Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mức độ hảo hữu càng cao thì có thể cưỡng chế tổ đội.
Mà mức độ hảo hữu tương đồng nhau hoặc bằng 0, sẽ được hệ thống phân tổ tùy ý, những người có hoa nhưng không tặng, đều than khóc kêu gào, trong đó gào to nhất chính là Trịnh Tam.
Trịnh Tam là Nhị đại ở trong này, cho nên hắn đương nhiên không thiếu hoa sứ giả.
Nhưng hắn vẫn có chút không vui, hơn nữa lo lắng nếu như trước đó tìm được đồng đội phù hợp rồi, lỡ như đối phương không tiến vào tầng thứ tư được thì rất uổng phí, bởi vậy nên không tặng ai cả, tính toán đến tầng thứ tư mới tìm người, kết quả hệ thống căn bản không cho người chơi thời gian để lén lút thương lượng, trực tiếp sắp xếp rõ ràng.
Đối với một số ít người tặng hoa cho hắn, một phần nhỏ trong đó là Minh Anh fan, cơ bản ai bọn họ cũng tặng hoa, trọng điểm tập trung ở trên người Quý thiếu, Cảnh thiếu và Tiểu Nhan, một bộ phận khác là những tổ đội có tâm, nhưng bởi vì hắn vượt qua tầng thứ ba quá gian nan, bọn họ cảm thấy hắn khó có thể mà qua cửa được, vì thế đem tặng cho người khác, dẫn tới mức độ hảo hữu với những người đó cao lên, bởi vì không ai cần Trịnh Tam thiếu cảm thấy đây chính là bi kịch.
Nguyên nhân là sau khi lập thành tổ đội, những hoa có trong kho kia tự động được chia cho đồng đội, trong nháy mắt kênh thế giới đều là thông báo tặng hoa, Trịnh Tam giật giật khóe mắt — hắn có tới sáu bông hoa lận đó.
‘Hệ thống’ người chơi ‘Trịnh Tam’ tặng cho người chơi ‘Chu Nhị’một đóa hoa hồng, thích người không cần lý do ‘trái tim’ ‘trái tim’ ‘trái tim’.
‘Hệ thống’ người chơi ‘Trịnh Tam’ tặng cho người chơi ‘Chu Nhị’…
…
Sáu thông báo lần lượt nối tiếp nhau, quả thực là công khai xử tội.
Trịnh Tam: “…”
Chu Nhị: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Kênh thế giới yên tĩnh được một giây, lập tức nổ bình luận.
Lưu Tiểu Duy: Đệt mẹ chụp màn hình!
Cảnh thiếu: Nhanh lên chụp màn hình lại!
Bá Trung Bá: Có khi nào mi luôn đề cập đến hắn ở trên kênh thế giới, cho nên hệ thống liền phân bọn mi ở bên nhau?
Đường Tâm Điềm: Xin hỏi tâm tình của Nhị thiếu lúc này?
Chu Nhị: Tai bay vạ gió*.
Chú thích * Tai bay vạ gió: bất hạnh không biết từ đâu mà ập đến.
Trịnh Tam: Lão tử đây mới có sao đó?!
Chu Lê cười không ngớt tiếng, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: “Vì sao lại phân các cậu ở bên nhau?”
Chu Lộ Văn bất đắc dĩ: “Tớ không biết, chắc là phân bừa không cần suy nghĩ.”
Chu Lê lại cười một tiếng, cảm thấy oan gia đúng là ngõ hẹp.
Quý Thiếu Yến đang cùng cậu Voice chat trên Wechat, hắn nghe được âm thanh vọng ra ở phía bên kia, vì thế hắn biết được cậu và Chu Nhị đang ngồi chung phòng chơi game với nhau, lập tức săn sóc nói: “Để cho cậu ta và Trịnh Tam nói chuyện một chút đi, có lẽ sẽ tốt một chút.” Tránh cho hai người nói chuyện phiếm.
Chu Lê “Ừ” một tiếng, lặp lại lời kiến nghị kia cho Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên nhắn tin riêng với Trịnh Tam, hỏi hắn có muốn voice chat hay không. Đáng tiếc Trịnh Tam đang tức điên người, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Chu Lộ Văn. Chu Lộ Văn cũng tùy ý hắn, không nhắc lại nữa.
Sau khi các tổ đội hỗn loạn xong, những người chơi có năm phút đọc quy tắc của tầng thứ tư.
