Tác giả: Kim Nguyên Bảo
Việt ngữ: Quân Vũ Thiên Hạ
Mọi người sửng sốt.
Ô Nhược vội vàng ngừng truyền nước thuốc: “Tại sao lại như vậy?”
Nước thuốc mà y luyện chế cho dù không thành công, cũng không đến mức làm cho đứa trẻ hộc máu mới phải, huống chi mới vừa truyền nước thuốc, dược tính tuyệt đối sẽ không quá mạnh.
Đột nhiên, bé gái không chỉ có trong miệng hộc máu, ngay cả đôi mắt, mũi cùng lỗ tai đều chảy ra vết máu, quả thực không khác gì trúng độc.
Tuyển Hành híp híp mắt.
“Tiểu Lệ.” Bàng Đại ôm nữ nhi kêu rên khóc lớn.
Ô Nhược cầm lấy tay Tiểu Lệ định bắt mạch, lại bị Bàng Đại hất sang một bên, hắn khóc lóc hét lớn: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi Tiểu Lệ của ta cũng sẽ không hộc máu.”
Ô Nhược trầm mặt xuống: “Ngươi không cho ta xem xét cơ thể của nàng, nàng sẽ thực sự chết chắc.”
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng, nếu không phải tại ngươi, Tiểu Lệ của ta cũng sẽ không trở thành như vậy.” Bàng Đại xoa xoa máu trên mặt nữ nhi, xem xét hơi thở, ngay sau đó, cả người chấn động, khó có thể tin nói: “Không, không thở.”
Ô Nhược ngẩn ra.
“Tiểu Lệ làm sao vậy?” Bàng thúc nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy xuống, vợ Bàng Đại cũng đi đến bên người nữ nhi, nhìn thấy trên mặt nữ nhi của mình toàn là máu, vẻ mặt trắng bệch ngã vào trong lòng ngực Bàng Đại, lập tức khóc lớn: “Nữ nhi của ta, ngươi chết thật là thảm.”
Nàng khóc lóc nhìn về phía Ô Nhược, đột nhiên xoay người bổ nhào vào trên người y: “Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, mau trả mạng của nữ nhi ta đây, nếu không phải tại ngươi, nữ nhi của ta vẫn còn sống tốt.”
“Các ngươi khóc cái gì? Xảy ra chuyện gì? Bàng thúc, Lão Hắc cùng Quỷ Bà, Đản Đản chạy vào phòng tắm hỏi.
Bàng Đại khóc rống nói: “Cha, Tiểu Lệ đã chết.”
“A?” Bàng thúc lảo đảo một chút, nếu không có Lão Hắc đỡ, chắc chắn sẽ té ngã trên mặt đất.
Lão Hắc nhíu mày, tiến lên xem xét hơi thở của Tiểu Lệ, lắc đầu với Ô Nhược, tỏ vẻ thật sự không còn thở.
Tuyển Hành một phen đẩy Bàng Đại ra, nắm lấy tay Tiểu Lệ bắt mạch, ngẩng đầu nói: “Là trúng độc.”
Ô Nhược nhíu mày, dược của y không có độc, sao lại có thể trúng độc?
“Trúng độc? Vậy mà lại là trúng độc!” Bàng Đại chỉ vào Ô Nhược bi phẫn rống giận: “Là ngươi hạ độc, đúng hay không? Tên chó chết nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.”
Tuyển Hành vội vàng ngăn hắn lại, nói với Ô Nhược: “Từ Tam công tử, ngươi xem sao lại thế này.”
Hắn không tin Từ Phán Dương sẽ hạ độc, cũng không tin Từ Phán Dương sẽ không cẩn thận mà để chất độc lẫn vào nước thuốc như vậy, huống chi căn bản là Từ Phán Dương không có lý do hạ độc hại đứa trẻ, đứa trẻ chết đi cũng không có chỗ nào tốt đối với Từ Phán Dương, cho nên, chuyện này nhất định có vấn đề.
Vợ Bàng Đại vẫn luôn ôm lấy Ô Nhược không cho y đi: “Cái đồ trời đánh thánh vật nhà ngươi, ngươi giết hại nữ nhi của ta, ngươi phải bồi thường cho nữ nhi của ta, bằng không, ta liền đưa ngươi đến gặp quan phủ.”
