khi thời gian kết thúc cũng không đủ 10 người tiến vào.
Nhưng Quý Thiếu Yến một khi đã xuống tay, cùng với những người chơi năng nổ cùng nhau làm ra bản đồ, phỏng chừng rất nhanh có thể gom đủ 10 người.
Quý Thiếu Yến nói lại quy tắc tầng thứ 10 cho bọn họ, trên kênh thế giới lập tức gào khóc đến long trời lở đất, trước mắt thì cứ để cho bọn họ ồn ào một trận đi, tuy rằng quan hệ các người với đại gia đây là cạnh tranh, nhưng tốt xấu gì ở bên nhau chơi mấy ngày, thời khắc mấu chốt cũng không thể không đem theo bọn họ được!
Quý thiếu: Cứ như vậy đi, không cần biết có bao nhiêu người đến được tầng thứ tư, đều thống nhất đêm mai 8 giờ online.
Thanh Lâm: Quý thiếu tôi yêu anh!!!
Trịnh Tam: Được, tôi đồng ý.
Lưu Tiểu Duy: Quý thiếu tôi cũng yêu anh!
Đường Tâm Điềm: Tôi cũng thế!
Đạm Nhã Lam: Tôi vừa đến được trung tâm, bây giờ lập tức tiến vào tầng thứ tư, tôi cũng không ý kiến, 8 giờ tối mai gặp lại.
Chu Lê nhìn những lời này nhướng mày, thầm nghĩ tên Quý Thiếu Yến lòng dạ hiểm độc kia không thể nào chu đáo như thế được, thì nghe thấy âm thanh Wechat vang lên, Quý Thiếu Yến nhắn tin qua, bảo cậu đi ngủ sớm một chút.
Cậu suy nghĩ hai giây, hỏi: Có phải anh muốn thức đêm hay không?
Quý Thiếu Yến nhìn tin nhắn này, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói thật: Ừ.
Bởi vì không đáng phải nói dối.
Không rõ được tình huống ở tầng thứ tư, hắn đợt mọi người vào đủ để đánh, nhưng không biết là mất bao lâu, hơn nữa cứ như bọn lính đánh thuê rình mỗi cũng chẳng vui vẻ gì, dù sao cũng dời thời gian lại, chi bằng trực tiếp dời đến 8 giờ đi, biết đâu còn có thể bán được một ân tình.
Hắn nhắn lại: Thức đêm không tốt cho sức khỏe, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Chu Lê biết chắc chắn sẽ như thế này.
Vị thiếu gia kia cũng không sợ mọi người sau lưng hắn lén lút chơi trước, bởi vì nhóm của nhị đại có quy tắc của riêng mình, ngày thường chỉ ngẩng đầu chứ không hề cúi đầu, nếu như đáp ứng rồi, sẽ không nuốt lời. Những người ở trường khác cũng rất ít, trải qua việc được hắn dẫn dắt ở tầng thứ ba, chắc chắn sẽ tin tưởng hắn, không dám phá hủy quy tắc.
Trong lòng cậu không khỏi “Tấm tắc” một tiếng, đáp lại câu “Ngủ ngon”, rồi tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau hắn nghĩ đến Chu Lê và Tống Oanh Thời, chần chờ vài giây, cuối cùng nhắn với hai người vài câu, nói với họ tình huống ở tầng thứ tư, bảo họ đêm nay đánh một trận cuối cùng, đánh qua cửa, trò chơi nhỏ này sắp đóng cửa rồi.
Tang sự của bà nội Tống đã xong, mấy ngày nay Tống Oanh Thời cũng không có hứng thú làm gì cả, cô cũng biết không thể nào xuống tinh thần như vậy được, cho nên đáp lại “Được”.
Chu Lộ Văn gọi điện đến, hỏi cậu trưa nay có muốn đến ăn cơm hay không.
Chu Lê nói: “Ông ấy xuất viện rồi?”
Chu Lộ Văn “Ừ” một tiếng, nói chuyện của Tiền Đa Thụ.
Tình huống của Tiền Đa Thụ không còn nghiêm trọng, thở oxi hai ngày, quan sát ổn là có thể xuất viện.
Gần đâu hai người nói chuyện khá nhiều, ông Chu cũng giúp đỡ tìm cho lão một chuyên gia ở khoa tâm thần, chỉ là người kia không sống trong thành phố, mà là ở tỉnh bên cạnh. Tiền Đa Thụ nghe xong, quyết định tiếp thu ý kiến của Chu Lê về việc thay đổi cuộc sống, tính toán tự mình đi du lịch sẵn khám bệnh, sau đó khi một vài nơi nhìn phong cảnh, tĩnh tâm xem tương lai mình muốn làm cái gì. Chu Lộ Văn vốn định ở bên cạnh xem bệnh cùng lão, nhưng đã bị Tiền Đa Thụ lấy lý do sắp khai giảng cự tuyệt.