Tầng này vẫn như cũ là một mê cung, điều khác biệt chính là Vệ lão gia kia rất có sáng tạo, tính toán biến mê cung trở thành đại phú ông. Cứ cách ba phút trên màn hình sẽ hiện ra một thông báo nhắc nhở về việc rút thẻ, thuộc tính cũng là bắt buộc, đến lúc đó mỗi người chơi sẽ được chọn ngẫu nhiên để rút.
Có sáu loại thẻ: Đá lớn, dịch chuyển, yên lặng, tăng tốc, giảm tốc và cảm ơn.
Ngoài ra trên đường còn thiết lập những cơ quan phức tạp, yêu cầu hai người chơi phải hợp tác để vượt qua. Mỗi tầng trong mê cung đều có một lối ra, lối ra đó được thông với tầng thứ năm, qua được tầng thứ năm là có thể qua cửa.
Điều này lý giải vô cùng đơn giản, chính là bạn phải vượt qua mê cung đồng thời phải rút thẻ, để phá giải các cơ quan trong mê cung.
Tổng kết lại chỉ có một câu: Chỉ cần nỗ lực là có thể hoàn thành được.
Mọi người ai nấy vào vị trí của mình, đợi thời gian đếm ngược kết thúc, đồng loạt lao về phía trước.
Ba phút sau, tấm thẻ đầu tiên bắt đầu được rút ra, Chu Lê may mắn trở thành đại diện của bọn họ, vung tay lên, rút ra thẻ đá lớn.
Ngay sau đó, một hòn đá lớn từ trên trời rơi xuống, “Ầm ầm ầm” chặn đường đi của bọn họ lại, năm phút sau mới biến mất, trong lúc đó không thể tham gia rút thẻ được, chỉ có thể đứng im.
Chu Lê: “…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Chu Lê đột nhiên tỉnh táo lại: “Đừng hoảng hốt, giao cho tôi.”
Quý Thiếu Yến nghe xong liền hiểu, sau đó thì nhìn thấy cậu ba hoa trên kênh thế giới.
Lê: Khà khà, vận khí này của tôi đúng thật là may mắn, vị trí ở ngay gần lối ra, vừa bắt đầu đã kết thúc rồi, các vị, đa tạ ‘ôm quyền’.
Tin nhắn vừa lên, Chu Lộ Văn ở bên kia còn chưa kịp cản, Trịnh Tam rút được thẻ dịch chuyển lập tức chọn ID của Chu Lê, bấm sử dụng.
Nháy mắt vị trí của hai bên đã trao đổi, Trịnh Tam đang muốn gửi một dãy tin nhắn “Ha ha ha”, ngẩng đầu lên trước mắt chỉ thấy một hòn đá to.
Trịnh Tam: “…”
Chu Lộ Văn: “…”
Sau khi kiểm tra công dụng của hòn đá, lý trí của Trịnh Tam đã “bang” một tiếng đứt ngay tại chỗ, chính thức chấm dứt quan hệ với tên đầu heo này.
Trịnh Tam: Con mẹ nó mi đúng là cái đồ đáng ghét a a a! Mi có thể đừng làm tổn thương ta nữa có được hay không?!
Lưu Tiểu Duy: Sao vậy?
Trịnh Tam: Cậu ta rút được thẻ đá lớn, lừa gạt ta đổi vị trí với cậu ta!
Tuyền Tỷ:…
Tháng ba:…
Tiểu Nhan:…
Quý Nhị:…
Bá Trung Bá:…
Cảnh thiếu: Ha ha ha ha ha
Đường Tâm Điềm: Á ha ha con mẹ nó bọn ta cũng rút ra thẻ dịch chuyển, vừa định sử dụng, đáng tiếc chậm hơn mi nửa nhịp, bị mi dành trước, nghĩ lại còn phát run đây này.
Trịnh Tam: Mi ra đây cho ta, đừng có mà giả chết với lão tử!
Chu Lê không giả chết, chỉ là cười nhiều quá mà thôi.
Quý Thiếu Yến nghe cậu cười, cũng không nhịn được nhếch môi, cũng không nhắc nhở cậu tiếp tục đi. Nhưng mà Chu Lê không trì hoãn lâu lắm, rất nhanh đã bò dậy, vỗ vỗ bả vai Chu Lộ Văn, nói: “Gặp phải đồng đội heo rồi, ráng nhịn đi.”