Bàng Đại cũng kêu lên: “Đúng vậy, nếu ngươi không bồi thường cho nữ nhi chúng ta, ta liền đưa ngươi đi gặp quan.”
Bàng thúc lấy lại tinh thần nói: “Không liên quan đến ngài ấy, lúc trước chúng ta cũng đã rõ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không trách ngài ấy.”
Bàng Đại tức giận nói: “Cha, hắn nói rõ với ngươi, nhưng không nói rõ với chung ta.”
“Cha, chẳng lẽ để nữ nhi của ta chết uổng sao?” Vợ Bàng Đại đứng lên, kéo y đi ra ngoài: “Bây giờ ngươi liền cùng ta đi gặp quan.”
Ô Nhược nghe thấy những lời này của bọn họ, không còn nhíu mày, vừa nhìn vợ Bàng Đại, vừa nhìn Bàng Đại, híp híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi muốn ta bồi thường cho nữ nhi ngươi như thế nào?”
Ánh mắt vợ Bàng Đại liền sáng ngời: “Ngươi, ngươi bồi thường cho ta một ngàn lượng bạc, ta liền không tố cáo ngươi.”
Tuyển Hành bỗng chốc trầm mặt xuống, thì ra là muốn đòi bạc của người khác, hắn lờ mờ cảm thấy sự tình không đúng lắm, không khỏi nhìn về phía Ô Nhược.
Bàng thúc phẫn nộ: “Láo toét, đại gia đây có lòng tốt cứu con các ngươi, các ngươi còn không biết xấu hổ đòi bạc của ngài.”
“Cha, y mà có lòng tốt sao? Có lòng tốt sao lại hại chết nữ nhi ta?”
Vợ Bàng Đại căm giận trừng mắt Bàng thúc: “Cha, Tiểu Lệ rốt cuộc có phải cháu gái ngươi hay không, sao ngươi lại cứ nói đỡ cho người ngoài vậy.”
Bàng thúc bị vợ chồng bọn họ chọc tức không chịu được.
Ô Nhược bảo Lão Hắc đưa cho hắn tờ ngân phiếu một ngàn lượng, sau đó, nói với vợ Bàng Đại: “Đây là ngân phiếu một ngàn lượng ……”
Vợ Bàng Đại vui sướng vươn tay, lại bị Ô Nhược giật lại.
“Trước khi lấy ngân phiếu, các ngươi trả lời ta một vấn đề.”
Vợ Bàng Đại ngẩn người: “Vấn, vấn đề gì?”
Ô Nhược nhìn chằm chằm mắt nàng, sử dụng thuật ngôn linh hỏi: “Khi chúng ta ăn cơm, các ngươi đã làm gì Tiểu Lệ?”
Vợ Bàng Đại trúng thuật ngôn linh lập tức thành thật trả lời: “Khi các ngươi ăn cơm, chúng ta lén đút độc dược cho Tiểu Lệ uống.”
Mọi người sửng sốt.
Ô Nhược lạnh giọng hỏi: “Vì sao phải hạ độc chính nữ nhi của mình.”
Vốn dĩ y cũng nghĩ nước thuốc của mình thực sự xảy ra vấn đề, sau đó lại thấy vợ Bàng Đại chặn y lại không cho y đi, lại nghe hai vợ chồng bọn hắn luôn miệng nói “không bồi thường cho nữ nhi liền đưa lên gặp quan”, liền cảm thấy có vấn đề, sau đó sử dụng thuật ngôn linh muốn nàng nói ra lời nói thật, quả nhiên, đúng thật là bọn họ hạ độc.
“Trượng phu ta nói, những đứa trẻ mắc bệnh Khuyết Dương đều không sống nổi, không bằng để nữ nhi chết đi, như vậy còn có thể lừa một bút bạc của ngươi.
Ô Nhược: “……”
Hai người này vì bạc, mà ngay cả nữ nhi cũng có thể độc chết.
Bàng Đại kinh hoảng thất thố: “A Phương, ngươi nói bậy gì đó?”
Bàng thúc tức giận khóc ròng nói: “Hai người các ngươi đều là đồ táng tận lương tâm, không được chết tử tế.”
Lão Hắc cực kỳ tức giận, chủ tử hắn có lòng tốt cứu người, hai vợ chồng này lại lợi dụng điểm này muốn lừa lấy bạc của gia, thật sự quá đáng hết sức.