Chu Lộ Văn nói: “Ông ấy nói muốn đến công ty xin lỗi cấp trên, chút nữa tớ cùng ông ấy đến đó, chờ ông ấy nói chuyện xong thì đi mua một ít đồ dùng du lịch, giữa trưa thì về nhà nấu cơm, nếu cậu qua đây, cơm nước xong xuôi rồi, buổi chiều ông ấy sẽ xuất phát.”
Chu Lê kinh ngạc: “Đi vội như vậy?”
Chu Lộ Văn bất đắc dĩ: “Ừ, chuyên gia kia sáng mai có mặt ở phòng khám, đêm nay ông ấy chạy tới đó, ngày mai đi xem bệnh.”
Dừng một chút, Chu Lộ Văn bổ sung nói, “Cũng có thể là có chút lo lắng về chuyện ông ấy tự tử ở đây, ông ấy không muốn ở lại chỗ này nghe mọi người bàn tán.”
Chu Lê thầm nghĩ cũng có khả năng đó, vui vẻ mà đồng ý, cúp điện thoại xong thì cũng gọi điện lại cho người nhà, bảo mình về trấn Tương Mãn một chuyến.
Cậu biết Chu Lộ Văn bên kia có xe, nhưng cậu lười qua đó, dù sao cũng không gấp, cho nên lựa chọn ngồi xe bus. Lúc cậu đến nơi, Tiền Đa Thụ và Chu Lộ Văn vừa về nhà không lâu, đang rửa rau trong bếp.
Tinh thần của Tiền Đa Thụ rất tốt, có thể thấy được Chu Lộ Văn gần đây tâm sự cùng lão không ít.
Lão thấy Chu Lê vừa vào cửa, đã vội vàng bảo người ngồi xuống: “Ăn trái cây trước đi, lát nữa cơm sẽ xong.”
Chu Lê ngoài miệng “Ừm” một tiếng, cầm miếng dưa hấu đi tới đi lui trong nhà bếp: “Có cần hỗ trợ không?”
Tiền Đa Thụ nói: “Không cần đâu, hai đứa đều ra ngoài đi, hôm nay cha nấu.”
Chu Lê và Chu Lộ Văn bị đuổi ra ngoài, chỉ có thể nghe lời.
Tiền Đa Thụ rất cao hứng, thành thục nấu cả một bàn đồ ăn, để cho bọn họ lại đây, lấy ra hai cái hộp.
“Bút máy, tặng cho các con mỗi người một cái,” lão duỗi tay đưa cho bọn họ, giống như cũ không biết diễn đạt như thế nào, chỉ đơn giản nói, “Quà khai giảng.”
Chu Lê cười một tiếng, nói: “Cảm ơn.”
Chu Lộ Văn cũng cười nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, nói: “Cảm ơn, con thật sự rất thích.”
Hốc mắt Tiền Đa Thụ hơi hồng hồng, kiềm chế lại, cười nói: “Ăn cơm đi.”
Một bữa cơm vô cùng hài hòa, ấm áp.
Chu Lê âm thầm quan sát, cảm thấy thái độ tích tức này của Tiền Đa Thụ không giống như giả vờ, cho nên cũng không ngăn cản lão muốn đi là đi, chờ sau khi ăn xong giúp lão cầm va ly, cùng Chu Lộ Văn tiễn lão ra xe, dặn dò lão lái xe cẩn thận.
Tiền Đa Thụ nói: “Biết rồi, lái xe đã nhiều năm, cha đến nơi sẽ gọi điện về báo bình an cho hai đứa.”
Chu Lê nhìn lão lái xe đi, đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Hai người quay đầu lên lầu, đơn giản thu dọn lại một ít đồ đạc trong nhà, sau đó rời khỏi trấn Tương Mãn.
Chu Lê nói: “Haizz, cậu nói xem nếu như bà cô lớn kia biết được ông ta từ chức đi du lịch, có khi nào không chỉ luyên tha luyên thuyên vài ba câu, mà là trường kỳ, hay là làm một cuộc liên hoàn call hỏng hết cả điện thoại?”
Chu Lộ Văn nghĩ đến hình ảnh kia, bất đắc dĩ nói: “Tạm thời đừng nói chuyện này cho bà ấy.”
Chu Lê cười ha ha, không nhắc nữa, rất nhanh đã về tới nội thành.
Chu Lộ Văn nghe cậu nhắc, về nhà liền đăng nhập vào game, cuối cùng cũng đến được tầng thứ tư trước 8 giờ.
Đến 8 giờ, những người chơi đến được tầng thứ tư thống nhất online, mở ra cuộc đua cuối cùng.
Lúc mọi người nghe được một tiếng “Ding”, hệ thống tự động phân biệt mức độ hảo hữu, Quý Thiếu Yến và Chu Lê mạnh mẽ trói định, ở cùng một tổ đội.
Quý Thiếu Yến nhìn nhân vật hoạt hình đứng bên cạnh mình, cảm thấy rất vừa lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Quý Thiếu Yến: Sốt ruột mấy ngày này, rốt cuộc cũng có chuyện khiến tôi hài lòng.