Chu Lộ Văn bất đắc dĩ cười, nhắn tin với Trịnh Tam: Rốt cuộc cậu có muốn voice chat hay không đây?
Trịnh Tam thành thật, lần này không dám cự tuyệt nữa, nhéo nhéo mũi.
Sau khi voice chat, câu đầu tiên mà hắn nói chính là: “Mi và cái tên vương bát đản* kia ở cùng nhau đúng không? Bảo hắn đừng giả chết, lăn ra đây cho lão tử!”
Chú thích * Vương bát đản: Tiếng lóng của người Trung, chữ tượng hình của Vương + Bát + Đản ghép lại rất giống một con rùa rụt cổ. Đây là cách nói người Trung gọi một người hèn nhát nào đó.
Lúc này Chu Lê mới nhập tin nhắn, rất nhanh đã hiện lên: Binh bất yếm trá*.
Trịnh Tam xem đến giận dữ, lập tức căn cứ “Ta chơi không được, ngươi cũng đừng nghĩ chơi” nguyên tắc bắt đầu ở công bình thượng phun hắn, muốn cùng hắn chân nhân pk.
Chú thích * Binh bất yếm trá: muốn đánh thắng trận thì phải biết dụ quân địch.
Trịnh Tâm vô cùng tức giận, hắn bắt đầu kêu gào Chu Lê trên kênh thế giới, với châm ngôn: Ta chơi không được thì mi cũng không được chơi, buộc Chu lê phải lộ mặt PK với hắn.
Chu Lê bình tĩnh làm lơ hắn, tranh thủ thời gian cùng Quý Thiếu Yến phá cơ quan.
Chu Lộ Văn nhịn không được nói: “Cậu đúng thật hết nói nổi.”
Trịnh Tam nói: “Không có!”
Chu Lộ Văn nói: “Nếu như cậu sớm đồng ý voice chat cùng tôi, thì cũng không bị cậu ta lừa tới như vậy.”
Trịnh Tam nói: “Ai biết cậu ta lại thâm độc như thế chứ!”
Chu Lộ Văn tốt tính giảng lại đạo lý cho hắn: “Lúc quy tắc được đưa ra, cậu phải suy xét đến khả năng này chứ.”
Trịnh Tam nói: “Có ai ngờ đến điều này à?”
Chu Lộ Văn nói: “Không ít người có thể nghĩ đến.”
Trịnh Tam nói: “… Cậu là đang đá xéo tôi ngu xuẩn phải không?”
Chu Lộ Văn nói: “Không có.”
Hai người nói qua nói lại, mọi người lại tiến hành rút thẻ lần thứ hai.
Chu Lê một lần nữa được chọn để rút, vừa rút ra, đã nhận ngay được thẻ giảm tốc, tốc độ của bọn họ trong nháy mắt giảm đi phân nửa, hiệu quả liên tục trong 3 phút.
Chu Lê: “…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Chu Lê ho khan một tiếng, có chút băn khoăn: “Cái kia… Lần sau tôi nhất định sẽ rút được thẻ tốt.”
Quý Thiếu Yến ngoại trừ chấp nhận, thì không còn biện pháp nào khác, săn sóc nói: “Không có việc gì, rút thẻ là ngẫu nhiên, chỉ trễ có 3 phút mà thôi.”
Hai người chậm rì tiến về phía trước, khi rẽ vào một góc đã gặp ngay cơ quan ngăn cản.
Đây là một mặt đồng hồ được tạo từ một hoa văn đồ án có họa tiết, phải xoay nó đến một vị trí nhất định thì mới có thể mở được, Quý Thiếu Yến có thể đi xuyên qua mê cung để vẽ sơ đồ, loại cơ quan này đối với hắn có thể nói là tầm thường, đơn giản chớp mắt hai cái là có được đáp án, sau khi bọn họ thành công qua cửa, vòng rút thăm thứ ba cũng đã đến.
Lần này cuối cùng cũng đến phiên Quý Thiếu Yến.
Hắn rút ra một thẻ dịch chuyển, nhìn hướng dẫn, nói: “Thẻ dịch chuyển này có thể giữ lại, nhưng không thể dùng liên tục, lần sau nếu như lại rút được, chúng ta chỉ có thể sử dụng được một lần.”
Chu Lê nói: “Cứ giữ lại đi, nhỡ đâu lúc nữa rút được thẻ đá lớn, còn có thể dịch chuyển cho người khác.”