Tuyển Hành trừng đỏ mắt, lúc này, hắn thực sự muốn giết Bàng Đại.
Ô Nhược thu hồi thuật ngôn linh.
Vợ Bàng Đại lấy lại tinh thần, sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới việc lấy ngân phiếu.
Ô Nhược ném ngân phiếu vào đống lửa, lạnh lùng nói: “Cho dù ta đem đi thiêu, cũng sẽ không đem bạc cho các ngươi, Lão Hắc, gọi nha sai tới đây.”
“Tuân lệnh.” Lão Hắc xoay người đi ra ngoài phòng.
Ô Nhược chế giễu mà nhìn phụ nhân chồm về phía đống lửa lấy ngân phiếu: “Ta vốn dĩ dự định, nếu trong lúc trị liệu cho con các ngươi xảy ra việc ngoài ý muốn, liền bồi thường cho các ngươi năm vạn lượng bạc, cho dù thành công, cũng sẽ lấy ngân phiếu một vạn lượng cho các ngươi sinh sống sau này, nhưng các ngươi lại vì ngân phiếu một ngàn lượng giết chết con của mình. Ha ha, tính kế hay lắm, hơn nữa, lại còn tính kế ở trên đầu ta.”
Bàng Đại và vợ ngơ ngác mà nhìn y.
Bồi thường năm, năm vạn lượng bạc cho bọn hắn……
Vậy bọn họ ra tay độc hại chết nữ nhi còn ý nghĩa gì?
Tuyển Hành vô cùng đau lòng cho Ô Nhược, cũng cảm thấy khổ sở cùng phẫn nộ thay y.
“Tiểu Thủy, các ngươi sẽ không hạ độc hắn chứ?” Bàng thúc lo lắng an nguy của tôn tử, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài phòng tắm.
“Tức chết Đản Đản.” Đản Đản thở phì phì mà trừng mắt Bàng Đại bọn họ, quay đầu bò lên trên vai Quỷ Bà, chờ tìm thấy phụ thân, hắn sẽ đem những việc này nói hết cho phụ thân, để phụ thân xử trí bọn họ.
Ô Nhược rũ mí mắt xuống, che dấu khó chịu trong mắt, lòng tốt khó có được lại đổi lấy bị tính kế, sau này còn có thể tiếp tục cứu người sao?
Tuyển Hành vỗ vỗ bả vai Ô Nhược: “Đừng buồn, ác nhân sẽ có ác báo.”
Không lâu sau, Lão Hắc dẫn theo nha sai đã trở lại.
Sau khi nha sai kiểm nghiệm, thuốc bột dính trên ngón tay Bàng Đại cùng độc trong cơ thể Tiểu Lệ là một, nha sai liền lấy tội danh độc chết con trói Bàng Đại bọn họ dẫn về.
Bọn họ vừa rời đi, Bàng thúc ôm tôn tử đi vào phòng tắm: “Ô Nhược, cầu xin ngài mau mau cứu giúp tôn tử ta? Hắn sắp chết rồi.”
Tuyển Hành nhìn về phía Ô Nhược.
Nếu Ô Nhược không ra tay cứu người, cũng không có ai dám chỉ trích hắn thấy chết mà không cứu.
Ô Nhược yên lặng mà ôm thi thể Tiểu Lệ ra khỏi thùng nước, đổ hết nước trong thùng, rửa thùng gỗ sạch sẽ, lại đổ nước thuốc vào, sau đó, bảo Bàng thúc đặt tôn tử vào trong thùng.
“Ô Nhược, chúng ta thực sự xin lỗi ngươi, ta thay cho nhi tử cùng con dâu bị quỷ mê hoặc tâm hồn nói tiếng thực xin lỗi với ngươi.” Bàng thúc vừa khóc vừa quỳ xuống dập đầu nhận tội với Ô Nhược.
Ô Nhược liếc Lão Hắc một cái.
Lão Hắc hiểu ý, vội vàng nâng Bàng thúc dậy: “Bàng thúc, ngươi đừng làm như vậy, là nhi tử cùng con dâu ngươi sai, cũng không liên quan đến ngươi, ngươi không cần giúp bọn hắn xin lỗi, chủ tử nhà chúng ta cũng sẽ không bởi vì bọn họ mà không cứu Tiểu Thủy.”