Kết quả điều hay không linh mà điều xấu lại thành sự thật, hai lần sau, Chu Lê vừa vung tay, đều rút được thẻ đá lớn.
Quý Thiếu Yến không nói nên lời.
Tên ngốc này không những có miệng quạ đen, vận may còn khiến người khác cảm động. Hắn hỏi ý kiến cậu: “Cậu có muốn sử dụng thẻ dịch chuyển không?”
Chu Lê nói: “Không cần.”
Hắn liếc trộm Chu Lộ Văn, vì sợ đầu bên kia Trịnh Tam nghe thấy, cho nên hạ giọng gần mic, nói, “Anh nói cái gì.”
Quý Thiếu Yến nháy mắt đã hiểu, khẽ cười một tiếng.
Vì thế tất cả mọi người đều nhìn thấy Quý thiếu nổi đóa.
Quý thiếu: Ơ?
Sau khi khó khăn lắm mới vượt qua tầng thứ ba, hắn hiển nhiên đã trở thành thần thoại của mọi người, mọi người vội vàng dò hỏi chuyện gì, có phải có phát hiện gì mới hay không.
Chu Lê giả vờ nổi đóa theo: Không có việc gì không có việc gì, đều tản ra đi, hắn trượt tay ấn nhầm kênh thế giới, bọn tôi chỉ trò chuyện vui mà thôi.
Mọi người đều không tin, sôi nổi réo tên Quý thiếu, thấy hắn không hề hé răng, liền có chút khả nghi.
Vòng rút thẻ sau, phân nửa tổ đội đều đã có thẻ dịch chuyển, cảm thấy không tận dụng cơ hội này thì thật ngu ngốc, rất nhanh đã có người dùng.
Bá Trung Bá: Đệt mẹ tên khốn kiếp nhà mi a a a!
Lê: Ta sao?
Bá trung bá: Có phải ngươi cố ý gửi tin nhắn kia hay không!
Lê: Không phải ta nói lỡ tay rồi sao, sao đầu năm nay ai nói mi cũng tin là thật hết nhỉ?
Bá trung bá: Có quỷ mới tin mi!
Quần chúng vây quanh đã hiểu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sau đó không nói gì nữa.
Lưu Tiểu Duy: Quý thiếu anh thế mà lại hùa theo cậu ta đào hố chôn người!
Thanh Lâm: Mi đừng có mà dạy hư Quý thiếu của bọn ta!!!
Quý thiếu: Binh bất yếm trá ‘mỉm cười’
Lê: Mấy người nhìn xem tính giác ngộ của Quý thiếu rất cao đó.
Thanh Lâm: Mi cút đi!
Đúng 8 giờ Vệ lão gia đứng nhìn họ chơi, thấy cái tên hoa lê tiểu tử kia đào hố chôn người, lần nữa bị hắn chọc cười ha ha, vỗ vỗ cái bàn nói: “Thằng nhóc này ta rất thích, ngay cả khi không qua được tôi cũng sẽ đưa cho hắn một món đồ.”
Ông nhớ tới cái gì đó, “Mấy hôm trước tôi sắp xếp lại kho chứa đồ, không phải có một cái hộp rơi từ trên giá xuống sao? Anh lấy cái hộp đó lại đây, đặt cùng những phần thưởng đó, ngày mai tặng cho thằng nhóc này.”
Trợ lý nghe lời, xoay người đi làm việc.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, những người bị choáng ngợp trước những cơ quan à những người rút ra được thẻ đá lớn đã bắt đầu sử dụng thẻ dịch chuyển, nhưng tin tức trên kênh thế giới đều có.
Chu Lê vừa đi vừa nhìn, nói: “Giai đoạn sau chúng ta có vẻ thảm rồi đây.”
Bởi vì mọi người đều biết Quý Thiếu Yến lợi hại.
Tuy rằng không biết mê cung dài bao nhiêu, nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người sẽ càng ngày càng hoài nghi tổ đội của bọn họ có thể gần tới đích, xác xuất bọn họ bị dịch chuyển là rất cao.
Quý Thiếu Yến nghiên cứu thẻ dịch chuyển trong tay một chút, nói: “Trong thời gian rút thẻ, số lần chuyển đổi vị trí của mỗi đôi là một lần, chúng ta sử dụng nó chuyển đổi vị trí của chính chúng ta, bọn họ cũng không biết là chúng ta sử dụng.”
Chu Lê nói: “Nhưng mà điều này chỉ có thể sử dụng được một vòng, trừ phi vòng tiếp theo chúng ta cũng rút được thẻ dịch chuyển.”
Quý Thiếu Yến “Ừ” một tiếng: “Không còn cách nào khác.”
Chu Lê thầm nghĩ, bọn họ không thể nào ngừng chơi được, nếu như tốc độ bọn họ đủ nhanh, có thể lao về đích trước khi mọi người biết, dừng lại bây giờ không phải sẽ có tổn thất lớn hay sao?
Hắn hỏi: “Nếu như muốn dịch chuyển, đổi với ai?”
Quý Thiếu Yến nói: “Tháng Ba.”
Chu Lê đau đớn ngay lập tức.
Đản Đản, tốt xấu gì cô ta cũng là mẹ của anh!
Nhưng mà suy nghĩ một chút, điều này cũng không trách hắn được.
Bởi vì lần trước khi mở rương vật phẩm, tầng thứ tư là có thể sử dụng, trong tay Tháng Ba có mấy vật phẩm hiếm, trong đó có cái vật phẩm xuyên tường, đặc biệt bug, còn cậu mở ra toàn là mũ, vòng cổ, những thứ tương tự, toàn là vật phẩm vô dụng.
Cậu nhất thời tò mò, nhịn không được nhắn hỏi.
Lê: Tháng Ba.
Tháng Ba:?
Lê: Có ai dùng thẻ dịch chuyển với tổ đội của cô không?
tháng ba: Có vài người, cho nên vật phẩm hiếm cũng vô dụng mà thôi.
Lê: Ồ.
tháng ba: Mấy người cũng muốn dịch chuyển bọn tôi?
Lê: Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Trịnh Tam: Mấy người có phải cố ý nhắn qua không?
Lê: Không có, cô nghĩ nhiều rồi.
Trịnh Tam: Vậy thì vì sao hai bọn mi không trò chuyện riêng?
Lê: Ta cảm thấy cũng có nhiều người tò mò mà.
Mọi người không tin.
Mọi người đều nghĩ, hai người kia là lén lút trao đổi, đặc biệt người nào đó còn có đồ quý, cho nên bọn họ đều hoài nghi là Tháng Ba sử dụng đạo cụ, muốn nhờ cậu giúp đỡ đánh yểm trợ, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng Tháng Ba rút được thẻ đá lớn, muốn cậu giúp đỡ giải vây.
Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, chờ đến lượt rút thẻ tiếp theo, có mấy tổ đội không tin tưởng vào cái nguyên tắc này, sử dụng thẻ dịch chuyển với Tháng Ba, vừa đúng lúc đồng đội của tháng ba xui xẻo rút được thẻ đá lớn, không kịp kêu gào, nháy mắt đã bình yên vô sự.
Người chuyển đổi vị trí phát điên rồi, cảm thấy bị mắc mưu.
Thanh Lâm: A a a Cứ như thế này thì phải làm sao!!!
Cảnh thiếu: Tháng Ba bên kia là hòn đá à?
Thanh Lâm: Ừ ‘ khóc lớn’
Trịnh Tam: Mi xem đi, ta đã bảo rằng hắn cố ý ra kênh thế giới nói chuyện phiếm mà!
Thanh Lâm: Quý thiếu anh quản cậu ta cho tốt vào!!!
Chu Lê nhìn tình hình bây giờ, nhớ lại.
Lê: Lần này ta thật sự bị oan, thật sự đó.
Thanh Lâm: Mi cút đi a a a!
Tháng Ba: Khụ, thật là trùng hợp, trên hòn đá còn đếm ngược thời gian, cậu có thể nhìn xem, vòng này bọn tôi vừa mới rút được.
Thanh Lâm: Nhưng nếu như cậu ta không cùng cô nói chuyện phiếm, bọn tôi cũng không thể nào dùng thẻ dịch chuyển với cô được!
Lê: Tự nhiên lại trách tôi?
Thanh Lâm: Đúng vậy!
Lưu Tiểu Duy: Quý thiếu anh mau bắt cậu ta lại, đừng để cậu ta làm càn!
Quý thiếu: Cậu ấy chẳng làm gì cả, hai lần trước là yêu cầu chiến thuật, lần này chỉ là trùng hợp mà thôi, không phải sao?
Mọi người nghĩ nghĩ, phát hiện hình như mọi chuyện đúng như vậy thật.