“Cảm ơn ngài, ngài thật sự là Bồ Tát giáng thế.” Bàng thúc đau khóc thành tiếng.
Ô Nhược không có tâm tình nói chuyện, chờ thân thể Tiểu Thủy ấm lên, liền đem ống tiêm cắm vào mu bàn tay đứa bé, sau đó, đưa bình nước thuốc cho Tuyển Hành: “Đổ nước thuốc như tốc độ của ta trước đây là được, đổ đến hết là xong.”
Tuyển Hành thấy y không có tâm tình ở lại đây, gật gật đầu, cầm lấy bình nước thuốc đổ vào cái phễu.
Ô Nhược xoay người rời đi.
Lão Hắc cùng Quỷ Bà bọn họ cũng đi theo ra ngoài.
Khoảng nửa canh giờ sai, Tiểu Thủy tỉnh lại, khôi phục sức sống.
“Tiểu thủy đã tỉnh.” Bàng thúc vui vẻ nói.
Tuyển Hành cũng không thể vui vẻ giống trước kia được nữa, buông cái chai xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm đi tìm Ô Nhược, tuy nhiên, trong phòng chỉ còn lại một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng, còn có một phong thư gửi cho hắn. Trong thư dặn dò những việc cần làm sau khi Tiểu Thủy tỉnh lại, cùng với nói rõ rằng nếu lần này trị liệu thành công, cũng chỉ có thể tạm thời duy trì nửa năm, nhưng nước thuốc sau đó vẫn chưa chế tạo ra được.
Hắn nhìn thấy hai chữ tạm biệt cuối cùng, vội vàng chạy ra ngoài khách điếm, cưỡi yêu thú của hắn vọt tới nha môn, tìm một vòng cũng không tìm thấy Ô Nhược bọn họ.
Tuyển Hành nắm chặt lá thư, mất mát mà đi ra khỏi nha môn.
“Chủ tử……” Thâm Tụng xa xa nhìn thấy Tuyển Hành, vội vàng cưỡi yêu thú đi đến bên người Tuyển Hành: “Chủ tử, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta tìm ngươi tìm đến mức sắp phát điên rồi.”
Tuyển Hành ngẩng đầu hắn.
Tức khắc, Thâm Tụng bị đôi mắt đỏ sẫm phẫn nộ của hắn làm hoảng sợ, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy chủ tử nhà mình tức giận?
Hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng: “Chủ, chủ tử, ngài làm sao vậy? Là ai chọc ngươi không vui, ngươi nói cho ta, ta đi xả giận cho ngươi.”
Tuyển Hành tức giận đá vào người yêu thú dưới chân hắn, lập tức, yêu thú kêu lên một tiếng thảm thiết, bị đá bay ra ngoài giống như quả cầu.
Thâm Tụng sợ tới mức vội vàng nhảy xuống, ngay sau đó, yêu thú va mạnh vào trên tường, binh một tiếng, ngã trên mặt đất, nháy mắt không còn hơi thở.
Tuyển Hành nhìn về phía Thâm Tụng, lạnh lùng nói: “Giúp ta bắt hai vợ chồng Bàng Đại mới tiến vào nhà lao ra ngoài, ta phải chiêu đãi bọn họ thật tốt.”
Thâm Tụng vội vàng đáp: “Vâng.”
Vợ chồng Bàng Đại là ai? Vậy mà lại có năng lực lớn như vậy khiến chủ tử nhà hắn tức giận.
Tuyển Hành xoay người trở lại trong nha môn.
Thâm Tụng nôn nóng hỏi: “Chủ tử, ngươi đi đâu?”
Tuyển Hành không trả lời hắn, trực tiếp tiến vào Truyền Tống Trận, rời khỏi Xích Thành.
Truyện kiểu motip Mary Sue nhể, thấy thụ tiếp xúc với ai đều người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở .-.
Tui không thích truyện nào nv phụ nhìn rồi tả thụ 9 như vậy á. Kiểu không tôn trọng tình cảm 2 nv chính xíu nào
Tui không thích truyện nào nv tả thụ 9 như vậy á. Kiểu không tôn trọng tình cảm 2 nv chính xíu nào
Thêm 1 trái tim bên lề…
Mà o nghĩ kiểu gì, ba mẹ gì đâu hại con ruột của mình luôn á …