Nhưng không biết vì sao bọn họ lại đau đớn kịch liệt, có cảm giác Quý thiếu dịu dàng như vậy mà lại bị dạy hư rồi.
Chu Lê không biết mình lại bị ụp nồi, không cãi nhau với bọn họ nữa, tiếp tục tiến về phía trước.
Cứ như thế qua ba vòng nữa, chỉ thấy trên kênh thế giới đưa ra thông báo.
‘Hệ thống’ chúc mừng người chơi ‘ Tháng Ba’ ‘Đạm Nhã Lam’ tiến vào tầng thứ năm.
Đệt mẹ, nhanh như vậy!
Mọi người đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức khẩn trương lên, vội vàng đổi vị trí cho tổ đội kia.
Chu Lê và Quý Thiếu Yến đã đoán trước tình huống này.
Cho dù Chu Lê có lên kênh thế giới hay bọn họ có đổi vị trí cũng vô dụng, bởi vì mọi người đối Quý thiếu tín nhiệm đến mù quáng, việc này dẫn tới bọn họ bất mãn ngay ngã ba đường.
Chu Lê nghĩ ra một cách, bắt đầu lên kênh thế giới nói cho bọn họ về việc chuyển đổi vị trí, để cho những người khác cũng trao đổi theo, coi như là hai người cũng đang gặp khó khăn, mọi người bên kia cũng đừng có nghĩ quá về hai người.
Tổ đội của Cảnh thiếu và Nhan thiếu là khu vực tai họa nặng nhất, cũng giống như cậu bắt đầu dùng thẻ dịch chuyển, kênh thế giới bây giờ toàn là tin tức dịch chuyển tổ đội, làm mọi người không biết được rốt cuộc tổ đội nào đang xuất phát nhanh nhất.
Cũng may thẻ dịch chuyển không phải lần nào cũng rút được, cuộc hỗn loạn này kéo dài một lúc, dần dần an tĩnh lại.
Nhưng Chu Lê biết việc này vẫn chưa kết thúc, lúc sau có người rút được thẻ dịch chuyển, chắc chắn sẽ ưu ái đổi chỗ với bọn họ. Cậu đi về phía trước một lát, phát hiện đã bị dịch chuyển vị trí, không nói nên lời: “Cứ như thế này cũng không phải là cách, anh có chủ ý gì không?”
Quý Thiếu Yến nói: “Chúng ta vẫn còn thẻ dịch chuyển.”
Chu Lê nói: “Đổi với ai?”
Quý Thiếu Yến cười cười: “Đổi với tổ đội vô hình.”
Chu Lê nhướng mày.
Xác thật, một số ít tổ đôi nhỏ không tham gia chuyển đổi đã âm thầm vượt qua mê cùng, phương diện tốc độ của họ không bị ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng sở dĩ không hỏi thăm người khác, là bởi vì năng lực của họ rất bình thường, làm không tốt còn không thể tiến xa hơn.
Hắn hỏi: “Anh chọn được ai chưa?”
Quý Thiếu Yến cười nói: “Rồi.”
Em trai ngốc kia của hắn luôn chú ý tới hắn, mặc dù không có can đảm trực tiếp chuyển đổi vị trí với hắn, nhưng cũng sẽ không dịch chuyển với người khác, trên kênh thế giới cũng không có tin tức gì của Quý nhị, điều này không bình thường, làm không tốt thì không thể dựa vào sao, có thể nắm chắc được chính mình vượt qua được sao.
Hắn nói: “Đừng nghĩ nữa, tin tưởng tôi cược một lần đi.”
Chu Lê đương nhiên nghe hắn, ở cạnh hắn chờ đợi hai đợt rút thẻ nữa, đợi vòng rút thẻ thứ ba kếu thúc, Quý Thiếu Yến lập tức lựa chọn Quý nhị, chuyển đổi vị trí. Nháy mắt chỉ thấy hình ảnh trên màn hình biến đổi, trước mặt là một cơ quan bán trong suốt, phía sau là một quảng trường nhỏ, ở giữa có ánh sáng, hiển nhiên là lối ra.
Chu Lê: “…”
Quý Thiếu Yến: “…”
Quý Thiên Dương cùng đồng đội: “…”
Chu Lê thầm nghĩ Quý nhị kia sợ là tức đến hộc máu rồi, chờ Quý Thiếu Yến giải cơ quan xong, nhịn không được nhắn một tin tới.
Lê: Cảm ơn nhiều, vất vả rồi.
Quý thiếu: Tạm biệt.
‘Hệ thống’ chúc mừng người chơi ‘Lê’ ‘Quý thiếu’ tiến vào tầng thứ năm.
Quý Thiên Dương ở bên kia cũng nhìn thấy thông báo này, lập tức muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn và em họ của hắn cùng nhau nói, gắt gỏng mà nói: “Kia không phải là quỷ thì là gì! Chúng ta làm sao bây giờ?”
Quý Thiên Dương tức giận nói: “Có thể làm gì bây giờ, đi tiếp thôi.”
Em họ nghe hắn nói thế thì không vui cho lắm, nhưng cũng không dám kêu gào, thành thật mà đi tiếp trong mê cung.
Tầng thứ năm chỉ cần 10 người, không phải là 10 tổ đội.
Hiện giờ đã đi vào 4 người, nghiêm túc mà nói chỉ còn 3 tổ đội đi vào được.
Mọi người càng thêm khẩn trương, một bên gây tổn thương cho nhau, một bên chạy như điên về phía trước, rất nhanh đội thứ ba đã dốc hết sức mình, là một đội học bá* ở trường khác. Đội thứ tư tiến vào càng làm mọi người ngạc nhiên hơn, chính là sự kết hợp của Trịnh Tam và đối thủ của cậu ấy Chu Nhị.
Chú thích* Học bá: học sinh giỏi luôn đứng vị trí cao trong trường.
Trịnh Tam vốn dĩ không muốn nói chuyện cùng Chu Nhị, nhưng những cơ quan đó hắn xem tới mức nhức đầu, được Chu Nhị chỉ cho mấy cái, bất tri bất giác đều nghe theo lời Chu Nhị chỉ huy.
Đương nhiên lời này hắn không thể nói, chỉ lên kênh thế giới đắc ý mà ba hoa chích chòe “Ha ha ha”.
Bọn họ thì thôi không nói làm gì, tổ đội thứ năm đã làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, chính là Quý nhị và em họ của hắn.
Mọi người quả thực kinh ngạc, ngay cả khi cái tổ đội Tu La như Cảnh thiếu và Nhan thiếu ở đâu, cuối cùng cũng không thể đảo ngược tình thế, dù sao thì cũng không thể nào là Quý nhị được, bọn họ làm cách nào qua được cơ chứ?
Quý Thiếu Yến nheo mắt một cái.
Quý Thiên Dương gần đây đều bị nhốt ở trong nhà, không cho phép gặp khách, cho nên vị quân sư hiện tại chính là em họ của hắn à?
Mặc kệ kết quả như thế nào cũng làm người khác cảm thấy đây là việc ngoài ý muốn, sau khi 10 người qua, cái game mobile nhỏ này coi như đóng cửa được rồi.
Hệ thống thông báo một tin tức, nói là 12 giờ đêm nay sẽ đóng cửa game, những người tiến vào tầng thứ năm cũng sẽ nhận được một phần thưởng tham gia.
Mọi người nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, cho nên tiếp tục chơi.
Chu Lê ở bên này nhận được một tin nhắn, yêu cầu điền thông tin địa chỉ, ngày mai bọn họ sẽ đích thân giao phần thưởng đến cửa. Cậu thầm nói người kế thừa đồ cổ quả nhiên không hề đơn giản, điền đơn xong, cậu tiếp tục trò chuyện cùng Quý Thiếu Yến bọn họ, sau đó mới offline đi ngủ.
Ngày hôm sau vừa mới ăn cơm xong, đã thấy có người giao hàng đến.
Phần thưởng là một bức tranh chữ, ngoài ra còn có một cái hộp lớn bằng lòng bàn tay, nói là Vệ lão gia tặng cho cậu thêm một phần lễ vật.
Chu Lê nghĩ chắc có lẽ vì cậu ở trong game quá lợi hại, khiến cho ông nhìn vô cùng hài lòng, cho nên cười cười nhận nó, đợi người giao hàng đi rồi mới mở ra, khóe miệng đang cười nháy mắt cứng đờ — đây là một ngọc bội có hình cánh hoa.
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lê!!!
Ngọc bội hình cánh hoa đã nhìn thấy ở chương 1. Tôi biết khi nhắc đến việc phá game và dưa lớn có liên quan với nhau, mọi người đều nghĩ ngay đến ngọc bội, bởi vì đều là nhân tài.